Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Rắc , tiếng động phát ra từ một phía . Chiếc điện thoại vỡ tan , mảnh kính cứa vào tay . Từng dòng chảy dài trên cách tay Ran , khuôn mặt bực dọc

" Chuyện gì khiến anh tức giận vậy "

Bất ngờ , Rindo lấy giấy chạm lau cho Ran . Đôi mắt anh toát lên vẻ đau đớn , bật dậy

" Định đi đâu ? "

Thấy anh định chạy đi mà không giải thích , Izana giữ lại . Khó nói

" Takemichi !! "

Nghe được tên người thương. Bọn hắn cùng nhau đi đến chỗ em , những suy nghĩ loạn cả lên . Cảm xúc khó tả khi biết đó là bệnh viện , trong lòng van xin em ổn

Họ thực sự rối vì không biết phòng , nhờ Kisaki người duy nhất bình tĩnh để hỏi

Dãy hành lang và con số , chúng nhòe trong mắt bọn hắn . Khiến việc tìm kiếm khó khăn

Chết chân trước cửa , lòng nóng như lửa đốt . Bọn anh sợ không dám đối mặt với em , người con trai mình yêu mà không bảo vệ nổi . Để phải thấy ở đây

Lấy dũng khí bước vào , nhìn người mới vô . Nụ cười tắt , hốt hoảng đây không phải người em muốn gặp

" Tại sao các anh lại ở đây ? "

Em nói lấp , lo lắng bấy lâu dâng cao

Đôi mắt đỏ , bọn anh không muốn cho em thấy mình khóc . Khung cảnh thật lạ từ chiếc giường trắng hay chăn hoa hướng dương . Nó hài hòa khiến ta đau

" Naoto cho anh biết "

Em tránh ánh mắt , bọn họ khó hiểu

" Em không giải thích ? "

Giọng nói khàn có chút dịu , ngặm chặt môi khi baji hỏi

" IM LẶNG ?! ĐÓ LÀ CÂU TRẢ LỜI ? "

Lớn giọng , bọn anh dần mất kiên nhẫn với em

" Xin lỗi , em nghĩ chưa tới lúc "

Điên mất thôi ,  cứ như câu của miệng

" Xin lỗi ? Anh không hiểu lúc là bao giờ ? "

Bấu chặt chiếc mền , cúi gầm đầu xuống . Em không đủ tự tin để nói

Thở dài , nếu cứ như vậy đến bao giờ mới kết thúc . Giải tỏa không  khí , kazutora lên tiếng

" Có lỗi luôn mặc định trong em phải không ? "

Lắc đầu , suy ngẫm lại trước khi hỏi bất kì câu nào . Bọn anh không giận , không muốn em phải co rúm trước mặt mình . Chỉ muốn nghe câu thật lòng

"  Sợ bị bỏ rơi , em sợ lắm "

Những giọt nước mắt chảy dài khuôn mặt , em run rẫy . Họ yêu còn không hết lấy gì bỏ

" Anh chưa bao giờ nói như vậy "

Thân hình mảnh mai , đôi vai nhỏ của em . Nó làm bọn anh lo lắng ngày đêm

" Không nói , vì em nghĩ nếu anh biết ..."

Nặng nề thật , nói cũng khiến em phát mệt

" Nếu biết anh sẽ bỏ Take mất "

Nhận thức muốn đứt quãng , bọn anh đã làm điều gì để giờ em . Không mở lòng mình , niềm tin của em dành cho họ có còn không . Nỗi bất an phải chịu mỗi ngày

" Em muốn phát bệnh mọi thứ "

Đối diện nhìn , nó làm bọn anh có chút ái ngại

" Em không ổn đâu một chút cũng không ! "

Lấy tay mình che đi những cảm xúc đang rơi xuống . Trái tim khâu vá của em , không lành nhanh tới vậy

" Nuốt mọi thứ kể cả không ổn , điều an ủi em đợi anh là gì ?

Khụy gối , nắm tay em như cầu xin sự tha lỗi . Cảm thấy không xứng đáng được tình cảm của em

Bọn anh chưa bao giờ nghĩ , mình là người khiến em bị tổn thương nhiều như vậy . Đúng , đang cố gắng để bù đắp cho khoảng trống đó

"  Là căn bệnh này , thứ duy nhất em cảm thấy thuộc về mình "

Cách yêu sai làm em phải chịu đựng , cảm giác cô độc thành thói quen

" Tại sao phải cố gắng nhiều , em không thích vật chất "

Nhìn từng người , nụ cười buồn đẹp nhất

" Take thích là hành động yêu thương dành cho mình "

Đau là cảm giác , cứu rỗi em mỗi lúc bất lực . Tự làm hại mình cứ như thú vui để rồi ôm mình

Đôi mắt thâm quần lâu ngày không ngủ , thiên thần lòng họ . Gục ngã rồi , sẽ chẳng bao giờ đứng dậy được

Ước gì có thể quay lại , sửa sai lầm . Tạo cho em hạnh phúc nhỉ

Thiên thần không cánh cũng chỉ là người thường . Người khác muốn bay em thì không

Tiếng ra vào mỗi lần đi chung , ánh mắt đăm chiêu . Mọi người yêu nhan sắc anh , họ ghét em vì không đáng nhận từ anh

Sẽ chẳng có điều gì tốt khi yêu anh , em hận vì mình ngu ngốc . Mà mặc kệ chúng đi , chả quan tâm thị phi

" Hận không đâu , em tha thứ "

Ngước nhìn em , nụ cười vẫn trên môi . Em không còn vui hay buồn chỉ không muốn liên lụy nữa

Thiếp đi vì mệt mỏi , bọn anh cảm thấy nên bỏ cái tôi của mình.  Để tiếp tục mối quan hệ này , trong số chúng ta . Chả ai muốn bị bỏ rơi cả

Ôm em vào lòng thật chặt , hôn mái tóc xơ xác . Họ đau mắt vì khóc , tim đau vì em

Cảm giác của một người đứng cửa chết , bọn hắn không thể hiểu và mãi cũng không . Cảm nhận qua câu nói của em , thứ duy nhất có thể cảm nhận

Đêm nay bọn anh muốn được ở bên em và cả sau này . Thời gian của họ sẽ bù đắp tất cả , lần này sẽ không tái phạm lỗi lầm quá khứ

Với em đêm nay thật thoải mái , sau một thời gian dài . Vì đã trãi lòng hết chăng ? Không biết nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro