Chương 13
Hinata nghe vậy liền ngơ ngác.
" H-Hiểu lầm?"
" Bọn họ là mấy người bạn mà tớ có lịch hẹn, chỉ là đến sớm hơn dự kiến của tớ một chút. Họ sẽ không hại tớ, Hina không cần phải lo đâu"
Rồi cậu quay qua nhìn người vẫn còn đang nắm chặt cổ tay Draken, kéo nhẹ tay áo của hắn ra.
" Kisaki, mày đừng tự tiện đặt tội danh cho người khác được không, do đám năm ba trường mình đánh người ta trước đấy!"
Thuận theo lực kéo của Takemichi, kisaki bỏ tay mình ra, còn không quên lườm Draken một cái.
" Tch, mày đi đâu phải nhắn cho bọn tao biết trước chứ, nếu không nhờ Hinata tình cờ gặp được đám Mizo thì giờ mày đã bị bắt cóc luôn rồi. Lỡ gặp nguy hiểm rồi sao, mày lại định tự mình giải quyết à!"
Cúi đầu im lặng, Takemichi biết đây là cách tốt nhất để hạ cơn giận của hắn. Quả đúng như cậu nghĩ, Kisaki nói thêm được một chút liền ngừng. Hắn nâng cằm cậu lên, để Takemichi nhìn thẳng vào mắt hắn.
" Lần sau mày lại như vậy thì đừng mong tao tha cho mày, đây là ngoại lệ duy nhất, rõ rồi chứ, Hanagaki"
Giận rồi! Gọi cả họ mình luôn!
Hay để tao ra tán nó một cái nhé! Takemichiii~
Mày nghĩ cũng đừng nghĩ, Số 2.
" Tao biết rồi, bỏ tay mày ra khỏi cằm tao đi Kisaki"
" Hừ, đừng về quá trễ. Chúng ta đi thôi, Hinata"
" Chờ tớ chút. Thành thật xin lỗi vì sự nhầm lẫn này, Takemichi hôm nay nhờ hai người chăm sóc cậu ấy nhé! Tạm biệt"
Hinata cúi đầu một cái thật sâu rồi rời đi theo hướng của Kisaki.
Takemichi nhìn sự việc đã đâu vào đấy thì đi đến tủ thay giày. Nhìn hai con người vẫn đứng như trời trồng, cậu liền tiến lại vỗ nhẹ.
" Tao xong rồi, đi thôi"
Mikey quay qua nhìn cậu với đôi mắt vô hồn, toàn thân toả ra sát khí.
" Ahhh, tao đã nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn. Tệ thật đấy Takemichi. Mày muốn chết như thế nào?"
Há há há há, má hảo diễn sâu. Nhìn Mikey chiến quá há há há.
Phụt-ff mày đừng có cười nữa coi, vỡ xô bây giờ, yên lặng cho tao hoàn thành nhân vật coi.
Được được, tao sẽ im lặng
.
.
.
Há há há.
" Phụt-ff xin lỗi Mikey, mày chờ tao chút há há há "
Draken nhìn người mới nãy bị Mikey doạ cho đứng hình rồi lại đột nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Thằng này có vấn đề về thần kinh à.
" Hửm?"
Mikey thấy Takemichi cười thở không ra hơi vẫn muốn cười tiếp, làm anh có cảm giác mình là người bị chọc ghẹo chứ không phải cậu.
Takemichi thì cười bò ra sàn.
Mẹ mày Số 2, dừng lại đi!
Mày nghĩ tao không muốn ngừng à, do thằng Mikey nó chúa hề chứ bộ khặc khặc.
[...]
Sau một khoảng thời gian tịnh tâm, Takemichi cuối cùng cũng kìm chế lại được. Cậu hít sâu một hơi định mặt đối mặt Mikey để trả lời thì.
" T-Tao x-xin lỗi... Há há há "
Quạc quạc há há há.
Cái thằng quần nhây như chó này!
Draken nhìn tên vừa nhịn cười không được bao lâu giờ lại lăn quay ra cười tiếp. Bất lực tiến lại vác cậu lên vai như bao cát, hắn trực tiếp đi ra khỏi trường.
Đéo hỏi đáp gì nữa hết.
Bên Mikey thì não nhảy ra hàng loạt dấu chấm hỏi, câu hỏi này buồn cười đến vậy à? Hắn thấy ngầu mà nhỉ. Đi theo sau Draken vác Takemichi vẫn còn đang cười. Mikey có cảm giác muốn cười theo cậu rồi. Và hắn cười thiệt.
" Takemitchy, mày đừng cười nữa coi!"
" Xin- há há xin lỗi Mikey, tao- há há tao đang cố gắng kìm lại- há há"
Nội tâm Takemichi cũng bất lực lắm chứ đùa, cái tên kia không ngừng cười được thì sao cậu ngừng được cơ chứ.
Số 2, mày mà không dừng lại là tao không nói chuyện với mày nữa đâu.
Người ta biết rồi mà, không cười nữa, không cười nữa.
Lúc Takemichi tỉnh táo lại thì đã thấy mình nằm trên bãi cỏ rồi. Bên phải là Mikey, bên trái là Draken, cả hai đều nhìn chằm chằm vào cậu.
" Rốt cuộc cũng ngừng cười rồi takemitchy. Tao không hiểu câu hỏi của tao có gì làm mày buồn cười đến như vậy"
" Mày cười ghê thật đấy Takemichi, không mỏi hàm à "
Takemichi thở hắt ra.
" Mỏi chứ, xin lỗi nhé Mikey, câu hỏi của mày không buồn cười đâu. Chỉ là tao tự chọc cười chính mình thôi. Cái câu hỏi tao muốn chết như thế nào ấy, tao đã từng đặt ra cho bản thân mình. Nhưng chính tao lại không có câu trả lời về cái chết. Đáp án của nó luôn là TỒN TẠI, Mikey. Tao phải luôn TỒN TẠI"
Mikey chìm đắm vào đôi mắt của Takemichi khi cậu nhìn thẳng vào hắn, miệng nói ra những lời nghiêm túc làm hắn rùng mình. Cảm giác như chết đuối trong biển xanh vô đáy, dù rằng đôi mắt này mới trước đó thôi, nó còn trong xanh như bầu trời mùa hè oi nắng.
Takemitchy đang khóc, bên trong Takemitchy đang khóc!
________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro