Kazutora x Takemichi: Tuyết
Lạnh quá !
Cái lạnh mùa đông khiến tôi lạnh ư ?
Không, tôi không lạnh bên ngoài đâu. Tôi lạnh trong tim cơ !!
Cái lạnh lẽo giá buốt ấy ăn mòn cơ thể tôi từng ngày khiến nó dần rã rời theo thời gian.
Kể từ ngày em ra đi sau trận chiến Tam Thiên điên rồ ấy, là lúc ánh sáng trước mắt tôi dần lụi tàn.
Nụ cười trên môi tôi không còn nữa, nó chẳng thể bừng sáng như khi trước vẫn còn có em.
※♡※
Tôi rất giận em.
※♡※
Vì em rất cứng đầu, bảo mãi em chẳng nghe.
Tôi từ sau huyết chiến Halloween đã không thích việc em dính dáng đến những trận chiến tranh tàn sát lẫn nhau của đám bất lương kia.
Em là một đứa ngốc.
Sẵn sàng dang tay cứu rỗi một người mặc kệ sự nguy hiểm sẽ cận kề mạng sống.
※♡※
Tôi không đành lòng.
※♡※
Tôi không thích em vì mấy tên thừa thải kia mà phải chết.
Tôi không thích em vì cái lí tưởng "anh hùng" kia mà ra đi.
Tôi càng không thích em cứ như ánh dương bừng sáng soi rọi đường đi lối về, gieo rắc tình cảm và sưởi ấm trái tim băng lạnh của chúng nó.
※♡※
Tôi ích kỉ ghê.
※♡※
Nhưng sự ích kỷ đó nó đã bám chặt lấy hàng tỷ tế bào sống đang hoạt động trong tôi.
Em chính là lí do khiến cho sự ích kỷ đó dần lớn lên.
Nếu không phải em hay cười đùa với Mikey, hay kè kè cạnh Chifuyu, hay thường ăn peyoung với lí tưởng chia nửa cùng Baji, hay đến nhà thổ cùng Draken, hoặc thậm chí đồng ý làm người mẫu cho Mitsuya thì tôi đã chẳng khiến bản thân trở thành một tên ích kỷ.
Mọi thứ đều bắt nguồn từ em cả đấy.
Em chính là lí do đem tôi từ thiên đường rơi vào vực thẳm.
Sự đố kị đó nó ăn mòn cơ thể tôi rồi em à !
Đến mức,
Tôi đã rất đố kị với Mikey khi hắn chính là người cướp đi mạng sống của em mà không phải do tôi.
Tôi đã rất đố kị với chiếc quan tài kia khi em được nằm trong đó.
Giá như,
Tôi được nằm cạnh em nhỉ ?!
Nhưng...
Tôi giống như bị nguyền rủa vậy, chẳng lần nào tôi tự sát mà thành công cả.
Nó thất bại thảm hại.
Ánh mắt tôi lại lần nữa tối đen, dù có đối mặt với lớp tuyết dày đặt dưới chân vẫn không thể khiến nó sáng lên được.
Tuyết rơi ngày một nhiều rồi !
Nó bao phủ cả đôi chân tôi, ngăn cản tôi đến thăm em đấy !
Tôi nên làm gì nó đây ?
Phải chi tôi có phép thuật nhỉ ?
Tôi sẽ biến hóa ra thật nhiều lửa để làm tan hết tuyết ở đây, như vậy com đường của tôi khi đến thăm em sẽ không còn bị cản trở nữa.
※♡※
Tôi đúng là thông minh mà.
※♡※
Chân tôi dừng trước mộ em, tôi nhẹ nhàng đặt hai bó hoa tươi đẹp kia xuống trước bia đá vô tri vô giác.
Màu trắng của hoa cúc khiến nước mât tôi chực chờ rơi, tôi ghét nó !
Nhưng đến thăm người đã khuất không thể đem hoa nào thích hợp hơn nữa, tôi ghét mà vẫn phải mua cho em đấy !
Thấy tôi thương em ghê không ?!
Bó hoa hướng dương bên cạnh lại như tiếp thêm sức lực cho tôi vậy, nó giống em đấy.
Kiên cường và bất khuất đến đáng ghét.
Đáng trách !
Đáng đánh !
Đáng giận !
...
Tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn trước, như hòa vào tâm trạng và đầu óc trắng xóa không còn lí trí gì của tôi ngay lúc này.
Gió đông thổi qua từng cơn rét buốt, lạnh đến thấu xương.
Cơ mà,
Cái lạnh này chẳng ăn nhằm gì với trái tim của tôi hết.
Tôi vốn đã chết tâm rồi !
Chân tôi khụy xuống nền tuyết trắng tinh, mặc kệ sự tê dại từ mỗi đầu ngón tay hay chóp mũi ửng đỏ do cái lạnh mùa đông, tay tôi choàng qua ôm lấy bia đá cứng ngắc kia, nó lạnh lẽo y như tâm hồn tôi vậy.
Nước mắt tôi lăn dài nơi gò má.
Tôi khóc sao ?
Tôi ghé sát vào bức ảnh của em, vuốt ve nó cẩn thận vì sợ trầy xước.
Rất nhanh thôi, tôi sẽ đến bên em.
Tôi sẽ không để em cô đơn đâu, nên em yên tâm nhé !
...
Sáng hôm sau.
Ti vi và các báo đài đã tràn ngập những tin tức về cái chết của thiếu niên 17 tuổi tay ôm bia đá vô tri tại khu nghĩa trang lạnh giá.
Khuôn mặt trắng bệch tựa màu tuyết, môi mỉm cười mãn nguyện sau hàng trăm nỗi đau đã giằng xé con tim cậu đến mức chúng đã muốn vỡ thành từng mảnh vụn.
Cơ thể co rút bám chặt vào ngôi mộ, dường như rất trân trọng nó.
Từ hôm ấy.
※♡※
Hanemiya Kazutora đã an nghỉ cạnh Hanagaki Takemichi người cậu yêu nhất !
※♡※
___
Hết phần 3
Q&A cùng author :3
Ngày 25/11/2021
• Tác giả: Khiết Linh Đông Hạ ( _Yurin_ )
M
ột chút nhẹ nhàng sau chap 232 nhé ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro