Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kokonoi x Takemichi: Đổi đời

     --- " Em là bị bán đi nhưng lại một bước đổi đời ngoạn mục ! "

※♡※

___

Takemichi là một cậu bé nơi vùng thôn quê hẻo lánh, gia đình nợ nần chồng chất khiến em lâm vào cảnh đói rét khốn cùng. Ba mẹ vì không đủ tiền trả nợ, họ nhẫn tâm đem em bán cho những tay chơi khét tiếng, đổi lại thứ họ nhận được là những đồng tiền bẩn thỉu của chúng.

Chiếc vali chứa số tiền lớn với giá 10 tỷ yên được đặt trên bàn nơi giao dịch. Khuôn mặt rạng rỡ của ba mẹ em hiện ra, họ vui mừng đếm mấy sấp tiền dày cộm mà không hề nhìn đến em đang khóc nấc lên van xin đến khàn giọng.

Mặc kệ em có ra sao, họ vẫn mãi mê chìm đắm trong danh vọng. Bán em đi so với số tiền 50 triệu yên nợ từ ngày này qua tháng nọ không trả dứt quả thực lời gấp bội lần. Một bước lên mây trở thành tỷ phú, sao từ ban đầu họ không nghĩ ra vấn đề này nhỉ ?

Làm giàu không hề khó, chả là thời cơ chưa đến mà thôi.

Ba mẹ em vui vẻ cầm chiếc vali đầy ắp tiền bước ra khỏi nơi giao dịch, họ trước khi đi còn quay đầu đảm bảo với bọn kia rằng:

" Thằng bé rất ngoan ngoãn lại biết nghe lời, nói với thiếu gia các anh cứ tùy ý sai bảo. Chắc chắn không khiến ngài ấy thất vọng ! "

Takemichi đôi ngươi ứa nước, hai cánh tay bị hai tên áo đen giữ chặt đến không thể phản kháng. Em sợ hãi bầu không khí bây giờ, trong đầu em lại hiện lên mấy suy nghĩ vẩn vơ. Chúng sẽ đem em đi bán nội tạng hay đem em về hành hạ đánh đập đây ? Càng nghĩ càng khiến cơ thể em run lên bần bật.

Một tên to con bước đến cạnh em, nâng cằm em lên nhìn ngắm ngũ quan tinh sảo tuyệt đẹp, hắn rít một hơi thuốc phả vào gương mặt đẫm nước mắt của em, bàn tay chai sần của hắn vỗ bôm bốp lên gò má hồng hào. Liếm môi dâm tà, hắn giật phăng chiếc áo sơ mi mỏng manh của em để lộ ra cơ thể trắng nõn.

Takemichi ra sức vùng vẫy, chân em quẫy đạp liên tục hòng muốn tránh khỏi cái đụng chạm từ hắn ta. Nhưng không như em mong đợi, hắn nắm lấy đôi chân nhỏ bé gầy yếu của em mà kéo về phía mình, tay đưa lên bóp mạnh lấy chiếc cổ trắng ngần không tì vết kia để lại năm ngón tay in hằn trên đó.

Hắn kề sát mặt em, giọng vang lên hầm hè đe dọa:

" Ngoan ngoãn ngồi yên hưởng thụ đi con đĩ điếm, không thì đừng trách tao "

Dứt câu nói, hắn trượt bàn tay kia xuống phần hạ thân bên dưới lớp quần bó sát ngắn ngang đùi em, tay hắn nắm lấy nó nghiền ngẫm, chỉ là chưa kịp làm gì đã bị cuộc gọi từ thiếu gia của hắn cắt ngang.

" Tôi nghe thưa ngài ! "

[ Đem hàng về toàn vẹn, sức mẻ miếng nào tao chẻ đôi bọn mày ]

" D...dạ vâng ! "

Tên tay sai run rẩy, giọng nói hắn dần trở nên thấp bé hơn hẳn khi nãy. Đủ biết tên thiếu gia kia của hắn đáng sợ đến mức nào.

Thật ra chính hắn cũng không hiểu được thiếu gia hắn nghĩ gì, chỉ vào mấy tháng trước, khi hắn cùng gã ta đi khảo nghiệm mảnh đất ngoại ô quanh vùng này, bất chợt gã nhận diện một tên nhóc con trông thật tuyệt hảo. Từng cử chỉ hành động đều bị gã thu vào tầm mắt, khí tức quanh gã càng trở nên đáng sợ.

Sau khi khảo nghiệm trở về, gã bắt đầu lật tung căn phòng mình lên một cách bừa bộn dù cho gã là người mắc bệnh sạch sẽ lâu năm. Gã tìm kiếm mọi thứ liên quan đến tên nhóc ấy, dùng đủ mọi thủ đoạn để có được con mồi một cách hoàn hảo.

Mỗi ngày, bất kể gã ngồi nơi nào cũng có thể tùy ý mỉm cười khi nhìn lên bầu trời trong xanh dịu nhẹ. Từng tảng mây trôi bồng bềnh khiến tâm tình gã ngày một dịu hơn, cả đám tay sai cũng trở nên ngờ nghệch. Bọn chúng thầm nghĩ gã không được bình thường hay thậm chí ý nghĩ điên rồ nhất được tất cả công nhận là gã biết " yêu ".

Nhưng bất kì ai nghe đến tên gã chỉ có thể nửa muốn tới gần nửa muốn tránh xa, vì con người gã rất thâm độc và tàn nhẫn. Ít kẻ nào dám bén mảng đến gần, vì đám nhát gan đó sợ sẽ chết không toàn mạng trở về.

Gã bắt đầu ngày ngày vui vẻ, nhân viên nơi công ty gã làm cũng nhận thấy điều đó. Họ chỉ mong ngày này sẽ kéo dài mãi mãi, bởi gã so với khi trước không còn đáng sợ nữa rồi.

Nhưng...

Làm gì có chuyện mọi thứ đều yên bình như thế. Cách đây mấy hôm gã quyết định đến nhà em hỏi chuyện, mục đích là để làm thân. Thật không ngờ chuyện ngoài ý muốn xảy ra, gã đã thấy em đi cùng một đứa con trai khác. Em còn vui vẻ nói cười với nó, làm bao nhiêu hành động thân mật không nên có giữa cả hai.

Sẽ rất bình thường nếu em không trao cho nó một nụ hôn tình ái, khuôn mặt em khi ấy hạnh phúc đến lạ kì. Em nắm tay nó nói những lời yêu thương ngọt ngào, mặc kệ từ xa đôi mắt đen láy kia nhìn đến ganh tị. Gã kiềm chế cơn giận để nó không bùng phát, những cái âu yếm dịu dàng từ em gã đã mở nó hằng đêm. Gã muốn em mãi mãi là người thân thiết với gã, chỉ mỗi gã mà thôi.

Sau hôm ấy tâm tình gã không tốt, liền giao công việc cho nhân viên nhiều hơn gấp mấy lần. Chồng tài liệu chất cao như núi, ai ai cũng thở dài mệt mỏi vì phải tăng ca cả tháng trời dai dẳng. Chỉ bởi thiếu gia của bọn họ tâm tính trở về như ban đầu, thậm chí có phần độc đoán hơn trước. Gã cáu gắt với bất cứ ai, cho dù tên đó chỉ phạm một lỗi nhỏ cũng khiến gã nổi điên lên mà thẳng tay đánh đập.

...

Trở lại hiện tại, tên to con kia thở phào nhẹ nhõm. Cũng may hắn chưa động đến tên nhóc này, nếu không khi về chắc chắn bị đem đi làm mồi cho cá mập ăn rồi. Hắn sợ hãi khuôn mặt tức giận của thiếu gia hắn, gã ta sẽ sẵn lòng ghim thẳng mấy viên kẹo đồng lên người hắn không chút thương tâm.

Hắn nắm lấy tóc em lôi ra bên ngoài đến gần con xe hơi phía xa kia, ném em thẳng vào trong không chút nhẹ nhàng. Takemichi ăn đau do bị kéo lê kếch từ trong ra đến chiếc xế hộp đắc tiền, gắng sức chống cự vẫn không thể làm được gì. Chân em nổi lên những vệt đỏ trầy xước do ma sát nền đường, khiến em có phần đau rát.

Đảo mắt nhìn quanh xế hộp đắc đỏ, bên trong đầy rẫy mùi thuốc lá nồng nặc khiến em cảm thấy ngạt thở. Phía sau em là mấy chiếc xe hơi đen đắc tiền khác nối đuôi nhau, cùng đi về một hướng chính là trung tâm thành phố.

Từ đường cao tốc phía trên, Takemichi nhìn xuống phía dưới nơi con người tấp nập ồn ào. Ánh đèn vàng lung linh chiếu sáng khắp các đường đi, buổi đêm nơi đô thị hoa lệ xa xỉ khiến em nhìn không rời mắt. Dẫu biết ngày tháng sau này không mấy tốt đẹp, nhưng với bản tính lạc quan của em thì chắc sẽ ổn thôi. Đời người không ai đen đủi đến mức năm lần bảy lượt đều bị vận xui đeo bám.

Xe dừng trước khu biệt thự nguy nga lộng lẫy tách biệt hoàn toàn so với nơi náo nhiệt ồn ào. Nó được xây theo kiểu dáng phong cách nước Nga, hình mẫu tao nhã đơn sắc nhưng không thể hạ thấp được nét diễm lệ, sang trọng cao quý bao bọc xung quanh nó.

Takemichi trố mắt ngắm nhìn, em cả đời này là lần đầu thấy được căn nhà to lớn như thế. Dù có thấy cũng là nhìn qua mấy kênh truyền hình chiếu trên ti vi về mấy việc buôn bán nhà đất. Nhưng dù sao đồ thật vẫn hơn đồ qua màn hình, có thể chạm vào mà từ từ cảm nhận nó.

Mùi tiền chẳng mấy chốc xộc thẳng vào mũi Takemichi khi đặt chân bước vào khuôn viên vườn. Rất nhiều loài hoa tuyệt đẹp quý hiếm được trồng ở nơi đây, dù là buổi đêm nhưng vẫn nhìn rõ chúng qua những ánh đèn trải dài khắp lối đi. Mấy đài phun nước kỉ sảo tinh tế, lát đá cẩm thạch đắc tiền xung quanh.

Đi mỏi chân lắm em mới đến cửa chính, Takemichi bước vào đại sảnh đã sợ hãi đảo mắt nhìn quanh. Bên trong rộng lớn với bao món đồ hàng hiệu giá trên trời, chiếc sofa đặt giữa nhà cũng không làm mất vẻ thẩm mĩ vốn có của nó. Rốt cuộc người mua em phải giàu đến mức nào kia chứ.

Đang trong vòng suy nghĩ, Takemichi bị đánh tỉnh sau khi nhận thấy tên kia đang kéo mình đến trước một cánh cửa lớn màu xám khói, hắn đưa tay gõ cửa nhẹ nhàng vì sợ sẽ chọc giận người bên trong.

" Vào đi ! "

Tiếng nói vang lên, hắn đẩy cửa một cách chậm rãi để không gây ồn ào. Bởi hắn biết thiếu gia của hắn rất kiêng kị việc bị làm phiền khi đang nghỉ ngơi. Nếu bình thường không phải vì báo cáo nhiệm vụ thì hắn thề sẽ không bao giờ đến đây, hắn sợ sẽ bị ăn đòn lần nữa, một lần đã quá đủ rồi.

Takemichi tò mò mắt len lén nhìn đến chiếc giường to lớn phía trong, bỗng chốc em bị đẩy vào với trạng thái vẫn còn ngơ ngác, cánh cửa đóng lại để mặc em đối diện nơi lạ lẫm. Ánh đèn phía trong không hề có, chỉ thấp thoáng chiếc đèn ngủ đặt nơi tủ đầu giường với chút ánh sáng yếu ớt. Nếu không phải trăng hôm nay sáng, em đã chẳng nhìn rõ toàn bộ gương mặt đối phương rồi.

Mái tóc màu bạch ánh lên mảng lấp lánh khi ánh trăng rọi vào, một bên cạo theo đường nét những hình chữ nhật tinh sảo vô cùng, đôi mắt đại bàng tinh anh lia qua từng ngỏ ngách, gương mặt tuấn tú nổi bật nét ranh mãnh, thân người gã cao lớn hơn nhiều so với vật nhỏ như em. Mắt gã đang nhìn chăm chăm vào em, cảnh vật xung quanh như lặng đi mà yên giấc.

Takemichi cơ hồ sợ hãi, em không biết mình nên làm gì bây giờ, toàn thân em cứng đờ lại khi bị ánh nhìn kia xuyên tạc lí trí, tay chân không hẹn run lên bần bật, khóe mắt em chợt cay cay như muốn bật khóc.

" Đến đây ! "

Trong cơn sợ hãi, âm giọng trầm khàn kia vang lên xen lẫn tâm trí em. Ngẩng mặt nhìn gã tay đang vỗ vỗ đùi ý bảo em hãy đến và ngồi lên. Takemichi hơi do dự, em không biết phải làm sao mới gọi là đúng đắn.

Người mua em đang yêu cầu em đến bên gã, muốn em ngồi lên đùi gã. Em có nên nghe theo gã hay không đây, em sợ gã sẽ mạnh bạo đánh đập em tàn nhẫn như cái cách đám buôn người đã làm với những tên bọn chúng coi là nô lệ, em sẽ phải hứng chịu cảm giác đau đớn toàn thân đến mức quằn quại, chỉ cần nghĩ thôi em đã dần muốn mất kiểm soát. Bởi em rất nhút nhát, em yêu những cái nhẹ nhàng chứ không thích mình bị đánh đâu, em ghét nó, rất ghét nó.

Thấy em cứ chần chừ mãi, gã rất muốn đến gần nắm lấy tay em kéo thật nhanh về phía gã. Nhưng suy đi nghĩ lại, vẫn là từ từ tiếp cận sẽ tốt hơn, không vội lớn tiếng vì sợ sẽ dọa em chạy mất, gã chậm rãi tiến đến cạnh em. Không ngờ khi nhận thấy gã đến gần, cơ thể Takemichi lại phản kháng kịch liệt, em ôm người lắc đầu không muốn để gã bế đến chiếc giường kia.

" Ngoan nào, tôi không đánh em đâu ! "

Nghe câu nói ấy, Takemichi hơi ngẩng mặt lên đối diện với gã. Lòng em bỗng cảm thấy nhẹ hơn hẳn chỉ với một câu xoa dịu bởi một người xa lạ, nhưng em không bài xích nó, ngược lại còn cảm thấy an tâm phần nào.

Đôi chân cứ bước về phía gã đang đứng, rất phối hợp gã bế sốc em lên dễ dàng ôm đến nơi chiếc giường đơn độc mỗi sắc trắng. Gã đặt em nằm trên chiếc gối bông đắc tiền của gã, ngồi cạnh em vuốt ve đôi gò má ửng hồng. Gã nhỏ giọng thủ thỉ với em:

" Em có biết tôi đã yêu em từ lâu rồi không, Michi ? "

Em mở to đôi mắt không tin vào tai mình, gã trông đáng sợ như thế nhưng lại dễ dàng để lộ vẻ mặt ôn hòa đó với em đúng là khiến người ngoài nhìn vào phải nhìn gã bằng con mắt khác. Gã mặc kệ em có lắng nghe hay không, vẫn tiếp tục nói:

" Từ lần đầu gặp em tôi đã biết mình lỡ nhịp mất rồi, nhưng tôi không dám ngỏ lời vì sợ em bài xích một tên máu lạnh như tôi. Tôi cố tìm mọi thông tin về em, láy hết can đảm để đến nhà em gặp mặt làm quen, nhưng khi ấy em lại đang vui vẻ với một tên khác, em có biết tôi khi ấy đã nổi giận như nào không ? "

Gương mặt gã trở nên buồn bả, đôi mắt đen của gã như chất chứa nhiều tâm sự nay mới được trút hết ra ngoài, chắc gã cảm thấy nhẹ lòng lắm nhỉ ?

Takemichi xoay đầu hướng khác, đôi ngươi xanh biếc nhìn về khoảng xa xăm.

" Tôi và tên đó đã chia tay rồi, do hắn cắm cho tôi cặp sừng dài mấy mét đấy ! Rõ là bản thân có vị hôn thê rồi lại muốn cặp với tôi, quả là tra nam đúng không ? "

Gã bất ngờ trước câu nói của em, tay kéo em ngồi dậy với gương mặt phấn khởi. Áp đôi tay mình vào hai má mềm mại của em, gã cố hỏi bằng giọng lắp bắp:

" Có thật là...có thật là em...em đã chia tay hắn rồi không ? "

Em khẽ gật đầu, mắt ngước nhìn biểu cảm vui đến run người của gã.

" Mà...anh tên gì vậy ? "

Takemichi nghiêng đầu hỏi gã, nãy giờ trò chuyện lâu như thế mà mãi chẳng biết tên nhau thì thật không hiểu ra làm sao.

Gã lâng lâng vui sướng, híp mắt nở nụ cười tươi nhất dành cho em, nhẹ giọng trả lời:

" Tôi là Hajime Kokonoi, nhớ cho kĩ tên tôi đấy ! "

Em gật đầu ngoan ngoãn, em sẽ khắc sâu tên gã trong trí nhớ của mình.

Từ đó...

Em thành công đổi đời bằng cách làm người yêu gã.

***

Đã hai tháng trôi qua kể từ khi em đồng ý làm người yêu của Koko. Gã luôn yêu chiều em hết mực, bất kể xông việc bận đến đâu cũng dành thời gian cho em. Trong nhà cũng không ai dám quản em nên mọi thứ hoàn hảo đến mức không tưởng. Nhưng một tuần gần đây gã rất ít về nhà, hình như công việc nhiều hơn thì phải. 

Người hầu cũng vì thế mà ra sức an ủi em, thiếu phu nhân xinh đẹp của họ buồn làm tâm trạng ai nấy cũng tuột dốc, nhưng cũng do công việc của thiếu gia nhiều quá thôi, không thể trách ngài ấy được.

Takemichi tối đó lẳng lặng về phòng, em đã mấy ngày không gặp người yêu làm em nhớ gã đến điên. Nhắm chặt đôi mắt cố gắng nhấn mình chìm sâu vào giấc ngủ.

.

23:00 p.m

.

Takemichi đang ngon giấc, bỗng cảm nhận được ai đó đang dụi mặt vào tấm lưng mình, em định xoay đầu lại bị ngón tay thon dài trượt dọc sống lưng khiến em cong người giật nảy. Koko thích thú trêu đùa điểm nhạy cảm của em, gã mở giọng thì thầm:

" Làm tình nhé, baby ~~ "

Takemichi chưa gọi là tỉnh hẳn, em cơ hồ quay sang đối mặt gã, giọng có phần lo lắng:

" Anh đi làm về chắc là mệt rồi nên ngủ đi, hôm nào khỏe mình hẳn làm nhé ! "

Nhưng Koko lại không chịu, gã lắc đầu nũng nịu đòi ngay bây giờ. Hết cách, Takemichi miễn cưỡng đồng ý, mà nói thẳng ra em cũng muốn lắm rồi. Cả tuần nay không được làm khiến em cũng phần nào khó chịu.

Koko vui vẻ đè em xuống giường, nụ hôn sâu từ đó bắt đầu. Lưỡi gã luồn lách khoang miệng ấm nóng của em mà tham lam chiếm hết mật ngọt, thích thú đùa giỡn với chiếc lưỡi đỏ hỏn của em đang cố giao hòa với gã. Môi lưỡi quấn lấy nhau tạo nên âm thanh ướt át dâm mỹ, Koko sau khi ngấu nghiến thỏa mãn chiếc môi bé xinh của em liền cắn nhẹ nơi vành môi một cái rồi mới nhả ra, kéo theo sợi chỉ bạc lấp lánh.

Bồ đồ ngủ từ từ bị gã cởi sạch, chỉ xót lại duy nhất chiếc boxer vẫn nguyên vẹn che đi hạ bộ của Takemichi. Gã cúi người hôn lên yết hầu đang lên xuống của em, rồi lại đến xương quai xanh trắng mịn. Gã để lại đó những dấu ửng đỏ đau rát ái tình. Tay lại vờn quanh hai nhũ hoa căng cứng, gã đưa lưỡi liếm quanh đầu vú bên phải, liên tục mút mát đến điên cuồng. Đến khi hai bên hạt đào dần dần bị chất nhớp nháp của nước bọt để lại, gã mới luyến tiếc buông tha. Thỏa mãn nhìn ngực em sưng lên từng chút một, gã hôn chiếc bụng mềm mại của em rồi lại trượt xuống phía dưới nơi tư mật.

" Ưm~ Để em nhé ! "

Takemichi bật người ngồi dậy, thành công lật gã lại nằm dưới thân mình. Em cuối người cởi bỏ chiếc quần vướng víu cùng chiếc boxer ngứa mắt kia qua một bên, cự vật to lớn như được giải thoát liền bung ra đập ngay chóp mũi em. Mùi hương nam tính ấy xộc thẳng lên đại não Takemichi khiến em trở nên hứng tình hơn bao giờ hết.

Em liếm khóe môi, tay đưa lên nắm lấy dương vật nóng hổi, vuốt ve nó vài cái rồi lại dùng lưỡi liếm quanh quy đầu. Của Koko không hề nhỏ nên em không thể nuốt hết được, lưỡi em rân rê từng đường gân xanh hiện lên rõ rệt trên con cự vật thô to.

Koko đặt tay lên mái đầu vàng óng, ngón tay đan vào từng sợi tóc mềm mại bồng bềnh, gã thoải mái ngửa đầu gầm gừ vài cái, khuôn miệng nóng ấm đó quả thật khiến gã nghiện đến chết.

Đúng là em rất giỏi, Takemichi thật giỏi khi học hỏi những thứ gã chỉ cho em chỉ sau lần đầu làm tình. Đến bây giờ, mọi động tác của em đều điêu luyện đến không thể tưởng tượng. Cách em mút nó rất điệu nghệ, khiến Koko chỉ có thể ngày càng mê đắm vẻ đẹp dâm đãng của em thôi.

Nuốt lấy một nửa chiều dài của Koko, em cố gắng đảo lưỡi thật đều quanh thân cự vật, tay còn lại đưa lên xoa xoa nó, tốc độ em làm ngày một nhanh hơn. Koko hắn sắp đến đỉnh điểm liền ấn đầu em vào sâu, liên tục mấy lần như vậy khiến dương vật kia đâm sâu tới cổ họng em. Gã thở hắc một hơi rồi đem toàn bộ tinh dịch bắn vào khoang miệng nhỏ kia đến đầy ắp.

Takemichi không ngần ngại nuốt hết số tinh chất dính dính nhớp nháp, đưa bàn tay còn vươn một ít chất dịch sữa đó em thè lưỡi liếm sạch không chừa một giọt dư thừa. Em ngồi dậy tay tự mình cởi bỏ chiếc boxer, để lộ ra hạ thân nhỏ bé xinh xắn. Trườn lên người Koko, em lấy tay nới rộng cửa huyệt đã chảy nước từ bao giờ. Một ngón, hai ngón rồi ba ngón cùng vào trong, hình ảnh dâm đãng dụ hoặc của em cứ thế hiện ra trước mắt Koko.

" Baby rất tự giác nha, đáng được thưởng đấy ~ "

Koko ác độc ấn mạnh phần hông Takemichi xuống khi thấy em khó khăn nhét cự vật hắn vào bên trong.

" Ah~~ "

Bất ngờ bởi cơn đau truyền đến, Takemichi mở khuôn miệng rên rỉ vì sung sướng. Em gắng sức nhún lên con cự vật to lớn đang có hiện tượng trướng lên thêm một vòng nữa, đôi mắt ầng ậc nước trào ra, nước bọt chảy dài xuống cổ rồi lại tới khuôn ngực em, khoái cảm khiến Takemichi trở nên mờ mịch.

Koko lấy tay xoa nắn cặp mông căng tròn mịn màng mã gã cất công bồi dưỡng, hài lòng nhìn biểu cảm sướng lên mây của em đang bày ra trước mặt gã. Cơ thể em lên xuống đều đều, từng cái nhập hông khiến em run nhè nhẹ, ngửa đầu về sau hưởng thụ.

Bất ngờ bật dậy, gã lật úp Takemichi nằm sắp xuống chiếc nệm đàn hồi, tư thế khiến gã dễ dàng luận động. Mặt em vùi vào gối, chiếc mông vểnh lênh trông lẳng lơ hết mức.

' Bốp '

Gã đánh mạnh vào cặp đào căng tròn mọng nước, năm dấu tay từ từ nổi lên rõ ra trông thấy. Tay xoa nắn phần eo trắng nõn, gã thúc vào đó từng cú va chạm mạnh mẽ nơi động huyệt ấm nóng. Cự vật cùng vách thịt ma sát vào nhau, Takemichi sung sướng rên lên ngày một to hơn.

" Ưm~...Koko ah~ ...sướng quá...a~ "

Em cư nhiên rên rỉ mấy câu vô nghĩa, khoái lạc đem đến khiến em dần dần mất đi lí trí. Koko cúi xuống, kề tai em phả vào đó hơi thở nóng đầy nam tính:

" Đúng rồi ! Rên tên anh nữa đi...Takemichi à ~ "

" Ư~...Koko nh-nhẹ lại...a~ "

Tiếng da thịt va chạm vào nhau bạch bạch, giọng điệu em nức nở rên rỉ ngọt ngào, Koko thâm hiểm đột nhiên dừng lại, rồi một phát đâm vào điểm G nhạy cảm của em, gã khoái chí thúc mạnh hơn khiến em tê dại, thần trí cuốn theo sắc tím dục vọng mà đắm chìm.

Kéo người em đặt ngồi trên đùi mình, tư thế này sẽ khiến cự vật vào sâu hơn khi nãy.

" A~...sâ-sâu...quá...Ko-Koko... ư~ "

Gã phía dưới dập mạnh hơn nữa, yêu chiều hôn lên môi em đầy mê hoặc, gã thúc nhanh đến đỉnh điểm, từng điểm đều đâm sâu vào tuyến tiền liệt của em khiến cơ thể em nóng ran lên sung sướng. Tiếng nhóp nhép dâm mỹ ngày một rõ ràng, nhanh hơn, mạnh bạo hơn mà đem toàn bộ dịch trắng bắn vào trong em. Takemichi cong người, cự vật bé xinh cũng bắn ra, chất dịch sữa đặc quánh dính sát trên bụng em.

Mệt mỏi dựa toàn bộ cơ thể vào người yêu mình, Takemichi xoay mặt cùng gã trao nụ hôn ngọt ngào.

Em mỉm cười hôn lên má gã:

" Nữa nhé ! "

Siết chặt vòng eo thon thả, gã cưng chiều áp trán mình vào trán em, mũi chạm mũi nhau, giọng gã trầm ổn:

" Theo ý em tất !! "

.
.

____

Hết phần 1

Q&A cùng author :3

Ngày 29/10/2021

• Tác giả: Khiết Linh Đông Hạ ( _Yurin_ )

Tôi ko tự tin nói mình viết H hay hơn người khác nhưng nếu được các cô cứ việc sang đây húp nhé !!!

Tôi sẽ cố gắng hơn về sau để mỗi chap sẽ thêm hoàn hảo :33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro