(Shin/Iza x Take) Bắt nạt
Trên đoàn tàu mọi người chen chút lẫn nhau, ai nấy đều mang vẻ mặt mệt mỏi hay bơ phờ. Thì có một cậu bé học sinh gương mặt đau khổ vì muốn nghẹn thở ở cái bầu không khí ngộp ngạt.
Cậu học sinh đau khổ ấy chính là Hanagaki Takemichi xui xẻo, đang yên đang lành thì cậu phải chuyển trường do công việc bố mẹ. Mà họ nước đến chân mới thông báo cậu biết. Nên giờ sáng sớm Takemichi tội nghiệp phải chen vào đi tàu đến nơi bố mẹ yêu cầu qua làm thủ tục nhận lớp.
Cậu thở dài mệt mỏi một hơi, lòng an ủi thôi thì nghe bảo trường mới cũng nhiều người đẹp lắm. Nghe thấy là cũng vui rồi, ai như trường cũ chả ma nào thèm chơi với cậu. Cũng phải rồi, kẻ bị bắt nạt bởi hai đàn anh phía trên như cậu ai lại dám lại gần. Chuyển trường cũng tốt, không còn gặp hai tên khốn nạn kia nữa
Vĩnh biệt hai tên đáng ghét..
_ Ứ....
Đang thầm đắc ý khi mình nhanh gọn chuyển trường thì bỗng nhiên mông cậu bị ai đó bóp một phát thô bạo. Takemichi giật mình nổi cả da gà, cậu rít nhẹ một tiếng. Xong nhanh chóng bịt miệng mình lại vì sợ ai đó thấy được bản thân thất thố. Takemichi nghiến răng không biết tên biến thái nào nhầm cậu với con gái hay gì. Cậu tính tung cước đá hắn một phát, nào ngờ tên khốn đó dí dao vào người cậu. Takemichi bất lực chỉ đành có thể cho tên điên biến thái phát hiện cậu là con trai thì cũng nản, với con trai bị bóp chút cũng không mất miếng thịt nào.
_ Ha..ngốc...
Tên biến thái nhìn biểu cảm cam chịu của cậu khẽ bật cười chế giễu. Hắn càng quá đáng hơn khi bóp nắn mông cậu đủ kiểu. Cậu cảm nhận kích thích để mặt đỏ bừng.
_ Hức...tên biến thái ngừng lại...ưm...
Đôi chân mày cậu cau xuống, giọng nói cũng kiềm nén buông ra lời hăm dọa. Ngờ đâu âm thanh phát ra chỉ tăng thêm câu nhẫn kẻ tội đồ phạm lỗi. Hắn cảm thấy hôm nay phải chơi cậu đến chảy hết nước mới vừa lòng hắn.
_ Ưm...
Bỗng gáy cậu truyền đến cảm giác nóng bừng vì hơi thở nặng nề của tên khốn phía sau. Takemichi sợ hãi vì cảm nhận đối phương đang kích động. Có khi nào tên này lại làm việc quá đáng hơn không. Takemichi nghĩ thôi đã rùng mình, cậu muốn thoát ra chạy trốn.
_ Đi đâu vội vàng thế
Thì phía trước cậu bị chặn lại, Takemichi hoảng sợ khi phát hiện đối diện mình lại là đàn anh Shin. Cậu liền co người muốn trốn tránh. Phía sau bất giác cánh tay bị giữ lại.
_ Mày nghĩ chuyển trường là thoát khỏi anh em tao. Thật ngốc quá đi.
Takemichi mặt lúc này không còn chút máu khi nhận ra đối phương là Izana. Kẻ biến thái đó vậy mà lại là tên bắt nạt cậu nhiều nhất. Ông trời ơi cậu đâu có ăn ở ác gì mà gặp phải con người quá đáng thế này.
_ Hai người muốn gì, đây là nơi công cộng đó nha....
Takemichi dùng chút dũng khí của bản thân cảnh báo hai kẻ thâm hiểm. Dù vậy hai tên chả quan tâm lắm lời cậu nói. Shin còn khẽ thì thầm vào tai cậu bảo nếu cậu ngoan ngoãn im lặng có lẽ họ sẽ nhẹ nhàng. Còn cậu la lớn thì xem lúc đó ai là kẻ bị mất mặt biết liền.
_ Hay Takemichi muốn cho mọi người thấy dáng vẻ dâm đãng bị đàn ông xàm sỡ phải không...
Izana siết lấy eo cậu, bàn tay hư hỏng len lỏi chà quanh nơi nhạy cảm. Takemichi bắt đầu uất ức tủi thân khi bản thân không làm gì họ, nhưng họ hết lần này đến lần khác cứ nhắm vào cậu. Dù cậu biết họ ghét mình thì cậu cũng chuyển trường họ cũng tìm đến cậu...
Takemichi dòm ngó xung quanh không một ai quan tâm về phía bên cậu. Mỗi người đều treo điệu bộ thờ ơ vô cảm. Cậu không biết điều gì sẽ đến với mình nữa...
_ Ngoan...không ai để ý phía này đâu..
Giọng nói trầm thấp của đàn anh Shin làm người khác bất giác cảm nhận sự đè nén trong đó. Takemichi đáng thương bị hai anh em họ kẹp vào giữa không ngừng vuốt ve mọi thứ trên cơ thể cậu..
_ Hức....hức...
.
.
Âm thanh đoàn tàu to lớn di chuyển không một ai phát hiện hành vi đồi bại của hai tên biến thái đang làm vớ một nam sinh.
_ Ư....m....hức....ưm....
Takemichi đè nén giọng bản thân khi ngón tay của Izana đâm vào hậu huyệt của cậu mở rộng. Phía trước Shin còn liếm mút núm vú cậu, khiến chiếc áo trắng thấm đẫm nước bọt của hắn ta. Không hiểu sao Shin thấy thế càng gợi dục, thích thú không nhịn được lấy điện thoại tắt âm thanh chụp cho cậu một tấm kỉ niệm...
_ Đừng chụp....hức...
Takemichi giọng nâng lên kinh hãi, sau lại sợ hãi nhìn xung quanh xem có ai phát hiện. Thì thấy chả ai quan tâm họ, không đeo tay nghe thì cũng đã nhắm mắt dưỡng thần.
_ Sao nâng cao giọng quá đi, Takemichi mày muốn người khác thấy lỗ đít mày bị tao đâm chọt phải không. Muốn tao giúp không.
Izana tàn ác phía sau cậu hù dọa Takemichi, khiến thằng nhỏ sợ đến xanh mặt liên tục lắc đầu. Izana cảm thấy bắt nạt Takemichi luôn khiến hắn kích thích.
Hắn liếm lên vành tai cậu rồi gặm cắn bảo cậu cầu xin hắn đi. Còn không hắn sẽ kéo cậu đè xuống làm ngay tại chỗ. Dù sao kẻ bị đâm cũng là cậu, biểu cảm bị mọi người dòm ngó cậu liệu chịu nổi...
_ Như đâm thô bạo kiểu giống thế...
Izana đâm sâu ba ngón tay vào trong, Takemichi bàn chân run muốn khụy xuống. Shin nhanh tay đỡ cậu dựa vào người mình, khẽ trách Izana dọa cậu khóc nấc. Nói thì chính nghĩa tay thì vẫn ngắt nhéo núm vú cậu cương cứng.
_ Vậy thôi không chọc nữa, Takemichi mềm rồi em cho con cặc vào chỗ tham lam nhấp nháy của nó đây...nứng nãy giờ..
Cậu thút thít lắc đầu tỏ ý phản đối với quyết định của Izana. Sao họ lại làm chuyện biến thái với cậu cơ chứ, cậu cứ ngỡ chỉ là những lần bắt nạt chọc cậu khóc thôi...đâu ngờ lần này lại là..
_ A...hức....khoan....ưm....
Takemichi trợn mắt khi cảm nhận cơn đau rát từ phía sau sát nhập. Hắn thô lỗ đâm vào trong, mép thịt căng ra khiến cậu nghiến răng chịu đựng. Hai chân cũng bất giác run lẩy bẩy vì cơn đau bất ngờ.
_ Ah...thật đã....sao khóc đấy à..muốn trách thì trách sao dám chạy trốn làm gì.
Hai mắt cậu mở to kinh ngạc, vậy đây là trừng phạt cậu bỏ trốn sao. Takemichi miệt mài suy nghĩ làm hai kẻ không vui. Izana hờn dỗi nắm lấy eo cậu đè xuống bản thân thì đâm đến lún cán. Takemichi giật người muốn hét lên thì Shin nhân cơ hội cướp lấy đôi môi của cậu đưa lưỡi vào liếm lộng, hắn hoàn toàn chặn lại tiếng rên rỉ uất ức của cậu.
_ ưm...hức...ức....ưm....
Đôi mắt cậu ngập trong nước khi bản thân bị hai tên làm nhục. Izana cảm nhận phía sau cậu mỗi khi hôn lại được khít chặt hơn, hắn nhếch mép cười nhạt liền nâng một chân Takemichi.
_ Khoan......ah....ah..ưm....
Cậu hốt hoảng ngại ngùng khi trong tư thế xấu hổ quá mức. Shin thấy em trai nện cậu sướng đến gầm gừ sung sướng, bản thân cũng ham muốn. Thoát khỏi nụ hôn, vô số sợi chỉ bạc theo đó. Takemichi được giải thoát liền phát ra âm thanh động tình.
_ Anh đây cũng muốn...ah..
Shin mò mẫn tay xuống bên dưới nơi giao hợp của Izana và Takemichi. Hắn chen một ngón tay vào trong. Izana nheo mắt vì dị vật đụng chạm, hắn nơi bực bội liếc Shin chút cũng không ngăn lại. Chỉ tội Takemichi cảm giác muốn xé rách, cậu cong lưng rít lên.
_ Từ từ nào....la lớn quá rồi đấy bé con..
Shin trêu chọc vào tai cậu, Takemichi vội vàng che miệng mình lại. Hai anh em phì cười vì hành động đáng yêu của cậu. Âm thanh lép nhép vang vọng cả hai tai cậu, Takemichi nấc lên vài tiếng khóc đau thương. Cứ ngỡ làm hai tên tiếc thương cậu sẽ nhẹ nhàng, ai ngờ khi thấy cậu khóc hai kẻ đều rùng mình kích động. Đôi mắt chúng nheo lại, cảm giác tận hưởng của kẻ săn mồi bắt được con thú nhỏ nếm trãi từng mùi vị da thịt thơm ngon. Cảm nhận nỗi bất an và tuyệt vọng của con mồi càng làm kẻ săn thích thú.
_ Á....ah...gừ...ưmm....đau..đau.....ah..
Shin không kiềm chế liền đem con c** mình chen vào chung với Izana. Một dòng màu đỏ chói mắt chảy xuống vì quá sức chịu đựng của cơ thể dù đã được nới ra. Takemichi thở dồn dập ngã vào người Shin, hai anh em cũng vì quá chật mà chưa thể luận động lập tức. Hai người chờ đợi Takemichi quen thuộc thả lỏng người mới bắt đầu nhịp nhàng động.
_ Tách..tách....
Cậu bị hai tên xâm chiếm đơ cả người thì đột nhiên nghe âm thanh máy ảnh. Cậu kinh hãi liếc xung quanh, chỉ thấy vài ánh mắt tò mò...cười cợt...còn có người chụp ảnh lại...
" Bị thấy rồi...bị thấy rồi"
Takemichi sợ đến vùng vẫy cầu xin họ tha cậu đi. Cậu không muốn, không muốn bộ dạng xấu xí này bị thấy...
_ Cầu hai người...không muốn bị thấy ...hức...
_ Vậy em còn muốn trốn đi không
_ Còn muốn bỏ bọn tao không..
Hai anh em trông bộ dạng kinh hãi của cậu đã hoàn toàn mất đi lý trí liền dụ dỗ cậu rơi vào bẫy của mình.
_ Hức...nghe lời...sẽ nghe lời mà....
Takemichi vội vàng che mặt mình lại hoàn toàn mặc kệ bên dưới vẫn đang nuốt lấy hai tinh khí luận động.
Shin liền vuốt đầu cậu an ủi, Izana phẫy tay đám người cầm điện thoại chụp. Chỉ thấy họ thu lại biểu cảm ban đầu mà gật đầu, sau lại tạo thành vòng vây che chắn hình ảnh của ba người bên trong.
_Ngoan...vậy mới ngoan chứ...
Hắn nói xong, hai anh em lại tiếp tục đưa đẩy. Takemichi thân thể mệt mỏi đến thần kinh cũng căng thẳng. Chỉ sau hiệp đầu tiên cậu đã ngất đi khi họ ra. Nhưng hai tên cầm thú vẫn chưa thể ngừng....chỉ là khởi đầu cho đoạn sau dai dẳng.
.
.
Cha mẹ Hanagaki theo tin nhắn đến dinh thự của gia tộc tài phiệt Sano. Ông bà đắn đo con trai mình đắc tội gì với người ta. Hai người được quản gia dẫn đi vào trong phòng khách. Hai người hồi hộp không biết chuyện gì..cánh cửa vừa mở đã nghe thấy âm thanh rên rỉ hứng tình .
_ Á...Takemichi....con...con....
Đập vào mắt hai người là cậu con trai mình gương mặt đỏ bừng rên rỉ dưới thân một tên tóc bạch kim với làn da ngâm..Cha Hanagaki tức đến run rẩy muốn đến kéo con trai ra thì bị quản gia cản lại.
_ Bình tĩnh nào ngài Hanagaki, hãy nói chuyện cùng cậu chủ trước đi.
_ Nói cái gì thằng...
Hai ông bà kích động muốn cứu con trai mình, bất ngờ Shin nhẹ nhàng đi tới nói một số điều về gia đình Hanagaki. Từ cuộc sống đến việc rắc rối họ vướng vào, nói rồi còn giương mắt phía bụng bà Hanagaki thâm ý bảo.
_ Dù sao hai người đâu chỉ có một đứa con, sắp thôi một đứa khác sẽ chào đời. Nghĩ đi một cuộc sống đầy đủ tiện nghi, nợ nần ngân hàng sẽ xóa sạch. Không những thế biết đâu chúng tôi khi nào thỏa mãn sẽ trả con trai hai người về. Cũng không phải là thiệt, hay hai người muốn một nhà bốn người sống cơ cực không chốn dung thân.
Hai người nghe Shin nói cũng ngưng lại động tác ngẫm nghĩ. Takemichi khóc nấc lên mặc cho eo mình bị Izana nắm lấy. Cậu vươn tay mong muốn họ kéo cậu rời khỏi địa ngục....làm ơn..cha ơ..mẹ ơi cứu con...
_....Michi....con hãy hi sinh cho em mình ...con là anh trai nên....
Cha Hanagaki đứng im trầm mặt giọng có chút run rẩy lên tiếng. Cả mẹ và Takemichi nghe đều ngỡ ngàng, cậu chết lặng cho đến khi cha kéo tay mẹ khóc toáng lên bỏ đi...
_ Michi...michi....con ơi...michi....buông tôi ra...tôi không đồng ý...buông tôi ra....
Shin vươn vai mình vì việc cha mẹ cậu giải quyết nhanh hơn hắn nghĩ. Bảo quản gia cứ lên sổ sách cho ông bà Hanagaki chu đáo còn bản thân mò đến bên cậu ôm lấy an ủi cục cưng bị tổn thương..
_ Từ giờ em sẽ bên cạnh chúng tôi mãi đúng không. Anh hùng nhỏ....
Takemichi hai mắt đờ đẫn ngước lên trần nhà, cậu giờ không muốn nghĩ gì nữa. Cảm giác tất cả dường như sụp đổ là đây sao...
Izana hôn lên cổ cậu bảo rằng cậu không cần nghĩ nữa cứ bên cạnh bọn hắn là đủ. Dù sao khó khăn lắm mới tìm thấy cậu...
Hai anh em Sano ôm lấy cậu nhắm mắt lại nhớ đến hình ảnh khi họ còn nhỏ cùng một đứa trẻ đáng yêu đeo lên cổ chiếc choàng đỏ chơi đùa. Bọn họ đã luôn yêu cậu....cho đến khi biết cậu muốn bỏ họ lần nữa..nên đã ép cậu đến đường cùng.
Mọi thứ bắt đầu đã là cái bẫy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro