Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Bất lương và hoa tai

'Kazutora cũng lên sơ trung năm hai, lúc này cậu ấy đã gặp được Mikey-kun rồi ha.' Takemichi nghĩ vu vơ.

Thật ra Kazutora không chỉ gặp được Mikey và thành lập Touman, cậu ta còn kể về cậu nữa đó Takemichi-kun :)). Bất ngờ không? Hạnh phúc không?
Cảm xúc của bạn như thế nào khi mà sau giờ học, bạn đang đập nhau với một đám người, bạn sắp thắng dù hơi te tua một chút. Một đám bất lương, mặc đồ đen, lao mô tô ngang qua, một người trong đám đó bất ngờ tấp xe lại gần chỗ bạn. Phản ứng đầu tiên của bạn là gì? phản ứng đầu tiên của Takemichi là chính là bọn này là kẻ thù à? Tới xử mình? Cho tới khi cậu nhìn đồng phục của họ: Tokyo Manji. Cậu bạn Kazutora cười toe toét với cậu trên xe, tóc vuốt keo kiểu bất lương.

" Đang dở tay hả, Takemichi? Cần giúp không?" Kazutora cười.

"...Không, cảm ơn." Takemichi nhìn đám người nọ bỏ chạy trối chết. " Tụi nó chạy hết rồi còn đâu."

" Thấy đám đằng kia không?" Kazutora chỉ vào đám chạy xe moto đang tấp xe ở đằng xa.

"Bạn tao đó, tụi tao thành lập Tokyo Manji, Bang tụi tao tuyệt lắm."

" Tao biết mà." Takemichi cười rất ôn nhu, Touman, thời đại bất lương, cả Mikey nữa tất cả đều rất tuyệt. Nếu những sự kiện đó không xảy ra. " Bất lương hả? Nghe tuyệt thật đó."

" Tao tưởng mày muốn trở thành anh hùng? Loại không dính đến mấy thứ như bất lương ấy." Kazutora ngạc nhiên nói.

" Mày nói gì vậy?" Takemichi cũng ngạc nhiên hỏi lại." Vì tao là bất lương tao mới đi đấm nhau như vậy chứ."

" Phụt... Hahahahaha..." Kazutora đột nhiên bật cười thích thú, cười nhiều tới mức phải dựa vào moto để đứng thẳng. Một tên anh hùng muốn làm bất lương. Một tên bất lương đấm nhau để giúp đỡ người khác, nghĩ thôi đã thấy hài rồi.

" Tự nhiên mày lại cười, Kazutora!" Đã lớn đầu ( bên trong) rồi mà còn tuyên bố làm bất lương, Takemichi cũng ngại chứ.

" Ah, không có gì." Kazutora miệng nói không có gì trong khi vẫn cười không dứt miệng.

" Được rồi." Takemichi càu nhàu.

" Khi nào rảnh mình đi chơi đi." Cậu gợi ý, rồi nghĩ bụng' để tao chỉ thẳng vô mặt mày cửa hàng của anh trai Mikey. Rồi cấm mày đụng vô ảnh nữa. Hi vọng mày nghe lời tao.'

" Được đó, giờ tao phải đi đây." Kazutora lại nhảy lên xe lần nữa.

" Chào nhá" Takemichi vẫy tay.

" Bye~ Takemichi" nói rồi Kazutora phóng xe về phía bằng Manji. Takemichi cũng quay người trở về nhà, trốn trong một góc, Kisaki khó hiểu tự nghĩ' Bất lương á? Cái đó là gì?'.
---------------------
Sự thật chứng minh, trước bão tố bầu trời luôn quang đãng. Cụ thể ở đây là Hanma Shuji, tên này lặn mất tăm cả tuần nay rồi bất ngờ xuất hiện trở lại với hình xăm trên hai bàn tay và khuyên tai.

" Yo, anh hùn--..."

" Chào Hanma " Take-tóc đã nhuộm vàng-michi.

" Golden Retriever" Hanma ngay lập tức nói.

" Mày nói cái gì?" Takemichi hỏi lại.

" À, không có gì đâu. Tao có quà cho mày nè, Michi-chan~" Hanma lại nở nụ cười đểu cáng của mình giơ hộp quà được gói giấy đen nơ vàng, khá nhỏ lên.

"Cám ơn nhưng chắc không cần đâu." Takemichi nheo mắt nhìn giữa hộp quà và Hanma. Cậu có dự cảm đồ ( tên khốn) Hanma mua không có gì tốt lành hết.

" Nè~ đừng từ chối vậy chứ. Ít nhất mày cũng phải mở nó ra đã." Hanma mè nheo ( không còn miếng liêm sỉ nào ) "Tao đã bỏ công sức ra chọn, mà mày lại không nhìn một tí à, Takemichi~" vừa nói Hanma vừa chọc vào má cậu, ý đồ muốn chọc tới lương tâm cậu thì thôi.

" Được rồi, tao biết rồi. Tao sẽ coi được chưa. Đừng chọc nữa."
Bên trong hộp quà là... Một chiếc bông tai? Trông quen quen ấy nhỉ.

" Tiếc ghê tao không có xỏ khuy--... Từ từ mày đang cầm cái gì thế?!? Bỏ xuống Hanma!! Từ từ..."

" Ehe~❤️" Hanma-cầm máy bấm khuyên-Shuji cười e thẹn.

" Ehe cái đầu mày!!!"
Cuộc vật lộn bắt đầu, biết gì không? Đối với kẻ nghiện adrenaline cao độ như Hanma, bạn càng chống cự hắn càng khoái. Và đương nhiên người thua là Takemichi.

" Đù má!!! Từ từ Hanma!!! Từ từ."

" Mày đừng có giãy dụa coi, tao bấm phát là xong ngay đó mà~"

" Oww!!!!"

" Xong rồi này~" Hanma cười toe toét.

" Mày là thằng khốn, Hanma." Takemichi cáu kỉnh nói.

" Tao biết~" Hanma vẫn không dừng cười.
-----------------------------
P/s: chap bù cho ngày mai đây.
Cho những ai không biết Golden Retriever là gì thì nó là một giống chó :))))

P/s: Adrenaline là hormon có tác dụng dựa trên hoạt động của thần kinh giao cảm, sản xuất từ cơ thể những lúc con người có cảm giác sợ hãi, tức giận hay là cảm giác hạnh phúc, thích thú... làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh, Adrenalin được chuẩn bị để phản ứng chống lại sự tăng lên nhanh chóng của nhịp tim.

P/s: Hoa tai của Takemichi giống hệt Hanma vì đơn giản chúng là một cặp. Cô nào thắc mắc Takemichi đeo hoa tai sẽ trông như nào thì nó giống vầy.

Các cô chịu khó tưởng tượng Takemichi trẻ con một chút nhá. Bye bye~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro