Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương VII. Đi chơi (3 phần)

Sắp:)))
__________________________Mở->>

Bên này, cậu trai lạ kia vào phòng liền thấy anh mình nằm chỏng chơ trên giường, mặt thì dính với giường, mông thì đưa lên cao... còn đâu là hình ảnh anh trai nghiêm túc yêu thương mà cậu trai đó biết chứ..?

__________________________Tua->>

Âm u quá... hôm nay đi chơi được không nhỉ....?

Câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu lúc này.. vẫn là chuếc sofa yêu quý của cậu, vẫn là dáng vẻ ngẩn ngơ nhìn trời nhìn mây, vẫn dáng nằm quen thuộc..

- Takemichi~ đang làm gì vậy em?

Shin từ trên đi xuống lầu ngáp dài ngáp ngắn, mặt thì ngáo ngáo ngơ ngơ hỏi cậu

-...chỉ là em thấy.. hôm nay bầu trời giống như đang buồn vậy..?

- Em nói gì vậy? Bầu trời bình thường mà?

Vừa nói anh vừa ngáp một cái rõ to! Chả có ý tứ gì cảaa!!!

Con nhà gia giáo nghiêm khắc như cậu ở với tên này bấy nhiêu ngày cũng bắt đầu học nết xấu của hắn ta rồi!!

• Gia tộc Hanagaki là một gia tộc lớn, nên cũng sẽ có những bài học khắc nghiệt cho người kế thừa - con trai độc nhất của ông bà Hanagaki - Hanagaki Takemichi

Và những điều tục cỗ hủ cũng không phải là không xuất hiện trong gia tộc khủng bố người nghe này. Bà nội cậu - người có ác cảm cực to lớn với mẹ cậu, nhưng lại yêu thương cậu vô bờ bến, nâng như trứng hứng như hoa..

Dù cùng là phụ nữ, nhưng bà luôn cố tìm cách làm khó mẹ cậu, làm mẹ cậu mất mặt trước người khác..

Cậu không thích bà làm như vậy, nhưng cũng không thể ghét bà bởi vì bà vốn không phải như vậy..

Nghe theo lời kể của cha cậu, bà cậu ngày xưa rất ngoan hiền biết lễ độ. Vừa rất hiền từ và vừa xinh đẹp nhưng từ khi gặp bà cố...

Bà cậu bị bóp méo tâm thức quá lớn từ bà cố, trọng nam khinh nữ là thứ bà nội cậu bị khắc sâu trong xương tuỷ khi làm dâu nhà Hanagaki giống mẹ cậu bây giờ vậy..

Bà đang tái hiện lại những gì ngày xưa mà bà cố làm với bà... một cách vô thức?•

/Anh đúng là cái đồ chả tinh tế miếng nào!/

Thầm oán anh một câu, cậu lại quay về công cuộc rơi vào trầm tư.. nhìn trời nhìn mây nhìn đất..

-....

Thấy Takemichi không trả lời, anh cũng biết ý mà bỏ đi lên lầu vscn... lúc đứng ở chân cầu thang còn ngoái đầu nhìn cậu một cái.. quả là một lớp sương dày.. chả thấy cậu đâu luôn rồi..

Cậu ngồi ngoài sofa, tay cầm điện thoại mở một bài nhạc thật chill.. rồi lại nhìn khung cảnh trắng xoá trước mắt kia..

/Mong là chiều nay có một chút- à không le lói một chút ánh nắng thôi cũng được../

------Tua ngắn->

[ tua ngắn: tua thời gian không quá xa hay quá gần với thời điểm hiện tại..
Mình sẽ cho đường kẻ ngăn cách là vết đứt không bao hết hàng để cho dễ nhận biết và mình để một gạch (-) này và một dấu (>) này]

Nằm đó thật lâu.. lâu ơi là lâu và đến một lúc nào đó cậu ngủ thiếp đi..

Có ba mẹ mà có cậu ở đây thì sẽ bị mắng té tát cho coi, trời lạnh đi nằm sofa đã thế còn không biết đắp chăn.. thật không biết chăm sóc bản thân là gì mà!

May mắn là có Shin, anh ta sau khi vscn xong liền đi xuống làm ít đồ uống, đi ra phòng khách thì thấy cậu vẫn nằm iii cái dáng hồi trước khi anh đi..

Anh vội kéo ghế của bàn ăn ra ngồi chắn trước hành lang.. một nơi vừa có thể quan sát cậu mà còn khuất được tầm mắt cậu..

Anh cứ ngồi trên ghế đó nhìn cậu rồi nhâm nhi li đồ uống, còn cậu thì chỉ nhìn trời thôi.. chả để ý gì hết, giống như bị thiên thần nào đó trên trời dắt đi mất rồi vậy..

Anh nhìn cậu nheo mày.. vẫn thấy một lớp sương dày đặc... chẳng thấy cậu đâu cả...!

Cứ thế mãiiii cho đến khi anh thấy vai cậu nhún nhảy lên xuống đều đặng, hơi thở cũng chậm và sâu hơn liền biết cậu ngủ rồi..

Anh không muốn đánh thức cậu, vì vậy anh nhanh chóng chạy lên tầng lấy cái chăn bông dày trong phòng đem đắp cho cậu..

/15 tuổi mà chẳng hoạt bát xíu nào nhỉ, cậu bé?Già trước tuổi là không tốt đâu nhé!/

Anh dùng tay kẽ chạm lên chiếc mũi thanh thoát đang đỏ ửng lên vì lạnh của cậu.. cười kẽ một cái rồi liền quay về cất cái ghế và khoác áo khoác, choàng khăn đi đâu đó..?
__________________________Tua->>

- Izana!

- A! Shin-ni!!

- Em đến tìm anh sao? Tưởng em quên mất người anh đẹp zai này rồi!

Anh lại gần chàng trai mang tên Izana, lấy tay còng cổ chàng trai ấy dùng tay còn lại xoa thật mạnh đầu hắn..

Hắn chỉ kẽ cười chả tức giận, quá thân với nhau rồi.. hắn là ai?

- Haha!

- Anh không giỡn nữa, mau vô nhà đi!

- Dạ

Chàng trai với làn da ngăm khoẻ khoắn, đôi mắt mang màu tím bảo thạch.. mái tóc chẻ hai mái dài có màu trắng rất đẹp. Ngủ quan xinh đẹp, lông mi và lông mày có màu trắng giống mái tóc vậy..

Hai bên tai đeo cặp khuyên tai có hoa văn hiếm thấy, nhìn khá lạ nhưng nó rất đẹp...

Hai người cùng nhau bước vào võ đường Sano, vừa bước vào thì gặp ngay chủ nhân cái võ đường ấy..

- Về rồi à? Izana?

- Con chào ông..

Lúc này Shin bổng thấy giống như đang vô hình dần đi theo không khí vậy..

- Chắc con mệt rồi nhỉ? Izana, vào nhà ăn cơm đi cháu!

Ông Sano nhìn hắn triều mến, yêu thương được lấp đầy dưới đáy mắt của người ông già nhỏ người khom lưng này...

- Khoang ông ơi còn cháu???

Shin lên tiếng để khiến bản thân không vô thức dùng thuật tàn hình trong ninja:)

- Vào trong nào Izana đứng ngoài lạnh lắm..

- Vâng! Shin-ni cũng vào đi

Lời nói của hắn giúp anh thoát ra được khỏi kiếp làm cá cảnh, ba người nói chuyện thêm một lúc rồi mới đi vào trong vì tiếng gọi của Emma..

• Nhà Sano mở một bửa tiệc chúc mừng người anh bỏ học từ hồi lớp 10 đi phiêu bạc giang hồ trở về nhà, Shin vì nhà có chuyện vui nên đã quên đi lời hứa cùng đi chơi •
__________________________Tua->>

3h50 chiều...

Cậu tỉnh dậy không thấy anh đâu, đầu nhảy số một lúc liền chốt là Shin về nhà rồi..

Nghĩ đến đây cậu hơi hụt hẫn... vì vừa mới mất đi một osin nghe lời... haizzz

Shin ra ngoài, cậu cũng ra ngoài nhưng hai hướng đi lại khác nhau.. cậu đi ra đường với bộ đồ trông có vẻ khá nhí nhảnh và năng động nhưng ấm áp với màu chủ đạo là màu nâu và trắng tuỳ theo các mức độ đậm nhạt... trên vai mang thêm một túi đeo chéo xinh xắn...

Cậu ra ngoài khoá cửa cẩn thận, chân cậu bước nhẹ trên tuyết trắng, hằn lên tấm thảm tuyết đôi chân nhỏ bé của cậu... cậu đang buồn..

Vẫn là bóng lưng cô đơn ấy... và quan trọng hơn là cậu đang đi đâu đây..??

/vẫn không có một tia sáng nào nhỉ..?/

Cậu đượm buồn, lại ngước mặt lên trời thở dài một cái..
__________________________Kết->>

Sắpppp:33 mà tui cứ thấy văn phong của tui càng ngày càng tào lao sao ý:|||

Còn ai thức không nào..😴?

"the third person is not a latecomer... the third person is an unloved person<)"
...7/4/2022...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro