[ 33 ]
Trong căn phòng mờ ảo của ánh đèn vàng ấm áp.
Takemichi trần trụi ngồi lên người Izana, em mơ màng nhìn gã với đôi mắt đẫm lệ, đôi môi hờ hững muốn nói đôi lời lại không.
Izana bán khỏa thân nằm ở giường, rơi vào thế bị động, gã tròn xoe mắt khi nhìn thấy Takemichi làm thế, em trần như nhộng vậy. Nước da mịn màng ửng hồng vì va chạm với không khí, xương quai xanh tinh xảo như mời gọi Izana hãy mau mau nhào tới cắn vào nó đi. Ngực Takemichi to hơn với người thường, bầu ngực trắng nõn nà, đầu vú hồng hào thật mê người làm sao. Vòng eo mảnh khảnh khiến cho Izana sợ sẽ làm nó bầm mất. Và, nơi bí mật em chôn vùi mấy mươi năm nay đều đã lồ lộ trước mắt của Izana.
Hơi thở gã nóng hơn bao giờ hết khi thấy nơi cấm đấy. Nơi đấy của Takemichi có hai bộ phận sinh dục của nam và nữ. Dương vật nhỏ nhỏ sạch sẽ trông yêu vô cùng, phía dưới dương vật là âm vật, thứ không nên có ở nam giới. Cánh môi mềm mại, hồng hào, múp míp của Takemichi khiến người Izana rạo rực không thôi, gã thật muốn chạm vào đấy nhưng lý trí gã không cho phép gã làm vậy.
Hoa nguyệt nhỏ mềm mại cọ xát với vùng bụng của Izana khiến gã như muốn chết đi sống lại. Mềm mại, ấm áp, trơn tru. Gã vốn đang rất rất hoảng rồi lại càng hoảng thêm khi Takemichi bắt lấy một tay của gã chạm vào hoa nguyệt, Izana muốn rút tay lại ngay lập tức nhưng em không cho.
Sự ấm áp, nhớt nhát ấy…
“ Thật kỳ lạ phải không, bán nam bán nữ, giống quái vật đúng không..” Takemichi mím chặt môi nói.
Em đã cho người đàn ông này biết bí mật, không chỉ biết mà còn cho gã xem và chạm vào nơi cấm đấy. Em không cầm được nước mắt nữa mà òa khóc lên. Nhân lúc em không chú ý đến, Izana đã rút tay về và ngồi dậy ôm em vào trong lòng.
Izana thừa sức để hạ gục em và ăn sạch em ngay lúc này nhưng gã không làm thế, cũng không phản kháng lại những gì em muốn làm. Nhưng khi thấy em khóc, gã không cam lòng mà ôm lấy em vào lòng. Takemichi còn lý trí dù em có chút men say trong người, em làm chuyện này để cho gã biết thế nào là con người thật của em.
“ Xin em đừng nói như thế..”
Nghe Izana an ủi, Takemichi lại càng khóc lớn hơn, mọi uất ức, tủi thân trong phút chốc an ủi của người mà khóc than như đứa trẻ. Em ôm lấy Izana và khóc, khóc đến khi bản thân chẳng còn chút sức lực nào nữa. Em gục bên vai gã mà nỉ non.
“ Đừng yêu..đừng yêu một kẻ như em “
Nghe em nói mà lòng gã đau như ai cắt từng đoạn, đến khi nhận thức được thì Takemichi đã thiếp đi bên vai. Nhìn em ngủ với đôi mắt sưng húp, gã lại càng tự trách bản thân mình tồi tệ. Izana trộm hôn lên bả vai trắng nõn của em rồi mới đặt em xuống giường.
Gã cẩn thận mặc lại đồ cho em, thay cho Takemichi bộ độ ngủ thoải mái rồi đắp chăn lại. Ngó nghiêng lại căn phòng nhỏ, vốn ngăn nắp gọn gàng lại trở nên bừa bộn, quần áo vứt lung tung, đồ đạc vương vãi dưới đất. Izana cúi người nhặt từng món đồ, cất lại chỗ cũ và dọn dẹp đồ đi giặt. Gã thay Takemichi làm mọi việc còn lại, nhìn em đắm chìm trong giấc mộng đẹp Izana cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết.
Izana kéo chiếc ghế nhỏ đặt bên cạnh giường em, gã từ từ ngồi xuống và nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé ấy. Gã không ngừng vuốt ve và hôn lên nó, từng cái hôn chứa đầy tình cảm.
Hôm nay sẽ là ngày đáng nhớ nhất đối với gã và em. Chuyện rất êm đẹp cho đến khi Takemichi từ nhà Annie về nhà và đòi uống rượu. Izana cũng không dám chối từ lời mời này, một tay phụ Takemichi chuẩn bị vài món đồ nhắm.
Cả hai người chỉ ăn và uống, hoàn toàn không ai nói với ai nửa lời nào cả. Izana cũng lấy làm lạ khi Takemichi liên tục uống, gã rất muốn ngăn cản nhưng càng cản Takemichi càng uống. Izana không biết mình phải làm như thế nào cả đành uống cạn ly.
“ Uống..hức “ Takemichi lờ đờ đưa cho Izana ly rượu vang đỏ, em cười cười chờ gã nhận lấy ly rượu.
Có kẻ khờ mới không biết ly rượu này bị đánh thuốc. Gã là người ở trong thế giới ngầm biết bao lâu nay đương nhiên nhận ra điều khác lạ nhưng vẫn nhận lấy ly rượu và uống cạn nó. Thứ Takemichi cho gã uống chỉ là thuốc làm tê liệt dây thần kinh tạm thời thôi, dăm ba mấy thuốc này, Izana miễn nhiễm nó từ lâu rồi nhưng vẫn muốn xem Takemichi có ý đồ gì nên đã giả vờ gục.
Takemichi thấy Izana như thế liền dìu gã vào phòng mình, em đặt Izana lên giường và trèo lên người gã. Hành động có chút táo bạo, em chạm vào gương mặt gầy gò của gã, không kiềm được cảm xúc mà bật khóc. Và, em gã không bị thuốc ảnh hưởng quá mạnh.
“ Điên thật, biết ngươi vẫn còn tỉnh táo, đừng giả vờ nữa “
“ … “ Izana nghe thế liền mở mắt và nằm yên đó.
Từ lúc rời khỏi nhà Annie về, tâm trạng Takemichi thay đổi liên tục, bởi vì em đã được Annie làm cho giác ngộ. Em nửa tin nửa ngờ nên muốn tự mình xác thực lại mọi chuyện. Thứ được gọi là yêu là cái quái gì, kẻ không biết rõ gì về em mà yêu em, điên tất cả đều điên hết rồi. Loạn cả rồi !
“ Yêu? Biết gì chứ “ Takemichi cười nhạt
Miệng cười nhưng lòng em đau lắm, từng chút từng chút cởi phăng đi chiếc áo sơ mi của Izana trước sự ngỡ ngàng của chính bản thân gã. Tuy vậy, gã không hề phản kháng hay gì cả. Đỉnh điểm, gã đã thật sự rất rất hoảng loạn khi Takemichi tự cởi đồ mình.
“ Đ-ừng vậy ! “
“ Câm mồm ! “
Izana bị Takemichi nói cho ngậm mồm, trở thành một pho tượng sống chính hiệu. Không dám động đậy, không dám hó hé chút nào cả. Gã trơ trơ mắt nhìn từng lớp vải trên người Takemichi được thoát xuống, cuối cùng không còn mảnh vải nào trên cơ thể.
Thân thể bạch ngọc giữ gìn bí mật suốt hàng chục năm qua đã hiện ngay trước mắt Izana. Nơi e ấp kiều diễm đấy cũng được Takemichi phơi bày ra trước mắt gã. Đôi ngươi thạch anh tím của gã phát sáng, tuy không bất ngờ nhưng điều này khiến gã không khỏi ái ngại.
Takemichi ngờ mặt khi Izana không thấy bất ngờ.
“ T-tại sao? Cậu không thấy ghê tởm, bất ngờ hay gì sao? “
Đáp lại lời Takemichi là cái gật đầu.
Takemichi có chút hoảng hỏi thêm.
“ Từ khi nào? “
“ Từ lúc buổi tiệc nướng hôm ấy, chính em đã nói cho tôi biết…tôi xin lỗi vì đã không nói cho em “
Izana thay đổi cách xưng hô, gã bước ra khỏi vùng an toàn mà trực tiếp đối mặt với sự thật. Gã kể cho em nghe tất cả về đêm hôm đó lẫn cái tình cảm em cho là sai trái của mọi người. Em chăm chú nghe Izana nói mà lòng lại quặn thắt lại, gã, họ, mọi người đều làm tất cà vì em.
Chưa đợi Izana nói hết những tâm tư giấu kín nơi đáy sâu, Takemichi đã bật cười thành tiếng, em cười, rõ là cười nhưng hai hàng lệ lại rơi.
“ Em, em cũng yêu mọi người mà đúng chứ? Michi– “
Takemichi không nói không rằng gì cả, em thơ thẩn nhìn gã. Đôi bàn tay nhỏ không yên phận mà đặt lên ngực, vị trí tim của gã. Em cảm nhận được nhịp tim của gã, rất nhanh..rất nhanh. Cơ thể rắn chắc của gã thật nóng. Em cứ giữ tư thế đó, cho đến khi Izana mở lời hỏi lại câu hỏi đó. Yêu họ, em không biết nữa.
Em không muốn đối diện với chuyện đó, em yêu họ, rất yêu, nó không đơn thuần là tình cảm ba-con. Nếu yêu…Takemichi phải biết làm sao đây, em hoảng loạn trong lòng lắm.
Nhớ lại viễn cảnh lúc nãy, Izana lại càng đau lòng hơn. Em chỉ vì muốn cho gã hết yêu liền vạch ra bí mật bản thân chôn vùi bấy lâu. Nếu như, đây không phải là gã thì nãy giờ em đã toi mạng, bị người ăn không còn một mảnh.
“ Có chết cũng không hết yêu. Em cũng yêu, em thừa nhận mà…còn không mau tha thứ cho bọn tôi. Bọn tôi nhớ em sắp điên thật rồi..sắp hóa thành kẻ ngốc hết rồi em ơi. “
Izana độc thoại mình ên bên cạnh giường em ngủ, gã một lần nữa bày tỏ tình cảm cho em nghe. Chuyện em là người song tính chỉ có duy nhất Izana biết, sau này nếu như được sự chấp thuận của Takemichi gã mới nói cho lũ ngốc kia biết.
Và, chuyện tình yêu lúc nào cũng thế nhỉ?
Mong họ sẽ về với nhau, một tổ ấm hạnh phúc mãn đời.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Author : Zycarot
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro