Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ran x Takemichi: My Boyfriend

Tác giả: Lạc Linh Tâm _ Sora

___※●※___※●※___

--- " Cảm giác được bạn trai quỳ dưới chân là thế nào nhỉ?!! "

•••

Dạo gần đây khắp giới bất lương đang thổi phồng lên một tin đồn kinh khủng, chính là Tứ Thiên Vương Haitani Ran cùng anh hùng Touman Hanagaki Takemichi đang hẹn hò với nhau.

Tin được không?

Đương nhiên được rồi!

Chính em trai của gã, Haitani Rindou còn thừa nhận nữa là. Sau cái trận chiến vùng Kantou đẫm máu đó, không một ai chết cũng không một ai phải đi tù cả.

Rindou cùng anh trai an an ổn ổn sau quãng thời gian dài đấm nhau sức đầu mẻ trán. Hầu như lúc trước, theo hắn cảm nhận thì cả hắn và Ran đều không một phút giây nào được nghỉ ngơi cả.

Cơ mà có một điều vô cùng kì lạ. Tên anh hùng của Touman là thằng nhóc Takemichi sau ngày đấy liên tục có những cuộc gặp gỡ bí mật với anh trai hắn, Rindou cư nhiên liền cảm thấy tò mò.

-

Cũng như mọi người đồn đại, nhân vật chính là Takemichi sau trận chiến vùng Kantou có mối quan hệ mập mờ với Haitani Ran, vấn đề đó em không phản bác được.

Vì nó quá đúng!!!

Nhưng có một điều mọi người vẫn là bị em qua mặt, thực ra em và Ran đã qua lại gần cả nửa năm nay rồi. Hình như là vào đầu tháng bảy, trước khi gặp Touman lận.

Mà Takemichi cũng giữ bí mật, không tiết lộ với ai hết, em muốn một cuộc tình mập mờ không công khai, cho đến khi kết thúc trận giao chiến giữa Touman và Tenjiku thì lúc đó em sẽ là người bùng nổ thông tin.

Hôm nay, cũng không tính là kỉ niệm nửa năm em và gã quen nhau. Vì nó đã qua gần cả tháng rồi. Hiếm lắm cả hai mới được một hôm rảnh rỗi, nên hai đứa quyết định đưa nhau đi hẹn hò.

Takemichi diện trên người áo croptop đen cọc tay và quần baggy xanh nhạt, chân đi đôi nike trắng tinh, chiếc kính đen thời thượng, áo khoác trắng hờ hững trên khuỷu tay điểm thêm vài nét lười nhác, mái đầu vàng bông xù nổi bật.

Style ăn mặc cuốn hút ánh nhìn của những người qua đường trước nhà hàng Blueberry tại trung tâm Tokyo. Khác một trời một vực so với tên anh hùng đầu tóc vuốt kéo ngốc nghếch ngày trước mà giới bất lương từng thấy.

"Ah! Cưng à, ở đây nè!!!"

Takemichi tay giơ cao vẫy vẫy giữa dòng người đông đúc, một thanh niên độ gần mười chín tuổi đang từ xa bước đến.

Áo len cổ cao, quần jean đen dài tôn dáng người hơn mét tám của gã. Lớp áo khoác dài màu xanh đen toát lên dáng vẻ đại thiếu gia ăn chơi phóng túng, đôi giày da bóng loáng đắt tiền. Mái tóc dài cột cao gọn gàng, cũng như Takemichi đeo trên mắt chiếc kính đen thời thượng không kém.

Chồng nào vợ nấy!!!

Sang chảnh y chang nhau!!!

Takemichi và Ran gặp nhau đã mặc kệ chốn đông người mà trao nhau nụ hôn ngọt ngào giữa bao ánh mắt ngại ngùng. Kiểu chào thoải mái như người phương Tây, tay ran như thói quen khoác lên vòng eo mảnh dẻ, cả hai liền sánh vai bước vào bên trong nhà hàng.

Lễ tân vừa nhìn đã choáng váng trước ánh sáng tỏa ra từ hai vị khách vừa bước vào. Ran một tay đặt trên thắt lưng của bé người yêu, một tay chậm rãi tháo mắt kính, nhẹ giọng nói với cô nàng lễ tân đang ngây người:

"Tôi đặt bàn rồi. Là Haitani Ran!"

Lễ tân nhanh chóng hoàn hồn, biết bản thân thất thố liền xấu hổ đỏ ửng mặt. Cô vội vàng kiểm tra trong danh sách khách hàng đặt bàn hôm nay, quả nhiên thấy rõ cái tên Haitani Ran trên màn ảnh.

Cô cúi người, nhìn qua nhân viên đứng cạnh mình, cất tiếng:

"Mời ngài theo cậu nhân viên này, cậu ấy sẽ dẫn ngài đến khu vực bàn trên tầng 2, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng theo yêu cầu của ngài rồi ạ!"

Ran hài lòng gật đầu, cùng nhân viên đến khu vực tầng hai. Đây là nơi dành cho các cặp đôi tình nhân yêu thích sự lãng mạng, được chia ra làm mười phòng riêng biệt.

Nhân viên chỉ vừa mở cửa bước vào, tiếng piano du dương vang lên một cách mềm mại, đem tâm trạng người nghe chìm vào sự thoải mái.

Ánh vàng lung linh từ đèn chùm được thiết kế hoàn hảo tỏa khắp căn phòng, chiếc bàn đặt cạnh khung cửa kính trong suốt, đem toàn bộ thành phố về đêm càng trở nên rực rỡ trước đôi mắt thích thú của Takemichi.

Ran hiển nhiên biết bé người yêu của mình thích những gì, gã làm tất cả, chuẩn bị mọi thứ cũng chỉ cho ngày hôm nay mà thôi.

Ngày trước gã quen em chỉ bằng một câu tỏ tình đơn giản, nhưng mà, để mãi như vậy gã không đành lòng chút nào.

Hiếm khi có dịp đưa bảo bối của gã đi hẹn hò, gã đã bỏ nhiều ông sức sắp xếp tất cả thật chu đáo, chỉ để tỏ tình em một cách chân thành và đúng nghĩa, khiến em sẽ mãi mãi nhớ về khoảnh khắc hạnh phúc ngày hôm nay mà gã dành cho em.

Gã không tiếc tiền đâu.

Vì nhà Haitani chẳng có gì ngoài điều kiện cả!

Nắm tay Takemichi đến trước bàn ăn, Ran tinh tế kéo ghế ra cho em người yêu ngồi xuống, còn bản thân sau đó liền tự tay đem rượu vang rót ra ly.

Chất lỏng màu đỏ sóng sánh trước đôi shapphire xanh, em say mê người đàn ông của mình, sự cuốn hút đó luôn khiến em không thể dứt ra được.

Hài lòng nhìn hai đĩa beefsteak được bày trí đẹp mắt trên bàn, Takemichi với Ran cùng lúc động dao và nĩa, đem miếng bò đầu tiên cho vào miệng thưởng thức.

Cả hai trong suốt quá trình ăn uống không hề cất tiếng nhưng bầu không khí xung quanh vẫn vô cùng dễ chịu, sự hòa hợp đến không ngờ từ cả hai khiến cho không gian càng thêm lãng mạn.

Dùng xong bữa tối, Ran và Takemichi đem ly rượu nâng lên, thoải mái cụng ly với đối phương. Cả hai cùng lúc nở nụ cười tuyệt đẹp mang đầy ý vị.

Sau khi Ran đem cái bụng nhỏ của bé người yêu lấp đầy, gã không thể chờ đợi thêm được nữa, lập tức tiến vào chủ đề chính:

"Michi yêu quý à, ăn cũng đã ăn rồi, uống cũng đã uống rồi. Vậy có phải chúng ta nên vận động sau bữa ăn hay không hả, bé yêu?"

Takemichi vẫn còn nhâm nhi ly rượu mang sắc đỏ sóng sánh mê người, em hờ hững đối mắt với Ran, miệng cong lên thành vòng cung hoàn hảo. 

Trước khuôn mặt của người yêu mình, Takemichi buông ra lời đáp thẳng thắn không kiêng dè:

"Muốn làm tình thì nói mẹ ra đi, cưng dông dài quá!!!"

Takemichi chính là bị Ran dạy hư, bởi gã đã nhiều lần gạ tình em. Nhưng khoảng thời gian đó không thích hợp để quan hệ chút nào cả, nên Takemichi đã từ chối và tìm cách né tránh Ran mãi.

Gã cũng hiểu lí do nên không hề có ý trách móc em, cơ mà em thấy Ran dồn nén lâu ngày như thế cũng không tốt. Gã tốt với em như vậy, dù bị từ chối nhiều lần cũng không tìm em cưỡng chế động thủ.

Takemichi sau ngày Touman và Tenjiku đã giải quyết xong ân oán, liền muốn hẹn Ran gặp mặt. Chủ yếu là em cảm thấy có lỗi vì bắt gã nín nhịn quá lâu, nên hôm nay coi như em đền bù cho gã vậy.

Ran hai mắt lập tức sáng rực hơn đèn pha ô tô giữa buổi đêm không ánh sáng, khuôn mặt rạng rỡ không khác gì trẻ con trông ngóng thấy mẹ đi chợ về có quà trên tay.

Takemichi không nhịn được liền bật cười, trông Ran lúc này có khác gì cún con to xác được chủ nhân thỏa mãn ước nguyện đâu chứ. Chỉ còn thiếu mỗi hai cái tai cún dựng thẳng lên và cái đuôi ve vẫy kịch liệt.

Và chuyện gì đến cũng sẽ đến, cái quãng thời gian quý giá mà Ran trông chờ cuối cùng cũng tới với gã.

-

Tại khách sạn.

Ran cùng Takemichi bước vào trong với bao ánh mắt kinh ngạc và thất thần, đương nhiên cả hai sẽ trở thành tâm điểm vì cái style ăn mặc quá cuốn hút.

Tâm trạng hứng khởi không gì bằng. Ran đã tính toán hết mọi chuyện. Gã tin chắc Takemichi sớm muộn gì cũng sẽ tự nguyện trao thân cho mình.

Vậy nên đã đặt trước phòng ở đây rồi, nên bây giờ lên đó chỉ cần làm chuyện chính sự thôi.

Lấy thẻ phòng rồi bấm nút vào thang máy thật nhanh, chỉ vừa lên tầng mở được cửa phòng, Ran đã gấp gáp đóng sầm cửa lại một cách thô bạo, đem em ép sát vào tường hôn em đến quên trời quên đất.

Tay gã mơn trớn bóp lấy cánh mông căng mẩy sau lớp quần baggy. Môi lưỡi cả hai quấn nhau tạo nên tiếng vang rõ khắp không gian tĩnh mịch, vẻ mặt gợi tình của cả hai cùng lúc khiến cho đối phương đều bị cuốn vào sắc tình. 

Ran áp sát gần em, trán kề nhau, ánh mắt chìm trong màu tím chứa đầy sự dục vọng. Cả hai nở nụ cười mang theo chút ma ranh xảo quyệt, nét mặt cực kì hài lòng về người tình của nhau.

Không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa, Ran kéo khóa quần của em người yêu để nó rơi thẳng xuống đất, mạnh bạo xé luôn cả chiếc boxer vướng víu màu trắng tinh kia.

Hai chân Takemichi quấn quanh eo gã, tay em chủ động vòng qua cổ Ran hôn lấy hầu kết đang lên xuống không ngừng vì khát cầu cơ thể em.

Ran bị kích thích, lập tức cong khóe môi cười đầy mãn nhãn. Gã hung hăng hôn lên đôi môi đã bị mình dày vò thê thảm. Tay trái xoa nắn cánh mông mịn màng, tay phải không rảnh rỗi giải phóng con cự vật to lớn đang căng trướng sau lớp quần jean chật chội.

Nhìn dương vật tím tái sẫm màu đã cương đến gân guốc của Ran, khuôn mặt Takemichi không có lấy một tia sợ hãi.

Đôi ngươi màu trời phản chiếu hình ảnh cây hàng to lớn của Ran, em mê luyến muốn đem cả hình dáng nó khắc sâu, thần trí tức khắc trở nên mê muội.

"Ức!! Ah...hah"

Nhìn khuôn mặt vì tình mà bấn loạn của em Ran làm sao chịu được.

Gã đem hai cự vật ma sát với nhau, khiến Takemichi không kịp phản ứng giật nảy mình, hai chân co quắp lại quấn chặt lấy eo Ran.

Cơ thể em run run vì khoái cảm, khuôn mặt đỏ ửng, mười đầu ngón chân Takemichi co lại giật mạnh vì tốc độ ma sát giữa hạ thân ngày một nhanh hơn.

Ran buông tha môi nhỏ tội nghiệp bị mình ngấu nghiến đến sưng tấy, ánh nước lấp lánh trong đôi mắt câu nhân kia lập tức khiến hắn không khỏi nuốt khan một tiếng.

Ran liền chuyển dời xuống yết hầu thanh mảnh đang nhấp nhô lên xuống, lập tức cắn nhẹ khiêu khích tâm ma của em.

Takemichi âm ỉ trong miệng, khoái cảm xộc thẳng lên tận não, Ran không tha thiết gì cái gọi là nhẹ nhàng liền đẩy hông ngày một nhanh, bàn tay to lớn tuốt lộng hai phân thân lên xuống đều đặn.

Toàn thân Takemichi nóng như sốt bốn mươi độ, dương vật co giật mạnh mẽ, dòng tinh trắng bắn ra một mảng lớn, dính lên cả bụng và mặt của người yêu mình.

Ran nhướng mày, ngắm nhìn gương mặt chìm đắm trong vũng lầy dục vọng của em. Gã vì tình mà phấn khích trước tiểu yêu tinh dâm đãng đang bốc hỏa trong tay mình.

Một lần nữa môi lưỡi giao nhau, Ran bước từng bước về phía giường lớn, đem em đặt lên chiếc giường trắng nhẹ nhàng xoa nắn thắt lưng mảnh dẻ của em.

Trái ngược với hành động dịu dàng, nụ hôn mà gã trao em lại mang đầy tính bạo ngược ngang tàn.

Đáy mắt Ran toát ra sự thỏa mãn vì đặt được ước muốn, đôi ngươi tím nhạt khắc sâu dáng vẻ khát tình của em.

Trong căn phòng rộng lớn, Takemichi lúc này chỉ còn biết mặc Ran dẫn dắt vào dục vọng, lý trí mơ hồ chỉ còn lại hình bóng của Ran. Em bạo dạng vòng tay qua cổ gã, miệng nhỏ mấp máy, hơi nóng phả vào vành tai nhạy cảm của Ran.

"Ưm... Ran à~ Em muốn... Ha... Cho em đi~"

Kẻ tham lam hiện tại chính là em, như một yêu tinh thèm khát muốn được làm tình đến cực điểm.

Takemichi đưa lưỡi liếm nhẹ vành tai của Ran, khiêu khích lửa nóng trong lòng gã, muốn nó lập tức bùng cháy, đem em dày vò dưới thân, khiến em khóc lóc cầu xin gã. 

Takemichi lật người Ran lại, lui người về phía dương vật nóng hổi. Miệng nhỏ nhẹ nhàng hôn lên nó, một tay cầm lấy vuốt ve, ánh mắt em nhìn Ran chứa đầy vẻ ướt át cùng dâm đãng.

Lưỡi nhỏ liếm quanh đầu khấc, rồi nhẹ nhàng mút mát, đem cự vật đẩy vào khoang miệng nóng ấm. Ran lập tức ngửa đầu, sảng khoái thở ra một hơi, nóng mắt nhìn bé con đang tham lam ngậm chặt phân thân của gã.

"Bảo bối, thật dâm đãng!"

Vỗ nhẹ lên chiếc má trắng hồng đang phồng lên vì phải ngậm lấy dương vật to lớn, như một lời khen, xoa xoa mái đầu vàng đang lên xuống giữa hai chân gã.

Ha... Cảm giác được bạn trai quỳ dưới chân là như thế nào, hắn cảm nhận được rồi.

Sức chịu đựng của Ran thật sự rất kinh khủng, Takemichi mút mát cự vật của gã đến mỏi miệng. Em cảm thấy nếu cứ như vậy, thì nửa tiếng trôi qua cũng chưa chắc khiến gã bắn ra.

Lập tức Takemichi ngừng lại, xung quanh em tỏa ra sức hút khó cưỡng, em cảm thấy chiếc áo đang mặc quá vướng víu, lập tức đem nó cởi ra trước ánh nhìn rực lửa của Ran.

Takemichi chẳng biết sợ hãi là gì, mạnh dạn ngồi trên cơ thể săn chắc của anh người yêu, dùng hai ngón tay cho vào động huyệt ẩm ướt.

Sự ma ranh đến chết người của Takemichi đã khiến Ran khổ sở hơn chục lần. Em nhiều khi tự mình cạ lửa, lửa cháy lại chạy đi không muốn dập. Biết bao nhiêu lần gã phải tự giải quyết "em trai nhỏ" của gã, đau khổ không thôi.

Nhưng lần này thì Ran không nghĩ bản thân dễ dàng buông tha cho bé con của gã được, cả vốn lẫn lãi gã đều phải đòi lại gấp mười lần.

Takemichi thoải mái ngồi trên người Ran rên rỉ đầy dâm đãng. Kích thích từ em khiến con quái vật của Ran ngày càng cương cứng đến trướng đau, gã nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là chào thua trước dục vọng đang không ngừng tăng vọt.

Ran nhìn em cười gằn một cái, gã không phải không muốn thấy em tự thủ trước mặt mình, cảnh đẹp trần gian thế này có ai lại không muốn chiêm ngưỡng.

Nhưng Ran thương em quá, em lại sinh hư, gã phải dạy dỗ lại nhóc hư hỏng này mới được.

Ran chụp lấy cánh tay của Takemichi, ngăn lại động tác của em. Lật ngược tư thế khóa tay em trên đỉnh đầu, một dây vải màu đen trói chặt tay Takemichi.

Không quá mất hứng vì bị Ran ngăn cản hành động của mình, em cười khúc khích, thích thú nhìn người yêu đang phát điên vì cơ thể em.

Ran đem hai chân Takemichi tách ra, mặt đùi trong trắng nõn lập tức bị cắn đến rướm máu. Takemichi ngửa đầu khẽ rên vì đau, nước mắt sinh lý từ khóe mắt chảy ra tạo nên khung cảnh tuyệt mỹ.

Ran đặt đầu khất trước miệng huyệt, vì Takemichi đã thay gã khuếch trương lỗ nhỏ, dâm thủy vẫn còn chảy ra ướt cả một mảng drap giường.

Takemichi cắn môi, đưa đẩy hông mình chà xát cự vật nóng hổi. Cơn ngứa bên trong động huyệt nhỏ khiến em khó chịu, muốn Ran nhanh nhanh tiến vào.

"Ah~ Cưng à, mau mau a! Em chịu hết nỗi rồi~"

Ran đỏ mắt trước tiểu yêu tinh đang làm trò, gã biết em đã đến giới hạn chịu đựng, liền đâm một phát lút cán vào trong. Vách thịt mềm mại nhanh chóng bao lấy cự vật to lớn của gã, Ran thở hắt đầy mãn nhãn.

Takemichi rên rỉ, đôi mắt khát tình nhìn Ran, miệng nhỏ lập tức voi đòi: "Ưm~ Nhanh a~"

Em vừa dứt lời, Ran liền dập mạnh hông. Cự vật cùng vách tràng ma xát tiết ra dâm dịch trong suốt, Takemichi sướng đến tê dại cả người, mười đầu ngón chân em co quắp lại vì kích thích.

Ran đưa đẩy hông một cách mạnh bạo, mỗi lần rút ra đâm vào là mỗi lần bạo ngược. Gã tự nhấn chìm bản thân vào khoái lạc dục vọng, đôi người tím nhạt dần ẩn hiện lên tia ngang tàng như lúc tung hoành ngang dọc trên chiến trường.

Nhìn em người yêu đang sướng đến cong người vì gã, một nỗi thỏa mãn không ngưng dâng trào, rồi như cuốn lấy lý trí, khiến Ran mất kiểm soát mà đỉnh mạnh.

Takemichi cảm thấy đầu óc hiện tại không còn chút thanh tỉnh nào sót lại, mơ màng nhìn Ran:

"Cưng à, cởi trói cho em đi!"

Ran không sợ con yêu tinh nhỏ này giở trò quậy phá, theo lời thỉnh cầu của Takemichi đưa tay cởi trói.

Nhịp đẩy hông không hề giảm xuống, ngược lại có xu hướng tăng nhanh kì lạ.

Vừa được giải thoát, Takemichi mơ hồ thấy Ran đem mình lật ngược lại, nâng hông lên cao, tốc độ đưa đẩy cự vật đem em nhấn trong sung sướng tột cùng.

Tư thế doggy khiến cự vật vào sâu hơn, hai mắt em trợn ngược, nước bọt chảy dọc theo khóe miệng xuống đến xương quai xanh quyến rũ. Tay em vịn vào đầu giường, hai chân vì quỳ gối liền đem cơ thể phơi bày hết thảy những đường nét mê người.

Ran đưa tay xoa nắn đầu vú đang đỉnh lên run rẩy vì lạnh. Cúi người hôn lên tấm lưng thẳng tắp, lưỡi liếm lên làn da trắng hồng, lập tức cắn phập lên bả vai gầy thon thả.

"Ưm!!!"

Takemichi vì đau mà rên rỉ, Ran hôn lên tác phẩm của mình lại như dỗ dành trẻ nhỏ, sợ bé con đau.

"Ngoan, rất nhanh sẽ sướng, không đau."

Gã thì thầm bên vành tai đỏ ửng, bên dưới lại không ngừng ra vào kịch liệt đỉnh tận nơi sâu nhất, đem bé con bắt nạt đến cùng cực, khiến khóe mắt vốn đã xuất hiện vệt hồng liền chảy ra giọt lệ trong suốt.

Ran nắm lấy khuôn mặt phấn nộn trắng trắng của em, đem nó xoay qua, kéo em vào một nụ hôn.

Ran rất kiên nhẫn dỗ dành bảo bối của gã, hai tay nắm lấy thắt lưng em, hông vẫn không ngừng đưa đẩy, như thể muốn đem em thao đến chết, khiến em biết thế nào là dục tử dục tiên.

"Ran~ Nh-nhanh mộ... một chút... muốn... muốn bắn~ Ah!!!"

Vừa dứt lời, Ran liền rút ra đâm vào thật mạnh như muốn nghiền nát động huyệt, khóe miệng cười gằn một cái, hung hăng vỗ lên má mông một tiếng thật vang.

Ran vuốt ngược tóc về sau, đem Takemichi áp lưng vào khuôn ngực rắn chắc của gã, một tay đặt trên cần cổ trắng nõn bắt em ngẩng lên, tay kia vòng qua eo em giữ chặt, đem môi nhỏ mạnh bạo hôn lấy.

Lưỡi gã quấn lấy lưỡi em chơi đùa, vờn nhau không dứt. Ran mê đắm tất cả những thứ trên cơ thể em, từng tấc da tấc thịt gã đều muốn nếm qua, đem em trước sau đều đánh dấu chủ quyền, biến yêu tinh nhỏ thuộc quyền sở hữu chỉ riêng gã có được.

Tay em vòng qua sau cổ Ran giữ vững, đường cong cơ thể bộc lộ đốt mắt người nhìn. Nụ hôn kéo dài, ướt át đến mức khiến đầu óc em trở nên tê dại.

Ran mút lấy chiếc lưỡi đỏ hỏn kia, buông tha em lại không quên trêu chọc:

"Nhanh thêm?"

"Cục cưng, từ khi nào lại trở nên hư hỏng như vậy, hửm?"

"Em học ai đấy?"

Khóe môi kéo thành vòng cung đẹp đẽ, Takemichi ân ái hôn cái chốc lên má Ran, lại như muốn ngọn núi lửa trong gã lần nữa được phun trào, kéo trận hoan ái này dài mãi không bao giờ dứt.

Em nhìn khuôn mặt điển trai của Ran, khẽ liếm môi khiêu khích gã:

"Học từ anh đấy! Ưm!!! Nhanh cho em ăn no nào!"

"Chát" một cái thật vang vào má mông căng tròn, Ran đẩy hông, khiến bé con khổ sở dựa đầu vào vai gã, nửa vì đau nửa vì sung sướng.

Ran thì thầm: "Được, anh sẽ đút cục cưng ăn thật no, cho em ăn đến căng bụng mới thôi!"

___

Hết!!!

Q&A cùng author :3

Ngày 03/06/2023

Truyện đăng duy nhất ở Wattpad!!!

Những nơi khác đều là lừa đảo, ăn cắp bản quyền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro