
VIII
Em tưởng như mình đã chết thật rồi, hình ảnh cuối cùng em thấy được chính là Takemichi đã đến bên cạnh Draken.
" Cứu...cậu ấy nhé, Takemichi "
Em thều thào, rồi ngất đi. Lần này em cảm nhận được rõ ràng mình đang lơ lửng trong không gian tối đen. Mọi thứ thật im lặng, cứ như cả thời không bỗng nhiên bị cô đặc lại vậy.
Đây là nơi đã nuốt chửng em mấy lần trước sao? Em không biết nữa, cũng không thể cảm nhận được gì khác. Cứ như vậy, không thể cử động, nằm im trong bóng đêm.
Cho đến khi em tỉnh lại được thì xung quanh đã đổi thành phòng ngủ của em. Em giật mình sờ soạng phần dưới bụng của mình, nhận ra lỗ thủng ở đó cũng đã biến mất.
Rồi em lại nhìn xung quanh, phát hiện ra Takemichi đang nằm ngủ thật ngon trên giường. Nhìn cậu ấy cứ bình thản ngủ như vậy, em mạnh dạn đoán rằng có lẽ Draken đã không sao rồi.
Takemichi đang ngủ đột nhiên lật người, rồi cậu chau mày mà bật dậy nhìn tay mình. Dù đã băng bó cẩn thận, nhưng khi không cẩn thận tác động vào vẫn khiến cậu khó chịu. Nhưng vì quá buồn ngủ, nên Takemichi sau đó đã nhanh chóng nằm xuống mà ngủ tiếp.
Em lặng lẽ quan sát, đợi đến khi Takemichi thật sự ngủ rồi thì mới len lén lại gần. Vết thương trên tay này, em đoán là do cứu Draken mới bị chăng?
Không biết Draken sao rồi? Em chống cằm, thử lén bay xem mình có thể đi tới được bệnh viện không. Lần này em lại có thể cách xa Takemichi hơn nữa rồi, nhưng vẫn chưa đủ để có thể tự do đi lại khắp nơi.
Cuối cùng em chỉ đành thở dài. Tự kiếm trò chơi một mình, đợi tới khi Takemichi tỉnh lại thì mới có thể đi tiếp được.
Nói là ngồi chơi, nhưng em có chút tò mò về khả năng chạm vào đồ vật của mình. Không biết nó cũng được cải thiện chưa nhỉ?
Em quơ thử một cái ly, lần đầu tiên vì em theo thói quen sẽ xuyên qua thôi nên quơ có hơi mạnh. Ai ngờ cái lu thực sự lung lay, rồi ngã ra bàn, may mắn là không vỡ.
Em sợ hãi mà len lén thở nhẹ, chuyển hướng sang những thứ khác. Tất cả đều chỉ tác động được một chút lực, nhưng mở cửa tủ lạnh thì vẫn có thể.
Nhìn miếng dưa hấu mà em nhớ nhung hiện ra, em đột nhiên muốn thử xem mình có ăn được không. Nhưng khi em thử cầm thì mãi lại không được. Cuối cùng em quyết định chúi đầu vô cạp thử, kết quả cũng không thành.
Tại sao riêng việc ăn lại không được!! Em phẫn nộ mà đóng sập cửa lại, lủi thủi ngồi một góc.
Nào biết Takemichi bây giờ đã run cầm cập núp trong chăn. Ai nói cho cậu biết là cậu đang mơ đi! Cái ly thì đột nhiên ngã, cửa sổ đã đóng nhưng rèm cứ đung đưa, cả cửa tủ lạnh tự mở ra đóng vô nữa.
Huhu! Takemichi chùm chăn kín đầu, âm thầm khóc thề rằng ngày mai nhất định phải trở về. Cậu không thể ở đây được nữa!
Một đêm cứ như vậy mà trôi qua. Kết quả là sáng hôm sau mắt Takemichi đã thâm sì. Cũng vì vậy mà cậu chẳng còn tâm trạng gì diện đồ nữa. Qua loa một chút rồi gấp rút chạy ra khỏi nhà.
Em nhìn Takemichi cứ như bị ma đuổi mà chạy đi, đầu nghiêng nghiêng thắc mắc. Sao vậy ta, em ở đây có thấy ai đâu nhỉ?
Vì không hiểu nên em cũng quyết định không quan tâm nữa. Nhanh chóng bay theo Takemichi. Chỉ là trên đường đi, nhìn Takemichi cứ như vậy mà tự sướng khiến em xấu hổ đến đỏ mặt.
Đây thật sự là mình của tương lai sao? Em lấy tay che mặt, thật sự muốn bay tới túm Takemichi chạy nhanh đến bệnh viện. Nếu còn ở lại đây nữa thì sau này em sẽ mất hết mặt mũi mất.
Takemichi dường như cũng cảm thấy có ai đó đang lườm mình, cậu nhìn quanh một hồi tìm kiếm. Có lẽ do mình tưởng tượng? Takemichi tự nhủ, rồi cũng ngừng trạng thái tự sướng mà chạy nhanh đến bệnh viện.
Em ngoan ngoãn bay theo, nhanh chóng đã đến được phòng của Draken đang nằm. Em nhìn hắn băng bó một góc nơi bụng, nhưng sắc mặt thì đã hồng hào hơn một chút.
May quá, em thở phào nhẹ nhõm. Mà lúc này Draken cũng đã nói chuyện xong với Takemichi. Em thấy hắn nhìn Takemichi một lúc, rồi cúi người xuống lấy cái gì đó.
Cẩn thận kẻo lại rách vết thương bây giờ. Em muốn nói nhưng lại cảm thấy thật vô ích, nên cũng thôi. Em lùi vào một góc, ngồi nhìn Draken lôi ra một bộ bang phục giống bang phục mà em đã thấy đêm qua.
" Đây là bang phục Mikey đã mang lúc thành lập bang Touman "
" Nó là thứ như sinh mệnh của Touman"
Em há mồm nhìn bang phục trên tay Draken, không dám tin tưởng Mikey vậy mà lại mang cái này tặng cho Takemichi.
Không chỉ em, đến cả Takemichi cũng không tin. Cậu lượng lự, không dám nhận bộ đồng phục ấy. Nhưng Draken vẫn đưa cho cậu.
Hắn nói, mặc hay không thì là tùy, nhưng Mikey vẫn muốn Takemichi cẩm lấy.
Hắn còn nói, bởi vì Takemichi là ân nhân của Touman, và cũng là ân nhân của hắn. Nên cậu hoàn toàn xứng đáng
Hắn còn nói, cảm ơn Takemichi rất nhiều.
Em nhìn Draken trịnh trọng cúi đầu trước Takemichi, rồi nhìn Takemichi quơ quơ tay không dám nhận nhưng vết băng trên tay lại như minh chứng nói nên rằng cậu thực sự xứng đáng.
Hai người họ thân thiết như vậy, khiến cậu có cảm giác rằng nếu Takemichi ở lại đây mãi mãi thì có lẽ sẽ thực tốt nhỉ?
" Không có đâu, mày đừng làm vậy"
Takemichi vội vàng lao đến đỡ Draken dậy nằm trên giường. Draken thấy vậy cũng thuận theo. Nhìn Takemichi lóng ngóng chăm sóc cho mình, hắn liền bật cười. Hồi trước còn tưởng rằng người này là ánh trăng rụt rè, ai ngờ lại là mặt trời tỏa sáng đến vậy.
" Mày cười cái gì đấy, di chuyển đi, mày nặng lắm biết không"
" Hả? Gì cơ, thằng này! "
" Đau đau! Tao là ân nhân mày đó! "
Em nhìn cả hai trêu đùa với nhau, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Em muốn lên sân thượng một chút, không thì em sẽ chết mất. May mắn rằng liên kết đã nới lỏng đủ xa để em có thể lên được tầng thượng.
Cho tới khi nhìn thấy bầu trời xanh, cảm nhận được từng cơn gió lùa qua thì em mới bình tĩnh lại được. Quả thật, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng trong phòng ấy, em lại càng cảm thấy mình có lẽ không nên về lại.
Nhưng...đó là thân thể em kia mà?
Đây là cụôc sống của em kia mà?
Tại sao em lại cảm thấy mình không nên tồn tại trong chính cụôc sống của em chứ?
" Khó chịu thật"
" Khó chịu thật"
Giọng nói đồng thời vang lên cùng em đến khi em giật mình. Em quay lại, mở to mắt nhìn người đứng trên cao ấy. Rõ ràng là vóc dáng rất bình thường, nhưng lại khiến em cảm thấy áp lực.
Vì nhìn từ đằng sau nên em không thể thấy được biểu hiện của Mikey, nhưng em nhận ra giọng nói của Mikey đang chẳng hề vui vẻ gì.
" Cơn nhức đầu này chẳng chịu biến đi. Vì cái gì mà Hanman lại kên kế hoạch khiến Touman mâu thuẫn nội bộ chứ? "
Hắn nói, nghiêng đầu nhìn Takemichi. Em lúc này cũng đã nhanh chóng bay lại gần Takemichi, rồi lại đứng hình trước ánh nhìn sắc bén của Mikey từ trên nhìn xuống.
" Tại sao lại lợi dụng Kiyomasa để giết Ken-chin? "
Hắn hỏi, ánh mắt càng ngày càng ghim chặt lấy Takemichi. Như một con thú xác định lấy con mồi của mình, rồi nhe ra nanh vuốt.
" Điều bí ẩn nhất là, mày đã nhận ra từ sớm chuyện Ken-chin là mục tiêu cũng như giao chiến nội bộ"
" Takemichi, mày rốt cụôc là ai? "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro