Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Rantake] Em trai nuôi (H)

Lưu ý:
•Có cảnh quan hệ dưới người 16 tuổi.
•Ép buộc quan hệ, quan hệ không an toàn.

================
Ran Haitani gã có một bí mật, ngoài em trai ruột là Rindou ra, gã còn có một đứa em trai nuôi gã lụm bên ngoài cống. Thân nó gầy gò lại ốm yếu, tưởng chừng một cái hất nhẹ liền hư tổn. Gã ban đầu hứng thú với nó bởi cái ánh mắt ngu ngốc cầu xin, nhớ tới quá khứ khi xưa, lòng trắc ẩn ngỡ như biến mất lại trỗi dậy.

Gã cho nó ăn, chơi với nó và thậm chí kể chuyện hằng đêm. Đương nhiên không tự nhiên gã làm như thế, nhận ra giá trị mồi nhử trong các cuộc đánh, gã nào ngại ngần. Và tất nhiên, thời gian trôi qua, con người sẽ có tình cảm phải không? Gã cũng vậy, có điều tình cảm này của gã không bình thường, nó xuất phát từ dục vọng.

"Takemichi, em biết phải làm gì rồi chứ?"

Trong căn phòng duy chỉ hai bóng lưng, một lớn một nhỏ đối diện nhau trên chiếc giường lớn. Người đàn ông độ tuổi chững chạc thế lại ngồi lì bên thành giường, chung thủy chăm chăm về phía cậu bé khoảng độ 15. Nhìn cậu bé co rúm, gã không khỏi nhếch mép cười tà. Bàn tay mất kiên nhẫn vẫy gọi nó lại gần.

"Chậc... Em muốn tiếng thứ hai?" Gã chậc lưỡi, đôi môi vẫn nụ cười ấy nhưng ý tứ trong mắt lại hoàn toàn trái ngược. Cứ như rằng nếu để gã đợi thêm, cơ hội sống của nó sẽ đứt làm đôi.

Bản năng sinh tồn gào thét trong lồng ngực, bản thân nó run như cày sấy, nhịp chân hỗn loạn bò thẳng vào phía dưới gã. Đầy ý e ngại hết nhìn trên lại nhìn xuống, khẽ nuốt ực nước bọt mắc kẹt. Cái thứ kinh khủng to lớn kia, nó nhìn rất nhiều lần, lần nào sự sợ hãi cũng đầy rẫy.

"Tôi nhớ chỉ em thật nhiều kĩ thuật, muốn tôi dạy lại?" Đợi chờ một hồi lâu, không thấy bất kì hành động tiếp xảy ra. Nhắm nghiền con ngươi, chất giọng khàn đặc chậm rãi vang lên. Dù bóng đêm bao trùm nơi thị giác, giác quan vẫn cảm nhận rõ nỗi sợ hãi của "em trai nuôi" kia. Gã lại tiếp lời: "Em trai hư quá, để onii-chan dạy đi dạy lại nhiều lần. Thôi, để tôi chỉ lại tường tận cho em trai."

Kết hợp lời nói, cánh tay gã dần vươn ra, mạnh bạo chụp lấy gáy nó đè sát vào nơi nhạy cảm đã sớm thức tỉnh. Tự giác mở khóa kéo quần, thứ bên trong bung ra, đụng thẳng vào gò má của nó. Hơi thở nóng đã dần thoát ra, khuôn mặt quá đỗi phấn khích cười điên: "Há miệng ra nào cậu bé ngoan~"

Nó cau mày ngậm chặt miệng, bầu không khí thay đổi quá nhanh chóng, một đứa vốn chậm hiểu, nào theo kịp tình hình hiện tại. Ngón tay lạ quen từ đâu đột ngột chọt sâu vào cuống họng, một thứ xúc cảm buồn nôn đâm thẳng vào thần kinh. Không kịp phản ứng theo bản năng cơ thể, mùi tanh nồng làm kích thích tất cả giác quan bên trong nội bào.

"Nếu như em ói, tôi sẽ giúp móc toàn bộ số thức ăn trong dạ dày đáng yêu của em ra."

Nói là thế nhưng cách ngăn một người không ói là gì thế chứ? Cơn khó chịu dạ dày cồn cào trong bụng, nhanh tay nó đẩy thân mình ra, tìm kiếm một góc tuôn ra tất cả.

"Hừm..."

Ran chống cầm ngó qua cậu nhóc cặm cụi phía bên kia căn phòng. Bỗng vẻ mặt sầm tối, mái tóc ngắn pha lẫn tím và đỏ tía như thác đổ dài, làm tiền đề cho những chuyện kinh khủng gã nghĩ ra trong đầu: "Phải phạt thôi nhỉ?"

---

Tại nơi vắng bóng không một người. Âm thanh nôn thốc nôn tháo kéo dài tràn lan. Cậu nhóc như chính lời gã đàn ông cảnh báo, bản thân phải chịu cảnh ải bị moi từng chút một. Cảm giác chiếc bụng no căng giờ hóa hư vô, trống rỗng đến khó chịu.

Gã gương mặt vô cảm quan sát hết thảy người phía dưới. Một tay ghì chặt gáy nó sát thành bồn cầu, một tay đeo găng tay cao su hoạt động bên trong khoang miệng với mục đích vô nhân tính. Điềm tĩnh từng chút một đi sâu vào bên trong cổ họng, chạm tới những nơi không nên chạm. Đã quen với cảnh tra tấn lũ phản bội ở tổ chức, ba cái hình thức này vốn không làm khó được gã, thậm chí rất thuần thục thực hiện.

Chắc mấy chốc, thứ nó nôn ra chỉ còn nước bọt. Cùng ánh mắt mơ hồ đầy dụ hoặc, chóp chép chiếc miệng đã khô ran. Tiếp theo cuộc vui đang dang dở khi nãy.

"Giờ thì, em chẳng còn gì để nôn."

Sau đó, tất thảy đều như cơn gió thoáng qua. Cả người nó va chạm vào chiếc giường phía sau lưng, cơn ê ẩm vẫn chưa dứt từ dạ dày khiến nó không an phận xê dịch vị trí khắp nơi. Giây lát, cổ tay đang ôm bụng bị gã kéo đặt trên đỉnh đầu, nó mím môi nỉ non cầu xin: "Ran-nii, em không muốn..."

Dường như hiện tại dù có cái gì cũng không lọt vào tai gã, tựa con trăn xảo trá kích thích các tế bào da bảo vệ cơ thể. Để lại nụ hôn sâu vào xương quai xanh tinh tế được chăm sóc tỉ mỉ. Sau gáy tự bao giờ vết răng dính máu mang tính chiếm hữu không muốn chia sẻ. Sự việc này ví liều thuốc an thần giải tỏa căng thẳng gã trong tuần làm việc nay. Hành tung nuôi nấng nó gần như bại lộ, nghĩ tới khó chịu trong lòng chút ít.

"Đa..u qu..á anh trai.."

"Gọi là Ran" Khựng người trong chốc lát, liếc mắt nhìn lên nó nhằm sửa cách xưng hô hợp cảnh. Gã không gò bó, chỉ là việc làm tình với ai đó nếu gọi đích danh, hảo thú vị hơn hẳn.

Tìm cậu nhóc đáng thương kia, tư thế đầy nỗi xấu hổ đang bài lộ đặc biệt qua mắt Ran. Nó nằm sấp xuống, hai chân chổng lên cao để lộ phần hậu môn chứa mùi tình dục. Bản thân nó phải dùng ngón tay banh chiếc lỗ ấy ra, một đường dễ dàng nhìn tận sâu thịt non lỗ hậu.

"Thật đẹp"

Chỉ vừa chạm tay vào nếp nhăn, cả người nó giật thót đến run người. Gã chỉ biết cười trừ, một thân thể nhạy cảm đều do thành tựu gã dạy dỗ một năm đổ lại.

Không chần chừ, khởi đầu ngón tay giữa vào bên trong lỗ hậu ấm nóng. Thấy thiếu bước quan trọng, trên mặt bàn lấy ra hủ gei bôi trơn đặt biệt.

Da gà da vịt nó nổi lên theo từng hồi, sự mát lạnh kì lạ khiến nó bài xích không thôi. Chưa kể ngón tay ấy vẫn bên trong càn quấy. Ngày càng quá đáng, từ một ngón rồi hai ngón. Tốc độ thay thực nhanh, chỉ mới đây thôi, nó có thể bật lại Ran để chạy trốn, giờ chỉ thoi thóp như con mồi của dã thú.

Ra vào nơi thịt non không ngừng nghỉ, theo từng nhịp điệu đến khó chịu. Sắc tím lạnh lẽo nhuốm đục tham vọng, chuyển sang tư thế cúi đầu ngửi lấy mùi thơm nguyên thủy. Hai ngón tay rút ra từ khi nào, thay thế chiếc lưỡi dài thâm nhập vào sâu. Tiếng chóp chép đầy dâm mị vọng khắp nơi căn phòng khiến con người ta phải đỏ mặt bỏ đi.

Nó quặn quẹo thân mình bởi lượng nhớp nháp phía sau, cơ thể đã xụi lơ ngã nghiêng lăn qua phía phải thân mình. Gã lưng chừng vẫn còn hưởng thụ, đột ngột bị cướp đi. Quan sát nó nằm ngửa lộ hai hạt đào hồng trước ngực, cơn khó chịu cũng vơi đi. Đặt nhẹ khuôn mặt bản thân vào nơi kia, tham lam hít lấy hít để hương thơm cơ thể. Ngoạm lấy một bên ti, lực cắn tựa trừng phạt ra sức mạnh bạo. Không rảnh rỗi cánh tay kia, hết xoa lại nắn, nặn hình thù kì lạ đủ vui tay.

Dần chuyển hướng thú vui sang nhân vật chính. Nắm lấy dương vật cỡ trẻ em, khó khăn kích cỡ nào làm nản chí con quái vật sớm tha hóa. Gã cầm lấy nó như món đồ chơi mà liên tục hoạt động cơ tay, tuốt lấy tuốt để không chừa cơ hội nó phản kháng. Mãi một lúc sâu, ngón chân nó co rút cực đại, vô lực dựa vào vòng tay gã mà hít thở.

"Chắc vừa rồi nhỉ?" Gã nheo mi ngắm nhìn lượng tinh dịch. Chống cằm suy nghĩ đôi lát, mới từ từ mở đường hoàn chỉnh vào lỗ hậu. Cảm nhận sự ẩm nóng nó mang lại, thần kinh gã run lên vì kích thích không hồi cười. Đến khi chạm tới nơi sung sướng, thân hình nó giật bắn lên. Đôi mắt vốn ngập sương mờ đang trợn trừng đe dọa anh trai là gã sao? Thật đau lòng quá đi.

"Đừng có như vậy, em làm anh buồn đấy"

Takemichi giật mình khi vừa nghe câu nói đó, nó xúc cảm tội lỗi bởi chính biểu cảm vừa rồi, chính người này đã cưu mang nó cơ mà. Không thể ngờ nó lại vô ơn như thế. Nó chậm rãi đừng dậy, bò tới ôm chầm lấy gã, tròn xoe ánh mắt lên tiếng xin lỗi.

"Đùa thôi" Gã bật cười, xoa lấy chiếc đầu đen:" Banh chân ra nào, tôi thương"

Chưa đợi nó kịp nghe hết câu, gã đã nhanh tay hơn dang rộng chân nó ra theo hình chữ M. Theo đó quy trình nới lỏng vốn xong xuôi nên việc đút cự vật cũng dễ dàng.

Ngoài trừ tiếng la thất thanh đầy đau đớn của nó thì coi như mọi việc đều thuận lợi. Nhịp nhấp đầu tiên hơi rát, thêm tiếp một nhịp, cứ như vậy từ từ để lỗ hậu quen thuộc. Được bước tiến tới khi ổn thỏa, nhịp điệu đã tăng nhanh. "Lạch bạch" là tiếng người nghe hiểu được tình cảnh bên trong mấy phần dâm đãng. Hơi thở nặng nề của gã đàn ông phả lên vành tay nóng hổi, gã đỡ lấy cặp đùi non theo hồi lên xuống, gác lên vai chính mình. Tư thế thuận tiện hơn bao giờ hết, rút ra rồi đâm vào không chút động tác dư thừa. Nhanh đến mức lỗ hậu có bọt trắng còn ống tinh lại rỉ chất lỏng đục ngầu ai cũng biết rõ.

Sự sung sướng khiến gã phải nổi gân xanh, con ngươi hiếm khi tập trung một việc giờ thì kì lạ thu hết thảy nhất cử nhất động của nó. Giới hạn đã tới, gã cắn răng phóng hết tinh dịch vào nơi giao hoan, khẽ tặc lưỡi cảm thán:" Chậc... Em tuyệt lắm nhóc"

Gương mặt nó bị che lấp bởi hai cánh tay, đằng sau lớp ấy, ai mà ngờ chính là nước mắt đang tuôn trào vì uất ức chứ. Chỉ cách tuổi sinh nhật 15 gần đây, phải chịu lấy cảnh này. Nó biết ơn gã nhưng không có nghĩa nó chấp nhận làm chuyện này với gã. Lòng nó nhói lên theo đợt, chỉ biết than khóc với ông trời. Có vẻ như mọi chuyện này sẽ tiếp diễn về sau, ít nhất lúc đó nó sẽ quen, sớm thôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro