Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

(tạm thời chap này là sự gặp gỡ của michi với những người còn lại của tenjiku nhóe :3)

#1 tháng rưỡi trước.

"Này kakuchou, Takemichi là ai thế?"Ran

"Hả, rồi từ từ m cũng biết thôi"kakuchou

"Nè nè ni-san em nhớ hồi ở trại cải tạo anh cũng hỏi như vậy với Izana và đã bị ăn đấm đấy"Rin

"Haha, lúc ấy gương mặt của 1 mỹ nữ như anh đã bị sưng lên và bầm tím đấy" Ran

     Họ dừng chân ở 1 tòa nhà lớn mang gam màu lạnh được bao phủ bởi khu vườn xanh gợn lên những đóa hồng, chung quanh nhà hàng xóm cách ở xa, tòa nhà yên tĩnh như được tách biệt ra khỏi thành phố tấp nập này vậy.

'Hanagaki Takemichi' đó là tên của chủ nhân căn nhà này

"Này, sao lại ngẩn ra đó thế? vào thôi, gặp  được thì đừng có mà thích em ấy đó" kakuchou nói và đi vào bấm chuông cửa

"Heh tao sẽ không thích người đã từng khiến tao bị ăn đấm đâu" Ran cười mỉa

     'Cạch'

"Hể, bé cưng? sao mày lại ở đây?" ran, rindou cùng đồng thanh

"Oh, là hai người hồi bữa đây mà, sao tao lại không được ở đây, đây là 'nhà' tao mà" Michi với gương mặt ngái ngủ lúc 10h sáng =))) (ở đây là nhà chung của thành viên cốt cán Thiên Trúc nhee)

"Michi mày biết họ sao???" kakuchou bỡ ngỡ

"À phải rồi, tao đã vô tình gặp họ lúc đang đánh nhau, rồi bọn tao đã cùng đi chơi ở Game center đó, mà tao còn chưa kịp biết tên họ nữa cơ, thôi vào nhà đi" Michi


"Hmm hmm ra thế, Ran và Rindou à, bọn mày cũng sẽ vào thiên trúc ư, tuyệt!"Michi, cậu để Izana nằm dựa vào hõm cổ mình, để hắn cứ hít lấy hít để mùi hương cơ thể vẫn còn đang vấn vương... khiến cho những người xung quanh phải ghen tị.

    Phải, tất cả bọn hắn đều mang trong mình thứ tình cảm tuyệt nhất nhất dành cho Michi, kể từ giây phút gặp cậu, từ nụ cười, từ cả đại dương xanh thăm thẳm nằm sâu trong đôi mắt cậu, nó thật đặc biệt và đẹp đẽ... 

   Michi đứng dậy đi lấy đồng phục cho mọi người do chính tay cậu chuẩn bị, thực ra cậu đang muốn đi khỏi chỗ đầy nồng nặc mùi sát khí này, 'đcm ai cũng nhìn chằm chằm như đang muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy, sợ vãii' suy nghĩ của Michi =))))

"Mọi người thử xem vừa ý không nhé" Michi #

(1 thời gian sauuu :> giờ là về thực tại nhe)


"Tách, tách" đứng trước gương là 1 thân hình nhỏ gọn nhưng săn chắc, cậu đã trải qua những kì luyện tập khi bọn họ vào trại, Michi cần phải tự biết phòng thủ bảo vệ bản thân mình.

"Oh mình sắp có múi rồi nàyy!" cậu lấy tay sờ cơ bụng của mình và phấn khích, 'tuyệt thật'

Ngước nhìn bản thân mình trong gương, nhìn đôi bông tai hanafuda mà iza-chan đã tặng mình, 'Nó đẹp thật đó, bông tai cặp với iza-chan à, như đồ đôi ấy nhỉ' cậu vừa nghĩ mà đỏ hết cả mặt vì ngại :3

Cậu nhanh chóng mặc đồ, vì cũng cần phải đi mua đồ ăn tối và cả kẹo dâu nữa, không hiểu vì lí do gì mà dạo đây kẹo dâu rất hót, cứ đến trễ xíu thôi là đã cháy hàng.

"Đi mua đồ ăn đấy nhé, không cần đi theo đâu, tao đi nhanh rồi về" Michi nhanh nhảu chạy lon ton ra khỏi nhà và đóng cửa cái rầm, khiến mọi người chung quanh chưa kịp load tình hình.

Cậu đã đến được cổng của siêu thị rồi, đã bao lâu cậu chưa vào đây nhỉ, kể từ lúc ba mẹ không còn nữa thì cậu cũng chẳng còn ăn đầy đủ chất mà chỉ ăn đồ ăn liền ở cửa hàng tiện lợi, đến đây khiến cậu hoài niệm, nhớ về những chuyện đã qua và lẳng lặng cười khẽ.

"Trời ạ, đông thé chả lẽ bỏ bữa à, không được! bọn họ cũng chưa ăn gì mà còn đang đợi mình về nữa" Michi quyết tâm xếp hàng để có thể mua được kẹo dâu và đồ ăn.

Bóng ai đó vừa lướt ngang khiến cậu cảm thấy quen thuộc, thuận theo phản xạ mà cậu quay ra nhìn thì 'Chifuyu? rồi cả Mikey, bọn họ cũng đi siêu thị ngày hôm nay nữa hả??' 'Thôi rồi trốn nhanh thôi, chúng sẽ lại bám theo mình mất' cậu đội nón lên, quay người chạy đi thật nhanh thì lại tông phải người khác, ngước lên thì là 'Draken???'

"Tôi xin lỗi rất nhiều ạ" (dọt lẹ thoiiii) michi

"Này Draken, người vừa tông trúng m... giống Michi quá" Kazutora đi lại gần thằng bạn mình và nói, có vẻ như lúc đụng chạm thì mũ của cậu đã vô tình rớt xuống và Kazutora đã thấy, hắn rất nhanh để có thể nhìn và nhận ra cậu.

~Thật ra hôm nay đi siêu thị là do tên Tổng trưởng trẻ ngé bắt bọn hắn phải đi mua kem cá taiyaki mới ra gần đây cho gã~

  Đang định chạy ra khỏi siêu thị thì 'quên mất! mua kẹo dâu rồi!!!' thế là Michi lại cua đầu lại đề mà mua bằng được loại kẹo yêu thích đó, #au: mọi ngừi thấy Michi nhà tui chơi liều khôm =)))#

  Vừa đến được hàng bánh kẹo ngọt, chưa kịp kiếm thì đã có thứ khiến cậu bỡ ngỡ hơn, có 1 người đã và đang hốt hết kẹo dâu vào trong xe và đẩy đi, 'Vãi beep mua nhiều thé, chừa cho người ta với!' nội tâm Michi đang gào thét.

"Bạn gì đó ơi, bạn có thể nhường cho mình 1 gói kẹo dâu với được không, hoặc cậu có thể pass lại gói kẹo đó cho mình khum, giá cao bao nhiêu cũng được cả" Michi-nịnh nọt_ing

"Takemichi? là mày phải không" ai đó

"Mit- mitsuya?" michi đang không thể tin được, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

"Đưa cho tao 1 gói kẹo dâu đi" cậu vẫn đang cố giữ vẻ sang choảnh và bình tĩnh

"Thời gian qua mày đã ở đâu vậy" hắn rất nhớ cậu, lúc còn ở trong bang, cậu  lúc nào cũng ăn kẹo dâu cả, điều đó cũng hiểu được đó là món yêu thích của cậu, nên hắn đã luôn mua nó. Mục đích là để nguôi bớt nỗi nhớ cậu, nhưng sao càng lúc thì nỗi nhớ càng sâu đậm khiến hắn rệu rã đi từng ngày.

"Đưa tao 1 gói kẹo dâu đi" Michi vẫn tỉnh lắm

"Nếu mày chịu trả lời câu hỏi của t" Mitsuya

"Không =))), tao vẫn ổn lắm nên mày đừng lo" cậu lấy 1 gói kẹo và chuẩn bị rời đi

"Mày có đang gia nhập bang nào không?, nếu không thì hãy về lại touman, bọn tao cần mày"         Đúng, bọn hắn rất cần em, chỉ mong em có thể trở về và lại đồng hành cùng bọn hắn như trước đây, như những quá khứ huy hoàng mà đã cùng nhau trải qua.

Michi ngỡ ngàng khi nghe những lời mà Mitsuya nói, thời gian qua cậu chỉ đơn thuần là đi cùng rồi tham gia những trận đánh nhau thôi mà, mình thật sự quan trọng với bọn họ hả? cậu nhanh chóng lấy lại vẻ bình tỉnh như chưa từng lung lay mà ghé lại bên tai người kia, 

"Cảm ơn nhé, tao chỉ cần Thiên Trúc mà thôi" 1 lời nói nhẹ nhàng thoảng qua bên tai nhưng cũng đủ khiến cho hắn sốc đến không thể nói nên lời

'Thế đôi bông tai đó...' tất nhiên Mitsuya đã để ý tới đôi bông tai ấy khi gặp em, nó mang sắc đỏ khiến cậu toát lên vẻ đẹp của sự điên dại, nó là của Izana.

"E hee, tận 5 gói cơ" trong lúc mitsuya đang ngỡ ngàng vì lời của Michi thì cậu đã len lén chôm chỉa thêm mấy gói =)))

Mãi cho đến khi về nhà, 

'Ôi đệt... quên mua đồ ăn tối rồi'





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro