18.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :)))
_ Này!. Ăn uống quậy phá rồi. Cũng biết Michi ăn toàn rồi. Tụi bây có thể nào về giùm tao để Michi còn đi ngủ mai đi học không?.
Draken càu nhàu nhìn đám loi nhoi bu xung quanh bảo bối của hắn mà tranh nhau xem ai được thương nhiều hơn. Mà cái thằng ngang bướng, ích kỷ, tự cho mình có quyền là tổng trưởng Touman là sôi nổi nhất, sẵn sàng cắn lấy ai động vào Takemichi.
_ LÀ CỦA TAOOOO!. MICHI LÀ CỦA TAO. TAO LÀ NGƯỜI TÌM RA CẬU ẤY.
Cái người lùn chỉ một khúc nhưng cái miệng thì to như cái loa phát thanh của Mikey thật sự rất chi là nổi máu. Draken trán nổi gân xanh, hùng hổ xách từng người đá ra khỏi nhà, không kiên nể đóng sầm cửa lại mặc cho bao nhiêu cặp mắt từ ngơ ngác đến giận dữ đang nhìn hắn.
Em thì ngồi trên sofa chỉ biết lắc đầu với lũ con nít này. Thật ra cũng cảm ơn Draken, dù sao nếu hắn không kêu bọn kia về thì không biết chừng nào em mới được ngủ đây. Ai bảo em không thể từ chối người khác chi cơ chứ.
Draken vừa đóng cửa, đuổi đám phiền phức ra ngoài thành công liền bước đến người con trai tóc vàng vẫn còn ngồi trên sofa, hắn bế em từ phía sau ghế theo kiểu công chúa. Vì bị bất ngờ em không phòng bị nên chỉ có thể cuống quýt tay chân lên tìm nơi an toàn để bám trụ, em ôm lấy cổ hắn liền mắng.
_ Mày làm tao hết hồn, sao lại bế tao kiểu này?.
_ Bế mày lên ngủ chứ gì?.
Draken vừa dứt lời, người quay lại hướng đến phòng ngủ trên lầu mà đi. Em được hắn ôm trong lòng cảm giác ấm áp lạ kì, tuy là cái tư thế khá là xấu hổ nhưng em không hề bài xích nó. Bờ ngực vững chãi của hắn khiến em an tâm hơn. Hắn đến bên giường rồi đặt nhẹ em xuống, bản thân cũng chui vào nằm kế bên. Hắn đắp chăn cho cả hai, thuận tay ôm lấy người bé nhỏ bên mình vào lòng, an tâm mà nhắm mắt ngủ.
Em luôn im lặng quan sát từng cử chỉ của hắn, sau khi hắn nhắm mắt em vẫn chăm chú nhìn hắn một lúc mới nhẹ chìm vào giấc ngủ, đầu vô thức rút vào lòng người kia. Hôm nay quá nhiều chuyện đến với em, thế là đủ, giá như thời gian có thể ngừng lại, bình yên vui vẻ như thế này mãi thì tốt biết mấy.
Mặt trời vừa lên, những tia sáng buổi sớm cố gắng chen vào căn phòng nhỏ, trên chiếc giường ấm áp ấy. Hai con người một lớn một nhỏ vẫn đang cuộn tròn trong chiếc chăn say giấc nồng. Draken bị đánh thứ bởi chiếc đồng hồ bên cạnh, hắn vội với tay tắt. Hắn nhìn người trong lòng vẫn còn ngủ, lâu lâu trở người để cơ thể thoải mái hơn. Draken nhẹ nhàng vén chăn bước ra ngoài đảm bảo không gây tiếng động mạnh đến bảo bối ở kế bên. Nhưng tất cả đều trở nên công cốc khi cái tiếng hét bên ngoài vọng vào của Mikey làm hắn chỉ muốn cho tên kia một trận ngay tức khắc.
_ HANAGAKI TAKEMICHI ƠIIIIIII!. DẬY ĐI TAO CHỞ MÀY ĐI HỌC NÈEEEEEEE.
_ Má coi tức không?. Draken lầm bầm.
Người trên giường đang ngủ cũng bị đánh thức bởi tiếng hét của Mikey. Em ngồi dậy, tay dụi dụi mắt, người còn say ke chưa biết chuyện gì xảy ra. Cái áo ngủ hơi rộng nên vô tình bị trễ một bên vai để lộ xương quai xanh quyến rũ chết người.
_ Draken. Hình như tao nghe Mikey gọi phải không?. Em ngơ ngác hỏi.
Hắn nhìn cảnh tượng trước mắt không kiềm được liền chồm người tới ôm lấy bảo bối bằng một tay quanh eo, mặt vùi vào hõm cổ lộ xương quai xanh mà cắn mút.
_ Không có. Mày nghe lầm thôi.
_ Thật hả?.
Hơi nhột, tay đẩy lấy đầu hắn ra nhưng tên mất nết này vẫn ngoan cố ôm chặt em hơn. Chưa kịp làm gì lại bị cái tiếng bên ngoài kia phá đám.
_ MICHI À. TAO ĐẾN RỒI NÈ. THẰNG DRAKEN MÀY LẠI GIẤU MICHI ĐÂU RỒI.
Vừa dứt lời, tiếng đạp cửa phía dưới nối tiếp vang lên. Hắn điên tiết muốn chửi thề.
_ Mày đi thay đồ đi. Tao xuống dưới trước.
Hắn nói xong liền thả em ra, đang tận hưởng lại bị thằng lùn kia phá. Hắn mặt đen như than bước xuống nhà cho tên kia một trận.
Em thì chẳng hiểu gì, cứ vô tư vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân, thay đồ tươm tất rồi bước xuống nhà. Em vừa xuống phòng khách liền bị cục keo dán mang tên Tổng trưởng Mikey ôm chặt.
_ Michi. Tao chở mày đi học. À đừng ở với Draken nữa, mày qua ở với tao đi. Nhà tao rộng lắm.
_ Mắc gì phải qua nhà mày. Nhà mày còn có Ema, Izana còn gì. Draken hắng giọng từ chối.
_ Ớ... ngủ với tao cũng được mà. Mày mắc gì không cho. Quyền quyết định là của Michi.
_ Mày nói nữa tao tán cái chảo vô đầu mày liền.
Tiếng cãi vã buổi sáng làm em thật sự rất bất lực. Mặc kệ bọn họ đang cãi nhau không để ý, em liền trốn ra khỏi nhà rồi tự đi bộ đến trường.
Lâu lắm rồi em mới được tự mình đi bộ đến trường thế này. Cảm giác có chút không quen vì ngày nào cũng để Draken chở đi mặc dù em từ chối liên tục nhưng tên kia có thèm quan tâm, tự tiện bế em lên xe rồi phóng đi. Cứ thế này em sẽ sinh ra tật ỷ lại người khác mất. Đang đi được một lúc, ở con hẻm gần đó vang lên tiếng đánh nhau dữ dội. Em hơi sợ hãi nhưng có chút tò mò liền núp vào phía tường kế bên, hé mắt nhìn. Em trợn tròn mắt khi thấy một cô gái với đồng phục trường giống mình, có mái tóc đen dài ngang lưng, bên trái cạo sát và dưới cổ có xăm một hàng chữ dọc tiếng gì đó khá lạ. Cố gái đứng giữa đám con trai đang nằm la liệt dưới đất. Nhìn cũng biết ai là người gây ra. Cô gái thở dài, tay bên phải vẫn đang chảy máu sau một trận ác chiến.
_ Tụi bây đàn ông con trai đánh đấm gì mà chán thế?.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro