31.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :)))
_ Ahhh...làm ơn... không chịu nổi nữa...ưm...ah...hức...hức...ư...
Takemichi khóc nức nở cầu xin trong khi cơ thể vẫn đang bị hai tên quái vật xốc nẩy lên xuống liên tục không ngừng. Cả người không chổ nào không có vết dấu hôn đầy tình ái lưu lại. Đôi môi sưng tấy vì bị dày vò suốt thời gian qua hơi hé mở, nước bọt thi nhau chảy xuống cằm không cách nào dừng lại.
Lỗ huyệt cật lực mút lấy hai dương vật to lớn gân guốc bên dưới, nước dâm thấm ướt nhiễu xuống grap giường tạo thành một vũng lớn. Âm thanh "ọp ẹp", "xì xụp" do nơi giao hợp vang lớn khắp vòng hòa cùng tiếng khóc nức nở như mèo con của em. Cảnh tượng dâm dục đến mức chỉ cần nhìn thấy thôi đã không kiềm được sự sợ hãi.
_Huhu...dừng lại...ưm...ah...hức...không thể....ahh..không thể bắn...ưm...nữa.
Em khóc lớn khi cường độ bị nẩy lên càng nhanh và mạnh, em đã bắn không biết bao nhiêu lần rồi, bắn đến tinh loãng đến mức không thể bắn nữa.
_Ngoan... chỉ mới một chút đã khóc thành tội nghiệp như vầy rồi...ha..ha... nhìn xem lỗ dâm này vẫn tham lam mút lấy hai con c*c của bọn anh đấy thôi.
Ran đằng trước ôm lấy em vừa nói vừa đẩy hông mạnh lên lỗ huyệt mềm ướt nóng hổi, làm từ nãy giờ lỗ huyệt trơn ướt đến nổi gã có thể cho thêm một ngón tay vào dễ dàng. Lần đầu tiên gã cùng một người dâm loạn đến mức này, gã chẳng thèm quan tâm những thứ xung quanh làm gì, chỉ cần biết gã một gang một tấc ăn trọn người trong lòng này như thế nào.
_Ran em sắp tới, mau bắn cùng nhau... cái lỗ này quá sướng đi...ah....ha....
Rindou có dấu hiệu sắp đến, gã quỳ thẳng dậy đè em đang ở giữa và Ran nằm xuống. Tận lực thúc hông vào lỗ vẫn còn đang ngậm dương vật của anh trai mình.
Bạch...bạch...bạch....
_Ahhh...đừng...ưm...ư...
Takemichi bị bất ngờ, hông vừa mỏi vừa đau, lỗ huyệt cũng bị chà sát đến đau rát không thể khép lại được. Em chống tay sang hai bên Ran, rên rỉ khóc lóc những tiếng không rõ nghĩa, người bị nẩy lên xuống theo nhịp nhấp kinh hoàng của Rindou. Cảnh tượng dâm dục được Ran nằm phía dưới thu hết vào tầm mắt, gã vui vẻ mỉm cười biết mình cũng nên ra nếu không cục cưng này sẽ chịu không nổi mất. Gã ôm chầm em chiếm trọn lấy môi đầy nước bọt, sưng tấy mà triền miên mút mát.
_Ứ...ứm...không...ahhh...
_Aghhh.....
Tiếng gầm cùng tiếng la hét cùng lúc vang lên đến chói tai. Bọn gã dọng thẳng dương vật vào trong em mà bắn đầy tinh dịch. Em cũng co giật liên hồi, dương vật nhỏ đáng thương chẳng còn tinh để bắn liền bắn đầy nước tiểu lên người Ran phía dưới. Nước vàng óng ánh mang theo mùi khai loang đầy người gã, chảy cả xuống nệm. Em thở dốc dồn dập vì khoái cảm, sức cũng không còn mà nằm bất tỉnh trên người Ran. Rindou cùng Ran nhẹ rút dương vật đã mềm ngoặt ra, ngay sau đó là một tràn tinh dịch màu trắng đục thi nhau chảy ra ngoài rơi theo hai bắp đùi trắng mịn đầy vết răng cùng dấu hôn. Bọn gã sung sướng với những thứ mà bọn gã đã làm ra với em. Phê đến mức chỉ muốn làm thêm một trận như thế nữa thôi.
Takemichi bị hai anh em nhà Haitani chơi đùa đến bất tỉnh nhân sự. Cho đến khi ý thức được khôi phục thì trời cũng đã khuya. Takemichi đau nhức người muốn ngồi dậy liền đụng phải hai anh em nhà Haitani đang ôm lấy em một trái một phải trên giường. Cơ thể đã được tẩy rửa sạch sẽ nhưng bọn gã vẫn không để em được mặc đồ, khỏa thân hoàn toàn cùng bọn gã, da thịt mát lạnh áp sát nhau cùng chôn dưới chiếc chăn dày ấm áp.
Takemichi ý thức được mình vẫn còn ở phòng của bọn gã, cái bụng đói meo chiều giờ chưa có gì vào bụng. Em cố gắng ngồi dậy, mông liền đụng phải dương vật đang ngủ say của Rindou, sợ hãi không dám làm gì quá tiếp theo, nếu bọn họ tỉnh lại không biết lại sẽ làm gì với em nữa. Nhưng cái động chạm rất nhỏ lúc nãy đã làm gã tỉnh giấc.
_Cục cưng muốn đi đâu. Sao không ngủ tiếp đi. Hay là em lại muốn cho cái lỗ này ăn tiếp đây hửm?.
Rindou thì thào vào tai em những lời dâm dục, gã dùng cả lòng ngực rắn chắc to lớn áp sát lên lưng trần mảnh khảnh của em, tay vừa luồn xuống bờ mông tròn nẩy nhiều thịt bóp nắn một phen.
_ưm...đừng...tôi chỉ muốn xuống bếp...ahhh...ăn...ăn chút gì đó.
Em khổ sở nắm lấy tay gã đang làm càng dưới mông mình ra, nhưng càng chống cự gã càng bóp mạnh hơn, tiếng loạt xoạt của chiếc chăn bị hai con người một nhỏ một lớn kích động. Rindou vẫn mê đắm ra sức nắn bóp cặp mông như nghiện thuốc phiện, gã phả hơi thở nóng bừng vào say gáy nhỏ của em, trực tiếp dùng môi liếm mút vào nó tạo cảm giác tê rần trên người Takemichi.
_Làm...làm ơn...thả tôi ra...ưm...hức...hức...làm ơn...
Takemichi gần như bị bức đến khóc, tiếng nức nở nho nhỏ đánh vào bộ não của gã. Con mèo nhỏ này thành công làm gã hơi mềm lòng. Rindou đánh vào cái mông một cái rõ đau, giọng điệu ôn nhu cùng nhẹ nhàng mà có lẽ chưa lần nào gã làm nói với em.
_Được rồi, không chọc em nữa. Muốn ăn thì cứ xuống bếp lấy pudding trong tủ lạnh của anh mà ăn.
Gã thả em ra, Takemichi liền ngồi bật dậy, vội lấy cái áo sơ mi của mình bây giờ đã bị nhăn nhúm dưới sàn mặc lên người, em liền nhanh chân chạy thoát khỏi nơi có hai tên quái vật đó.
Trời đã khuya, có lẽ là đã 11h đêm, khí trời se lạnh khiến em vừa đi vừa run vô thức ôm lấy cơ thể yếu ớt của mình. Em chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi mỏng, phía dưới từ đùi trở xuống đều phơi bày ra ngoài không khí se lạnh. Khắp người em toàn những vết bầm của tình dục, làn da trắng của em lại càng làm cho những vết trên người nổi bật hơn. Takemichi đi đến tủ lạnh theo lời Rindou nói, quả thật bên trong có rất nhiều pudding đủ loại. Em lấy đại một cái để ăn tạm cơn đói, Takemichi vừa ăn vừa khóc, em mệt lả ngồi bệt xuống góc tủ lạnh, cả người co ro một chỗ vừa ăn miếng pudding vừa nức nở khóc. Em nhớ Hanma, em nhớ mọi người Touman. Em muốn mình nhanh chóng thoát khỏi nơi địa ngục này. Hanma đi lâu rồi sao hắn còn chưa về đón em nữa. Em sợ những người ở đây, em sợ mình lại phải bị hành hạ. Người em đau lắm, khó chịu lắm, cơ thể dơ bẩn hết rồi.
_Huhuhu...muốn về nhà...huhu...không muốn ở đây đâu...
Takemichi chẳng thể nuốt nổi nữa, cuối cùng cái sự cố gắng chịu đựng của em cũng đã bị dập tắt, em vòng tay ôm lấy đầu gối mình, mặt gục vào trong mà khóc, tiếng nấc từng đợt vang lên trong căn bếp không một chút ánh sáng, tĩnh lặng cô đơn đến đau lòng.
Khóc một lúc lâu em mới có thể bình tĩnh lại, cứ không thể yếu ớt ngồi khóc mãi như vậy được, em phải cần làm gì đó. Nếu không ai cứu em thì em sẽ tự cứu lấy bản thân mình. Và cái suy nghĩ mà em có thể nghĩ ra lúc này là tìm đường trốn khỏi đây. Đi đâu cũng được dù có lạc đến chân trời nào cũng tốt hơn là ở lại nơi địa ngục này. Bọn người kia chắc chắn tìm đến em và bắt em phục vụ bọn gã. Em sẽ chạy khỏi đây bằng đủ mọi cách, dù có không thành công, dù có bị bắt lại em sẽ tự sát để bọn chúng không còn lý do gì để giữ em nữa.
Nghĩ là làm, Takemichi chạy lại lên phòng của Hanma lập kế hoạch để chạy trốn. Ở đây cũng được vài ngày em có thể biết sơ về cách bọn chúng canh gác, và thời điểm mà bọn chúng lơ là nhất là vào lúc này từ 11h đến 12h, vì South đi ra ngoài mang theo một nữa số thuộc hạ trong căn cứ nên gần như hôm nay sẽ phải làm việc nhiều giờ hơn, vì thế bọn chúng sẽ gần như mệt mỏi nhất vào khung giờ này. Trong khi từ lúc em về đây đều ngoan ngoãn không hề tìm cách chạy trốn hay làm kinh động đến bọn chúng. Việc em đánh úp vào đêm nay chắc chắn xác suất thành công sẽ rất cao. Takemichi âm thầm quan sát chỗ cửa sổ nhỏ ở phòng làm việc của Hanma, khoảng cách từ phòng Hamna đến hàng rào hơn 2 mét và từ đó khoảng cách đến cửa chính lại rất xa, căn phòng lại nằm bên hông nên tầm nhìn của bọn thuộc hạ gác ở cửa chính gần như bị mất tầm nhìn.
Takemichi cần phải hành động ngay lập tức, hai gã kia sẽ bất giác đi tìm khi không thấy em trở lại hoặc sẽ qua phòng Hanma để tìm em một lần nữa. Takemichi lấy bộ đồ của mình trước lúc em bị bắt vào đây mặc vào người, tiện tay với lấy cái nón lưỡi trai màu đen cùng với một con dao thái lan mà em đã lấy ở phòng bếp. Takemichi cột những cái mền, áo, quần hay những thứ làm bằng vải mềm thành sợi dây thừng lớn dài để em có thể leo qua từ cửa sổ xuống đất. Cuối cùng Takemichi cũng thành công chạm đất mà không để ai phát hiện, em có gắng đi một cách thật nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động lớn làm bọn chúng nghi ngờ.
Trăng hôm nay đặc biệt sáng, ánh sáng mị hoặc mờ ảo rải đầy lên căn biệt thự to lớn yên tĩnh đến kì dị. Một thân ảnh gầy gò nhỏ nhắn đang cố gắng leo qua hàng rào sắt chỉ để chạy trốn khỏi nơi địa ngục ám ảnh này. Takemichi khó khăn leo qua, phía trên đầu những thanh đang chéo nhau sắt bén chỉ cần sợ sảy một chút cũng sẽ trả một cái giá rất đắt. Takemichi người đầy mồ hôi cố gắng đưa chân còn lại qua hàng rào nhưng trời xui quỷ khiến thế nào mắt cá chân bị sướt qua thanh sắt nhọn chảy máu. Em bất ngờ, dù đau đớn nhưng không dám la lớn, cả người mất thăng bằng té xuống bụi cây sát gần đó.
Bọn người kia nghe tiếng động lạ liền báo cho người trong biệt thự có kẻ chạy trốn, em liền sợ hãi dù chân đã chảy đầy máu đau đến tê người nhưng vẫn liều mạng đâm đầu ra hướng có đường lớn mà chạy. Dù không biết sẽ chạy đến đâu, có thể ra khỏi nơi này không nhưng em vẫn muốn chạy, đây là cơ hội cuối cùng của mình để có thể thoát khỏi cái địa ngục kinh tởm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro