Chapter 2
Vào một buổi sáng đẹp trời, Takemichi còn đang ngủ rất say thì bỗng có tiếng gõ cửa. Vì không thấy ai ra mở nên người trước cổng gõ cửa liên tục . Và vì tiếng gõ cửa liên hồi đó quá ồn nên đã làm cậu thức dậy
''Trời ạ, mới sáng sớm mà ai tự nhiên gõ cửa ồn ào thế này?'' Cậu vác cả thân mình xuống cầu thang một cách lờ đờ với khuôn mặt còn đang ngáy ngủ. Takemichi bước ra mở cửa cho người đó:
''Ai đó?''. Cậu hỏi vang ra
Một giọng trầm cất lên:,
''Chào Takemichi! Tôi qua dắt em đi mua pudding nè, đi không?''
''Ơ, giờ này mà đi mua pudding gì. Mà anh là ai vậy?''Takemichi ngơ ngác hỏi người đó
Người đó vỗ vai cậu và cười: ''Haha, Takemichi ngốc quá. Bây giờ là 10 giờ sang rồi đó! Cơ mà em quên tôi là ai luôn rồi à? Đau lòng ghê... '' Người đó với vẻ mặt nũng nịu , tỏ vẻ dễ thương trước mặt cậu.
Cậu cảm thấy thật kinh tởm với cái người này .
''Ayo, xin giới thiệu, tôi là Kazutora đây! Nhớ ra chưa nè''
''Ờ,ờm nhớ rồi '' Cậu thật sự cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với con người tâm thần này,đây chính là người đã bắn cậu. Người cậu liền trở nên ướt sũng.
''Ôi..Take –kun chảy mồ hôi rồi này, để tôi lau cho nhé ~''
Takemichi đẩy mạnh Kazutora ra khỏi người của cậu, thật ghê sợ mà .
''Anh đứng đó đợi tôi đi, tôi đi vệ sinh cá nhân rồi sẽ đi mua pudding với anh''Cậu chạy nhanh lên phòng.
''Anh ta...anh ta...chính là người đã bắn mình ''cả người cậu run rẫy, cậu chắc chắn hắn ta sẽ tiếp tục làm những trò thần kinh với cậu. Cậu sợ hãi, sợ hắn sẽ hãm hại những người bạn của cậu. Takemichi đang cố giữ bình tĩnh, cậu sắp lên kế hoạch để Kazu không theo đuổi cậu nữa. Sau 1 tiếng đồng hồ, cậu nghĩ Kazu đã về vì đợi cậu quá lâu, nên cậu mở cửa để kiểm tra. Chẳng thể ngờ, Kazutora vẫn còn đứng ở trước cửa đợi cậu.
''hơ hơ, cậu vẫn còn ở đây đợi tôi à...?''
''đương nhiên rồi, vì tôi yêu Take cưng mà , nên dù đợi 10 tiếng hay cả ngày đi chăng nữa thì chỉ như 10 giây thôi~''
Takemichi gật gật đầu , rồi Kazu kéo cậu ra khỏi nhà, hắn mang giày cho cậu, dắt cậu lên chiếc xe ô tô của hắn ta. Còn cậu thì cứ đứng đơ cả người, vì cậu không thể ngờ rằng Kazu yêu cậu đến thế. Có lẽ làm Kazutora không yêu cậu nữa là một chuyện rất rất khó. Cậu cứ đơ người mãi, đến khi Kazu gọi to tên cậu, làm cậu giật bắn mình .
''Này Take, em sao thế ? Sao tôi kêu mà em cứ đơ người ra vậy ? Tới cửa hàng rồi nè''
''Ờ, ờm, tôi chỉ suy nghĩ chút thôi, xin lỗi nhé ''
Kazu hôn lên trán cậu rồi mở cửa xe đưa cậu xuống.Cậu nổi hết cả da gà lên vì sự gớm ghiếc này.
Kazu kéo cậu vào tiệm đồ ngọt rồi mua cho cậu 10 hủ pudding vị cậu thích. Khi đang tính tiền thì cậu nhìn qua và thấy có hai anh em mua pudding nhưng đã hết hang mất rồi, người mua số pudding cuối cùng đó chính là cậu.
''Này Take, tôi đi mua đồ tí, em đợi tôi ở đây nhé''
''Ờ, đi đi''. Nhân lúc Kazu đi thì cậu đi tới chỗ đó và hỏi:
''Hai người muốn mua pudding à? Nếu muốn thì tôi sẽ chia sẻ cho 2 người 5 cái pudding''
''Ơ, được sao? Thế thì ngại lắm, nhưng mà nếu cậu có lòng tốt thì tôi sẽ nhận''
Rồi cậu đưa cho họ, hai anh em đó cúi đầu cảm ơn cậu rất nhiều. Vừa lúc đó thì Kazu đã quay lại để đón cậu đi, tạm biệt hai anh em kia rồi rời khỏi tiệm. Tới nhà cậu, Kazu lại tặng cho cậu cái nụ hôn lên trán, làm nổi da gà cậu lần nữa. Đối với cậu, cái nụ hôn của cậu ta rất dơ dáy và kinh tởm. Cậu mau chóng chạy vào nhà mà không để lại một lời tạm biệt nào. Còn cái tên Kazu thì vẫn đứng trước cửa nhà cậu mà nhìn cậu rồi cười một cách điên dại:''Bae à, tôi sẽ có được em thôi ~''
Takemichi trở về phòng rồi dọn dẹp nhà đến tận tối:''Nhà gì mà bừa bộn vậy nè.'' Cậu than.
Tối đến, cậu quyết định đi ra ngoài đi dạo, hóng gió. Cậu bắt một chuyến tàu điện đến công viên Ueno. Lúc trên tàu, vì hơi mệt nên cậu đã ngủ gục. Trong lúc cậu đang say sưa ngủ thì có người đang nhìn đắm đuối cậu. Đó là hai anh em mà cậu đã gặp ở tiệm đồ ngọt. Họ ngắm nhìn cậu không rời mắt cứ như hai kẻ biến thái.
''Cậu ta ngủ nhìn dễ thương quá ha anh''
''Đúng rồi, nhìn hai cái má mà muốn cắn quá trời luôn nè''
*Thông báo hành khách, chúng ta đã tới trạm*
''Này, mau kêu cậu ta dậy đi anh, coi chừng cậu ta ngủ quên không xuống tàu luôn á''
Người anh trai lại chỗ Takemichi, vừa khều khều vai cậu, vừa kêu cậu dậy.
''Này cậu gì ơi, dậy đi, tới trạm rồi kìa''
Takemichi mở mắt dậy, cậu ngáp một cái. Hai anh em kia tim muốn tan chảy vì sự dễ thương của cậu.Họ ngỏ lời mời cậu đi dạo chung. Cậu gật đầu đồng ý và cùng hai anh em đó đi dạo ở công viên hoa ành đào Ueno.
''Hai người tên gì thế, chúng ta làm bạn được không?'' Cậu vừa cười vừa hỏi hai anh em đó. Vì cái nụ cười tỏa nắng của cậu nên đã làm hai anh em này đỏ hết cả mặt lên.
''Tôi...tôi là Ran''cậu em trai bảo.
''Còn tôi là Rindou, anh trai của thằng này''người anh nói.
''Uống cacao nóng chứ, Ran, Rin?''Takemichi hỏi họ.
Cả hai anh em vui vẻ đồng ý . Vừa đồng ý xong thì họ đã bị Takemichi nắm tay dẫn đi tới một quán café . Họ gọi 3 ly cacao nóng và ngồi trong quán nói chuyện với nhau. Suốt cuộc trò chuyện, Ran và Rin không hề uống cacao mà chỉ toàn ngắm cái sự dễ thương của Takemichi. Sau khi uống hết cacao, họ cùng nhau đi dạo đến 12 giờ khuya.
''Úi, khuya luôn rồi này. Tao về nhé, tạm biệt''Cậu vẫy tay chào họ và không quên kèm theo một nụ cười tỏa nắng.
''Tạm biệt nhé Takemichi''Ran và Rin đồng thanh nói.
Cậu vừa rời đi thì hai anh em Haitani xĩu ngay tại chỗ. Họ hỏi bản thân rằng Takemichi ăn gì mà dễ thương quá vậy. Và từ hôm đó, hai anh em Haitani u mê luôn cái nụ cười của cậu. Quả là một buổi tối vui vẻ.
-------------
t/g : có người simp Take gùi hehe, ủng hộ và cho tụi tui ý kiến nhee <3
Bún bò_tnguyet.d
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro