Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

"H- Hả?" - Kakuchou hơi ngờ ngợ, hình như hắn vừa nghe nhầm thì phải.

"Đưa tên nhóc này cho tao." - Izana nhấn mạnh lần nữa, ý là mau đưa vại tương lơ cho hắn mau, không hắn đấm vêu mỏ giờ.

"Izana à, để - để tao được rồi, nó nặng lắ--" / "Đây là mệnh lệnh." - Mí mắt Izana khẽ trùng xuống, Kakuchou nhanh chóng truyền Takemichi cho Izana, sau đó liền thẳng tắp lưng nhìn màn hình, mồ hôi hột khẽ đổ.

Kakuchou said: Takemichi à, nhỡ mày có tỉnh cũng đừng có hét lên rồi ngất vội . Tao bị ép.

Izana như vớ được vàng, hắn khẽ nâng niu em, chỉnh tư thế y như trong đoạn chiếu cảnh "hắn" ôm em trên xe tầu điện ngầm.

Lưng hắn dựa vào thành giường, rồi nhẹ nhàng xoa lưng tránh em tỉnh giấc. Hương thơm tỏa ra từ cơ thể em khiến hắn có chút thoải mái, không hắn nghĩ ngợi gì. Trên khuôn mặt bỗng ôn nhu, dịu đi mấy phần, hắn khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng, mờ nhạt như chuồn chuồn lướt nước, nhưng nó cũng đủ thể hiện hắn đang hạnh phúc như nào. 

Có lẽ đây sẽ là kì tích rực rỡ nhất cuộc đời hắn. Khi hắn vừa có được mái ấm, hắn cũng vừa tìm được "hy vọng vô tận" này.

{Kể từ sau khi cứu lấy Izana, Takemichi dường như đã chung sống hòa nhập với nhà Sano, cậu cũng được học võ chung với bọn họ, và người đích chân chỉ dạy cậu chính là ông Mansaku và Izana. Ngoài ra cũng được Kakuchou và Mikey kèm thêm vài thứ, em cũng làm quen được kha khá bạn Mikey, cũng làm quen được Draken, Mitsuya, Pachin. Dẫu là được chỉ dạy như thế, Takemichi cũng thấy mình mạnh ra nhiều, thế nhưng Mikey, Izana, Kakuchou, Baji và Kazutora, nói chung là mọi người đều không cho em đánh nhau..

Ờm thật ra thì cũng cho đi đánh nhau nhưng mà em chẳng được động chân động tay lần nào.. Ai tới gần em thì đều bị cho ăn đập hết rồi.. Đúng kiểu một cọng lông cũng không thể chạm đến...

Và mỗi khi em đi đâu, thì cũng có người đi cùng. Giờ em phải đi mua chút kẹo, và Izana và Kakuchou chính là người đi cùng em, nói ra cũng thân phết rồi đó.

"Mày vốn đã rất lớn rồi còn đòi mua kẹo..Tch đúng là trẻ con." -Izana đi bên cạnh em càu nhàu, em thì cười trừ.

Kakuchou thấy thế cũng chỉ biết cười trừ, nói sao giờ, chính miệng Izana đòi đi cho bằng được mà?

Đợi khi mua xong, ba người bọn họ lại bắt đầu đi về. Thế nhưng khi đi qua một khu đất trống, bọn họ vô tình gặp mấy tên du côn nửa mùa.

"Này.. Mấy thằng oắt con.. Mau nôn tiền ra.." - Một tên trong đám đó tiến đến gần em.

"Thằng chó, đừng có động vào người của tao." - Izana bước lên trước cảnh cáo hắn. Thế nhưng nhận lại là tràng cười khoái chí, thậm chí còn có tên nhại lại lời của Izana.

"Nhừng nhó nhộng nhào người nhủa nhao..Hahaah! Nghe mắc cười ghê.." - Tên đó quay đầu nhìn đồng bọn mà cười, nhưng lập tức đã ăn một đấm của Kakuchou.

"Mẹ kiếp!! " Kakuchou nổi khùng nhìn hắn.

"Bình - Bình tĩnh đi, Kakuchan.." - Takemichi vội vàng khuyên ngăn, cứ đà này Izana và Kakuchou sẽ đánh người mất, mà chỗ này là đường lớn, người qua lại không nhiều nhưng cũng không ít, bị bắt thì chỉ có thể bị tạm giam, nặng hơn là ngồi trại cải tạo đó.

"Đánh - Đánh bọn oắt đó cho tao!!" - Tên bị Izana đấm kia bắt đầu đứng dậy, thẹn quá hóa giận gọi đồng bọn ra trận.

Mà ai cũng biết, cái nết đụng là chạm của Izana đã ngấm sâu vào xương tủy từ kiếp trước, đâu có chuyện bỏ qua. Lập tức, Izana và Kakuchou liền cùng nhau lao lên nghênh chiến với bọn du côn kia. Takemichi như thường lệ, vẫn luôn bị bếch gọn ra một nơi không động chạm gì đến trận chiến, nhưng lòng vẫn nơm nớm lo sợ cho hai người.

Như có thần cảm ứng, đám du côn ấy vậy mà có cả vũ khĩ, gã rút một con dao trong người ra, định chém Kakuchou, với sự nhạy bén bẩm sinh từ kiếp trước, Kakuchou nhanh chóng né được nó, thế nhưng vẫn bị cứa vào tay, tạo nên một vết khá sâu.}

"Triển đê!! Đánh nó đi Boss" - Shion hừng hực khí thế cổ vũ.

"Đậu má?? Mày làm ăn kiểu gì thế Kakuchou?? Phải cầm gạch đập vào đầu nó đi chứ??" - Ran chề môi chê bai.

Kakuchou chỉ biết cười khổ. Izana thì ôm lưng Takemichi, tay vẫn vỗ lưng ru ru đều, miệng khẽ mỉm cười.

Phía bên Mikey cũng không kém gì.

"Đấm vỡ mồm nó!!" - Draken đứng thẳng biểu diễn.

"Cố lên anh trai!" - Mikey phì phò cỏ vũ.

"Ai za.. Sao chúng nó sung sức cho mấy vấn đề này thế?" - Takeomi bất lực nhìn bọn họ, xong nhìn sang thằng bạn chí cốt của mình.

"Cố lên Izana, Kakuchou!!! Đấm thật mạnh vào." - Shinichirou cũng hô hào múa chân múa tay các kiểu.

Không có ngoại lệ rồi.

{Takemichi thất kinh, lọ kẹo trong tay vô thức rơi xuống vỡ tan một tiếng choang, những viên kẹo nhỏ hình ngôi sao cũng theo thế mà lăn lóc ra.

"Thằng khốn! " - Lần đầu tại kiếp này, Takemichi tham gia vào chiến đấu. Cậu lao đến đá một cú vào bụng gã, khiến gã ngã nhào. Một tên khác định bụng đánh lén em, cũng bị Kakuchou đánh ra một bên.}

"Hú hú Cố lên TAKEMICHII!!" - Lần này có cả Ryusei và Kazutora.

"Đá vào háng nó đi cộng sự!!" - Chifuyu cũng có chỗ nói.

"Gan dạ lắm nhóc con!" - Baji càng không thể thiếu.

Tuy nhiên, sau nắng rực rỡ chính là cơn giông lớn. Cùng đón nhận nó nào.

{Còn gã cầm dao kia ngã nhào, chưa kịp dậy liền bị em ngồi đè lên ngực, đấm liên hoàn chưởng vào mặt. Gã không chịu thua, dù gì với thân hình nhỏ bé, em cũng không tránh được việc gã ta xách cổ ném xuống đất. Song hắn ta cũng bóp cổ em ghì mạnh xuống đất.

"Ặc.." - Thế nhưng em không bỏ cuộc, động vào tao thì may ra còn dễ sống, nhưng định động vào người tao cất công cứu sống. Thì đời này mày không tàn cũng phế.

Vô thức con mắt em dán chặt vào con dao bên cạnh. Trong thâm tâm vô thức có tiếng gọi thúc giục.

Gã ta muốn giết người của mày...

Gã ta đang hủy hoại công sức một kiếp của mày..

Nghe ta...

Giết gã ta đi.

G - I - Ế - T!

/Roẹt/

"Ahhh!!!!!" - Tiếng thét vang vọng thấy trời, thu hút không ít người tới ngó ngàng, kể cả cảnh sát. Izana và Kakuchou đương đánh nhau với những kẻ khác cũng giật mình ngó sang.

Tên du côn kia bị em cứa cho một vết sâu hoắm ngay mắt. Gã đau đớn ôm mặt, máu me chảy tứa lưa như suối. Em loạng choạng đứng dậy, nhưng em hiện giờ lạ lắm.. Con ngươi xanh mất đi tiêu cự, đồng tử co rút lại, trông giống như sắp bị mất đi nhận thức, sắp bị chi phối...

"DỪNG LẠI BAKAMICHI!!" - Kakuchou vội vã ôm lấy em từ đằng sau, Izana cũng vội vàng chạy tới, hắn cố gắng dựt lấy con dao từ tay em ra, vứt đi thật xa. Sau đó cố gắng cùng Kakuchou thức tỉnh em khỏi "cơn ác mộng".

Đồng thời, cảnh sát cũng tới, bọn họ bắt buộc phải chích điện em khiến em mất ý thức tạm thời, và cả ba cùng với đám du côn bị bắt lên đồn.}

Chứng kiến cảnh này, khí thế cổ vũ vui vẻ lúc nãy liền bị đóng băng. Ai ai cũng sửng sốt. Cái gì thế? Điều đáng sợ không phải Takemichi dùng dao chém người nữa. Cảnh Takemichi dùng gậy đập người trong chương 3 còn kinh hơn. Bởi điều họ chú ý tới, chính là cái thứ " vô nhân tính" vô hình luôn giục giã, thao túng tâm trí Takemichi. Bọn họ không hề biết đó là gì.. 

".." - Tuy nhiên lại có một số kẻ từng chứng kiến những điều tương tự như thế thì chỉ biết im lặng hoặc run rẩy.

{Mọi thứ chuyển biến rất nhanh, một biên tòa vị thành niên đã được khởi kiện ngay sau nửa tiếng em bị bắt, cả gia đình Sano ai cũng chạy tới tòa án vị thành niên với tâm trạng hốt hoảng.

Nhưng lúc ấy trong mắt bọn họ, em chợt có điều gì đó thay đổi, con ngươi mất đi tiêu cự của nhận thức, trông giống một cái xác không hồn. Izana và Kakuchou cũng chung tòa án với em, bọn họ luôn ở bên cạnh em nói điều gì đó, nhưng em nghe không được.

Kể cả Shinichirou, Mikey lẫn ông Mansaku, bọn họ cũng đang gọi em kìa.. Đúng không? Nhưng sao em không thể nói điều gì?

Trong vỏn vẹn một tiếng, biên tòa kết thúc. Takemichi - em bị kết án 9 tháng tù vì tội cố gây thương tích cấp 3, Izana và Kakuchou nhẹ hơn, bị phạt 6 tháng tù với tội cố gây thương tích cấp 2.

Song sau đó, em đươc đưa vào khu cải tạo, đen đủi làm sao lại khác khu với Izana và Kakuchou.}

"?.." - Izana đương nhiên trợn tròn mắt nhìn, hắn chính là lo lắng cho an nguy của em trong tù, đương nhiên người từng ở đó như hắn cũng biết nơi đó đầy rẫy nguy hiểm như thế nào. Cũng vì thế mà hắn lỡ nắm chặt tay, khiến Takemichi khó chịu tỉnh giấc.

"Ư.." - Takemichi khẽ mở mắt, em rướn người, hai tay chống lên ngực Izana, lúc này hắn mới giật mình nhận ra em đã tỉnh. Còn Takemichi, mắt nhắm mắt mở cố nhìn người trước mắt.

"Ngồi xuống nào..." - Izana không hề khó chịu, chỉ nhẹ nhàng nói với Takemichi. Đương nhiên, Takemichi cũng nghe lời mà ngồi vào lòng Izana rồi nhìn lên màn hình theo bản năng.

{....

"Phạm nhân số 49666, có người thăm." - Quản trại khẽ nói, tiếng chìa khóa lách cách vang lên, theo đó là cửa mở. Đây là ngày thứ 2 em kể từ khi em vào trại.

Takemichi bước khỏi phòng giam, cậu lững thững bước tới phòng thăm. Lúc này đối mặt với cậu, chính là Kazutora và Baji..}

Thấy bản thân mặc đồ tội nhân, Takemichi như tỉnh cả ngủ, em ngơ ngác nhìn rồi tự hỏi .

'Cái gì kia.. Sao tao bị bắt vô trại???' - Takemichi tái mặt.

{"Takemichi..."- Kazutora nhìn em, con ngươi hổ phách không chủ động mà giao động.

"Tora- chan đó hả?" -Takemichi ngồi xuống ghế, nhìn Kazutora rồi cười vui vẻ.

"Chắc bọn mày biết nguyên nhân tao vào đây rồi... " - Takemichi chống cằm nhìn bọn họ.

"Ừm.." - Baji cúi mặt gật đầu..

"Takemichi đừng có sợ nha... Đừng lo gì hết.. Chỉ có 9 .. 9 tháng thôi. Sau 9 tháng bọn tao sẽ tới đây và đón mày." - Kazutora run rẩy đưa tay sờ lên tấm kính.

Thiên sứ từng cứu gã, vậy mà giờ lại bị nhốt lại trong cái thứ "cũi sắt" chết tiệt này. Phải biết lúc biết tin em bị bắt vào trại cải tạo, hắn đã sốc đến mức định đi tìm những tên du côn kia mà đánh chết chúng.

"T - Tao và mọi người ngày nào cũng sẽ vào thăm mày, mày đừng lo nhé.." - Baji khẽ nói, giọng hắn run run..

"Anh Shin cũng có nói thế với tao rồi.. Mày cứ đi học đi, rảnh thì thăm tao là được." - Takemichi cười giả lả..

"Không! Bọn tao chắc chắn ngày nào cũng sẽ gặp mày!" - Kazutora bỗng đứng phắt dậy rồi đập mạnh vào bàn.

"Bình tĩnh Kazutora!" - Takemichi bỗng quát lên, Kazutora cũng giật mình nhận thấy bản thân hơi quá, cố gắng tự trấn tĩnh rồi ngồi xuống.

"À, Takemichi.. Bọn tao có mua kẹo cho mày này.." - Baji chợt nhớ ra, hắn lục chiếc cặp của mình, lôi ra một lọ thủy tinh toàn loại kẹo ngôi sao konpeito. Takemichi liền sáng mắt thế nhưng lại nhớ đến quy luật thì lại u rũ.

"Trước khi vào trại tao cũng đi mua loại này, nhưng bị vỡ rồi... Mà tao không lấy nó được, vào trại đâu được lấy đồ ngoài.." - Takemichi buồn bã cúi gằm mặt xuống, quản giáo ở bên trong thấy thế liền suy nghĩ một chút. Ấy vậy lại mở cửa ở bên cạnh, đi ra chỗ Kazutora và Baji trong sự ngơ ngác của cả ba đứa trẻ.

"Đưa ta, ta sẽ đưa vào cho cậu bé." - Quản giáo đứng nghiêm trang nói với Baji, vừa nghi ngờ vừa mong đợi, Baji có chút ngập ngừng nhìn quản giáo. Cuối cùng vẫn là đặt lọ kẹo vào tay quản giáo.

Người quản giáo không nhanh không chậm quay người đi vào trong. Đóng cửa lại rồi đi tới chỗ Takemichi, đưa cho em chiếc lọ kẹo ấy.

"Cảm ơn ạ.." - Takemichi lúng túng cầm lấy lọ kẹo, rồi lại nhìn lên quản giáo. Lúc này tiếng thông báo vang lên.

[Phạm nhân 49666 đã hết giờ thăm. ]

Những đứa trẻ ấy nghe vậy cũng đành tiếc nuối đứng dậy, tạm biệt nhau rồi rời đi. Takemichi nở một nụ cười chào tạm biệt, xong cũng theo chân giáo quan về phòng giam.

Thế nhưng, nụ cười ngay sau bỗng chợt tắt, thay vào đó là một khuôn mặt vô giác, đôi đồng tử lóe lên như được chiếu sáng, một mày xanh quỷ dị.

Trong ngày đầu tiên vào trại, Takemichi mới có thể hoàn toàn "tỉnh giấc", em chợt nhận ra, bản thân cũng có cái thứ gọi là "hắc hóa" giống Mikey. }

'Ha, thật sự đúng như mình nghĩ...'- Sanzu, kẻ bí hiểm và kiệm lời nhất trong căn phòng.

{Không chỉ thế, điều kiện trao đổi là "mất đi cảm xúc" mà Chúa nói không phải cái cảm xúc em thể hiện trên mặt, mà cái em phải trao đổi chính là cảm nhận của tâm hồn và tiềm thức. Cũng giống như khóa trái con tim, để không bị rung động bởi bất kì cái gọi là yêu thương.

Và chính cái điều kiệu đấy lại là xiềng xích khoá chặt " bản năng hắc hóa" trong em, nhưng giờ lại bị mang đi làm điều kiện trao đổi, cuối cùng đấy cũng chính là lúc "bản năng hắc hóa " được "mở khóa".

Nó sẽ chạy xồ ra ngoài, như một con chó hung hăng bị nhốt lâu ngày, hồng hộc cắn "chết" những gì nó thấy, chỉ để thỏa mãn bản tính của nó.

Chỉ những lúc em cảm nhận được cảm xúc thực sự, thứ bị mang ra làm điều kiệu thì "bản năng hắc hóa" sẽ bị phục tùng và "trói lại". Em đã hai lần cảm nhận được. Lần một là sau khi cứu Shinichirou, lần hai chính là nguyên nhân khiến em vào trại.

'Mẹ kiếp... Hắc hóa? Mày có là cái chó gì cũng đừng hòng động đến những người của tao..' - Takemichi thầm nghĩ, đó chính là một lời tuyên thề. Cũng là hành trình em đã nhận thức được bản thân sẽ "đồng hành" với "con chó hung hăng" ấy...}

" Khà khà, quả là một tên thú vị."- Kensho cười cười, làm Kojiro bên cạnh nổi da gà.

Cứ thấy gã cười là thấy có điềm.

"Người hùng của Kisaki không tầm thường chút nào a.. Tò mò quá đi mà."- Hanma khúc khích, mắt gã híp lại như một con cáo tìm thấy thú mồi.

Mikey đớ người, giống hắn? Hắc hóa là gì? Chẳng lẽ là thứ ấy?

{...

"Izana..." - Kakuchou tiến tới gần Izana đang ngồi ở một nơi.

Bọn hắn đều đã từng vào đây một lần rồi, không có gì phải sợ hãi hay lo lắng cả. Nhưng điều quan trọng và khiến bọn hắn quan tâm chính là em - Tiểu thiên sứ chưa một bị dính vết nhơ nơi hạ trần, lần này lại vì bọn hắn mà vô tình dính phải.

"Gì." - Izana lia mắt qua nhìn Kakuchou.

"Đang nghĩ về Bakamichi?" - Kakuchou ngồi xuống cạnh hắn.

"...Ờ.." - Không quá ngạc nhiên khi hắn thành thật trả lời.

"Tao chỉ mong Bakamichi có thể chống chọi được tâm lý.." - Kakuchou nói.

"Thằng nhóc đó chắn chắc có thể rồi - " - Izana khẽ nhíu mày, thế nhưng lại bị Kakuchou chặn họng.

"Bakamichi đang gặp nguy hiểm..." - Kakuchou quay sang nhìn gã, một cái nhìn trực diện.

Hả?

"Mày nói cái đéo gì vậy Kakuchou?" - Izana nói lớn.

"Khi mày với Shinichirou làm hòa mối quan hệ, Bakamichi đã nói với tao vài điều. Đây không phải lần đầu tiên nó quay lại quá khứ. " - Kakuchou nhìn gã.

"Ý mày.." - Izana trợn mắt ngạc nhiên.

"Phải, là nhiều lần. Và lần này, nó đã phải đánh đổi điều kiện... Đó là "cảm xúc" và m.ạ.n.g sống của nó.." - Kakuchou khẽ nói.

"..." - Izana sửng sốt, con ngươi tím khẽ giao động khi Kakuchou nhắc đến từ mạng sống.

"Tao không biết có chuyện gì... nhưng cái lúc Bakamichi đánh nhau với tên bị nó chém vào mắt. Tao có thể chắc chắn một điều.. Thâm tâm bên trong nó định giết chết gã ta.. " - Kakuchou kể tiếp..

"Như mày cũng thấy, đôi mắt của Bakamichi đã thay đổi từ lúc đó, kể cả khi trong tòa án, Bakamichi dường như bị nhấn chìm bởi thứ gì đó.. nhận thức của nó bị lu mờ đến mức không thể điều khiển chính bản thân.." - Kakuchou..

"Izana.. Tao có thỉnh cầu.." - Kakuchou chợt đứng dậy.

"Sủa..." -Izana cũng đứng dậy theo..

"Có thể cùng tao bảo vệ Bakamichi không?" - Kakuchou..

"Đéo." - Izana trừng mắt với Kakuchou, hành động áp đảo khiến Kakuchou mím môi. Không phải vì sợ hãi nữa, mà là lo lắng, hắn lo tự hắn sẽ không thể cứu lấy em. Thế nhưng những lời nói tiếp theo của Izana dường như mang cho hắn một tấn hi vọng..

"... Tao sẽ lần nữa tập hợp lại S62.. Lúc ấy, tao chắc chắn sẽ đánh chết kẻ trao đổi điều kiện với thằng nhóc kia.. Tao sẽ lấy lại mạng sống cho nó.." - Izana nắm chặt tay. Con ngươi tím than của Izana sáng lên.

Lần này, hắn sẽ vượt mặt Mikey, cứu lấy em.}

"Một suy nghĩ --giản dị ghê á boss..Hahaha"- Ran cười không ngậm được miệng.

Cũng phải, người có thể trao đổi điều kiện bất khả thi như thế không thể là người bình thường. Chưa kể cái thân thế siêu nhiên kia còn chưa được xác định nữa, mà Izana đòi "thiến" tên trao đổi điều kiện, không khác gì lên trời hái sao.

{Những ngày sau đó, Takemichi luôn luôn có người tới thăm, từ Shinichirou cho đến Emma, thậm chí cậu còn gặp cả con chó điên - Sanzu Haruchiyo đi cùng với Takeomi đến đây nữa.

"Anh Omi.. Ai đây.." - Takemichi trơ mắt cá chết nhìn "thiếu nữ" tóc ngắn trước mặt, cậu không tin đâu, thiếu nữ nào chứ không phải con chó điên Sanzu mà cậu từng gặp.

"Đây là thằng oắt nhà anh, Akashi Haruciyo." - Takeomi không ngần ngại giới thiệu.

"Tôi là Sanzu Haruchiyo, đéo phải Akashi.." - Sanzu khó chịu lên tiếng, xong lại quay sang nhìn cậu.

Dẫu biết trước nhưng khi nghe anh khẳng định lại, cậu vẫn không muốn tin. Nhưng cái ánh mắt ấy là sao, đang soi mói cậu à?

"Ông già.. Mắt nhìn của ông lạ thật đấy. Tưởng đứa như nào có thể khiến ông ngày nào cũng chạy đi chạy lại. Ngờ đâu là một thằng nhóc ngồi trại." - Sanzu nhếch mép cười khinh.

"...Con chó điên." - Takemichi trơ mắt cá chết nhìn hắn, không quen nở một nụ cười khiêu khích.

Takemichi belike :Tao đang trong tù đố mày đánh tao.

"Thằng oắt này!!" - Sanzu nổi khùng, nhưng sau đó liền ăn một chưởng của Takeomi.}

"Nii - chan.." - Senju mím môi, ánh mắt vui vẻ chợt trùng xuống, đầy sự hối hận trong đôi mắt ấy.

{"Dạo này ở trong đấy có bị thằng nào bắt nạt không?" - Takeomi chuyển về hỏi thăm cậu.

"Không ạ.." - Takemichi lắc đầu, mọi thứ trong đây khá bình thường, không quá ảnh hưởng tới cậu, ngoại trừ mấy thằng ôn con mắt mũi chưa sạch thỉnh thoảng tới làm loạn lấy le.

"Anh mang kẹo.. Nhưng ăn vừa thôi. Cấm ăn đêm không lại bị sâu răng đấy.." - Takeomi lấy trong túi ra một hộp socola, theo thói quen, ngài quản giáo thân yêu lại ra ngoài lấy cho em. Cái này riết thành quen, tại em ngày nào cũng có người tới thăm, mà lúc nào cũng có quà mang về phòng cả mà.

"Nghĩ lại Michi đi đâu cũng được mọi người ưu ái nhỉ.. Kể cả quản giáo cũng quan tâm vậy mà." - Takeomi khúc khích cười.

"Mà tao giới thiệu rồi. Mày vẫn chưa nói tên." - Sanzu chợt lên tiếng.

"Tao là Hanagaki Takemichi." - Takemichi không thèm đôi co với hắn nữa.

"..Cống rãnh.." - Sanzu lẩm bẩm..

Ê má, nghe rõ mồm một mà đòi lẩm bẩm, có biệt danh thì hỏi tên tao làm gì? Làm màu à?

Bỗng tiếng điện thoại của Takeomi vang lên, là Shinichirou gọi.

"Tiếc quá, thằng Shin gọi anh đi tập hợp rồi. Hôm khác đến thăm em vậy.." - Takeomi nhìn điện thoại một lúc rồi đứng dậy.

"Tao cũng có việc rồi, Touman cũng có tập hợp.." - Sanzu cũng bước theo Takeomi.

Ai hỏi mày không?

"Vậy pai pai." - Takemichi vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, xong cũng quay về phòng.

...

"Yo, quay lại rồi à nhóc con." - Đây là "bạn" cùng phòng với Takemichi, một gã mới chuyển đến được vài ngày.

Tại tên cùng phòng trước làm loạn lấy le với cậu rồi làm vỡ mất lọ kẹo ngôi sao do Baji tặng nên cậu tức quá đánh cho mất dạng.. Đồng thời cậu cũng bị bắt vào phòng giam đặc biệt suốt 3 tiếng đồng hồ. Xong tối ngày hôm đó, cậu trở về phòng và gặp tên này.

Gã ta tên là Hishi Kensho, một tên to con với hình xăm con rắn trên cổ, gã nói, gã là lãnh đạo của một băng đảng tên Yotsuya Kaidan.. Có lẽ là một băng đảng từng nổi trong năm 2003.. Cái năm mà cậu chưa vào giới bất lương, cũng như việc cậu không biết đến sự hiện diện của băng này. Không biết nó có mối liên hệ gì tới Touman không.. nếu không thì cậu không quan tâm, nhưng nếu có, thì chắc chắn cậu sẽ ngăn chặn điều đó.

"Quay lại rồi.." - Takemichi ôm hộp kẹo vào phòng, ngồi lên chiếc giường đối diện với gã..

"Bạn bè nhóc cho nhiều kẹo nhỉ? - " - Kensho cười giả lả.

"Tất nhiên, nếu không bị anh ăn hết thì có khi tôi mở được một quầy rồi.." - Takemichi phồng má, từ khi hắn vào phòng này, lượng kẹo của cậu bị giảm dần, do cái mồm của gã ta cả đấy..

Nhưng cũng may gã ta không làm gì quá giới hạn, tính tình gã khá bình thường, vui tính hơn cái vẻ ngoài dữ tợn của gã.. Đúng không nhỉ?

"Haha, được lắm.." - Kensho chợt nói lớn.

Nhiều khi hắn cười lớn bất thình lình như khiến cậu đau tim lắm, dễ giật mình ấy mà.

"Mà kể cho tôi tiếp đi. Về băng đảng Yotsuya Kaidan của anh ấy." - Takemichi ngước nhìn gã. Kensho không giấu diếm, ngồi dậy dựa vào tường, ngoắc tay ra hiệu cậu đến gần.

"Vậy ra đây ngồi, rồi tao kể cho nghe." - Kensho ngoắc tay.

Takemichi không nhanh không chậm nhảy xuống giường, đi đến chỗ giường của Kensho, nhảy lên ngồi vào trong lòng gã. Tại mấy ngày trước gã cũng làm vậy nên cậu cũng theo thói quen cũ thôi..

"Quen ngồi trong lòng tao rồi à?" - Kensho cười cợt.

"Tại ngồi trong lòng anh ấm.. Như con gấu khổng lồ ấy." - Takemichi thành thật nói, tay mở hộp kẹo socola ra, Kensho liền nhón miếng đầu tiên cho vào miệng rồi kể .

"Băng của tao được thành lập trước 2003, cái đấy tao kể rồi nhỉ? " - Kensho chóp chép nhai kẹo.

Takemichi lặng lẽ ngồi trong lòng gã gật đầu ừm.

"Trong băng bọn tao thì có ba vị trí cốt cán chính..Sư đoàn tấn công đặc biệt... Bảo vệ và Đơn vị biệt kích..Thế hệ cốt cán bị thay đổi từ khi thằng em tao nó chiến đấu với băng đảng nào đó rồi bỏ lại đội trưởng sư đoàn tấn công đặc biệt, sau đó tao đã cho thay đội trưởng vị trí đấy." - Kensho kể.

"Ủa, mày có em trai?" - Takemichi quay ngoắt đầu sang nhìn hắn.

"Ờ, chắc nó tầm tuổi nhóc đấy.." - Kensho thở dài, nghĩ đến thằng nhóc ấy, gã chịu không nổi..

"Sao đấy.. " - Takemichi ngơ ngác, cậu thấy sắc mặt gã có chút không ổn.

"Không..Thằng em tao nó có bộ tóc dài...Nhìn như con gái." - Kensho lắc đầu kể tiếp.

"Ồ, tôi thích tóc dài, vậy khi ra trại chắc tôi thử làm quen em của anh nhỉ?" - Takemichi thích thú.

"Ừa, nó cũng thuộc băng của tao. Này mày giờ có thuộc băng đảng nào không ?" - Kensho chợt cúi người nhìn cậu.

"Không? Chuyện gì à?" - Takemichi lắc đầu.

"Hay mày thử gia nhập băng đảng của tao đi.. Có gì tao sẽ bảo kê mày." - Kensho .

"Tao nghĩ mình không hợp đâu.. Với cả cũng có một băng đang chiêu mộ tao nhưng tao vẫn đang suy nghĩ." - Takemichi chợt cười khúc khích.

"Hm... Vậy thì mày gia nhập băng đó hả? Nếu thế tao sẽ tìm đến rồi thu phục cái băng đó về dưới trướng, cuối cùng thì mày cũng thuộc về băng Yotsuya Kaidan." - Kensho cười cười. Cái suy nghĩ đó của hắn làm Takemichi thấy buồn cười.

Đối đầu với Touman? Chưa chắc hắn có thể thu phục.

"Chà, vậy thử nhé." - Takemichi đưa kẹo socola cho hắn.

"Tao thấy mày vào trại mà vào vì nguyên nhân gì đấy?" - Kensho.

"Cố ý gây thương tích cấp độ 3, phạt 9 tháng." - Takemichi thở dài thườn thượt.

"Tận cấp độ 3 sao.." - Kensho giả vờ bất ngờ.

"Haha.. Thật ra cái tội đấy không hợp với sự thật.." - Takemichi cười lớn trong lòng hắn.

"Hả?" - Kensho khó hiểu.

"Thực chất, tôi là phải vào đây với cái tội danh giết người bất thành mới đúng.." - Takemichi nhìn đối mắt với gã, con ngươi xanh sapphire chợt sáng rực, khiến đôi mắt oliver của hắn có đôi phần dao động.

"Mày định giết người với cái thân hình nhỏ bé, bẻ mà gãy này á?" - Kensho chế giễu.

"Thì sao? Lúc đó tôi cầm dao mà?" - Takemichi ngây ngô nhún vai.

"Nguyên nhân mày định giết nó?" - Kensho thích thsu hỏi tiếp.

"...Tại thằng đó làm bạn tôi bị thương.." - Takemichi chu mỏ.

"Khà khà, mày đúng là gan dạ. Tao chấm mày rồi nhóc.." - Kensho cười giả lả.}

"Ồ, gặp được tên nhóc này trong trại sao. Mày đúng là một tên gan dạ thú vị đấy." - Kensho vỗ đùi cười lớn, Kazutora co gối lại, hắn trầm ngâm. Nếu là hắn vào tù thì  hắn Kensho, còn khi Takemichi vào thì cậu gặp Kensho, vậy liệu cậu có bị ảnh hưởng như hắn không?

 Không thể nói Kazutora có lo lắng cho Takemichi nhiều chút.

{Thời gian nhanh chóng trôi qua thấm thoát được 4 tháng , trong khoảng thời gian đó, Kensho nhiều lần gây hấn với mấy tên tù nhân bặm trợn khác, và lôi cả một đứa nhóc như cậu vào nữa.

Nghĩ lại gã không khác Touman mấy, ngày nào cũng lôi cậu đi đánh lộn, nhưng đi với hắn, cậu được động chân động tay, chứ theo Touman cậu được làm "khán giả" . Riết thành quen, thỉnh thoảng cậu cũng chạy theo đi gây hấn cùng gã, cái này gọi là bị lây truyền cả thôi.

Cho đến tháng thứ 6, khi Izana vừa được ra trại, Shinichirou và gia đình Sano đã đón hắn cùng với Kakuchou, ngay sau đó, hắn và Kakuchou đã tới trại của Takemichi thăm.

"Bọn mày ra sớm hơn tao kìa, sướng nhé." - Takemichi chống cằm cười cười nhìn Kakuchou và Izana.

"Sướng cái chó.." - Izana khoanh tay dựa lưng vào ghế chửi, Takemichi nhìn vậy chỉ có thể cười trừ.

"Bakamichi này, ở trong đó có thằng nào bắt nạt mày không?" - Kakuchou hỏi.

"Không có, ngồi trong đó chán chết, nhưng có bạn cùng phòng cũng vui. Hắn ta hay lôi tao đi đánh nhau, vui lắm á." - Takemichi khúc khích cười.

".. Miễn đừng có để bản thân bị thương là được." - Nghĩ kiểu gì, Izana lại lên tiếng nói.

"..." -Takemichi bất ngờ đó.

"Mà này, Bakamichi, tóc mày.." -Kakuchou lo lắng nhìn lên mái tóc đen của em giờ đây có kha khá nhiều chúm trắng lấp ló.

"À, không sao, điều kiện trao đổi thôi." - Takemichi sờ lên mái tóc của mình, không chút ghét bỏ gì mà mân mê nó.

"Mà đến giờ trưa rồi.. Bọn tao về trước, mày vô mà ăn đi." - Izana cầm điện thoại lên xem mà nhắc nhở.

"Ò, vậy tạm biệt tụi mày. " - Takemichi khẽ tiếc nuối, dù gì 5 tháng bị nhốt không gặp lại đám bạn này thì có chút nhớ thật đó.

Khi bước ra khỏi trại giam, Izana chợt đứng khựng lại, quay đầu về bức tường , bất ngờ đấm thật mạnh mấy lần.

"Mẹ kiếp!! Mẹ kiếp ! Mẹ cái thứ điều kiện chết tiệt!!" - Thấy Izana nổi khùng, Kakuchou vội ngăn cản, không thể để hắn giải tỏa ngay cái nơi này được, làm vậy bị tống vào trại tiếp thì hồi phục lại S62 kiểu chóa gì.

"Mày bình tĩnh Izana! Về thôi. Chiều chúng ta sẽ phải đi lùng mấy thành viên S62 còn lại." - Lời Kakuchou nói thật sự khiến hắn bình ổn hơn, phải rồi, phục hồi S62 chính là mục đích của bọn hắn, lần này S62 sinh ra để bảo vệ thiên sứ mà. Sau khi bình tâm ,hai người bọn cũng quay trở về nhà Sano.}

Tới đoạn này, chợt Mikey và Izana, không thể thiếu Kakuchou, Kazutora và Ryusei, cùng chăm chăm nhìn Kensho, thiếu điều muốn chọc thủng trên người gã ta vài cái lỗ. Tiểu bảo bối "mỏng manh " yếu đuối của họ mà gã ta lôi di đánh nhau như vậy. Khác gì đang đập nát công sức chăm sóc của "bọn hắn" không?

{..

"Ở đây này nhóc con!" - Tiếng của Kensho vốn đã lớn, ở trong cái phòng ăn nhỏ mà hò lên càng lớn. Takemichi vừa bước vào cửa cũng phải giật mình mấy phần, tay cầm khay chạy lạch bạch ra chỗ hắn.

"Kensho - nii hò to vừa thôi chứ. Làm đau tim quá.." - Takemichi phụng phịu ngồi xuống.

"Do mày bị yếu tâm lý mới giật mình chứ, ăn thịt đi cho nhanh lớn. Em của tao không gầy nhom như mày đâu." - Kensho cười khà khà chọc ghẹo cậu.

Trong mấy tháng ngắn ngủi, mối quan hệ của cậu và Kensho cũng rất tốt, thậm chí còn kết nghĩa anh em. Kensho cũng sắp ra trại, ra sau cậu một tuần.

"Kẹo của em anh ăn hết rồi à?" - Takemichi vừa ăn vừa hỏi.

"Không, mày nghĩ anh mày ăn nhiều kẹo để làm gì? Cho tiểu đường à?" - Kensho gõ một cái vào trán cậu, đậu xanh, đau lắm biết không.

"AY! Nói thôi cần gì gõ không chứ?" - Takemichi ôm đầu than vãn.

"Thôi ăn đi ăn đi. .. Mà hình như tóc mày lại đổi màu rồi.. Bạch biến à?" - Kensho ngồi lắt lẻo nhìn cậu. Ngước nhìn mái tóc xoăn đen cứ lởm chởm mấy chúm tóc trắng, nhìn giống con nhím quá..

" Chắc vậy... Chỉ mong không trắng quá, chứ người ta lại tưởng ông già 13 tuổi thì.." - Takemichi cười giả lả.

"Haha. Nói phải. Mà khi anh mày ra trại, có định quay lại đón anh mày không?" - Kensho hỏi.

"Không chắc nữa. " - Takemichi nhún vai, một câu trả lời nửa vời, làm gã ta có chút thất vọng a..}

"Đây không phải anh trai tao rồi Ryusei, cái vũ trụ này bốc ph--" - Kojiro tái mặt nhìn tên bặm trợn bạo lực bên cạnh rồi lại nhìn tên to xác ôn nhu trên màn hình, dáng dấp thì giống nhưng nết thì không.

"Chà chà, cẩn thận mày bị ổng đánh cho đấy.." - Ryusei phì cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro