Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

"Bụng cậu bình thường,không có dấu hiệu mang thai"

Takemichi không ngạc nhiên cho lắm vì Shinichiro đã nói bọn họ có sử dụng đến nó rồi,cậu ngồi trong phòng Ryusei một lúc,sau đó đứng dậy thẫn thờ đi vào nhà vệ sinh,cậu ngắm bản thân đối diện gương nhà vệ sinh,tay mân mê mái tóc vàng rồi nhìn chằm chằm nó

Takemichi rời khỏi bệnh viện,cậu tới một tiệm làm tóc ở gần đó,chủ tiệm vừa thấy cậu liền rạng rỡ chào đón

"Chào cậu,cậu muốn làm gì?"

"Tôi muốn nhuộm tóc"

Yuto và Sumire đã được bác sĩ chữa xong,Sumire chỉ cần chườm lạnh vết thương,uống thuốc đều đặn thì vết bầm sẽ biến mất,Yuto phải nắn lại các đốt ngón tay bị trật về vị trí ban đầu sau đó bó bột một thời gian để cố định ngón tay

Bọn hắn vào phòng chăm sóc con khá lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy cậu quay lại,cả đám tính đi tìm cậu,đột nhiên dáng người quen thuộc xuất hiện ở cửa,bọn hắn đứng đơ người,người thì không bị gì cơ mà mái tóc nhuộm đen hết

Yuto mắt sáng ngời "A mama-"

Em trở nên im bặt khi thấy Takemichi rõ hơn,Sumire ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong rất nổi loạn,mama tóc vàng đang rất đẹp tự dưng lại thành màu đen là sao...

"Mama tóc đen không đẹp xíu nào" Sumire bĩu môi

Takemichi cười nhạt "Vậy sao,mama chỉ nhuộm một chút thôi" sau đó cậu ngoảnh mặt nhìn bọn hắn,biểu cảm khiến cậu buồn cười trong lòng chứ không thể hiện ra ngoài,cậu tới gần tát nhẹ mặt từng tên cho tỉnh táo

Chifuyu lắc mạnh vai cậu "Mày...nhuộm tóc lại đi,màu đen nhìn nó cứ...ngầu ngầu"

Takemichi cười "Tao nhuộm tóc là vì không muốn giống bản sao của Tadashi thôi"

Baji tỏ ra buồn thiu "Nhưng mà tao có cảm giác...mày không bận tâm tới bọn tao"

Baji nói câu đấy,ai cũng gật đầu như có quan điểm giống hắn.Takemichi bất lực,chỉ vì một lần lỡ lơ bọn hắn mà nảy sinh overthinking à,mấy tên này cũng yếu lòng quá rồi đấy

Cậu lắc đầu "Không phải đâu,lúc đó là tao quá lo cho con,với lại bản tính hồi nhỏ của tao không hay thể hiện rõ ra ngoài nên thành ra tụi mày mới nghĩ tao không quan tâm bọn mày"

Mikey cau mày "Hồi nhỏ?"

Takemichi nhận ra họ vẫn chưa biết cậu bị mất kí ức,cậu nhanh chóng giải thích "À,hồi nhỏ tao có gặp tai nạn dẫn đến mất trí nhớ,nhờ tên Tadashi kích động mạnh,tao mới nhớ lại"

Nghe xong cả đám ồ à như đã hiểu 

Sanzu ngứa ngáy "Tự dưng tao có chút tò mò về quá khứ của mày,có thể kể cho bọn tao nghe không"

Takemichi sờ gáy,ánh mắt né tránh Sanzu "Ờm,quá khứ của tao cũng bình thường thôi"

Sanzu chán nản,nếu cậu không muốn kể thì hắn không ép cậu nói ra,hắn đoán một phần quá khứ không được tốt đẹp cho lắm cho nên khi cậu nhớ lại,vẻ mặt của cậu mới sầu đời như chết thế này

"Mama,con muốn về nhà..."

Takemichi xoa đầu hai chị em,cậu an ủi "Ngoan,ở lại bệnh viện ít ngày để điều trị tốt hơn nhé,mama sẽ đưa giấy xin nghỉ học cho cô giáo"

Hai chị em vui vẻ gật đầu "Vâng"

Được nghỉ học rồi thích ghê

"À,tụi mày về đi để tao ở lại chăm hai đứa"

Hakkai từ chối "Thôi,để bọn tao-"

Takemichi mỉm cười chỉ vào tin nhắn điện thoại của mình "Taiju đang tức giận hỏi thăm mày nè"

Mặt Hakkai lập tức tái mét,hắn nhanh chân chạy về nhà,Mitsuya cười khinh,hắn nghĩ Hakkai nhát quá rồi đấy

"Mitsuya...mày không định về nhà nấu ăn cho hai đứa em của mày sao?"

Mặt Mitsuya dần dần đổ mồ hôi,hắn suýt quên béng mất,cũng may cậu nhắc kịp 

Cậu khoanh tay nói tiếp "Kisaki và Hanma...tụi mày từng nói hôm nay có công chuyện ở Yokohama đúng không"

Hanma ngơ ngác "Hình như có thật"

Tiếp theo cậu nhìn Baji và Chifuyu "Hôm nay mẹ của hai đứa mày về,không định về nhà diện kiến mẫu hậu sao?"

Baji ớn lạnh nhớ lại những lúc mẹ quát,hắn kéo Chifuyu rời khỏi căn phòng "Ờm...có gì cứ nhắn cho tao nhé Takemichi,tao với thằng Chifuyu đi trước đây"

Cậu lại nghiêm túc đứng đối diện Mikey và Draken "Hôm nay nhà mày có việc đúng không Mikey,giờ này còn chưa về, định bắt mọi người đợi hai đứa mày sao"

Cả hai không nói gì,bởi vì lỡ hé một câu là cậu phản dame lại ngay,Mikey,Draken nhìn cậu một lúc mới yên lặng rời đi

Takemichi cười với Sanzu,hắn run rẩy lớn tiếng "Tao không có về nhà gì nhé,tao là con một"

"Tao đã nói gì đâu..."

Cuối cùng,cậu hơi mệt mỏi khi kiếm lý do nói với hai anh em Kawata,tính thằng Smiley với Angry nhây lắm,không dễ bị lời nói của cậu tác động cậu

"Hai thằng bây,ở lại với tao cũng được"

Smiley nở nụ cười như thường ngày "Hehe bọn tao biết mày sẽ nói vậy mà"

Sanzu ngây người "Thế còn tao thì sao???"

"Mày cũng vậy"

Sanzu mừng rỡ "Yey"

"Ở lại bệnh viện một chút thôi mà tụi mày vui dữ"

Angry mỉm cười "Chỉ cần bên cạnh mày với Yuto và Sumire là bọn tao rất vui"

Cậu thầm hạnh phúc trong lòng,tên Angry nhìn mặt cọc vậy mà cũng nói được những lời ngọt ngào này ha

---------

Sáng hôm sau,Takemichi mua đồ ăn sáng mang vào phòng,3 người họ thay cậu đút cháo cho các con.Sau đó,cậu đi đến trường nộp đơn xin phép,cô giáo lo lắng hỏi cậu một số chuyện thành ra cậu ở trong phòng giáo viên hơi lâu,Takemichi đang trên đường về nhà lấy ít đồ,bỗng nhiên có tên cao to va chạm vào vai cậu,hắn nổi gân nhìn cậu với ánh mắt khinh thường 

"Này!! Mày có bị-"

Hắn đơ người khi thấy cậu,giọng nghẹn ngấng gọi tên cậu

"Mày là Hanagaki Takemichi có đúng không!!"

Cậu ngơ ngác gật đầu,kí ức bất ngờ xuất hiện khuôn mặt này và những người khác nữa

"Còn mày là Sora"

Hắn gật đầu,sau lưng hắn ló ra vài người nữa,cậu ngạc nhiên nhớ đến bọn họ,miệng vô thức gọi tên

"Sota,Yuto,Yuma,là tụi mày thật sao???"

Bọn hắn đồng thanh đáp "Đúng rồi đó,may quá mày vẫn nhớ bọn tao"

Do mình nhớ lại rồi chứ không mình sẽ tưởng bọn họ là người lạ rồi xách dép chạy đi

Sora,Sota là hai anh em ruột,Yuto và Yuma cũng vậy,hồi nhỏ trong lúc thay bố làm nhiệm vụ cậu vô tình thấy họ đang bị bao vây bởi đám kẻ thù của bố,cùng chung mục tiêu nên cậu thay bọn họ giết chúng,sau đó cả đám gọi cậu là đại ca,muốn làm thủ lĩnh vực của bọn họ,cậu chợt nhận ra mấy đứa này chỉ cầm súng đồ chơi đi dọa người ta chứ không phải là Mafia,cơ mà nghe người ta xưng đại ca,cậu cảm thấy hơi hơi vui quá đà

Những lần sau cậu tiếp tục gặp bọn họ,dần dần cả đám chung sức tiêu diệt một mục tiêu,rồi trở thành đồng đội,rảnh rỗi thì tập trung lại tám chuyện.Kể từ lúc cậu tai nạn,mất trí nhớ,cậu mất liên lạc với bọn họ

"Đại ca biến mất hơn mười mấy năm,có biết...tụi này lo lắm không"

Bây giờ gọi đại ca Takemichi thấy hơi trẻ trâu,ngại ngùng nói "Đừng gọi tao là đại ca nữa,lớn cả rồi"

Yuma chọc ghẹo cậu "Tính ra hồi nhỏ mày lớn hơn bọn tao,bây giờ nhìn mày nhỏ con quá đi"

Yuto sát thêm muối vào tim cậu "Nhìn mày chắc cũng cỡ...1m50 he,bọn tao 1m70 lận đó"

Mép miệng cậu giật giật "Cái mỏ tụi mày vẫn hỗn như ngày nào,tao hơn m60 nhé"

Sota nhận ra cậu hơi khác "Mày nhuộm tóc hả"

"Ừm mới nhuộm thôi"

Kakuchou bị Izana sai vặt,hắn bỗng nhìn thấy cậu từ xa cùng mấy tên đô con,trong mắt Kakuchou là cảnh tượng mấy tên đó bắt nạt cậu,thực tế thì bọn họ chỉ đang nói chuyện với nhau thôi,hắn mất bình tĩnh xuất hiện trước mặt Takemichi làm lá chắn cho cậu,hắn trầm giọng

"Tụi mày là ai? Định làm gì Bakamichi của tao"

Takemichi cản Kakuchou lại trước khi gây gỗ đánh nhau,cậu giải thích "Đây là bạn tao Kakuchan"

Kakuchou đột nhiên buồn bã,hắn tủi thân nhìn cậu "Sao mày nói tao là người bạn đầu tiên của mày cơ mà"

Chết thật,Kakuchan trưng cái vẻ mặt như con nít thế này,cậu không biết dỗ dành như nào

Sora giới thiệu thay cậu "Tụi này là đàn em của đại ca Takemichi,không phải bạn nhưng khá thân"

Kakuchou nghiêng đầu,hắn khó hiểu "Đại ca? Thì ra hồi nhỏ mày oai tới vậy hả Takemichi,thế mà lúc gặp tao nhìn mày ngốc quá vậy"

Takemichi cười tươi "Do gặp mày nên mọi cảm xúc của tao mới bộc lộ ra hết đó"

Không hiểu sao mặt mày hắn đỏ bừng,tim đập thình thịch,cậu nói vậy cứ như cậu chỉ bộc lộ cái dáng vẻ đáng yêu đó với mình hắn vậy,hắn bỗng cảm thấy có gì đó sai sai

"Mày nhuộm tóc à!!"

"Ừm"

Nhuộm tóc thôi mà,tên nào thấy cũng sốc vậy chả ai khen đẹp hết trơn

---------

Hôm qua mưa to+sấm chớp-> cúp điện không có mạng
Đang viết để đợi có điện đăng thì máy sập nguồn-> không viết được =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro