Chương 19
" Anh Shinichiro! "
" Thấy người chưa Takemichi?~"
" Thấy rồi"
Cậu đẩy Izana về phía trước mặt mình rồi nói nhỏ
" Izana đó là Sano Shinichiro là anh cậu đó!"
Đôi mắt bất ngờ nhìn Shinichiro đồng thời anh cũng nở một nụ cười
"Từ nay nhóc sẽ là gia đình của Sano!"
Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa đầu của anh , thật hạnh phúc cuối cùng thì anh cũng có gia đình rồi ... nhưng còn Kakucho thì sao(?). Izana liền nhìn Kakucho . Thấy được biểu cảm của anh Kakucho bảo.
" Không sao mày cứ đi đi! Ở đây vẫn còn người đón tao mà!"
Anh nở một nụ cười gượng gạo khiến cho cậu cảm thấy có lỗi. Cậu rưng rưng nhìn Shinichiro , hiểu được vấn đề anh liền nói với cậu, nhưng chưa kịp nói thì đã bị cậu chặn họng .
" Chúng ta về thôi Izana anh Shinichiro! "
Không một chút chần chừ
Cả ba vui vẻ nắm tay ra về trước khi đi họ còn chào tạm biệt Kakucho. Kakucho vẫn đứng đấy , đứng một lúc thì khóc nghẹn mặc cho lời bảo mẫu khuyên nhủ , anh lũi thủi đi về phòng trong nước mắt. Nhưng ngay lúc này đây , cánh cửa phòng mở toang ra và giọng hét của một người lại vang lên.
"Kakucho! Cùng tao về nhà thôi!!"
Phải..(!) Không ai khác ngoài Hanagaki Takemichi này cả. Kakucho bất ngờ mà đứng phắt dậy, anh vừa vui mừng vừa thắc mắc. Chuyện gì vậy sao Takemichi lại ở đây(?) . Takemichi vừa bảo cùng cậu ấy về nhà sao(?) . Vẫn còn chìm đắm trong dòng suy nghĩ cậu tiến đến kéo anh đi và sự ấm áp chân thật ấy đã đưa anh về thực tại.
Chả là ...lúc nãy sau khi rời đi , cậu có bảo Shinichiro về trước cậu sẽ dạo quanh chơi một chút. Nhưng lại nhận lại lời từ chối của anh , anh và Izana muốn cậu về ngay lúc này.
" Hai người vừa mới gặp nhau .. nên anh Shinichiro !!"
" Sa--sao vậy?!"
" Anh mau dẫn Izana đi chơi nhé!"
Chưa đợi anh trả lời câu nào thì cậu đã biến mất tăm hơi , anh và Izana cũng đành bất lực mà đi về trước. Họ rời đi thì cậu lại xuất hiện , đứng nhìn vào cô nhi viện một lúc thì cậu quyết định bước vào thêm một lần nữa .
" Bảo mẫu ơi ~!"
Cậu vui vẻ chạy nhảy đến cô bảo mẫu lúc nãy, đôi tay nhỏ bé ôm chầm lấy bảo mẫu rồi bảo.
" Bảo mẫu Michi muốn gặp Kakucho!"
Đôi mắt thành thật ứa nước mà nhìn bảo mẫu, thật khó có thể tránh khỏi được sự nuông chiều và yêu thương.
" Được rồi ..~ nhưng trước tiên nói cho bảo mẫu biết tại sao Michi lại ở đây mà không về cùng anh ?.."
"Kakucho!!..Michi muốn nhận nuôi Kakucho!!"
" Nhưng Michi còn nhỏ như vậy ... Thủ tục nhận nuôi là không thể "
" Bảo mẫu giúp Michi đi mà ~ Michi không muốn bỏ Kakucho ở lại!"
Bảo mẫu suy nghĩ một lúc thì cũng chấp nhận giúp cậu, cậu vui vẻ ôm bà nhưng vẫn không kiềm chế được nụ cười nham hiểm ấy,bà im lặng làm theo những lời cậu nói . Sau một lúc thì thủ tục cũng đã xong . Cậu cầm tờ giấy cất vào túi quần .
" Cảm ơn bảo mẫu rất nhiều!"
" Không có gì đâu ~ Michi ngoan nhớ đến thăm bảo mẫu nhé!"
____
________
" Michi ngoan con không nên lén mẹ chơi games như thế chứ!"
____
________
"Michi ngoan con mau thức dậy ăn sáng đi nào ~!"
____
________
" Michi ngoan của mẹ ngoan quá đi~"
_______________
Kí ức chợt ùa về khiến cậu có chút nhớ nhung , đôi mắt động nước nhìn bảo mẫu.
" Vâng chắc chắn Michi sẽ đến thăm rồi ~!"
Không suy nghĩ nhiều, cậu chạy đến phòng của Kakucho và sự việc mới xảy ra như lúc này.
" Mày đúng là BakaMichi !"
Miệng thì nói cậu là đồ ngốc , nhưng anh rất cảm ơn cậu đã đưa anh rời khỏi nơi tẻ nhạt này .
" Kakuchan ~"
" Đừng gọi tao là chan như thế chứ BakaMichi ! "
" Vậy mày đừng gọi tao là đồ ngốc!"
Cả hai nhìn nhau rồi phì cười , thấy rồi ..(!) Anh thấy được nơi mình muốn đến rồi ,
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro