Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

" Tao biết rồi, mà Kisaki này... Mày có biết chỗ nào đo kính uy tín không?"

Gì vậy Takemichiii, tao tưởng chỉ hai đứa mình đi với nhau thôi chứ!

Kisaki cũng bị cận, cậu ấy chắc chắn biết chỗ hơn hai đứa mù đường bọn mình.

Nghe câu hỏi này, Kisaki đẩy gọng kính nhíu mày.

" Sao tự nhiên lại hỏi vụ này?"

" Mắt tao hình như bị cận rồi, nhìn từ xa không rõ gì hết"

Như để chứng minh lời mình là thật, Takemichi còn chân thành chớp mắt vài cái.

" Biết, để mai tao dẫn mày đi. Tao là người quen của tiệm đó"

Được Kisaki đáp ứng, Takemichi vui vẻ chào tạm biệt gã.

" Quyết định vậy nhá, tao về đây"

Cậu thoải mái xoay người, chưa kịp bước thì tay đã bị ai đó nắm lại.

À, là Hanma.

Tên đó cười ngả ngớn với Kisaki.

" Không giới thiệu à, tên nhóc này là bạn của mày?"

" Bỏ cái tay mày ra Hanma!"

" Ể, khó ở quá đấy Kisaki. Đây chắc là đứa mày hay nhắc nhỉ? Hanagaki Takemichi "

Nói thì nói vậy nhưng Hanma vẫn nghe lời bỏ tay cậu ra. Rời đi cảm giác ấm áp, hắn trực tiếp choàng vai đè lên người cậu.

Bị cây cột cao 2 mét đè lên người, Takemichi cũng không có cảm giác nặng gì. Có vẻ tên này đã điều chỉnh lực của mình rồi.

" Là tao, mày cũng nổi tiếng lắm đấy, tử thần Kabukichou"

" Hể, vậy sao"

Hắn vui vẻ cọ đầu vào đống tóc bông xù của cậu. Không hiểu sao nhưng Hanma có cảm giác hưng phấn kì lạ khi gặp được tên nhóc này... Giống như đã gặp nhau rất nhiều lần.

" Này, đi thôi. Mày đang làm trễ kế hoạch của tao đấy, Hanma"

" Rồi rồi"

Lưu luyến rời khỏi người Takemichi, tên tử thần vẫn như lúc đầu thoải mái đi ra sau Kisaki.

" Bọn tao đi trước đây, đừng có la cà chỗ nào đấy, anh hùng mít ướt"

" Tao không phải trẻ con, Kisaki ngu ngốc"

Bực mình nhìn họ rời đi, Takemichi biết Kisaki sẽ gặp ai. Cậu cũng không cố gắng ngăn cản gã, cứu những lúc cần cứu là được rồi.

Về đến nhà, việc đầu tiên Takemichi làm là nhắn tin cho Hina rằng mình đã về nhà an toàn. Cô bạn nhỏ nhắc cậu về việc ăn uống đầy đủ và không được thức quá khuya, Takemichi cũng vui vẻ đồng ý.

Làm hết thủ tục, đồng hồ đã chỉ đến 10h45. Cậu nằm bệt ra giường, thoải mái nhắm mắt trong cơn gió nhẹ thổi của điều hòa.

.

.

.

" Tại sao mày lại quay về?... Trong khi mọi thứ đang tốt đẹp vậy hả!!!!"

" Tại mày mà Draken đã!!"

" kí ức về Touman và Baiji_san giao lại cho mày, cộng sự "

Chifuyu... Cộng sự, tao xin lỗi...

" Vĩnh biệt, anh hùng của tao"

Kisaki ...

" Mày vẫn chẳng thay đổi nhỉ? Người hùng của tao"

" Hãy cứu lấy Kurokawa Izana"

Kaku_chan... Xin lỗi, tao không làm được. Tao không cứu được ...

" Takemichi là người hùng của tao"

" Cuộc đời tao đã luôn chỉ toàn là đau khổ "

" Cứu tao với Takemitchy "

Mikey...

Thất bại!

Lại thất bại!

Thôi... Đủ rồi mà... Dừng lại đi! Tương lai gì chứ, quá khứ gì chứ! Dù có bao nhiêu lần, không phải vẫn vậy sao. Hức. Hức. Tha cho tôi đi mà. Hức.

Takemichi ngồi sụp xuống đất, nước mắt không ngừng rơi xuống. Hàng vạn kí ức đau khổ lặp đi lặp lại như cuộn băng đĩa lỗi. Xung quanh cậu toàn máu và máu, nó là của cậu sao?

Từ trong vũng nước đỏ lòm, một Takemichi khác trồi lên. Ôm lấy anh hùng của cả vị diện, thì thầm những lời ngọt ngào:

Đúng vậy, dù mày có làm gì, quyết tâm như thế nào, chịu đựng ra sao, hi sinh bao nhiêu. Kết quả đều như ban đầu, người chết sẽ chết, kẻ chìm trong bóng tối càng chìm sâu vào nó không phải sao.

Vậy nên... Ngoan ngoãn cởi bỏ thứ vô dụng đó ra nào, cái nhân tính đáng chết của mày. Nhanh nào, nắm lấy tay tao đi.

Phải r--

'TỈNH LẠI ĐI TAKEMICHIIIIIII!!!!'

Ai vậy?

Muộn rồi~

Vì tiếng kêu lớn, Takemichi đã giật mình theo quán tính nắm lấy tay người đó, rồi bị kéo vào vùng lầy đầy máu và nước mắt.

[...]

Như thường lệ, Hinata và Kisaki đến nhà đón cậu bạn thuở nhỏ đi học. Lần này quen cửa quen nẻo hơn, hai người trực tiếp mở cửa đi vào. Bất ngờ thay, Takemichi đã ngồi trên ghế phòng khách chờ họ. Cậu nở nụ cười tươi như mọi ngày:

" Chào buổi sáng Hina, Kisaki"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro