XI
Mikey và Draken dắt Takemichi đi ăn sáng, no nê xong thì em lại bí Mikey dí đầu bắt chở hắn dạo quanh cả cái khu này. Tuy rằng có hơi mệt, nhưng em lại cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Cả hai dắt em chạy đến trưa thì em cũng lên tiếng, nếu còn chạy nữa thì em sẽ chết cho mà coi! Draken và Mikey cũng không lạ gì thể chất của Takemichi, cuối cùng cả ba quyết định về nhà Mikey nghỉ ngơi.
Em không ngờ được hóa ra nhà của Mikey lại là một võ đường rộng lớn, cả khu nhà lớn được xây theo phong cách cổ, bảo sao cả phong cách ăn mặc thường ngày của Mikey đôi lúc em cũng cảm thấy có chút lạ. Một tiểu thiếu gia như Mikey, vậy mà lại chạy rong ruổi ngoài đường khiến em hoàn toàn không nhận ra.
Cả ba quyết định ở trong phòng Mikey nằm chơi, mà thật sự chỉ có hai tên kia thôi, em ngay khi vừa ngồi xuống đất thì hai mắt đã díp lại. Draken thấy Takemichi như vậy thì liền kêu em lên thẳng giường Mikey ngủ đi. Tất nhiên là em không đồng ý rồi, nhưng đến Mikey ló đầu ra kêu em cứ lên đi khiến em cũng khó từ chối. Với lại em thật sự buồn ngủ.
" Vậy...tao ngủ chút nhé"
Em bò lên giường, ngại ngùng nói. Ngay sau đó Draken liền nhấn em nằm thẳng xuống giường, hắn nhe răng cười.
"Yên tâm ngủ đi"
Bàn tay to lớn ấy cứ nhẹ nhàng như vậy vỗ lên đầu em khiến ngại ngùng, chúi mặt vào gối mà nhắm mắt. Mùi hương thảo mộc nhàn nhạt quanh chóp mũi khiến em cảm thấy thoải mái, cũng vì thế mà giấc ngủ đến thật nhanh chóng.
Draken nhìn cái đầu vàng cứ thế rúc vào gối mà ngủ, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười. Cảm giác thật nhẹ nhàng, muốn nhìn người này cứ như vậy thôi. Hắn vén tóc qua tai giúp cho Takemichi, rồi lại vân vê ngón ta trên từng sợi tóc mượt. Đây là người đã cứu hắn, là anh hùng của hắn. Người hắn hứa sẽ dùng tính mạng cả đời này để bảo vệ.
"Draken, mày đừng có chọc cậu ta tỉnh đó"
Tiếng Mikey vang lên khiến Draken giật mình. Hắn nhanh chóng thu lại tay của mình, quay sang cười với Mikey.
" Mày mới là người nên tém lại đấy, cất đống bút lông đó đi"
Thấy Draken đã lên tiếng cản thì Mikey cũng không miễn cưỡng nữa. Hắn đúng là thích bày trò thật, nhưng nhìn Takemichi mệt mỏi sau một ngày giờ lại ngủ ngon như thế thì cũng không đành lòng mà phá. Vì thế cả hai hiếm hoi có một khoảng khắc im lặng mà ở cùng nhau, ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Mikey cảm thấy thật chán, sau đó hắn cũng lồm cồm bò dậy, hướng về phía giường nơi Takemichi đang nằm. Draken tưởng rằng Mikey đang tính phá Takemichi thì nhanh chóng túm áo hắn lại.
" Mày tính làm gì đấy?"
" Ngủ, chứ mày tính ngồi vậy đến khi Takemichi tỉnh à?"
" Nhưng giường của mày Takemichi đang ngủ rồi?"
" Nó rộng mà, yên tâm, không có chỗ cho mày thôi"
Nói xong, Mikey thẳng tay giật lại áo của mình, vui vẻ lắc mông nhảy lên giường. Cái giường vốn nồng mùi thảo mộc của hắn nay lại nhiễm thêm cả hương sữa, không hiểu sao hai hương trộn lại khiến hắn thích đến lạ. Hắn tủm tỉm cười, nằm ngay xuống rồi ôm trọn lấy cái cục bông to giữa giường kia.
Thật mềm, thoải mái hơn cả cái chăn mà hắn yêu thích nữa. Mikey vừa nghĩ, vừa ôm chặt lấy Takemichi rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mà Takemihi đang nằm đột nhiên cảm thấy thật nặng, em quay người, loay hoay một hồi để tìm kiếm vị trí thoải mái rồi cũng ngủ tiếp.
Giờ đây chỉ còn mỗi Draken đang chống hông nhìn hai tên ngốc đã ngủ trên giường. Đúng như Mikey nói, chẳng còn chỗ cho hắn nữa rồi. Hắn đi quanh mấy bước, cuối cùng chỉ có thể kéo cái ghế dài của Draken lại gần giường, rồi chịu khó nằm ngửa ra đó mà ngủ thôi. Dù hơi khó chịu, nhưng còn hơn là la liệt dưới đất.
Cả ba cứ như vậy, an tĩnh tận hưởng một buổi trưa yên bình. Cho đến tận khi Takemichi thấy thật nóng, không chịu nữa em mới bật dậy. Em mơ to mắt nhìn mình đang nằm trong lòng Mikey, thậm chí còn bị ôm thật chặt. Mặt em nhanh chóng đỏ lên, em cố hết cách để thoát ra nhưng lại không thể. Tại sao ngay cả khi ngủ thì tên này vẫn mạnh như thế?!
Em lưỡng lự, không biết có nên gọi Mikey dậy không. Nhưng nghĩ một hồi, nhỡ khi Mikey dậy thấy tình cảnh này thì sao? Cuối cùng, em quyết định nhắm mắt lại, giả vờ ngủ cho đến khi Mikey dậy trước thì thôi.
Takemichi nào biết, thật ra Mikey tỉnh rồi. Có người cứ cựa quậy trong lòng thì ai mà ngủ ngon được nữa. Nhưng nhìn em cứ loay hoay như vậy lại khiến Mikey chẳng muốn tỉnh. Cho đến tận khi Mikey cảm nhận được Takemichi lúng túng đến hừ mạnh một cái, rồi chọn nhắm mắt giả vờ ngủ thì hắn không nhịn được nữa mà cười lớn.
Takemichi nhìn Mikey rõ ràng đang ngủ ngon lại mở mắt mà cười đến vu thì em biết mình đã bị trêu rồi. Em oán hận mà ném gối vào Mikey, tức giận ngồi bật dậy. Mà Mikey ngồi bên thì vẫn ôm lấy cái gối bay về phía mình mà cười. Giọng cười của Mikey thành công đánh thức Draken tỉnh, hắn ngái ngủ mở mắt, tiện tay ném cái gối trên đầu mình vào Mikey mà càu nhàu.
" Mày ồn quá đấy"
Nào ngờ, Draken vừa dứt lời thì Mikey đã lao tới mà tính đánh hắn, may mắn là hắn né kịp.
" Mày làm cái gì vậy hả?!"
" Ai kêu mày dám ném gối vào mặt Tổng Trưởng của mày hả!"
Em ngơ ngác một bên nhìn hai bên loạn cào cào đến gà bay chó sủa, thầm cảm thấy may mắn người bị đánh không phải là mình. Không thì em chắc sẽ đăng xuất ngay từ cú đá đầu tiên của Mikey.
Nhưng nhìn cả hai như thế này khiến em lại cảm thấy thật thoải mái. Ít nhất em biết rằng mình có cơ hội để hòa hợp với họ. Nếu như em có thể làm được, nếu em không chạy trốn, vậy tương lai ít nhiều sẽ thay đổi đúng không? Em có thể ở bên cạnh để biết tại sao tương lai Mikey lại như vậy, có thể ngăn cản được Akkun, có thể cứu được Hinata.
Takemichi nắm chặt tay, quyết tâm tự nhủ. Nhưng em chỉ vừa mới nắm tay thôi thì đã bị Draken ở bên cạnh đánh một cái vào tay, em ngơ ngác nhìn lên.
" Tao đã nói mày không được siết tay"
Hắn nhíu mày, không hiểu Takemichi học đâu ra cái thói hở tý là siết tay, khiến vết thương mãi không thể khỏi được. Mà mỗi khi nhìn thấy Takemichi như vậy, hắn lại cũng không nỡ để Takemichi tự làm đâu bản thân mình. Thật sự muốn gõ cho tên này không dám bao giờ làm vậy luôn quá.
Thấy Draken lo lắng, dù biết rằng người hắn thương tiếc thật sự không phải em, nhưng lòng tốt của Draken thì em vẫn hiểu. Nên là Takemichi cũng ngoan ngoãn nghe theo, cố gắng nhắc nhở bản thân.
Mikey ngồi bên cạnh chống cằm, cuối cùng cũng bật dậy, quyết định lôi cả ba đi ra nhà tắm công cộng mà ngâm nước. Draken và em đều không ý kiến gì, nên cả ba cứ thế nhanh chóng chạy tới khu nước nóng gần nhất.
Dù việc tắm chung khiến em có chút ngại, nhưng dù sao cũng là con trai với nhau, chắc sẽ không sao đâu. Đấy là trước khi em nhìn thấy hai bọn họ. Giờ đây em thật sự đang hận chết bản thân, tại sao tự nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng như thế này?
Lí do là bởi vì khi nhìn thấy vóc dáng với tỉ lệ đẹp đẽ, khắc tác từng múi rõ ràng vốn bị dấu sau lớp áo rộng của hai tên này thì em thật sự không thể tin nổi. Sau đó hai tên đó còn không cố kỵ mà quay sát bên em, chọc ghẹo cái vóc dáng vừa gầy của em.
" Mày là con trai đấy à?"
Draken không thể tin nổi cái người với vóc dáng thon gầy, làn da mịn trắng đến phát sáng trước mặt hắn này lại là con trai. Mikey cũng nhanh chóng gật đầu phụ họa. Takemichi nhìn cái đám này, vừa xấu hổ vừa nghẹn khuất, thật sự muốn đấm cho mỗi đứa một cái. Nhưng nhìn lại cái vóc dáng đó rồi lại so sánh với mình, cuối cùng em vẫn nhịn xuống.
" Kệ tao!"
Em nói, rồi bỏ nhanh vào trong tắm mà nằm ườn ra thư giãn trong bồn nước nóng. Thấy Takemichi lại xù lông thì Draken và Mikey cũng chỉ nhún vai mà cười, nhanh chóng chạy theo Takemichi vào trong.
Hai bọn họ vì vào sau nên ngâm bồn trễ hơn Takemichi. Em chiếm hẳn một góc lớn, ngửa đầu lên tận hưởng cái cảm giác thoải mái này, thực sự ước ngày nào cũng được như vậy thì tốt biết bao.
Nào ngờ đột nhiên tim em lại đập mạnh một nhịp khiến em khó chịu, em giật mình bật dậy, tay nằm chặt đặt ở phần ngực của mình. Cậu lại quay về đây rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro