Chương 9
Takemichi bước ra từ con hẻm đó. Sắc mặt lạnh băng của em không hề thay đổi. Đôi mắt hững hờ nhìn về phía hư không. Em chậm rãi đi về phía của Thiên Trúc, đằng sau là Chifuyu theo sau. Em lướt nhẹ qua đám Touman và nhỏ Aiko kia. Em chẳng còn là Takemichi của ngày xưa nữa. Ánh mắt sắc lẹm mà lạnh như băng nhìn bọn họ. Bọn họ chẳng quen chút nào. Một Takemichi hiền dịu, ấm áp đâu rồi? Câu trả lời đương nhiên là mất rồi. Đây không phải là Takemichi mà đây là nhân cách thứ 2 của em.
Em đi thẳng và đứng ngay cạnh Izana còn Chifuyu thì anh đứng trước mặt vị tổng trưởng của Touman.
- Tổng trưởng! Matsuno Chifuyu xin phép rời bang.
Ai nấy đều rất sốc (kể cả Thiên Trúc). Đội phó phân đội 1 của Touman xin phép rời bang mà chẳng có lý do nào ư? Lạ thật.
- Chifuyu mày rời bang là có ý gì?
Baji gằn giọng tra hỏi Chifuyu nhưng anh chỉ đáp lại rằng:
- Tại tao thích. Hết
Ngang ngược
Anh quay qua bến phía Thiên Trúc. Đứng trước mặt Izana mà xin vào bang.
- Tao có thể xin vào bang mày được chứ?
- Đé-
- Cho nó vào đi.
Giọng em lạnh nhạt mà cất lên. Izana trố mắt ra nhìn em nhưng em chẳng đế ý.
- Nhưng nó nó nó!!!_Izana sốc chẳng nói lên lời.
- Cứ cho nó vào đi. Không sao đâu.
Em biết bây giờ Izana đang sốc nên quay qua chấn tĩnh hắn.
- Nhưng những chuyện nó làm với mày thì sao. Tao không muốn cho nó vào. Lỡ nó làm gián điệp của Touman thì sao? Lỡ nó là tình địch với tao thì sao? Có mấy thằng quỷ bên phía này đã nhiều rồi thêm nó nữa chắc tao chết.
Izana nũng nịu, mè nheo bám lên người em. Không quên liếc mắt sang nhìn Chifuyu. Bốn mắt chạm nhau lóe lên tia lửa điện.
Em mệt mỏi mà lôi Izana ra khỏi người mình.
Bên phía Touman thì đang sốc pay màu. Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bây giờ chính là lúc cô bé Aiko bắt đầu vào vai diễn trà xanh.
- Hức...hức...anh Chifuyu sao...hức anh rời Touman vậy...hức oa oa
Cô ả bắt đầu nức nở rồi khóc to lên. Không biết nước mắt của ả được làm từ gì mà khóc từ nãy giờ không biết mệt chứ em nhìn là thấy mệt hộ rồi đấy.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn nên em đã giở giọng trêu chọc cô ta.
- Tiểu thư Aiko đây không biết tại sao mà khóc nhiều thế. Tôi nhìn mà phát mệt hộ.
- Tạ...Tại sao anh lại nói em như thế...hức...Vì anh mà Chifuyu mới qua bên ấy phải không...hức...anh trả Chifuyu về Touman đi. Anh muốn gì cũng được hết.
Ả ta nước mắt, nước mũi tèm lem mà ngước lên nhìn em. Mascara cũng vì thế mà nhòe đi dính nguyên cả hai con mắt.
Em thấy cảnh tượng trước mắt mà phải cố nhịn cười để giữ thể diện. Em biết thừa là cô ta khóc xong ngước lên sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp mà yếu đuối cần được bảo vệ giống trong mấy bộ truyện Shoujo ấy nhỉ. Em cố gắng nhịn cười khiến cho hai bả vai run lên. Cô ả nghĩ chắc em động lòng rồi.
- Này cô bé à. Chắc em cần phải đi rửa mặt rồi. Nhìn vào gương đi.
Ran mang một cái gương nhỏ đến cho ả. Aiko nhìn vào gương mà im bặt. Nhục quá giờ sao. Trước mặt bao nhiêu mĩ nam như này mà bị nhòe mascara nhìn chẳng khác gì con gấu trúc. Aiko nhục quá chẳng biết giấu mặt vào đâu mà lật đật chạy vào nhà vệ sinh gần đó.
Em vui vẻ mà nhìn cô ta rồi nở một nụ cười đắc ý. Nhưng nó chỉ xuất hiện vài giây rồi dập tắt quay lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu.
Rồi em liền kéo cả đám (-Touman) đi ăn với chơi. Nghe bảo mỗi lần buồn đồ ăn là thứ giải tỏa tâm trạng tốt nhất. Đúng thật. Em mặc kệ đời, em ăn trước mấy chuyện kia tính sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro