Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hanma x Takemichi: Onii-chan

     --- " Tôi yêu anh ấy nhất trên đời, chỉ muốn giam cầm anh ấy mãi mãi bên tôi thôi ! "

※♡※

___

Tối đến.

Tại một căn hộ nơi chung cư rộng lớn.

" Nào nào ~ Mira mau vào nhà để anh đi vứt rác nhé ! "

Takemichi tay vuốt ve chú mèo nhỏ với bộ lông trắng muốt, nó đang cố níu lấy cậu không buông. Đành phải dỗ ngọt nó, nếu không Takemichi sẽ chẳng thể bước chân ra khỏi nhà mất. Nhìn Mira ngoan ngoan ngồi im không còn níu kéo ống quần mình nữa, cậu mới thở dài quay bước đi. Nhưng vừa mở cửa Mira đã nhanh chân phóng ra bên ngoài ngồi đối diện như chờ đợi cậu.

Thôi thì không chịu ở nhà cứ để nó theo cũng được. Takemichi không nỡ lớn tiếng với những thứ dễ thương như Mira, trời sinh bản tính yêu quý động vật nên cậu chỉ biết nhắm mắt cho qua. Chân cứ bước đi, mặc cho Mira lẽo đẽo theo sau, nó từ dưới chân đã thành công leo lên đầu cậu ngồi một đống trên ấy.

Chân bước nhanh đến bãi rác phía hẻm tối cạnh chung cư, Takemichi đi ngang qua một đứa nhóc chừng 10 tuổi ngồi cạnh một cây cột điện, mũ áo khoác trùm đầu tránh màn sương lạnh, tay cầm miếng bánh mì đã dính bẩn cắn từng chút một cố dằn cơn đói xuống. Nhanh chân vứt rác rồi trở lại chỗ đứa bé, Takemichi khom người lên tiếng:

" Sao em lại ở đây ? Trời tối nguy hiểm lắm, em nên về nhà đi chứ !! "

Nó ngẩng mặt, đôi ngươi kim đồng lóe sáng, nó lạnh lẽo đến đáng thương.  Khuôn mặt hốc hác cứ như bị bỏ đói lâu ngày, dù vậy, vẫn vướng lại nét điển trai không đi kèm với sự thân thiện.

" Em là trẻ mồ côi, không có cha mẹ ! "

Nó cố bày gương mặt dễ thương kia ra khiến Takemichi động lòng. Sao lại có một đứa bé mang nét đẹp thiên thần như vậy ở đây chứ ?! Cậu gỡ bỏ chiếc mũ áo, tay xoa xoa mái đầu đen kia ôn nhu đáp lại:

" Ăn bánh mì bẩn không tốt cho đường ruột đâu, nếu không chê em cứ về nhà cùng anh nhé ! Anh sẽ nhận nuôi em được không ? "

" Có thật sự là được không ạ ? "

" Đương nhiên ! "

Nó mở to mắt, khuôn miệng nhỏ nhắn cười thật tươi sau câu trả lời chắc nịch từ cậu. Takemichi quan sát nó từ trên xuống dưới, quả nhiên quá gầy gò, thế này sẽ tốn sức bồi bổ cho xem.

" Anh là Hanagaki Takemichi, còn em tên gì ? "

Takemichi nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn kia đỡ nó đứng dậy, vừa phủi sạch bụi bẩn trên người nó vừa hỏi.

" Em là Hanma Shuji ! "

Nó cười cười tươi rói đáp lại, ánh mắt vẫn cứ sáng rực vui mừng. Nó cảm nhận được ở người này có gì đó rất ấm áp, sẽ cứu rỗi nó khỏi bóng tối u uất này.

_ Anh ấy thật đẹp ! Nụ cười tỏa nắng soi sáng tâm hồn mình. Đôi ngươi xanh biếc kia trong trẻo mà lấp lánh quá, như thể viên pha lê dễ vỡ vậy. Làn da anh ấy đẹp quá, cả cái cách anh ấy đối xử với mình cũng thật dịu dàng. Mình yêu cái giong nói ngọt ngào của anh ấy mất rồi !

...

Đúng vậy ! Hanma Shuji là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ. Nó ngày ngày sống nơi đầu đường xó chợ, học tập đánh đấm để sinh tồn chốn xã hội dơ bẩn. Ăn những món đồ thừa người ta vứt bỏ, uống những thứ nước mà người ta quăng đi. Ánh mắt nó sớm đã không còn rực sáng, luôn trầm uất rũ rượi thiếu sức sống.

Năm Hanma 6 tuổi, một cặp vợ chồng đã nhận nuôi nó, lần đầu tiên nó mong chờ cảm giác được ba mẹ yêu thương như thế. Họ dẫn nó về nhà, hứa sẽ yêu thương như cách người ta nhận nuôi mấy đứa trẻ khác. Họ cho nó mặc những bộ đồ sach sẽ, cho nó ăn thức ăn ngon, cưng chiều mà cạnh nó yêu thương trò chuyện. Hanma đã rất hạnh phúc, nó ngỡ như chuyện này là nó đang mơ vậy. Một giấc mà mà nó không hề muốn tỉnh dậy.

Mọi thứ tưởng chừng rất tốt, chỉ là ông trời không thương xót một ai. Một tối, nó khát nước nên đã thức dậy vào bếp. Chân đi ngang qua căn phòng của bố mẹ nuôi, nó vô tình nghe được một chuyện đắng lòng.

Người phụ nữ đã từng dịu dàng chăm sóc nó nay lại ăn mặc chưng diện lòe loẹt hở hang, tay cầm điếu thuốc, vắt chéo chân đối diện gã chồng.

" Đúng là tên nhóc ngu si dễ dụ, đối xử với nó tốt một chút liền không cảnh giác. Đối với kế hoạch sắp tới liền thành công mỹ mãn "

Gã chồng to tiếng cười lớn, gã đáp lại với giọng khinh bỉ:

" Hahaha...đem nó đi bán cho bọn khu chợ đen cũng được giá lắm, chúng nó thích nhất là cưỡng hiếp những đứa trẻ có khuôn mặt xinh xắn kia mà ! "

Như sét đánh ngang tai, nó đứng người sau cú sốc đả kích tâm lí. Ôm miệng chạy thẳng về phòng, ngồi trên chiếc giường nó co người run lên từng đợt. Tại sao họ nhận nuôi nó không phải vì yêu thương chứ ? Tại sao họ lại muốn bán nó đi chứ ?

Nó đột nhiên ngừng khóc, đôi đồng tử co lại, khuôn miệng cong lên nụ cười quỷ dị.

Phải rồi ! Tất cả đều là giả dối. Làm gì có ai nhân từ độ lượng đến mức nhận một đứa trẻ xa lạ làm con nuôi đâu chứ, toàn là dối trá mà thôi.

_ Nếu ba mẹ đã thương con bằng cách này, thì con sẽ thương hai người bằng cách riêng của con nhé !

Ngày qua ngày.

Căn nhà lớn tối đèn giữa đêm mưa tầm tã, bên trong là một đứa bé trên tay là con dao bạc đâm loạn xạ lên người của một gã đàn ông tay chân bị trói chặt nơi góc cột. Nó điên cuồng hạ từng nhát dao đau thấu tâm can xuống thân thể người nó từng xem là cha nuôi, miệng nó vang lên giọng từ địa ngục khiến ông ta xanh mặt sợ hãi.

" Hahaha...cha ơi máu kìa ! Nó chảy nhiều lắm luôn đó, cha có thấy nó đẹp không hả ? "

Nó đưa ngón tay ấn vào những vết đâm kia mà cào cấu. Nỗi đau tăng lên gấp bội lần, ông ta muốm hét thật lớn để ai đó nghe thấy mà cứu họ nhưng lại bất thành bởi miệng đã bị chiếc khăn bịt chặt. Gã lia mắt qua phía người vợ tay chân sớm đã đứt lìa khỏi thân thể, cả móng tay và chân đều bị rút sạch, những vết đâm chi chít vẫn còn đẫm máu mà trở nên bần thần.

Nó hài lòng nhìn biểu cảm đau đớn quằn quại đến tuyệt vọng của ông ta mà cười híp mắt. Nó đem chiếc kìm khi nãy vẫn còn vương máu điên cuồng rút sạch móng tay trên bàn tay phải của ông ta, tiếp tục với bàn tay còn lại mà hăng say rút nó. Tay vớ lấy bịch muối bên cạnh, nó chà sát vào đôi bàn tay ứ máu kia. Nhẹ nhàng xoa đều lên đó, khuôn dung cực kì thương cha mình.

Miệng nó lẩm bẩm:

" Cha có thấy tuyệt vời không, chắc cảm giác sướng lắm nhỉ ? Con là đứa con tốt nhất với cha đúng không ? "

Gã điên cuồng lắc đầu, mắt trợn ngược do đau rát nơi bị sát muối, không còn sức lực nữa liền thoi thóp thở từng hơi gấp gáp, chẳng mấy chốc đã nhắm chặt đôi mắt trút hơi thở cuối cùng.

Nó tiếc nuối khi nhìn cha mình đã chết, đem tay chân ông ta chặt thành từng đoạn. Vứt con dao qua một bên nó gỡ đôi găng tay vương đầy mùi máu tanh kia xuống nền nhà. Bình thản thay một bộ đồ hoàn chỉnh, sạch sẽ. Chân nó bước về phía cửa, cầm lấy can xăng đã chuẩn bị từ trước đổ quanh ngôi nhà. Quẹt một nắm que diêm quăng thẳng vào đó, lửa phừng phừng cháy dữ dội. Nó mang theo gương mặt máu lạnh rời khỏi nơi ấy.

" Ngủ ngon nhé, ba mẹ của con ! "

Vào đêm đó, lúc 00:00 đã xảy ra một vụ hỏa hoạn không rõ nguyên nhân. Mọi thứ hoàn toàn bị thiêu rụi, thông tin về thủ phạm đối với cảnh sát chỉ mãi là một dấu chấm hỏi.

.
.

Trở lại hiện tại, Takemichi nắm tay Hanma đi về phía chung cư, chọn cho nó bộ đồ ngủ của cậu vẫn còn sạch sẽ mà vừa vặn khi cậu còn bằng tuổi nó. Vào bếp nấu một ít súp cua bồi bổ cho nó, cậu không đành lòng nhìn thấy đứa bé tội nghiệp kia bị bỏ đói xíu nào.

Nồi súp thơm phức đã hoàn thành, Takemichi múc ra tô đặt sẵn trên bàn để nó nguội dần trong lúc chờ đợi Hanma tắm xong.

Cạch.

Hanma từ phía ngoài mở cửa nhà bếp, nó ngoan ngõan chạy đến bàn ăn ngồi ngay ngắn trên ghế. Tay bưng tô súp từ từ húp sạch, không để thừa một giọt nào cả. Takemichi ngồi cạnh cũng vừa ăn vừa xoa đầu nó, quả là đứa trẻ ngoan. Thế mà cũng có người nỡ bỏ rơi sao chứ, đúng là đám ấm đầu mà.

Dọn dẹp bát đũa gọn gàng, Takemichi dẫn Hanma về phía căn phòng còn trống duy nhất, trước đó cậu đã dọn dẹp nó rồi nên rất sạch sẽ. Hanma ngoan ngoan nằm trên đó yên giấc, trước khi đi, cậu còn tặng nó nụ hôn chúc ngủ ngon trên vầng trán nhỏ nhắn kia.

...

Sáng lại, Hanma tỉnh giấc, vscn rồi nhanh chân vào bếp. Nó muốn nhìn thấy anh ấy khi làm việc nhà, chắc là đẹp lắm.

Đôi mắt Hanma khựng lại trước cảnh anh ấy ngồi trên ghế, tay bế con mèo trắng kia mà cưng nựng. Nó cau mày trở nên khó chịu, nó không thích anh ấy gần gũi với bất kì ai ngoài nó cả.

_ Anh ấy thương con mèo đó hơn mình kìa ! Không được đâu Takemichi à, anh chỉ được yêu em thôi anh có biết không hả ? Loại bỏ. Phải loại bỏ rồi !!

Takemichi đứng trước cửa nhà, hôn lên bên má của Hanma coi như lời tạm biệt rồi đóng cửa rời đi đến trường đại học, dẫu sao cậu bây giờ cũng là sinh viên năm 3 khoa công nghệ thông tin còn gì. Hành động thân mật ấy khiến nó bỗng chốc đỏ mặt. Lần đầu tiên có người đối xử với nó dịu dàng như thế, anh ấy quả là đáng yêu mà.

Hanma bước vào trong nhà với khuôn mặt vui tươi, nó dạo quanh căn phòng mà khám phá. Mỗi món đồ trong nhà đều lưu giữ mùi hương của Takemichi, cái mùi bạc hà nhè nhẹ đó làm nó thích chết được.

Tay mở cửa tủ đầu giường tại phòng Takemichi, nó thấy rõ giấy CMND của cậu. Nếu tính đúng thì năm nay cậu mới chỉ 20 tuổi thôi, còn trẻ quá chừng luôn ấy chứ.

Đến rạng tối mà Takemichi vẫn chưa về, Hanma biết cậu sau khi tan học sẽ ghé cửa hàng bánh ngọt để làm thêm.

Lương tháng phải chăng, còn về tiền nhà thì không phải lo. Do xích mích với ba mẹ mình năm 18 tuổi, Takemichi đã dọn ra ngoài ở và dùng số tiền trong thẻ riêng mua căn chung cư này với giá 5 tỷ. Nói nhà Takemichi nghèo cũng không đúng, chỉ do cậu thích giản dị nên không phô trương ra bên ngoài thôi.

Nó nhanh chân đi về phía phòng bếp, mở quyển sách dạy nấu ăn ra mà làm một món ngon chờ Takemichi trở về sẽ có đồ lót dạ.

21:00 p.m

Cạch.

Takemichi khuôn mặt phấn khởi, trên tay là chiếc bánh kem vừa lấy ở cửa tiệm bánh ngọt đem về. Đặt giày lên kệ rồi vào trong, chỉ mới đặt chân lên bật thềm nhà đã thấy Hanma từ phía bếp chạy ra ôm chầm lấy cậu. Nó dụi mặt vào bụng cậu mà nũng nịu, vòng tay siết ngày một chặt hơn.

Takemichi nhẹ nhàng xoa đầu Hanma, cậu mở giọng:

" Thôi nào, mau để anh đi tắm rồi hẳn ôm chứ. Người anh toàn thân đều là mồ hôi, em không sợ bẩn à ? "

Lắc đầu kịch liệt, Hanma ngẩng mặt đáp:

" Nii-san không có bẩn chút nào. Đối với em anh luôn thơm mà ! "

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ từ Hanma làm cậu nhẹ lòng, gỡ đôi tay đang ôm mình ra, cậu cúi người hôn nhẹ lên môi nó một cái rồi bảo nó hãy vào bếp trước đi, tắm xong cậu sẽ ra.

Hanma sau khi được hôn liền bất động, nó cười cười rồi quay bước vào trong, tay khẽ đưa lên chạm vào vành môi mà đỏ mặt. Nó vào bếp hâm lại canh cho nóng, để Takemichi ăn vào sẽ cảm thấy ấm bụng hơn.

Takemichi sau khi thưởng thức xong bữa ăn cùng với Hanma, cậu bảo nó rửa chén bát dùm mình còn bản thân thì lấy một ít sữa tươi và thức ăn cho mèo để lấp đầy chiếc bụng đói kia của Mira.

Quả nhiên Hanma không thích điều đó, nó nép mình sau bức tường nhìn về phía phòng khách nơi mà Takemichi và con mèo đáng ghét kia chơi đùa với nhau. Nó cảm thấy bản thân như lạc lõng, nó ghét cảm giác bị bỏ rơi đó, nó càng ghét cay ghét đắng việc Takemichi thích con mèo đó hơn nó.

Tối đi sáng lại, Takemichi thức giấc nhìn quanh ngôi nhà vẫn không thấy Mira đâu. Hanma thì vẫn nằm trong phòng mình ngon giấc, cậu rối riết chạy khắp chung cư vẫn không tìm được. Mồ hôi nhễ nhại khắp cơ thể, cậu lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với bé mèo mà cậu nuôi hay không, nhỡ đâu nó bị bắt đem đi bán rồi sao.

Takemichi chạy đến bãi rác nơi con hẻm hôm đó tìm kiếm thử, không ngờ lại gặp được con mèo bị vứt bỏ thảm hại với thân thể được nhuộm màu đỏ của máu. Cậu bần thần bế Mira lên tay mà khóc đến sưng mắt, ẳm nó về nhà để chuẩn bị thay đồ an táng cho nó. Cậu yêu quý nó vô cùng, coi nó như em mình mà yêu thương hết mực. Nay lại để nó bị cảnh như vậy, thật không nhịn được phải bật khóc.

Mộ của Mira được đặt nơi vách núi xanh mát, Takemichi ngậm ngùi trở về nhà cùng Hanma đang còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì. Thật là, cậu quá tắc trách nên mới để chuyện này xảy ra, giá như cậu hôm qua để mèo con ngủ trong phòng mình là đã ổn thỏa rồi. Lần này là Mira, Takemichi đang nghĩ có khi nào sau này sẽ đến Hanma biến mất một cách bí ẩn như vậy hay không chứ.

Kể từ lần đáng tiếc đó xảy ra, Takemichi đã làm thủ tục để Hanma vào học. Không ngờ thằng bé rất thông minh, chỉ một thời gian ngắn thôi đã tiếp thu đủ kiến thức tiểu học. Điều đó khiến cậu rất hạnh phúc, càng yêu thương nó nhiều hơn khi trước. Cùng nhờ nó, cậu đã dần nguôi ngoai cảm giác đau từ cái chết của Mira.

.
.

***

8 năm sau.

Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng chốc đã 8 năm dài dẳng, Takemichi hiện đã là trưởng phòng trẻ tuổi nhất trong lịch sử nhân viên bộ phận Marketing tại một công ty có tiếng ở trung tâm Tokyo này. Công việc cũng ngày một nhiều, đương nhiêm thời gian cậu dành cho thằng nhóc Hanma cũng dần ít hơn.

Nói mới nhớ, Hanma nay đã 18 tuổi rồi, cũng đang là thời khắc dậy thì quan trọng nhất. Từ lúc y đi học đến giờ, Takemichi chưa hề nhận được một câu mắng vốn hay trách móc gì cả. Đúng là một đứa bé ngoan, gương mẫu khiến cậu nở mũi tự hào.

...Ngày 25/06/2020

Hôm nay là sinh nhật Takemichi, nên Hanma quyết định trên đường đi học về sẽ ghé cửa hàng tiện lợi mua một ít nguyên liệu về nấu một bữa thật thịnh soạn, sẽ toàn là món ăn mà anh trai y thích thôi. Y sẽ mua một chiếc bánh kem tuyệt đẹp, ngon lành và trang trí nhà cửa hoàn hảo để mừng sinh nhật anh ấy.

Trước khi về nhà, Hanma đã nhắn tin cho Takemichi là phải về sớm hôm nay do y sẽ vào bếp. Cậu cũng phản hồi lại là nhất định sắp xếp mà về trước 8 giờ để ăn mấy món ngon do chính tay y đích thân nấu. Y vui vẻ, lại tiếp tục công việc của mình nơi căn bếp nhỏ.

19:45 p.m

Cạch.

Cánh cửa mở ra, Takemichi quả nhiên giữ lời hứa mà trở về sớm. Nhưng ngoài dự đoán bên cạnh cậu còn dắt thêm một người khác nữa. Hắn ta tay nắm tay Takemichi khiến Hanma ngứa hết cả mắt, lòng y cảm thấy không vui chút nào.

Y đứng dựa người vào tường, khoanh tay nhìn Takemichi mà hỏi với chất giọng trầm khàn.

" Nii-chan à, tên đó là ai thế ? "

Nghe ra giọng y rất bực tức, Takemichi không vội đáp lại mà lấy dép để người kia xỏ vào. Cậu hướng mắt về phía Hanma, nhẹ giọng:

" Đây là bạn anh Kinato, đồng nghiệp chung trong công ty ! "

À một cái rõ dài, Hanma xoay bước vào căn bếp ngồi trên chiếc ghế chờ đợi, đồ ăn đã sẵn sàng bưng ra phòng khách để chơi bời thật đã. Trang trí gì cũng xong xuôi, y cứ ngỡ bản thân sẽ được đón sinh nhật cùng Takemichi, chỉ đơn giản hai người là đủ hạnh phúc rồi.

Trong lòng y trở nên bực bội hơn, ánh mắt lần nữa lạnh băng như cái cách y nhìn vào nó mà thẳng tay đâm ngàn nhát dao trên thân thể con mèo đáng ghét kia. Đoán đúng rồi đó ! Chính Hanma là người tiễn bé mèo cưng của Takemichi đến Tây Phương đấy.

Giữa màn đêm tĩnh mịch, thời gian con người ta đã chìm sâu vào giấc ngủ cũng chính là lúc cái ác trỗi dậy mà lộng hành. Một đứa trẻ 10 tuổi tay cầm con mèo xách ra khỏi nhà với ý muốn sẽ xé toạc nó ra tại con hẻm xa lạ khác, nơi đó chỉ những tên nghiện ngập mới dám đến gần mà thôi.

Tay y cầm lấy cổ có mà một phát đâm thẳng con dao bạc vào, miệng nó đã bị bịt chặt nên không cách nào phát ra tiếng. Như một kẻ điên đâm loạn xạ lên cơ thể con mèo, bộ lông trắng muốt ban đầu sớm đã bị nhuốm bởi màu máu đỏ tươi. Mùi hương tanh tưởi xộc thẳng lên khoang mũi Hanma khiến y nhăn mặt.

Không chút thương tình ném thẳng nó vào bãi rác nơi con hẻm lần đầu tiên Hanma và Takemichi gặp nhau, kỉ niệm đẹp lắm mới khiến y tận dụng nơi đó làm chỗ quăng xác đấy. Đến khu nhà vệ sinh công cộng, y giặt sạch bộ đồ dính máu, bỏ vào chiếc bọc ni long đã chuẩn bị từ trước mà quăng vào thùng rác. Lấy một bộ đồ khác thay vào rồi trở về nhà với gương mặt vô tội như không có gì xảy ra.

Đối với Hanma, ngoài y thì không một ai có quyền dành được sự yêu thương từ Takemichi cả. Nói y ích kỷ cũng được, đỡ hơn việc phải chia sẻ đồ mình sở hữu với người khác.

...

Về hiện tại, Kinato đứng phía ngoài vô tình nhìn thấy biểu cảm kia của tên nhóc được gọi là em trai của Takemichi  cũng phải rùng mình. Hắn xoay bước vội vàng ra nơi phòng khách mà không hề biết hàng loạt hành động vừa rồi của mình đều bị nắm thóp.

Hanma thừa biết, hắn sẽ đem chuyện này nói cho Takemichi biết, khiến anh ấy từ từ xa cách y. Nhìn kiểu gì cũng có thể thấy tên ảo tưởng đó đang đơn phương Takemichi, y khinh bỉ cái tình cảm đó, nó phải bị chôn vùi mãi mãi.

" Ha...ngu ngốc ! "

Miệng chửi thầm, Hanma sau khi thấy Takemichi đã tắm rửa thay đồ xong xuôi liền đem thức ăn ra bày nơi bàn tại phòng khách.

Thời gian trôi qua, bia được mua về để uống nhân ngày sinh nhật của Takemichi cũng dần dần hết sạch.

" Tôi đi vệ sinh một chút nhé ! "

Kinato quay sang Hanma và Takemichi đang xem chương trình ti vi mà xin phép.

" Em đi lấy thêm trái cây nhé ! "

Hanma cũng đứng dậy đi ngay sau đó, y sau khi lấy trái cây đã đợi sẵn tên kia bên ngoài wc. Vừa thấy hắn bước ra, y nắm lấy cổ áo hắn, không chút nể mặt cảnh cáo:

" Mày tốt nhất tránh xa Takemichi ra một chút, nếu còn dám mang ý nghĩ tơ tưởng muốn làm người yêu anh ấy thì dẹp ngay cho tao ! Không thì đừng trách tao lật nguyên cái gia phả mày lên diệt sạch đấy ! "

Không phải câu nói đùa, ánh mắt Hanma trở nên sắt lạnh, nó khiến Kinato phải run rẩy không ngừng. Liên tục gật đầu, hắn lắp bắp gấp gáp trả lời:

" Tô-tôi biết rồi...cậu đừng làm gì hết nhé ! Tô-tôi hứa sẽ không đến gần hay tiếp cậ-cận Takemichi nữa, sẽ khô-không bao giờ. Tôi sẽ nghỉ việc ở đó mà chuyển đ-đi nơi khác, nhất định không xu-xuất hiện nữa ! "

" Được ! "

Hanma rút chiếc điện thoại đang mở chế độ ghi âm kia ra khỏi túi quần. Nở nụ cười hài lòng với câu trả lời kia, thả hắn ra mà cười cười.

Kinato sau khi bị dọa cho một trận liền đến phòng khách lấy áo khoác vội vã về nhà ngay lập tức, hắn không muốn bản thân vì một Takemichi mà dính đến tên điên đó, một tên điên thứ thiệt.

Hanma tay cầm một ly nước chanh nóng về phía phòng khách, đặt trước Takemichi đang gục mặt trên bàn do say quá mức. Y lay người cậu dậy, ôn nhu đem nước đưa tận tay cậu. Takemichi tu một hơi hết sạch trước biểu cảm vui mừng của Hanma.

Dìu Takemichi về phòng mình để cậu nằm trên giường, Hanma sau đó bỏ ra ngoài dọn dẹp bãi chiến trường bừa bộn. Quần quật việc nhà đã xong, gã vào phòng tắm để làm sạch cơ thể.

...

Mở cửa phòng bước vào đã thấy Takemichi dần mất kiểm soát, tay chân sờ loạn lên cơ thể mình. Từng đợt khó chịu cứ xâm nhập cơ thể cậu, lục phủ ngũ tạng nóng ran như lửa đốt, bên dưới sớm đã ngứa ngáy không thôi, chất nước lỏng kia bắt đầu chảy ra ướt một mảng dưới đáy quần.

" Tác dụng nhanh thật ! "

Hanma một bên cảm thán thứ thuốc kích dục mà bản thân tìm được để thành công giúp đỡ y trong việc chiếm hữu cậu. Cả cơ thể đó phải là Hanma hưởng thụ, y chắc chắn đem người anh nuôi này tàn nhẫn phá hỏng màng trinh nguyên vẹn sau ngần ấy năm anh cất công gìn giữ.

Tiến về chiếc giường lớn, chặn lấy đôi tay liên tục sờ soạng cả cơ thể của Takemichi, dửng dưng nhìn biểu cảm khó chịu từ cậu. Đối với Hanma, biểu cảm ấy không có gì xấu cả, ngược lại còn khiến y trở nên hứng tình. Tay cởi chiếc áo thun trắng mỏng manh của cậu, y sờ lên vùng bụng mềm mại mà nghiền ngẫm, đoán chắc chỗ này sớm muộn gì cũng được lắp đầy bằng tinh chất của y.

" Ưm~ Anh cảm thấy khó chịu quá...Hanma à !! "

Cơ thể cậu vặn vẹo theo từng cái đụng chạm của đứa em mình, bàn tay to lớn lạnh lẽo đang rà soát trên làn da của cậu càng khiến Takemichi trở nên bấn loạn.

Cười cười dâm tà, Hanma trêu chọc:

" Thế anh muốn em làm gì nào, mèo nhỏ dâm đãng ? "

Takemichi khó khăn trả lời: " Muốn... cái gì đó...thỏa mãn a~...khó chịu quá... ư~ "

Hanma tiến đến, đặt lên đôi môi căng mọng kia một nụ hôn. Tiếp đó, y dùng lưỡi tách hai hàm răng trắng tinh kia ra, như chú rắn tinh ranh luồn lách vào bên trong khuấy đảo khoang miệng nhỏ nhắn của cậu. Tiếng chóp chép dâm mỹ vang lên khắp căn phòng u tối độc mỗi chiếc đèn ngủ với chút ánh sáng yếu ớt.

Hanma mút mát chiếc lưỡi đỏ hỏn đang cố trốn tránh từng cái chạm đến từ y, môi lưỡi quấn lấy nhau không rời, mọi ngỏ ngách bên trong nơi nóng ẩm đều bị y khám phá, tham lam mà muốn nhiều hơn nữa.

Takemichi cảm thấy khó thở, tay cậu đập vào bả vai Hanma, yêu cầu hắn buông ra ngay lập tức. Biết ý, y cắn nhẹ lên vành môi nãy giờ bị mình ngấu nghiến điên cuồng đến rướm máu, sau đó nhả ra kéo theo sợi chỉ bạc còn vương ít màu đỏ của máu tươi.

Không buông tha, Hanma cúi người hôn lên yết hầu đang lên xuống khó khăn cố nuốt từng ngụm không khí ít ỏi. Y hôn lên chiếc xương quai xanh mảnh khảnh kia, tạo từng dấu hickey ửng đỏ đau rát. Cắn thật mạnh vào bả vai trắng nõn của cậu, liếm nhẹ lên nó như thèm khát vô cùng.

Takemichi sợi dây lí trí từ khi nào đã bị đứt phăng, miệng nhỏ rên ư ử vài tiếng nhẹ nhàng sau mấy hành động kia. Cách Hanma mút mát lưỡi cậu, cách y liếm trên từng vết cắn khiến cậu sướng run. Thứ thuốc kích dục kia dần dần ngấm sâu vào cơ thể cậu, nỗi ham muốn trong cậu từ từ trỗi dậy.

Hanma biết Takemichi bây giờ không còn sự tỉnh táo, liền buông ra mà đến tủ quần áo của mình. Một món đồ chơi xinh đẹp ngộ nghĩnh hiện ra, chiếc sex toy dài 15cm, từng mắc tròn của nó tương tự mấy viên bi mà trẻ con hay dùng để bắn chứ không to quá, y cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy, to quá lại sợ Takemichi ăn đau mà ghét bỏ y mất.

Hanma tiến đến, đặt cậu lưng dựa thành giường, tay y kéo chiếc quần ngắn cùng chiếc boxer vướng víu kia thẳng thừng vứt qua một bên. Đặt món đồ chơi nơi cửa huyệt hồng hào, không hẹn mà đâm sâu vào trong.

" Aaaa ~~ "

Takemichi trợn to đôi ngươi xanh biếc, cú đân mạnh bất ngờ khiến cậu theo bản năng vô thức rên lớn. Bên dưới bị Hanma điên cuồng rút ra thọc vào, miệng huyệt như đói khát ngậm chặt lấy thứ đồ chơi kia mà gặm mút. Tiếng nhóp nhép ướt át vang lênkhiến người nghe đỏ mặt tía tai, dâm thủy chảy ra theo đó là dòng máu đỏ tươi tuôn trào cùng lúc, khóe môi Takemichi mở bật, nước bọt theo đó tràn ra không ngừng chảy dọc từ cổ xuống đến chiếc bụng trắng mềm kia.

Hanma sau khi nhận thấy Takemichi có ý định bắn, y đột nhiên rút món đồ chơi ấy ra khiến Takemichi cảm thấy trống trải cần thứ gì đó lấp đầy. Tay cậu nắm chặt lấy cự vật sớm đã hùng dũng dựng đứng lên sau lớp quần thun dày cộm kia, không ngần ngại vuốt ve nó khiến Hanma bỗng chốc thở hắc một hơi rõ rệt.

Không kiềm chế được đè Takemichi lật úp người cậu nằm sấp xuống nệm, để mặt cậu vùi vào chiếc gối mềm mại, y một thân lột sạch quần áo mà đưa tay sục lên xuống thằng em của mình. Quả nhiên có mạnh miệng bảo sẽ để anh ấy khóc lóc cầu xin trước rồi mới làm, to mồm đến đâu đi chăng nữa cũng bị hiện thực vả cho sưng mặt.

Cho dù y có nhịn được thì thằng em của y cũng kịch liệt biểu tình, nó bảo đến giờ làm việc rồi thì chỉ còn cách thao anh ấy đến bất tỉnh nhân sự thôi chứ biết sao giờ.

Nâng cặp mông tròn trịa mọng nước kia vểnh lên, Hanma tay miết nhẹ vành cánh, trực tiếp đem ba ngón tay đâm vào. Từng ngón tay thon dài như thay thế dương vật mà ma sát vách thịt ấm nóng. Y lần mò một hồi liền cong môi cười ranh, đẩy mạnh ba ngón tay mình vào điểm G của cậu, đem nó không ngừng liên tục đâm rút, dâm thủy theo đó chảy ra ướt đẫm cả tay y.

" Ah~ Ch-chậm thôi...Hanma "

Không thèm nghe lấy một câu nào từ Takemichi, y mặc kệ ra sao vẫn liên tục ra vào ngón tay đều đều. Đến khi cậu sắp bắn lần nữa liền ngứa đòn dừng lại, đặt dương vật mình đập ' bành bạch ' lên cánh mông căng tròn, y để trước miệng huyệt đã ướt át dâm dịch, một phát liền đâm sâu lút cán.

" Ah~ Nh-nhẹ lại cái tên nhóc này ! "

Takemichi trợn to đôi ngươi màu trời, bực dọc quay mặt trách móc Hanma, tuyến lệ ăn đau liền tuôn rơi trên gương mặt thanh tú.

" Xin lỗi vì khiến anh đau nhưng nii-chan à, em nghĩ bây giờ em không thể nhẹ nhàng nữa rồi ! "

Dứt câu nói vừa đấm vừa xoa kia, Hanma bắt đầu luân động. Từng cái nhấp hông đều mạnh bạo, cự vật cùng vách thịt non mềm trừu sáp vào nhau. Y thoải mái vuốt ngược tóc ra sau, đặt tay lên vòng eo thon thả kia xoa nắn, cúi người để lại sau gáy và tấm lưng trắng trẻo kia đầy vết hôn ái tình.

" A...aa~ ch-chậm lại...a~ sâu quá...liền sư-sướng quá Shuji à "

Takemichi khuôn mặt đỏ phừng phừng lên trông vô cùng dụ hoặc, tay bấu chặt vào chiếc gối nhắm mắt hưởng lạc. Của Hanma quá đỗi to lớn, liên tục đâm rút ra vào khiến dâm thủy trào ra chảy dọc đùi cậu ướt đẫm một mảng gra giường. Takemichi ép mông mình lại để lỗ huyệt co bóp chặt hơn mà tham lam nuốt trọn thằng em của Hanma.

Đang chăm chú luận động, lại không ngờ nghe được Takemichi gọi tên của mình, khuôn mặt bất ngờ đến mừng rỡ, nụ cười tươi rói nhưng lại ranh mãnh vô cùng. Y đẩy mạnh côn thịt vào điểm G của cậu mà ma sát mạnh bạo.

" Anh thật là một tiểu yêu tinh dâm đãng, bị thao bởi đứa em trai nuôi mà mình yêu thương nhất cảm giác như thế nào hả ? "

" A...ưm~ Kh-không lạ lắm...dù gì... anh cũng...yêu nh-nhóc mà ư~~ ! "

Takemichi khó khăn giải thích, đôi môi bỗng chốc cong lên đường khuyết tuyệt đẹp. Không sai đâu ! Takemichi đã sớm phát hiện bản thân sinh ra một tình cảm không nên có giữa cậu và Hanma năm nhóc ấy 13 tuổi. Dẫu biết là sai trái nhưng từng ngày trôi qua, cái tình yêu đó lại mãnh liệt hơn nữa. Dù có cố gắng dập tắt nhưng nó vẫn nhen nhóm hi vọng mà mong rằng người kia có thể đáp lại tình cảm của cậu.

Hanma nghe đến đây bỗng dừng ngay lập tức, y lật người Takemichi trở lại đối diện mình, kề sát mặt cậu vui mừng hỏi:

" Có thật là anh cũng có tình cảm với em không ? "

" Ừm ! "

Nụ cười tỏa nắng thay cho câu trả lời là bằng chứng tốt nhất, Takemichi quàng tay qua cổ Hanma mà kéo sát gần mình. Giọng nói ma mị vang lên văng vẳng nơi đôi tai đỏ lựng kia:

" Biết rồi thì mau động đi chứ, anh khó chịu rồi đấy ~ ! "

Lắc hông khiến dương vật càng cương  cứng hơn nữa, Takemichi cố tình đưa đẩy mông mình khiêu khích Hanma.

Rồi thì sức chịu đựng con người luôn có giới hạn, Hanma ngây người, cười đểu một cái:

" Đêm nay em thao chết anh !!!! "

Côn thịt to lớn liên tục dập mạnh vào động huyệt ướt át chật hẹp, so với khi nãy Hanma liền cảm giác anh ấy đang co bóp nhiệt tình hơn. Cảm giác ấy khiến dương vật đã to lại có hiện tượng trướng thêm một vòng mạnh mẽ, vật nóng hổi ra vào liên hồi không ngừng đâm rút.

Takemichi bật to khuôn miệng rên rỉ, thần trí cậu bị cuốn theo từng đợt khoái cảm Hanma mang đến, không nghĩ quan hệ với người cùng giới lại sướng đến vậy. Cậu dễ dàng bày ra bộ dạng dâm dãng thèm khát trước mặt Hanma, thủy dâm dưới thân liên tục rỉ nước, mặc cho bản thân đang bị Hanma điên cuồng thao đến sưng tấy cúc huyệt.

Đặt Takemichi trên đùi mình, phía dưới tiếp tục công việc mà ra vào nhiệt tình. Côn thịt cương cứng đâm sâu vào tuyến tiền liệt nhạy cảm, khiến Takemichi ưỡn người sung sướng.

" Thật là không thể tin được mà, anh đã 28 rồi đấy, cớ sao cơ thể lại ngon lành như thế hả ? Anh làm em sắp phát điên lên rồi nha ! "

" A~ kì quá...a~ đâu...ph-phải anh mu-muốn...ư~ ...đâu "

Tay bấu chặt lấy cổ Hanma, Takemichi để lại mấy vết cào đau điếng, móng tay bén nhọn ghim vào da thịt y đến bật máu. Ăn đau khiến Hanma chảy mồ hôi mà nhăn mặt, móng tay người thương của y quả nhiên nguy hiểm, cào đau vãi b**p.

Luận động ngày một mạnh mẽ, cự vật thô to cứ thế trừu sáp vách thích mềm mại ẩm ướt, y cúi người liếm láp nơi nhũ hoa hồng hào, liếm mút nó như đứa trẻ khát sữa mẹ, lâu lâu lại lấy răng cạ cạ vào khiến Takemichi khoái cảm dâng trào cong người hưởng thụ. Tay trái trêu đùa một bên hạt đào căng cứng, tay phải đặt trên dương vật nhỏ xinh của Takemichi mà sóc lọ.

"  Aaa~...sắ-sắp...bắn...rồi...hahh ~ "

Đỉnh điểm dâng trào, Hanma điên cuồng đâm rút côn thịt liên tục vào nơi điểm G mềm mại.

' Bạch bạch ' ' nhóp nhép '

Tiếng da thịt va chạm nhanh hơn, một luồng khoái cảm dâng trào cực độ, cảm nhận nơi thân dưới cự vật đang co giật mãnh liệt, nơi quy đầu đỏ ửng của cậu liền tiết ra chút dịch lỏng.

' Phụt '

Cú đâm thọc mạnh mẽ đến từ Hanma, y bắn vào trong tất cả tinh hoa trắng ngần độc mùi hương riêng biệt, nhiều đến mức theo khe hỡ miệng huyệt chảy một ít ra ngoài. Cơ thể cả hai dính sát nhau, Takemichi tinh dịch đều phun trào nơi bụng nhỏ, một ít dính trên khuôn mặt điển trai của Hanma. Y đưa tay quẹt lên một ít, cho vào miệng liếm mút rất tự nhiên.

" Ngọt quá nhé ! "

Khuôn mặt Takemichi đỏ ửng, Hanma chần chừ rút thằng em mình ra khỏi động huyệt ấm nóng.

Takemichi sau khi thoát khỏi cơn khoái lạc, liền đè cả cơ thể Hanma xuống, ngồi trên chiếc bụng cơ múi săn chắc của y mà thích thú. Cả người em trượt xuống, cầm lấy cự vật vuốt ve nó nhiệt tình, cặp má bánh bao mềm mại chà sát thân côn thịt, đưa lưỡi rân rê từng đường gân guốc nhô lên trên thân hình to lớn ấy.

Nụ cười dâm đãng hiện ra, em ma mãnh cạ răng nơi thân cự vật, liếm nhẹ nó mà từ từ thưởng thức hương vị sữa đặc còn vướng lại.

Hanma ngửa đầu thở hắc, y nói:

" Nhanh cho vào miệng anh đi, đêm nay còn dài lắm ! "

Takemichi cười đến híp mắt, chiếc lưỡi tinh nghịch đùa giỡn dương vật to lớn, cậu đưa tay bóp mạnh quy đầu, vẻ gợi đòn hiện ra khi Takemichi định bẻ đôi nó.

Hanma hoảng loạn ngồi bật dậy, tay luống cuống che lại hạ thân, hoang mang nhìn Takemichi đang cười rõ tươi trông thấy.

Giọng cậu đều đều:

" Anh không thích khẩu giao nên là tiếc cho em rồi ! "

Câu nói thành công chọc giận Hanma, không thích BJ liền muốn bẻ gãy nó hả ?

" Anh không thích cũng đừng như thế, gãy rồi lấy đâu thứ to lớn thỏa mãn hậu huyệt dâm đãng của anh đây ?! "

Chưa để Takemichi trả lời, Hanma thẳng tay đè cậu xuống giường. Côn thịt một phát đâm sâu tận trong, dịch thủy nhớp nháp ma sát cự vật.

" Aaaa ~ "

Takemichi vẫn là chuẩn bị trước tâm lí, môi lưỡi cả hai quấn nhau trong đêm hoang lạc.

" 3 giờ sáng nhé ! "

Nở nụ cười thừa đòn thiếu đánh, Hanma cưng chiều hôn lên má cậu.

_ Đêm vận động kích tình này sẽ khiến anh thuộc về em mãi mãi. Hãy để những chuyện kia chìm sâu vào quên lãng, anh chỉ được nhớ mỗi bóng hình em thôi ! Cho dù nếu anh phát hiện hay ghét bỏ em, thì em cùng nhất quyết trói anh bên em đến không rời nửa bước.

_ Yêu anh ! Takemichi ♡

.
.

___

Hết phần 2

Q&A cùng author :3

Ngày 31/10/2021

• Tác giả: Khiết Linh Đông Hạ ( _Yurin_ )

Tôi bị vã cp này m.ng ạ😞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro