Chương 6:
Cơn mơ lại kéo tới. Một giấc mộng tuyệt đẹp. "Nó" lại kéo em vào trong nhấn chìm em xuống nhưng sao em chẳng thể phản kháng.
Cố gắng vươn tay lên để bắt được "nó". Nhưng "nó" lại quay sang em bóp lấy cổ em.
Em ra sức mà phản kháng nhưng mãi không được. Một màu đen chiếm lấy cơ thể em. Vùng vẫy mãi cuối cùng "nó" cũng chịu buông ra.
1 giọt 2 giọt. Em ngẩng mặt lên. Lại gì nữa đây sao "nó" lại khóc?
Bỗng dưng "nó" quay mặt sang em. Khung cảnh lại thay đổi. Đây chẳng phải là Touman sao? Em ngẩn người. Lại gì nữa đây? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Takemicchi/cộng sự ta đi chơi thôi.
Không thể nào. Không thể nào. Em ngồi xuống ôm hai tai lại. Không không. Em không muốn gặp họ. Làm ơn đi. Em không muốn trao đi hy vọng mà nhận lại là sự thất vọng đâu. Con tim em đã đau lắm rồi nó không muốn chịu tổn thương nữa đâu.
- Takemicchi/cộng sự tao không ngờ mày lại dám đánh Aiko. Đúng là tên hèn hạ. Đồ thứ gay bẩn thỉu.
Không đừng nói nữa. Xin đừng mà. Dừng lại đi. Làm ơn. Lại nữa rồi. Dòng lệ lăn dài trên đôi má ửng hồng của em. Em lại khóc vì họ. Từng ký ức đau thương lại quay về hành hạ thể xác lẫn tinh thần của em. Cơn khủng hoảng đấy chẳng bao giờ vơi được.
______________
- Hah...hah...
Tỉnh dậy sau cơn ác mộng kia. Em vội vàng chạy vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo lại.
Quả thực giấc mơ kia là cơn ác mộng lớn nhất đời em. Nó mô phỏng lại từng sự việc em đã trải qua. Từng lời lăng mạ, sỉ nhục đến đánh đập em nó lại chân thật đến lạ em có thể thấy đau mặc dù đó chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Đi ra khỏi nhà tắm. Em ngồi thụp xuống dưới nền đất lạnh lẽo co người lại một góc. Nước mắt không tự chủ mà lại rơi xuống.
Tại sao trong mơ em lại gặp bọn họ. Từng kí ức, kỷ niệm muốn quên đi khó lắm sao? Em đã buông bỏ tất cả nhưng tại sao em lại gặp họ trong cơn mơ của em? Có phải em quá ngu ngốc khi trao niềm tin cho họ, đánh đổ cả mạng sống để cứu họ ra khỏi lưỡi hái của tử thần, trao cho con tim này nhưng đổi lại em nhận lại được cái gì?
Những hành động nhẹ nhàng, những lời nói dịu nhẹ giờ còn đâu khi cô ta xuất hiện. Cô ấy cướp hết tất cả của em nhưng em chỉ biết chịu đựng và chịu đựng.
Em mệt. Quá mệt. Chẳng có khi nào em được yên ổn cả. Nhớ lại những lần bị đánh con tim em như vỡ thành từng vụn nhỏ.
Đúng lúc Ran đi ngang qua phòng em. Ngó vào thử xem em đang làm gì. Nào ngờ hắn lại thấy em đang co người ở một góc. Đôi mắt thẫn thờ không một tia sáng. Nó đục ngầu chẳng còn là mặt biển trong xanh mà tĩnh lặng mà đôi mắt ấy chứa đựng nhiều cả bão tố.
Hắn đứng người như bị một lực nào đó khiến hắn phải nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Sự đau thương, mệt mỏi,...tất cả đều chứa đựng trong đấy.
Hắn từ từ tiến lại gần em. Bế em lên mà đi tới chiếc giường nhẹ nhàng đặt em xuống. Em không phản kháng, một chút đề phòng cũng không.
Hắn lộ rõ ra vẻ bất ngờ. Mới chạm mắt 1 lần cũng chả phản kháng lại là sao. Nhìn lên đôi mắt đang từ từ khép lại ấy. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào mắt em. Em đã chịu đựng bao nhiêu tổn thương mà quầng thâm mắt hiện rõ lên thế này.
- Không đừng đánh tôi nữa. Tôi không đánh cô ta. Làm ơn đừng đánh đập chửi bới tôi nữa.
Em vùng vẫy như muốn thoát khỏi thứ gì đó. Hắn trông thấy em phản ứng như vậy liền ôm em lại từ từ mà vỗ về em. Hắn không muốn em phải chịu đau khổ từ thể xác lẫn tinh thần đâu.
Em cũng vì cảm nhận được sự an toàn mà ngừng dãy dụa. Hơi thở đều đều như đã thoát khỏi cơn ác mộng kia. Hắn chờ tới khi em chìm vào giấc ngủ say mà trèo lên giường em ôm em ngủ.
_________________
𝙼ơ
ᴛừɴɢ ᴄơɴ ᴍơ đếɴ ʙêɴ ᴇᴍ. ᴇᴍ ʟạɪ ɢặᴘ đượᴄ ᴀɴʜ ɴʜưɴɢ ᴄʜẳɴɢ ᴛʜể đếɴ ʙêɴ ᴀɴʜ ᴅù ᴄʜỉ ᴍộᴛ ɢɪâʏ. ᴄô ấʏ ᴄʜíɴʜ ʟà ɴɢườɪ ᴛʜᴀʏ ᴛʜế ᴇᴍ. ʙâʏ ɢɪờ ᴇᴍ ᴄʜẳɴɢ ᴛʜᴜộᴄ ᴠề ᴀɴʜ ɴữᴀ ʀồɪ. ᴇᴍ ʙᴜôɴɢ ʙỏ ᴛấᴛ ᴄả ᴍᴏɴɢ ᴀɴʜ ʜạɴʜ ᴘʜúᴄ ᴅù ᴇᴍ ᴄʜẳɴɢ ᴛʜể đứɴɢ ᴛʀướᴄ ᴍặᴛ ᴀɴʜ ɴóɪ ʟờɪ ᴄʜúᴄ ᴘʜúᴄ ᴄʜᴏ ᴍọɪ ɴɢườɪ. ᴛạᴍ ʙɪệᴛ ᴀɴʜ.
_________________
Tự nhiên cảm thấy mình viết như truyện ngôn tình quá mọi người ạ. Báo trước với mọi người rằng đây là truyện BL nên mọi người đừng nghĩ là ngôn tình nha🥲
"Nó" trong giấc mơ của Takemichi chĩnh là bản năng khác của ẻm giống như đa nhân cách vậy á. Bản năng này cũng khá giống hắc hóa nhưng chỉ giống 90%. Còn 10% còn lại thì tuôi vẫn chưa biết giải thích sao nữa. Chương sau tuôi sẽ giải thích rõ hơn về bản năng này của Takemichi nha.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ🤗💖
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro