Phần 68:Không tin
- 乾 青 宗 ( Inui Seishu ) -
• Koko mang em lên trên lưng tôi, bắt đầu em dựa người tôi và nhấc em lên nhanh gọn dứt khoát, tôi lại tạch lưỡi vì sao em lại có thể nhẹ tựa lông hồng như thế này? Chẳng hay em đã không ăn gì hay sao?
• Tay ôm đùi em thật cẩn thận chắc chắn để không bị ngã, Koko đưa hai cánh tay em luồn qua cổ tôi để an tâm cho chuyến đi đến bệnh viện, bàn chân di chuyển ra đến cổng trước, từng bước đi là sự đau thương, đau khổ mà đã ăn sâu vào nội tạng, lòng cứ nhói phải mang cái cơ thể em đến nơi còn được gọi là hi vọng cứu sống hàng trăm kiếp mạng người và tôi cũng thế, tôi sẽ đặt em trên giường bệnh cứu chữa, trước khi em vào phòng toàn nồng nặc với những mùi thuốc khử trùng tôi sẽ lại đứng trước tấm kính quan sát em từng đoạn, cầu nguyện em bình an với mang hi vọng nhỏ nhoi mà tôi muốn đạt được.
• Trong phút giây liền mái tóc em đặt lên vai tôi bị nguồn gió của mùa đông lạnh lẽo kéo đến làm sợi chỉ vàng nhẹ như lông vũ bay trong gió, nó cứ như nhẹ nhàng như này lòng tôi nghẹn lại mất, đến cả tay chân em chẳng còn cử động thì hơi ấm trong người em không còn sót lại cái nào thì tôi phải sống làm sao đây?
• Tôi lại thấy mắt mình đau lắm nó cay cay kèm tầm nhìn phai mờ đi liệu nó có phải là bụi vào hay sắp khóc vì cảm giác thiếu vắng hơi ấm của em?
"Koko !"
• Tôi không biết trong lúc này tôi lại lên tiếng gọi tên thằng bạn của mình nhỉ?
"Hả?"
• Tôi im lặng tay rung và trả lời.
"Cho tao mượn áo khoác của mày đi, cơ thể em ấy lạnh quá tao cần chiếc áo để giữ nhiệt cho em ấy"
"Inuipe- mày..."
• Thằng bạn của tôi trong có vẻ phần vừa hoảng vừa buồn, còn tôi có vẻ rất thường vì nghĩ em vẫn còn cứu được, tích cực lên làm sao mà em chết được, em đã hứa với tôi là sẽ luôn luôn ở cạnh tôi những quảng đường còn lại mà đúng chứ? Vậy.. nên đừng chết em nhé..? Tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ ước mơ của mình mà, chẳng lẽ em đi rồi thứ được gọi là mộng tưởng tôi luôn hằng nghĩ đến vào mỗi màn đêm buông xuống, rồi đến lúc mộng tưởng đó tan tành đổ vỡ thì ai sẽ lắp lại chúng giúp tôi bây giờ?
"Không có cũng không sao, để tao lấy áo tao"
• Đang đi giữa chừng thì tôi đứng lại ngó quanh để tìm nơi nào đó để dừng chân một lát, đặt em dưới góc cây lớn và cởi áo ra mặc vào cho em lại, tiếp tục với chuyến đi cả hai mang em đến bệnh viện mặc dù nó khá xa nhưng lý trí vẫn không ngừng đưa em tới đó, đang đi bỗng anh gọi tên em.
"Takemichi có biết không, tôi đã từng có nguyện vọng đấy, nguyện vọng đó cho tới bây giờ mãi không buông bỏ, chính là giúp Kokonoi tìm được một gia đình ấm cúng đầy hạnh phúc, còn tôi và em sẽ trở thành vợ thành chồng, mà ai đâu ngờ rằng thằng bạn tôi nó cũng thích em, nghe có lẽ nực cười nhưng thật là tôi muốn đó"
• Sẽ thật đẹp biết bao khi em khoác lên bộ váy cưới cho riêng mình và rồi lòng bàn tay em được nắm trọn bó hoa hồng còn tươi, em sẽ tươi cười tràn ngập niềm vui và cất lên tiếng gọi hai từ dành cho mỗi tôi "chồng ơi" đó là những gì mà tôi ước ao muốn có, chỉ có nhiêu thôi đã đủ để tôi mãn nguyện rồi, còn cảm xúc của em được tận mắt khi tôi trao nhẫn cưới là đính chính hai ta từ nay đã là đôi vợ chồng và nhìn tôi với nước mắt tràn trề vì không kìm chế nổi sự xúc động này rồi tôi và em ôm chầm lấy trao cho nhau một nụ hôn mãnh liệt tại nhà thờ, sau đó tôi sẽ xây tổ ấm cho hai đứa mình ở, đó sẽ là chỗ nuôi những tình cảm từng ngày từng tháng, tuyệt lắm phải không? Nhưng sao tôi có cảm giác nó xa lắm không thể làm được, như con người chúng ta không thể với tới mặt trời cho dù có đứng gần đi chăng nữa.
"Đừng im lặng như thế.. tôi đau lắm"
"Inuipe.. hức..hức.."
"Không sao đâu đừng lo, chúng ta sẽ tới bệnh viện nhanh chóng thôi"
"Ý tao không phải.. hức.. mà Takemichi"
"Thôi đừng khóc nữa, ta đi tiếp thôi sẽ không kịp mất"
"Ừm.."
• Nhưng sao mắt tôi cũng đã dần rưng rưng rồi? Tôi cố gắng ngăn chặn nước mắt rơi xuống mà? tôi sợ em lắm, sợ lỡ em sẽ tỉnh dậy nhìn thấy cái con người yếu đuối này của tôi, em lại sẽ chê bai ngay tôi mất.
"Tôi mong là em đừng tỉnh dậy thấy cái bộ dạng này của tôi" tôi cười trừ
• Cái ngày khi gặp em lần đầu cũng là ngày định mệnh giúp ta gặp nhau trận đấu đêm giáng sinh tại nhà thờ năm đó, bóng dáng em thấp nhưng chứa đầy sức mạnh cao lớn đối đầu chiến đấu với Taiju tôi lại còn khinh bỉ nghĩ thầm người như em mà đánh được Taiju sao? Nhưng tôi lại nghĩ quá sai rồi, không những em đánh được thì em rất cứng đầu dù cho bị đánh tơi tả thì em vẫn đứng lên chống trả, thật ngưỡng mộ độ lì lợm của em và cũng rất giống Shinichirou..., kể từ lúc đó tôi bắt đầu đi tìm hiểu và kết bạn được với em, trong khi làm bạn tiếp xúc nhiều tôi chẳng biết mình thích em từ bao giờ..
"Takemichi.. tôi hết khóc rồi, giờ tôi chỉ cần em tỉnh nữa thôi là lập tức tôi sẽ đi mua nhẫn cầu hôn em ngay"
"Inuipe, Takemichi không còn nữa.. nên đừng mà.. hức.. tao biết mày rất thích Takemichi và tao cũng vậy nhưng hãy nhận ra đi Inuipe, Takemichi chết rồi"
"Rồi tôi sẽ mang sính lễ qua hỏi cưới em về, à em yên tâm tôi không cần con đâu, thứ duy nhất tôi cần chính là em"
"INUIPE ! HÃY ĐỂ TAKEMICHI YÊN NGHỈ ĐI !"
"Koko, tao biết Takemichi sẽ không bỏ rơi tao đâu, có thể Takemichi vẫn còn sống.."
"Mày thôi ngay đi ! mày không thấy Takemichi đang buồn khi nhìn xuống đây thấy cảnh tượng này hay sao, mày muốn Takemichi buồn!!?"
"Tao.."
• Tôi đã bất ngờ khi thấy lần đầu tiên Koko tức điên máu đến mức quát vào mặt thật lớn để cho tôi tỉnh ngộ, mà sao lòng tôi cũng hùa theo Koko là Takemichi chết vậy này? Điều đó chẳng phải là chả muốn sao? Sao nước mắt tôi cứ chảy mãi vậy? Sao tim tôi đau thế này?
"Hức... Hức.."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro