Chương 15
Mọi người đang hào hứng, nhưng khi thấy hệ thống đột ngột thông báo đã hết, liền tụt hứng.. Bọn họ có chút khó chịu khi thấy vũ trụ nhỏ này kết thúc một cách cụt ngủn kì quặc như thế.
"Đừng đùa thế chứ?" - Kiyomaro phàn nàn, điều này thật sự khiến hắn tụt hứng.
"Kết thúc như này có hơi ấy ấy không?" - Mitsuya, người điềm đạm nhất, cũng phải ý kiến về vấn đề này.
Nhưng hình như hệ thống không hề đáp ứng được yêu cầu mong muốn của những người xem về vấn đề này, không giải thích một từ nào mà lập tức chuyển màn hình, may mắn những người này cũng biết ý, không hề náo loạn mà lặng im tiếp tục xem.
Đúng lúc này Shinichirou cũng trở lại phòng, khuôn mặt có chút sưng, hình như anh vừa mới trút cơn giận thì phải... Wakasa bên cạnh khẽ thở dài, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi bạn thân mình.
[Vũ trụ 2 - Hạnh phúc cuối cùng]
"Quay lại vũ trụ mà nhóc con 'giáng trần ' nè." - Ryusei huých huých Kojiro khiến hắn khẽ nhíu mày khó chịu.
"Tao không mù." - Kojiro bực bội nghiến răng nói.
{Là khung cảnh của một phòng bệnh, phải rồi, Takemichi hiện đang nằm trong bệnh viện. Cánh cửa bỗng mở ra, là Shinichirou, anh từ từ tiến đến ngồi cạnh giường bệnh em nằm, đôi mắt đen sâu thẳm kia vậy mà lại chứa sự hối lỗi. Có phải do hắn nên nên em mới chảy máu và bất tỉnh như vậy không?
Anh Shin!! / Shinichirou!! - Một loạt những tiếng gọi tạp vang lên, kèm theo là tiếng mở cửa phòng bệnh. Không ai khác là gia đình anh, ông nội, em trai và em gái.
Cháu không sao chứ? - Ông Mansauku nắm lấy hai vai đứa cháu mình, liền nhìn thấy cái băng trên đầu mà sốt sắng.
Anh Shin!! Áo anh có máu! - Tiếp là Emma, con bé đã vòng qua lưng anh mà nhìn.
Ai vậy anh Shin! - Duy nhất, Mikey là người để ý đến đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh.
Mọi người im lặng chút, đây là người cứu cháu, Hanagaki Takemichi...- Shinichirou thất thần nói, chất giọng đôi phần trầm xuống, gia đình nhà Sano lần đầu thấy hiện trạng này của Shin cũng ngơ ngác, cái lúc nó khóc sướt mướt vì thất tình cũng không như này?
Thằng bé bị sao vậy? - Ông Mansaku nắm bắt tình hình rất nhanh liền hỏi.
Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân... - Shinichirou lẳng lặng nắm lấy bàn tay của đứa trẻ ấy.
Đó là đồ em đúng không? - Mikey nhìn cái áo hoodie đỏ sạm của hắn đang được cậu bé kia mặc.
Ừ. - Shinichirou vẫn nhìn em.
Khụ.. - Là em, Shinichirou thấy em tỉnh dậy liền luống cuống đỡ em, sau đó vội lấy cốc nước bên cạnh cho em uống, cuối cùng là lau miệng cho em và nhấn chuông gọi bác sĩ. Một loạt hành động khiến gia đình Sano hóa đá ngơ ngác.
...
Cậu bé không có vấn đề gì nguy hiểm, chỉ cần bồi bổ và giữ sức là được. - Bác sĩ nhắc nhở rồi rời phòng.
Cháu là Hanagaki Takemichi? - Ông Mansaku hỏi.
Vâng. - Takemichi mới tỉnh dậy, nhìn khuôn mặt em vẫn xanh xao khiến Shinichirou ngồi bên cạnh không khỏi sót.
Cảm ơn cháu đã cứu lấy Shinichirou, nghe nói nó bị trộm đột nhập và bị đánh lén may mắn cháu cứu tên Shin. - Ông Mansaku.
V - Vâng, còn tên tr-trộm?? - Takemichi tự nhiên nghe ông nói thì bị sốc, chẳng lẽ anh Shin tống Kazutora và Baji vào_
Shin nó nói tên trộm chạy rồi. Thằng bé kêu không truy cứu nên ta cũng không báo cảnh sát điều tra. - Ông Mansaku lắng đầu. Nghe đến đây, Takemichi mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà tại sao cậu lại có thể vào nhà anh Shin?? - Nãy giờ Mikey mới lên tiếng, đây là câu hỏi hắn thắc mắc nãy giờ. Takemichi đang không biết nên giải thích làm sao, may mắn Shin đã giúp cậu trả lời.
Xin lỗi vì giấu mọi người, cháu đã nuôi em ấy được mấy ngày rồi. - Shinichirou gãi đầu nói.
Nuôi?? Chẳng lẽ?? - Mikey ngơ ngác, đừng nói đây là con anh Shin chứ, nhưng nhìn cũng có nét giống... Thấy Mikey đang hiểu nhầm, Shinichirou không ngần ngại tặng một cú cốc đầu cho Mikey.
Cái đó là tướng phu phu, hiểu hum.
Em ấy là anh vô tình nhặt được. 'Cũng có thể là Chúa ban cho, nhỉ? '- Shinichirou giải thích, đoạn sau chỉ nhìn em rồi thì thầm, Takemichi nghe vậy chỉ biết cười trong lòng.}
"Pfftsss, tướn-g phu phu!!" - Takeomi phì cười, một tay che miệng một tay nắm tay áo Shinichirou mà cười khành khạch.
"Phải gọi FBI thật rồi.."- Wakasa khẽ thở dài.
Shinichirou ngồi bên cạnh nhắm chặt mắt. Aigu, hắn muốn đi cạo đầu tu hành. Tịnh tâm, tịnh tâm.
{Thằng nhóc thối!! - Bỗng nhiên ông Mansaku cốc đầu Shinichirou làm anh ôm lấy đầu biểu tình.
Ơ, sao ông đánh cháu? - Shinichirou ngơ ngác.
Cháu dám giấu ông nuôi một tiểu bảo đáng yêu như này! Đáng lẽ phải bảo ông một tiếng chứ?? - Ông Mansaku tức giận, nhưng đôi tay còn lại vẫn nhẹ nhàng xoa đầu em, điều này khiến cho Takemichi ngỡ ngàng, trong lòng thầm hạnh phúc.
Shin thấy vậy liền nhào vào lòng Takemichi rồi làm nũng, giả vờ khóc oe oe, thấy em cũng chỉ biết xoa đầu dỗ dành đứa trẻ to xác. Bên cạnh chính là tiếng cười và sự trêu chọc của gia đình Sano đối với Shinichirou.
Ông là ông nội của Shin, đây là Sano Emma em gái Shin. - Ông Mansaku giới thiệu.
Còn tao là Sano Manjiro, cứ gọi tao là Mikey. Từ giờ mày sẽ là bạn của tao nhé, Takemicchi. - Mikey xòe tay ra trước mặt em.
Lại câu nói này, em không thể quên được.
Ừm, Mikey. - Takemichi cũng đáp lại Mikey.
Vậy là em đã thành công cứu Shin.
....
Hiện giờ, trước mặt em là hai người đêm qua, chính là Kazutora và Baji, bên cạnh em vẫn là Shinichirou đang ngồi bên cạnh ôm eo em.
Bọn mày tới đây làm gì? - Takemichi ngạc nhiên nhìn họ. Em vào bệnh viện có phải do họ đâu nhỉ?
Đến thăm ân nhân. - Baji cố gắng thoát khỏi vị thế bị động lên tiếng.
? - Càng nói càng khiến em ngơ ngác.
Nhờ mày, nh- nhờ mày mà tao và Kazutora không phải vào trại... tao.. tao - Baji thấy em chưa hiểu cũng giải thích thêm.
À ừm, không sao.. - Takemichi gật đầu hiểu ý.
Tao là Hanagaki Takemichi, gọi tao là Takemichi. - Takemichi chủ động giới thiệu.
Tao là Baji Keisuke, gọi tao như nào cũng được. - Baji hào hứng giới thiệu. Sau đó lại nhìn thằng bạn cứ núp sau lưng mình mà kéo lên trước.
A.. a .. Tao là Kazutora Hanemiya..- Kazutora bị đẩy lên trước thì lúng túng nói.
Sao mất tự nhiên thế? Trông như gái mới về nhà chồng ấy. - Baji ở bên cạnh cười khành khạch như muốn cứu vớt tinh thần thằng bạn.
Xin lỗi, tại tao mà tay mày.. - Kazutora nghe thằng bạn nói vậy cũng đỡ lúng túng, nhwung vẫn phần nào không dám nhìn thẳng Takemichi.
Không sao a. Tay tao vẫn hoạt động bình thường mà? - Takemichi cử động tay dễ dàng để chứng minh.
À ừm.. Để tạ lỗi, tao và Baji có mua ít bimbim cho mày ... -Kazutora giơ cái bọc toàn bim bim đur vị làm cho Takemichi sáng hết cả mắt.
....
Michi!! - Shinichirou gọi em từ trong nhà, hiện giờ em đã về ngôi nhà của Sano và sống ở đó, Shinichirou cũng ít ghé đến tiệm sửa xe hơn.
Vì Michi của hắn đâu có ở tiệm nữa?
Đây!!! - Takemichi chạy sồng sộc từ trong chạy ra, sau đó là nhảy tót lên xe của Shinichirou.
Đội mũ vào đi nhóc con, xong chúng ta xuất phát. - Shinichirou đưa cho em chiếc mũ, khi mọi thứ sẵn sàng, hai người cũng phóng xe đi. Bây giờ chính là nhiệm vụ thứ hai của em và Shin.
Cứu vớt linh hồn đứa em của nhà Sano. }
"..." - Baji và Kazutora chỉ biết im lặng, bọn họ không thể nghĩ ngợi bất kì điều gì với tình huống trên. Có lẽ sau trong tâm can bọn họ chỉ mong ước, cuộc sống lúc này giống với "cuộc sống tươi đẹp kia".
"?? Cứu vớt linh hồn đứa em nhà Sano?" - Takeomi ngơ ngác, cứ coi như hắn bị chậm hiểu đi, nhưng mà câu này nghĩa là gì?
"Chà, cũng hóng phần tiếp theo nghe. Lời nói này thật sự kích thích tính tò mò của người ta mà." - Mikey vươn vai giãn cơ.
[Hiện đã đến giờ tối, hiện tại đang là 19h 42 phút. Mọi người có thể nghỉ giải lao, ăn tối và tắm rửa. Sau 21h30 hệ thống sẽ thông báo tập trung tại sảnh trung tâm này.] - Tiếng máy móc vang lên tiếng thông báo, lúc này mọi người trở mình đứng dậy đi khỏi sảnh chính.
Takemichi cũng lóc cóc tuột xuống khỏi giường, chợt bị một lực lao tới bá cổ. Là Ryusei và ai đó?
"Nhóc con thấy khỏe hơn chưa?" - Ryusei cười thiện ý với em. Takemichi thì hơi sượng trân, ây da em đâu biết người này là ai đâu? Sao tỏ ra thân thiết thế nhỉ?
"À tôi khỏe hơn rồi, cảm ơn đã quan tâm. Mà tôi tên Takemichi, không phải nhóc con." - Takemichi cười giả lả, gãi má ngượng ngùng nói.
'Hình như cậu nhóc này quên hết lời giới thiệu về mình rồi...' - Ryusei khá thất vọng khi thấy Takemichi tỏ ra xa lạ, hắn khẽ thở dài, khiến Takemichi giật mình, cậu làm gì sai à?
"Chắc nhóc quên thật rồi, tôi là Satou Ryusei, cứ xưng mày tao cho dễ mến ha. Hân hạnh làm quen lại lần nữa. " - Ryusei giới thiệu, Takemichi cũng gật gù, ánh mắt chợt chú ý đến con người tóc dài kia.
"À, đây là Hishi Kojiro, bạn thân của tao--Khục khục!!!!" - Ryusei nhanh trí giới thiệu thằng bạn cho em biết, nhưng nào ngờ bị ăn ngay một huých ngay bụng. Takemichi thất kinh, có chút sợ hãi né khỏi vòng tay của Ryusei nhìn hai người này.
"Ặc mắc gì đánh tao???" - Ryusei bực bội hỏi.
"Tao không cần mày giới thiệu." - Kojiro nhíu mày nói.
Chứng kiến cảnh này khiến Takemichi ít nhiều liên tưởng, tên này bạo lực giống Baji gì đó quá, em sợ. Chính lúc này, lại có cánh tay khác khoác lên vai Takemichi, em ngước nhìn, khuôn mặt liền trắng bệch, là Baji Keisuke. Bên cạnh còn có Chifuyu và Kazutora.
"Tốt nhất chúng mày tránh xa nó ra, thằng nhóc này là người của tao.." - Baji nhắc nhở hai tên này. Những con người cạnh đó nghe xong liền ngơ ngác, thấy mọi người đột nhiên im lặng, Baji liền nhận ra có ý sai sai trong lời nói của mình.
"Vậy mấy vũ trụ kia nói không sai lắm, khả năng Keisuke - kun~ có tình ý với tên nhóc này nhỉ?" - Hanma chui từ đâu ra lên tiếng khúc khích.
Takemichi bị bao quanh đám người này chỉ mong có thể thoát ra, em sắp bị mấy tên điên này ép tới ngất rồi.
"Bakamichi? Mày đi ăn không?" - Cuối cùng thì thiên thần cứu giá đã tới, Kakuchou lên tiếng giải vây, Takemihi mừng rớt nước mắt, vội lủi nhanh khỏi vòng tay Baji chạy tới ôm cánh tay Kakuchou.
"Có có, tao đói rồi." - Takemichi gật đầu lia lịa với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Takemichi said: Mày chính là người hùng của đời tao Kakuchan.
...
"Oa~~, thoải mái quá.." - Takemichi là người đầu tiên xuống bồn ngâm mình. Tất nhiên em phải thoát khỏi cái nơi kinh khủng nó, em ngồi trong đấy không khác gì một con cừu non, bọn họ đang ăn mà cứ nhìn nhau như muốn mang đao mang súng ra bem nhau luôn á. Em phải chịu đựng điều đấy đến khi nuốt xong món cà ri thơm ngon.
Chợt Takemichi khẽ ngửa đầu dựa vào thành bồn, em khẽ nhắm mắt nghĩ.
Bản thân mình quả thật là một người du hành thời gian, là người du hành thứ hai, lại còn có mối liên kết nào đó với người kế thừa đầu tiên - Sano Shinichirou, anh trai cả nhà Sano. Có cảm giác như mọi thứ đã được sắp xếp từ đầu. Nhưng cuộc sống này đều là xảy ra ngẫu nhiên...
Liệu em có phải sẽ như vũ trụ 2.. Hết cơ hội, và phải đánh đổi điều kiện để quy hồi không nhỉ?
"Mày đang nghĩ ngợi gì thế? Sốc nhiệt luôn rồi à?" - Một tiếng nói vang lên đánh thức Takemichi khỏi suy nghĩ, liếc sang thì phát hiện Chifuyu đang ngồi kế bên.
"Mày là đội phó của phiên đội một đúng không? " - Takemichi khẽ hỏi, nhận lại là cái gật đầu của Chifuyu.
"Ồ.." - Takemichi khẽ ồ một tiếng rồi thôi, Chifuyu bình thường thấy tên nhóc này hay ngại ngùng nhút nhát lắm, trong trường hợp này thường sẽ rất lúng túng, nhưng sao hắn thấy hắn mới là người ngại ngùng nhỉ?
"Ờm.. Trong các vũ trụ ấy, ờm tao với mày hay - hay gọi nhau là cộng-g sự, ờm không biết trong tương lai sẽ như thế nào nhỉ?" - Chifuyu lúng túng tìm chuyện để nói, tránh cái không khí im lặng đáng ghét kia.
"Cộng sự à, tao cũng tò mò. Hehe.." - Takemichi thôi không dựa vào thành, từ từ tuột người xuống nước, chỉ để lộ từ phần sống mũi lên, sau đó bắt đầu thổi bong bóng.
"... Mày làm gì vậy.." - Chifuyu ngơ ngác nhìn hành động đầy vô tri của Takemichi, khiến cậu nhóc có chút ngại..
"Chả nhẽ mày chưa chơi trò này bao giờ à? " - Takemichi khẽ chu mỏ nói.
"Không- không phải chưa chơi, chỉ là nó có hơi.. trẻ con?" - Chifuyu gãi má nói.
"Mày cũng chỉ mới 15 16 chứ đâu mà lớn? Hay mày nhát?" - Takemichi đột nhiên che miệng cười nhìn Chifuyu đầy ý chế giễu. Đương nhiên cậu trai đầu nấm biết Takemichi chỉ đang đùa vui, nhưng mà tính hiếu thắng của hắn không hề thấp.
"Vậy mày dám thử đua không?" - Chifuyu lên tiếng thách đấu, thấy hắn khí thế hừng hực Takemichi cũng hùa theo.
"Chơi! Ai thua người đó làm chó!" - Takemichi chống hông tuyên bố luật chơi.
Ngay sau đó, cả hai liền ngồi thụp xuống nước, nín thở . Hai bọn họ chỉ để lộ đúng nửa khuôn mặt trên, bốn mắt nhìn nhau. Theo thời gian trôi qua, cùng với sức hâm nóng của nước, cả hai nhanh chóng bị hun đến đỏ cả mặt, nhưng cả hai đều không muốn chịu thua. Takemichi cũng cố, tuy nhiên hình ảnh trước mắt em sắp bị khói hun nhòe rồi, nín thở lâu cũng khó thở nữa..
Đúng lúc này thì đám Thiên Trúc và Touman cũng chuẩn bị xuống ngâm nước, thì thấy cả quả đầu màu vàng đang trôi ở giữa bồn.
"Oi doi oiiiii!! Bakamichi!" - Kakuchou phát hoảng khi thấy hai tên nhóc cứng đầu này đang say nhiệt ở giữa bể. Hắn vội chảy xuống kéo hai tên nhóc lên bờ, Kakuchou bế Takemichi đưa cho Izana, bề ngoài thì không mấy chấp thuận nhưng tay vẫn nhanh chóng đỡ lấy tên nhóc đang say nhiệt đến đỏ như cà chua chín. Còn Chifuyu thì được Kazutora tóm lên xả nước mát.
....
[Mọi người đã tập trung đầy đủ, vậy chúng ta tiếp tục đến với "Chiêm ngưỡng đa vũ trụ"]
[Xoẹt.. Đang kích hoạt]
[Vũ trụ 2 - Hạnh phúc cuối cùng.]
Sau cái tình huống dở khóc dở cười của hai thiếu niên đầu vàng nào đó thì mọi người cũng quay lại sảnh chính, Takemichi đã được Kakuchou mặc đồ hẳn hoi, mà hiện tại vẫn nằm trong tay Kakuchou. Tuy Touman đã đòi nhưng Kakuchou từ chối đưa người.
Ngang ngược vậy là cùng.
{Ở nơi đây, Takemichi đã xuất hiện với một tư cách không thuộc về thế giới này. Tương tự việc em chưa từng gặp mặt ai ở đây, vậy nên trong ký ức của những người bạn thân thuở nào của em sẽ không có sự xuất hiện của em, đúng không?
Tới rồi đây, Michi. - Shinichirou dừng xe, Takemichi ngước nhìn khung cảnh trước mắt, là một khu nhà trẻ mồ côi.
Đây là nơi Izana ở sao? - Takemichi lầm bầm.}
Thấy mình được nhắc tên, Izana lập tức khẽ nhíu mày tập trung, toàn bộ Thiên Trúc cũng chú ý. Tổng trưởng sắp thành nhân vật chính, ai lại không quan tâm đến chứ?
Takemichi thì vẫn yên vị trong giấc say.
{Ừm. Xuống xe gặp gỡ lại người quen kiếp trước thôi, nhóc con. - Shinichirou bước xuống cất mũ và bế em theo.
Hình như em chưa nói với Shin rằng, kiếp trước em có nói chuyện với tên quái nhân ấy bao giờ đâu. Lần chạm mặt đầu tiên cũng như duy nhất là đấm nhau tàn tạ, nói thẳng mình em bị ăn đấm.
Izana. Anh tới rồi đây. - Shinichirou bế em bước vào trong. Nhưng không thấy bóng dáng nào chạy xồ ra như trước. Ngó mãi mới thấy hai thân ảnh nhỏ quen thuộc đang bước từng bước chậm rì về phía họ.
Shinichirou ngơ ngác _ ing, bình thường là Izana sẽ chạy ồ ra đón anh, chứ không phải như này. "...." Ế?
Bình thường Izana đều như này à? - Takemichi không lấy làm lạ, theo tính cách kiếp trước thì bộ dạng này khá khớp ha. Chẳng lẽ tên này từ cái ngày bé xíu đã điên như đồ tể à?
Không.. Mọi lần thì khác lắm. - Shinichirou hơi sốc khẽ trả lời em.}
Mọi người thấy Takemichi suy nghĩ như vậy có chút buồn cười, khẽ liếc nhìn sang Izana, nhìn gã cau có mặt tối sầm bọn họ liền vô thức ngồi thẳng lưng cố nín cười.
"..." - Izana nhíu mi, khoanh tay chăm chú diễn biến tiếp theo.
{Chào.. Anh Shinichirou. - Izana bước tới trước mặt hai người kia, đằng sau còn một người nữa.
"Kakuchan _ " - Takemichi nhìn đứa nhóc đứng đằng sau Izana, trên gương mặt thanh tú chính là vết sẹo dài đi qua con mắt trái.
Ba -- Ba-- Bakamichi?!?!?? - Đứa trẻ ấy ngước lên nhìn bọn em, ngay sau đó liền thộn cả mặt gào lên.
Em thót tim nhìn Kakuchou, cái người này vừa gọi tên. Sao cậu ta lại biết em? Chẳng lẽ ở kiếp này em gặp cậu ta rồi à? Shinichirou và Izana ngạc nhiên nhìn em, rồi lại quay ra nhìn Kakuchou.
Em quen Kakuchou à? -Shinichirou nhìn em.
Thằng nhóc mặt đơ này là thằng Hanagaki kia á? - Đồng thời Izana cũng quay phắt đầu nhìn thuộc hạ của mình trơ mắt cá chết nói lướn.
Cái trường hợp gì đây?...
.
.
.
Vậy là mày và Izana kia cũng là người bị quay ngược thời gian? - Takemichi đã xuống khỏi người của Shinichirou, hiện giờ đang nói chuyện với Kakuchou.
Ừ, bọn tao chỉ nhớ rằng mình bị Kisaki bắn chết trong trận đấu của Tenjiku và Touman, song tự nhiên tỉnh dậy đã thấy cả hai đứa đang ở trại trẻ mồ côi hồi nhỏ tự bao giờ rồi. - Kakuchou gãi đầu nói, Izana và Shinichirou ( ngồi ) ở bên cạnh tự nghe tự nghĩ.}
Chiếu tới đây, tất cả liền được thấy được một tin tức vô cùng sốc. Nhất là Izana và Kakuchou, ánh mắt chứa đầy sát ý và thất kinh nhìn Kisaki. Ai chết? Ai bắn? Kisaki? Bọn hắn chết?
"Chà chaf~. Kisaki quả thật luôn là trung tâm của mọi người nha." - Hanma thích thú.
Còn Kisaki thì chỉ biết im lặng, hắn không nghĩ bản thân sẽ làm tới mức đấy.
{Mày là quay ngược thời gian ? - Izana chăm chăm nhìn em. Em hơi giật mình khi nghe câu hỏi của Izana nhưng vẫn gật đầu, thật sự không dám nhìn tên đồ tể máu lạnh này.
Vậy còn anh Shin? - Izana chuyển ánh nhìn không mấy thân thuộc sang Shinichirou đang ngồi ở bên cạnh Takemichi, tay ổng còn thuận ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của em.
Anh không xuyên thời gian gì hết. Là Michi đã nói cho anh biết, đồng thời Michi là người cứu anh đấy. - Shinichirou đáp lời.
Cứu? À, phải rồi... 13 tháng 8 đáng lẽ anh đã chết rồi .. ha.. - Izana khẽ cười khẩy.
Takemichi đã nói cho Shinichirou về chuyện của Izana, dù em là người ngoài cuộc những cũng dò được phần nào.
Theo những gì em biết thì Izana trong tương lai căm ghét Mikey vô cùng. - Takemichi nằm trên giường bệnh nói.
Tại sao? - Shinichirou ngơ ngác.
Em không rõ ngọn ngành.. Nhưng em có nghe kể. Anh đã đến bên cạnh Izana với danh nghĩa của một người anh, nhưng không nói cho cậu ta biết rằng bản thân không có huyết thống, cũng như đang gieo hi vọng cho Izana rằng bản thân có một gia đình. Khi Izana biết sự thật, có thể anh và Izana lúc ấy đã cãi nhau một trận rất lớn song cả hai đã từ mặt. Đến khi sự kiện anh chết xuất hiện, Izana càng căm thù Mikey hơn, và có một mục đích đáng sợ, muốn giết Mikey và biến Mikey trở thành một 'Shinichirou' thứ hai. - Takemichi nói, giọng run run khi nhắc lại những ký ức.
Vì vậy, lần này, xin anh....}
Izana nghe tới đây thì phẫn nộ, tên nhóc kia biết cái gì về hắn cơ chứ?
Những người khác thì sửng sốt, quả là một mối liên kết rối ren mà.
Riêng Mikey, hắn không hề biết mình còn có một người anh khác, cho đến khi xem điều này. Hắn vui nhưng cũng lạ lẫm và lo lắng. Vấn đề đang nằm ở chỗ "không cùng huyết thống" kia là sao..
{Có lẽ vì tình cảm huyết thống vẫn mang một sức mạnh vô hình, khiến bản thân anh vô thức nhiều lần nâng cao Mikey, cũng như dành nhiều tình cảm dành cho Mikey hơn Izana. Anh không nghĩ, những suy nghĩ vô hại đó lại vô tình tạo nên một cái bóng đen tối sâu trong tim Izana.
Nghĩ lại những lời kể của Takemichi trong đêm còn nằm ở bệnh viện, Shinichirou khẽ cười khổ, nhưng vấn đề này nếu đã xuất phát từ anh thì có lẽ anh nên tự mình giải quyết.
Izana.. -Shinichirou đứng dậy.
Dạ..- Câu đáp lời vô lực, thật sự càng khiến Shinichirou dễ dàng nhận ra sự ghét bỏ trong thâm tâm Izana.
Chúng ta tâm sự chút chứ? - Shinichirou cười nhìn hắn.
Izana không hề có chút phản ứng, chỉ lẳng lặng đi ra một góc khuất, Shinichirou không nghĩ thằng bé lại quá trầm tính những cũng đi theo sau, để lại Kakuchou và Takemichi ở đằng sau.
"Chắc là Shinichirou định giải quyết rồi." -Takemichi khẽ nhìn theo bóng dáng của hai người kia. Kakuchou có lẽ cũng đồng với suy nghĩ của em mà thở dài nhìn.
.
Anh muốn nói gì ? - Izana dựa lưng vào tường, bọn họ đã đi ra đằng sau trại trẻ mồ côi, xung quanh không có người, chỉ lác đác những cái cây xanh cao rợp trời.
..Anh.. xin lỗi. - Shinichirou hơi ngập ngừng nói. Nghe thấy điều này, trong con ngươi tím sạm của Izana có chút giao động.
... Xin lỗi? Vì điều gì? - Izana cười khẩy nhìn Shinichirou.
Anh xin lỗi vì đã nói dối về huyết thống, nhưng thật sự anh vẫn coi em như em trai ruột. - Shinichirou nói.
Anh.. Là tên nhóc kia nói? - Izana hơi khựng người.
Phải, Michi đã nhờ anh giúp thằng bé, nhưng anh nghĩ chuyện gia đình mọi thứ là từ anh mà ra nên bản thân anh sẽ tự giải quyết. - Shinichirou hơi cúi mặt, nhưng nhận lại là một tràng cười lớn của Izana.
Anh định giải quyết như thế nào cơ? Nguyên do tên Hanagaki kia về quá khứ chính là để giải cứu Mikey chứ không phải ai cả?! Suy cho cùng mọi thứ anh với tên nhóc kia làm cũng chỉ là để cứu đứa em trai duy nhất kia của anh mà thôi! Còn tôi.... Kurokawa Izana - Một tên không cùng huyết thống với nhà Sano như mấy người đâu được cứu? - Izana tức giận nói, nước mắt của hắn trực trào, nhưng hắn không quan tâm, bây giờ hắn đây là đang trút nỗi lòng, là uất ức, là ân hận, là tủi thân, là cô đơn...
Khi Michi kể lại, anh cũng đã rất sốc và hối hận... Nhưng em biết gì không, Michi ấy... Thằng bé đã cầu xin anh cứu lấy em. - Shinichirou cố gắng bình tĩnh trước thái độ của Izana, nếu là lúc trước có lẽ anh sẽ im lặng mặc kệ hắn chửi bới cho xong...}
"Cá-cái gì..."- Izana bàng hoàng, đây không phải lần đầu cái hệ thống này nhắc đến việc Takemichi cứu người, nhưng đến lúc cận cảnh chứng kiến, hắn mới ngỡ ngàng, ánh nhìn đối với Takemichi càng lúc càng mới mẻ hơn.
{Vì vậy, lần này, xin anh....hãy cứu lấy Izana, cậu ấy cũng là một phần gia đình của Sano.
Hắn sững người, hắn vừa nghe thấy gì cơ, tên nhóc ấy muốn cứu hắn sao? Vô lý. Em với hắn còn chưa từng nói chuyện với một cách đàng hoàng, thậm chí hắn còn đánh em đến thương tích đầy mình...
Izana, em có thể không tha thứ cho anh, nhưng em luôn là một phần trong gia đình Sano. Cho dù thế nào thì anh vẫn xin được làm anh trai của em... Huyết thống không quan trọng đâu.. -Shinichirou nhìn hắn, lần này thì hắn giao động thật rồi, có phải hắn đã thành công ao ước một gia đình không? Không thấy Izana phản ứng gì, Shinichirou có chút lo lắng, hắn không biết bày tỏ, nhưng những điều hắn nói đều là thật lòng..
Em...cũng xin lỗi...hức... Em chỉ muốn có gia đình thôi.. -Izana òa khóc lần nữa, có lẽ đây là khóc vì hạnh phúc.
Lời xin lỗi như một câu tha thứ, khiến Shinichirou cũng bấc giấc khóc theo, anh ôm trầm lấy Izana vào lòng. Có lẽ lần này Izana sẽ nhận được hạnh phúc của gia đình, thứ mà hắn hằng mong ước.
...
Bakamichi này. - Kakuchou dưới tán cây ở góc sân hỏi Takemichi ở bên cạnh hắn.
Có chuyện gì sao, Kakuchan? - Takemichi quay khuôn mặt đơ nhìn hắn.
Mày nghĩ lần này Izana có được cứu rỗi không? - Kakuchou nghiêm trọng nghĩ.
Tao không biết, nhưng chắc chắn tao sẽ cố gắng cứu vua của mày và mọi người. - Takemichi vỗ vai trấn an hắn.
Phụt.. đừng có an ủi tao với cái khuôn mặt đơ đấy của mày, nó khiến tao buồn cười quá.. - Kakuchou nhìn em mà phì cười.
Hơ hơ, sao trách tao được. Tao bị mất cảm xúc mà? - Takemichi ngờ nghệch tự cười trong lòng.
Mất cảm xúc? Chẳng phải lúc trước mày vẫn cười bình thường đấy sao? - Kakuchou hỏi.
Lần quay lại này không còn miễn phí, mất cảm xúc chính là điều kiện. Nhưng không sao, tao vẫn ổn mà. - Takemichi vò đầu đáp.
.. Takemchi, tao nghĩ, mày vẫn nên nghĩ cho bản thân chút. Cứu người khác nhưng người thiệt là mày đấy.. - Kakuchou nghe vậy không khỏi lo lắng, xoa đầu em một cái thay cho an ủi.
Biết rồi, đừng có xoa nữa, hói mất.. - Takemichi ôm đầu than.
Từ đã, tóc mày.. Nhuộm à? - Kakuchou chợt nhìn thấy xen kẽ dưới những sợi tóc đen đen nguyên thủy của em bỗng xuất hiện những chụm tóc trắng kì lạ.
Không? Tao đâu dám nhuộm? -Takemichi cười khờ nhìn hắn.
Vậy mấy chúm_/ Kakuchou.. - Là Izana cùng với Shinichirou , nhìn hai bọn họ bá cổ nhau như này chắc là ổn thỏa rồi, Takemichi nhìn Shinichirou, anh cũng nhận ra em đang nhìn mình liền ra hiệu đã ổn. Thấy vậy em vui mừng chạy đến chỗ anh, Kakuchou định nói nốt nhưng thấy em chạy đi đành nuốt ngược vào trong...
Mọi chuyện ổn rồi Michi. -Shinichirou vui vẻ xoa đầu em, nếu nhìn kĩ khóe mắt anh và Izana thì sẽ thấy chút đỏ.
Anh khóc à? - Takemichi giật tay áo anh thì thầm.
Nhận thấy Takemichi đang lo lắng quan tâm cho mình, Shinichirou liền dở mặt ngồi thụp xuống ôm lấy em rồi giả vờ thút thít.
Đúng rồi, Michi dỗ anh đi... - Shinichirou mè nheo, Takemichi cũng thấy thương, đành xoa lưng vỗ về.
Eo, anh làm trò gì vậy , anh Shin? Lớn đầu rồi còn bày đặt làm nũng.- Izana nhìn mà khinh.
Ơ, sao nói vậy. Anh tổn thương thật đấy!! - Shinichirou ú ớ quay ra nhìn Izana, Takemichi cũng nhìn theo, vô tình lại chạm mắt Izana, ngay lập tức em liền nhìn sang Kakuchou mà cầu cứu.
Em không dám nhìn tên máu lạnh này đâu, lỡ hắn thấy em ngứa mắt lại lao vào tặng em mấy cú đấm thì chớt. Nghĩ đến đây em cảm thấy mặt mày hơi âm ỉ đau rồi..
Hanagaki? Mày khinh tao à? - Izana cũng nhận ra hành động của em là né tránh nên lên tiếng.
A ha, đâu có? - Takemichi giật mình trả lời.
Đừng dọa nhóc tỳ nhà anh chớ?? - Shinichirou lên tiếng...
Giề? Em có ăn thịt nó đâu mà anh phải lo? - Izana trơ mắt cá chết nhìn anh.
Thôi, anh đi xin nhận nuôi rồi đón mấy đứa về nhà Sano nhỉ? - Shinichirou bế Takemichi lên rồi nói.
Th - Thật ạ?? -Izana và Kakuchou ngạc nhiên nhìn, ủa ban nãy ôm nhau khóc mà tên Shin này không có đề cập luôn á?
Ừm. Mà hai đứa không biết nhà Sano đúng không? Hmm... Vậy Kakuchou đi với anh làm giấy tờ, chắc Izana và Michi cùng đi bằng tàu về trước nhé? - Shinichirou ngẫm nghĩ rồi lại thả Takemichi xuống. Biết mình sẽ đi với Izana, Takemichi liền sống chết bám lấy áo Shin không buông.
Sao vậy Michi?? - Shinichirou thấy em bám víu mình vậy thì lại nghĩ Takemichi không muốn rời xa, lòng bỗng lâng lâng hạnh phúc, nhưng vì muốn Izana làm thân với Michi hơn, dù gì hai đứa cũng chung nhà nên anh đành mím môi thả em ra.
Mày ghét tao đến nỗi không muốn đi chung à? - Izana thấy Shin bất lực vậy thì lại gằn giọng. Ngay sau đó, Takemichi cũng buông Shin ra nhanh chóng lắc đầu.
"Uy đấy, Izana". -Shinichirou cũng phải cảm thán giơ ngón cái lên khen ngợi.
Sau đó bọn họ cũng tách nhau đi, mỗi bên một nơi. Bên Shin thì là đi làm giấy tờ rồi, còn bên em với Izana thì hơi có vấn đề đó..
Cả hai đứa lên tàu ngồi, ban đầu cả hai không nói gì khiến không khí có chút ngượng. Takemichi thì im thin thít ngồi cạnh Izana, mắt không nhìn, chân không động.
Mày là Hanagaki Takemichi? - Izana không chịu được cảnh này, sau này hai đứa cũng 'về chung một nhà', đành lên tiếng trước.
À ừm. Tao là Hanagaki Takemichi. - Takemichi bị Izana gọi tên thì giật thót.
... Cảm ơn mày.. - Câu nói thốt lên khiến Takemichi bỗng sững người, quay ra nhìn hắn.
Sao lại cảm ơn tao? - Takemichi ngập ngừng hỏi.
Cảm ơn vì đã cứu anh Shin....Vậy thôi. - Izana đáp.
Có lẽ là cảm nhận được sự dịu dàng trong tâm Izana, Takemichi cũng không thấy hắn không đến nỗi nào, dù gì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mà, thiếu thốn tình cảm nên thành ra tính cách bị méo mó đôi chút. Nhưng em à, em cũng chỉ là một đứa trẻ mà? Đúng không?
Sao nay đông người đi tàu thế nhỉ? Lúc đầu bọn họ bước lên tàu thì người cũng không có đông như giờ, đủ để cho Takemichi ôm lấy cái thanh sắt ngồi cách ra Izana cả đoạn. Nhưng giờ thì khoảng cách của cả hai lại càng gần do người lên tàu đông nên Izana liên tục phải dịch sang chỗ Takemichi.
"Chật quá.." - Takemichi khẽ than, song lại nhìn sang Izana, hắn đang cau có kìa..
Để tao đứng, mày ngồi vào chỗ tao cho đỡ chật đi. - Takemichi đứng dậy, bám vào thanh sắt, Izana không nói gì, chỉ làm theo. Một lúc sau, hắn quay ra liền thấy em đang có dấu hiệu ngủ gật rồi, đầu cứ gật gù như bị trách phạt, đôi mắt cũng dần díu lại rồi mở ra, trông ngố hết sức.
Hanag ... Mi-Michi.. - Izana định gọi họ, chẳng biết hắn nghĩ thế nào lại gọi biệt danh của Shin đặt cho. Bị nhắc tên, Takemichi cũng lơ mơ nhìn hắn.
Ngồi lên đùi tao. Buồn ngủ mà đứng đấy thì dập mặt cho coi. - Izana vỗ đùi ý chỉ bảo em. Cứ ngỡ em sẽ lắc đầu từ chối, thực tế, vì buồn ngủ mà em lại ù ù cạc cạc nghe theo , ngồi lọt thỏm trong hắn.
Tàu đi cứ lắc lư, nhiều lần khiến em đang ngồi gù gật trong lòng hắn suýt chúi đầu, thành ra hắn lại phải đổi tư thế cho em ngồi đối diện gã, còn gã ôm lấy lưng em. Nhìn em thiu thiu ngủ trong lòng hắn khiến hắn thấy có chút buồn cười. Nếu trong trường hợp này, thay gã bằng kẻ bắt cóc trẻ em thì có lẽ em cũng theo mất. Buồn ngủ vào mà ngoan vô độ thế này thì hơi vấn đề đó.
Cảm ơn mày... Vì đã cứu tao.. Cảm ơn mày, Michi.. - Izana hơi cúi đầu thì thầm, sau đó là nở một nụ cười hạnh phúc, cũng chính lúc ấy hắn cũng hiểu tại sao tên Mikey lại coi trọng tên nhóc vô hại này.
....
Trời ơi sao hai đứa nhỏ kia vẫn chưa về vậy?? - Shinichirou sốt ruột đi loanh quanh trông nhà.
Anh Shin, Takemicchi đâu? - Mikey ngồi ngoài thềm chán nản hỏi.
Anh bảo Takemichi về cùng anh trai em đó!! Nhưng vẫn chưa biết tại sao tối muộn rồi vẫn chưa về? - Shinichirou vò đầu, chẳng lẽ tụi nhỏ bị bắt cóc? Nhưng Izana có thể chọi lại mà ?
Em về rồi.. - Giojng Takemichi vang lên thu hút sự chú ý, đằng trước là Izana đang kéo tay em đi vào nhà.
Trời đất, cuối cùng cũng về, hai đứa đi đâu làm anh lo chết. - Shinichirou phát hoảng hỏi.
Tên ngốc này ngủ quên đường về, làm em cõng nó đi tìm nhà, mới tỉnh được khoảng vài phút rồi chỉ đường về. - Izana nói, nhưng khuôn mặt không có chút bực bội nào.
Takemicchi? Đây là anh trai em ạ? - Mikey lững thững nhìn Izana đang nắm tay em.
....Ờ, tao là .. Kurokawa Izana. - Izana hơi khó giới thiệu, hắn không quen lắm.
Ồ, chào mừng Izana về nhà. - Là ông Mansaku, ông bước từ trong nhà ra, ngay sau là Emma đang bê đĩa đồ ăn. Thấy bóng dáng quen thuộc, Emma không khỏi vui mừng chạy ra.
Anh Izana!!! Cuối cùng cũng về rồi!! -Emma chạy sồ đến ôm lấy hắn, làm hắn giật mình.
Em- Emma.. - Izana lúng túng nhìn đứa em gái đang ôm trầm mình.
Chào mừng Izana về nhà...zz.. - Takemichi đang ngủ gật gù, được Shinichirou bế cũng nói mớ.
Được rồi, mau vào ăn thôi.. Không đồ nguội mất. - Kakuchou bê đồ ăn ra, còn đang mặc tạp dề nhắc nhở mọi người.
Ừm.. - Tất cả mọi người cũng nhanh chóng bước vào bàn ăn.
Ông Mansaku thân thiện cứ gắp đồ ăn cho Izana, Emma thì cứ mắng Mikey nghịch ngợm, Shinichirou cứ cười cợt, ngay sau đó cũng bị Emma mắng chung, còn Takemichi chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, ăn mà bị vương đồ ăn ra ngoài làm Kakuchou phải lau dùm. Đứa trẻ lần đầu được cảm nhận mái ấm như Izana không biết phải sao, hắn chỉ biết cười, chỉ biết thầm cảm ơn vị anh hùng nhỏ kia.. đã ra tay cứu lấy cuộc đời hắn...
Đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Takemichi..
Cảm ơn mày nhiều... Michi.}
Tới đây, một khoảng lặng bao trùm cả căn phòng lớn, nói đoạn phim này thật cảm động nghe có chút mỉa mai, nhưng thật sự không có từ miêu tả nào có thể thay thế cảm xúc trong lòng những con người trong căn phòng này, cũng ngoại trừ có vài kẻ chỉ thích thú và có chút ngạc nhiên.
Nhân vật chính lần này đang là Izana, hắn thật sự mong muốn được như vậy, hắn chính là đang tự đắm chìm trong cái hạnh phúc "ảo" kia, đắm chìm trong chính suy nghĩ của bản thân. Liệu hắn có được như thế? Ngay sau đó có tiếng gọi phá tan giấc mộng của hắn. Là Shinichirou...
"Izana.." - Shinichirou khẽ lên tiếng, Izana giật mình quay sang nhìn, hai đôi mắt tím - đen nhìn nhau. Thấy Shinichirou đứng lên, Izana cũng hiểu ý đứng dậy đi theo. Trong lòng Izana, có lẽ đang cầu mong có thể được nghe lời an ủi hay nhượng bộ từ Shinichirou, chợt hắn khẽ thở dài, ánh mắt đầy sự mong ngóng biến mất lập tức thay bằng sự lạnh lùng vô cảm.
Mikey, người có một chân đứng quan trọng trong mối quan hệ này cũng ngóng, nhưng trước tiên cứ để hai con người kia tự giải quyết trước đi, Mikey này sẽ đợi, hắn cũng hóng muốn làm quen với người anh trai mới này lắm rồi.
Khi Izana bước ra khỏi cánh cửa, Shinichirou liền khẽ đóng lại. Lập tức Shinichirou chủ động lên tiếng.
"...Em thấy vũ trụ ban nãy như thế nào?" - Shinichirou khoanh tay dựa vào cửa hỏi.
Izana nghe thấy câu hỏi này, trong lòng liền thấy thất vọng, mất mát khó tả. Coi như đó là do hắn quá mơ tưởng đi. Hạnh phúc làm gì đến với gã chứ.
"Một câu hỏi nhàm chán. Anh chỉ hỏi mỗi cái câu nhạt nhẽo này mà muốn tôi phải ra tận ngoài đây?" - Izana khẽ nhướng mày, đôi mắt tím lạnh lẽo không chút dao động.
"Em quả nhiên vẫn là một đứa trẻ ngây ngô mà.." - Shinichirou mỉm cười nhẹ nhàng, mi mắt có chút trùng xuống.
"Anh nói cái vớ vẩn gì vậ--" - Izana lớn tiếng nói, nhưng lời chưa dứt, gã liền bị một lực mạnh mẽ ôm lấy. Cái cảm giác ấm áp truyền qua những lớp áo mỏng, truyền đến da gã khiến gã có chút khựng lại rùng mình một cái.
"Anh thấy vũ trụ ấy rất tuyệt vời... Bởi nơi đó có cả em Izana.. Chúng ta có thể như thế không?" - Shinichirou gục đầu trên đôi vai đã và đang chịu đựng thứ áp lực nặng nề tiêu cực ấy.
".." - Izana ngỡ ngàng, đôi mắt tím mở to.
"Có thể..Em không muốn tha thứ cho anh, nhưng mà anh chỉ mong rằng, em có thể cùng sống một cuộc sông vui vẻ hạnh phúc nhất với gia đình Sano.. Emma và ông nội luôn đang đợi em, Izana.. Lần này thôi, Izana, em có thể hạnh phúc không?" - Shinichirou càng nói càng trầm, giọng nói run nhẹ, khàn đặc. Anh khóc, nhớ đoạn hình ảnh hạnh phúc ở vũ trụ kia, đó chính là một ước mơ mà cả cuộc đời anh không thể thực hiện, giờ có cơ hội, anh cũng muốn thử, cho dù kết quả có là khôn-.
"Em.. muốn được hạn-h phúc.. Xin.--- đ-ừng bỏ rơi em.." - Izana khẽ lên tiếng, chất giọng run rẩy khó nói hoàn thiện từng tiếng. Shinichirou bất ngờ với quyết định này, nhưng ngay sau đó, cảm xúc liền vỡ òa.. Cả hai ôm chặt lấy nhau ròi khóc, họ khóc vì hạnh phúc, vì được đoàn tụ với nhau, vì Izana đã có được mái ấm thực sự ở thế giới này.
Nếu tính công lao lớn nhất, có lẽ không thể thiếu Takemichi nhỉ?
'Bakamichi này, liệu Izana và anh trai nó như thế nào rồi nhỉ?... Mày có nghĩ họ sẽ tha thứ ?' - Kakuchou khẽ vuốt ve mái tóc vàng của Takemichi. Hắn đang bồn chồn và lo lắng.
Ngay sau đó, tiếng của mở ra. Là Shinichirou và Izana quay lại, mắt mũi cả hai đều tèm lem nước muối. Nhìn cũng biết cả hai đã làm lành với nhau rồi. Người người hai bên cũng khẽ thở phào.
"Chà, boss của chúng ta cuối cùng cũng trở về nhà rồi sao?" - Ran dựa người vào thành giường nhìn Izana đang bá vai bá cổ Shinichirou.
"Vậy chúc mừng boss nhé." - Mocchi cười lớn nói.
"Mấy năm qua chỉ chờ có thế này mà." - Wakasa khẽ cười nhẹ nhìn.
Lúc này Mikey cũng đứng phắt dậy chống hông giới thiệu.
"Em là Sano Manjiro, gọi em là Mikey trong Michael. Là em trai của Shinichirou, và cũng là - là.." - Mikey đang hùng hổ giới thiệu nhưng tới đoạn xưng danh quan hệ với đối phương thì chợt có chút lắp bắp.
"Mày là em trai của tao... Tao là Kurokawa Izana.. sau này sẽ là anh trai của mày.." - Izana khẽ phì cười, đưa ánh mắt đầy vui vẻ nhìn Mikey.
"Nhờ một đoạn chiếu mà hàn gắn được tình cảm con người luôn, thật kì diệu mà." - Takeomi phì phèo khói thuốc, ngay lập tức bị Senju táng một cái thật đau vào tay.
"Aizzz, ông anh này đừng có hút thuốc trong phòng." - Senju nói.
Nói tới đoạn chiếu, Izana mới nhớ đến con người nhỏ bé nào đó, góp nhiều phần lớn trong kì tích lần này. Hắn tách khỏi Shinichirou và nhóm Mikey, đi về chỗ rồi ngồi cạnh Kakuchou.
"Thật mừng quá nhỉ, Izana." - Kakuchou cười vui vẻ chúc mừng, nhưng Izana nào để ý, hắn chăm chăm nhìn con mèo vàng đang nằm ngủ trong lòng Kakuchou, chợt hắn chìa tay ra.
"Đưa nó cho tao."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro