Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ 22 ]

Mở cửa phòng, mùi hương quen thuộc tỏa ra khiến Sanzu và Ran cảm thấy ấm áp. Đã lâu rồi, Sanzu chưa vào phòng Takemichi lại, mọi thứ vẫn không thay đổi gì cả.

Thường thì họ lén vào phòng Takemichi không à chứ có đường đường chính chính đâu. Nói đến đây chắc ai đó nhột dữ dằn luôn.

" Ngồi đi đừng đứng đực ra, ba không quen "

Em chỉ tay vào giường, ý muốn bảo Ran và Sanzu ngồi đi. Em đã mời như vậy rồi mà hai đứa này đứng đơ như tượng làm em phát bực, tự chính mình đẩy họ ngồi xuống. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.

" Haru, Ran à..ba biết trong các con có rất nhiều chuyện chưa thể nói ra. Ba mong bản thân ba có thể trở thành người bạn để tụi con tâm sự "

Takemichi lấy chiếc ghế kéo sát lại gần chỗ mép giường và ngồi xuống. Em nhẹ nhàng nâng tay đã bị thương của Sanzu lên, từng chút bôi thuốc cho gã. Vừa bôi thuốc, em vừa nói những gì mình muốn nói.

Chăm chú ngắm nhìn Takemichi cặm cụi thoa thuốc, mái tóc đen bồng bềnh cúi xuống rồi ngẩng lên xem biểu cảm của Sanzu như thế nào. Giúp Sanzu thoa thuốc giảm sưng, giúp Ran lau đi vệt máu đã đông khô. Mọi hành động cử chỉ của Takemichi rất nhẹ nhàng nhưng đem lại cho Ran và Sanzu một thứ gì đó rất ấm áp.

Lắng nghe em bảo, Sanzu và Ran cứ gật gù vậy đấy. Họ hiểu Takemichi muốn nói gì nhưng trong lòng họ có một vách ngăn rất lớn. Ai lại đi yêu người cưu mang mình, ai lại chấp nhận tình cảm có chút lệch lạc này của những được con nuôi mình cưu mang cơ chứ. Việc gì cũng có thể nhưng việc này rất khó..rất khó.

" Những đứa trẻ to xác luôn khiến ba lo lắng. Ba biết các con đã lớn, không cần đến người ba này quản nữa.."

Xoa xoa lên mu bàn tay của Sanzu mà thốt ra nỗi lòng. Chim đủ lông đủ cách sẽ xổ lồng bay đi huống chi là con người. Đủ lớn đủ trưởng thành sẽ chủ động rời đi để tự xây dựng tổ ấm riêng.

Điều Takemichi lo lắng cũng là điều các bậc phụ huynh lo lắng chứ. Dẫu có lớn cách mấy vẫn là đứa trẻ trong mắt gia đình, lo lắng ngoài kia có quá nhiều thứ tác động dẫn đến con mình bị ảnh hưởng. Nhưng lo thì lo thế, mọi quyết định vẫn nằm trong tay con mình. Từ việc học, kết thân cả viếc thành gia lập thất cũng chẳng nên ép.

Em nhận ra tình yêu không nên ép buộc, ép dầu ép mỡ chớ ai nỡ ép duyên. Ba mẹ của em đến với nhau nhưng chẳng có tình yêu nên mới đổ vỡ và bỏ em lại với ông bà nuôi nấng. Một phần cũng do em quá quái dị..

" Haru mạo phép hỏi ba một điều nhé, ba phải trả lời thật lòng mình được chứ ạ? "

Tay Sanzu đặt lên tay em, hơi ấm truyền cho nhau thật thoải mái. Takemichi nghe cậu con trai mình nói thế cũng khẽ gật đầu chấp thuận, mắt chạm mắt để lắng nghe câu hỏi.

" Nếu như sau này chúng ta không còn là một gia đình nữa..liệu ba có chấp nhận tụi con gọi ba bằng danh xưng khác không? "

" Ý của Haru là--? "

" Sau này có thể gọi ba bằng những tên gọi khác được không.."

Nghe đến lời này của Sanzu khiến Takemichi có chút khựng lại, em không hiểu điều gì đã tác động đến Sanzu để gã phải nói lời này. Tụi trẻ đã suy nghĩ mà đến mức vậy, tụi nhỏ nghĩ xa đến mức có chuyện em sẽ không coi chúng là gia đình nữa ư..

Có chút trầm lại, Takemichi nhanh chóng lấy lại sắc mặt, em cười nhẹ với Sanzu. Nụ cười tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang chút nặng nề.

" Đ-được.."

" Ba đừng hiểu lầm nhé..Haru rất sợ, sau này tụi con làm nên những chuyện tày trời khó bỏ qua, ba sẽ chẳng thể nào chấp nhận tụi con nữa.."

Không biết nói gì hơn cả, tình yêu của Takemichi dành cho tụi trẻ không đơn giản là tình thương gia đình nữa. Cảm giác sợ mất ai đó dâng lên trong phút chốc, tâm tư Takemichi rối như đống tơ vò. Em chẳng biết mình đang suy nghĩ cái quái gì nữa.

Em chìm đắm trong suy nghĩ quá nhiều làm Ran và Sanzu sốt ruột không thôi. Ran chầm chậm bắt lấy bàn tay của Takemichi mà xoa xoa nhằm truyền hơi ấm.

" Michi, có sao không.."

" Không, mấy đứa này sao sao á "

Takemichi bị Ran kéo ra khỏi đống suy nghĩ, em che đi sự bất ổn của mình bằng cách cười thật tươi nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sự lo lắng. Ấy sao lại nói dối bọn họ.

" Ran cũng có chuyện muốn nói...dù ba không muốn nghe nhưng Ran vẫn nói "

" A hả? "

Thái độ có chút kích động này của Ran làm Takemichi giật mình, thằng ngồi kế bên giật mình không kém. Thằng cha Ran mà nói gì tầm bậy là Sanzu sẵn sàng vặt lông nách của Ran đấy, liệu hồn.

" Ba à, nghe cho kĩ nha và đừng sốc nha "

" C-con làm ba sợ quá Ran ơi.."

Đúng thật, Ran lúc này đáng sợ lắm kìa. Mặt gã trông nghiêm túc cực kì luôn làm Takemichi và Sanzu cứ đao đảo mắt nhìn nhau.

" Đ-đừng ép bọn con đi xem mắt nữa được không ạ.."

" … "

" Bọn con đã có người mình thích..chỉ là đơn phương nhưng bọn con không muốn dứt ra khỏi người ấy. Xin lỗi..chúng con là đồng tính luyến ái, chúng con yêu người cùng giới.. "

Lời nói như xét đánh ngang tai, em nghe xong mà nước mắt chảy thành dòng. Nước mắt cứ lăn dài trên má không ngừng, em giương ánh mắt long lanh đẫm lệ của mình nhìn Ran và Sanzu một cách đau lòng.

Họ biết mình sẽ bị giận mà..nên không dám đối diện với Takemichi.

" C-con xin lỗi khi để ba khó xử..chúng con xin lỗi..xin lỗi vì không thể cho ba một đứa con hoàn hảo.. " Ran nghẹn ngào bảo.

Thích con trai mà..đồng tính mà..một đứa đã quá đủ huống chi là cả bọn. Không khiến Takemichi sốc đến ngất cũng khóc cho đến cạn kiệt nước mắt.

" Đừng nói nữa Ran..." Sanzu cạnh Ran muốn chặn mồm Ran lắm nhưng không thành.

Sanzu sợ lắm, sợ một ngày nào đó Takemichi sẽ ruồng bỏ bọn họ khi biết họ là đồng tính.. Gia đình nào chẳng vậy, nói sớm hay nói muộn kết quả vẫn vậy.

" Nói tiếp-- " Takemichi run rẫy tiếp lời.

" Sợ..Sợ bị ruồng bỏ, tụi con từng bị bỏ rơi rồi đáng lẽ không nên sợ thứ này. Nhưng chẳng hiểu sao lại sợ..sợ Michi quay lưng..đủ điều vây quanh trong tâm trí chúng con ''

" Chúng con xin lỗi-- Ba ! "

Ran vừa dứt lời đã bị Takemichi nhào vào ôm. Em ôm hai đứa trẻ non nớt này vào lòng mà khóc như đứa trẻ, rốt cuộc ai mới non nớt đây.

Em khóc một cách nghẹn ngào, đau đớn lòng.. Nhìn dòng lệ rơi khiến tâm họ nóng như lửa đốt. Không nên để em khóc mà họ đã làm ra thứ gì đây.

" Đ-đừng nói gì hết..làm ơn..hức hức..."

Ôm chầm hai người vào lòng, Takemichi khóc lớn. Là do em không quan tâm nên chẳng hiểu được cảm giác của chúng sao..

Em luôn muốn những đứa con mình cưới vợ xong sinh con đẻ cái. Một gia đình hoàn hảo với một vợ, một chồng, hai đứa trẻ trong nhà nhưng ấy mà Takemichi lại bỏ quên cảm xúc của con mình.

Nghe Ran nghẹn ngào nói mà tim Takemichi như đau quặn lại, rất rất đau. Takemichi không tốt..

" Xin lỗi vì đã không hiểu được cảm nhận của mấy đứa...là ba không tốt. Con là ai do con quyết, con yêu ai cũng là con chọn...xin lỗi đã không thể nào quan tâm các con một cách trọn vẹn "

Takemichi nức nở khóc, nói được chữ có chữ mất không tròn vành. Em ôm hai người mà khóc mà nói..khóc rất nhiều mặc cho Ran và Sanzu có an ủi đến cách nào.

" Đừng mà..tối ăn thịt nướng, uống bia nên đừng khóc mắt sưng a "

Sanzu ra sức dỗ dành Takemichi nhưng lực bất tòng tâm. Đành để cho em khóc đến khi nào thỏa mãn thì dừng..

Em khóc lớn lại rất dai..khóc xong liền lăn ra ngủ trên bờ vai của họ. Thật không cam lòng thấy em đau lòng vì họ như vậy. Ran yêu chiều ôm em đặt vào giường một cách ngay ngắn, Sanzu cũng chuẩn bị khăn ấm lau mặt cho Takemichi tránh em có dấu hiệu sưng khi thức dậy.

" Đau không..."

" Rất đau, giá như Michi có thể chấp nhận thứ tình cảm này.. "

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Author : Zycarot

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro