9
Park Jongseong sau khi nghe được cuộc điện thoại từ Heeseung liền tức tốc chạy thẳng về nhà. "Có chuyện xảy ra rồi". Xe dừng trước cửa, hắn nhanh chóng chạy lên phòng kín, vừa vào đã thấy thân ảnh của Heeseung cùng với Niki đang vô cùng lo lắng.
Heeseung thấy hắn cùng với bóng dáng của Sim Jaeyun lên tiếng:
-Người của Jungwon thông báo, Jungwon đang bị thương. Đêm qua bọn họ bị tập kích bất ngờ, nó vì bất cẩn bị trúng một viên đạn ngay ngực, đang hôn mê. E rằng không thể về trong hôm nay
-Đã điều tra ra kẻ đứng sau chưa? - Jongseong điều chỉnh lại tâm trạng nói.
-Vẫn chưa, bên Jungwon tổn thất người không hề nhỏ, may thay vẫn chạy trốn được. Nếu không....
Cả đám im lặng, dù Jungwon chỉ là anh em sống cùng với bọn họ từ nhỏ đến lớn. Tuy vẻ ngoài có thể lạnh lùng nhưng thực chất bên trong bọn hắn lại vô cùng lo lắng bà tức giận. Bọn người đó lại dám chơi kiểu bẩn thỉu như vậy, chết tiệt. Jongseong thở hắt nói:
-Đều quan trọng là bây giờ chúng ta cần phải đưa Jungwon về đây. -Heeseung, Jaeyun. Tao biết bọn mày đang rất lo lắng, nhưng chúng ta không nên bứt dây động rừng. Chuyện Jungwon bị thương tốt nhất vẫn nên giữ kín, nếu bị truyền ra ngoài sẽ rất bất lợi
-Bọn tao biết rồi - cả 2 người bọn họ đồng thanh nói.
Jongseong trầm ngâm một lúc, sau đó quay sang nhìn Niki, kẻ bình tĩnh nhất cả đám luôn luôn là hắn.
-Niki, chuyện đưa Jungwon về đây, tao tin tưởng mày
-Được. Dù kẻ đó có là ai thì tao cũng sẽ mang được Jungwon trở về
-Phải rồi, hãy đi chung với Sunghoon, dù gì vết thương của Jungwon cũng cần nên được điều trị sớm
Nói rồi, Niki bước ra khỏi phòng, tay rút điện thoại ra gọi cho Sunghoon. Jongseong nhớ ra rằng Sunoo vẫn đang ở bệnh viện, hắn cần phải đến bên cậu. Liền đứng dậy bỏ đi, trước khi đi còn nói:
-Đừng lo lắng, chúng ta phải tin tưởng Niki và Sunghoon, phải không?
Heeseung và Jaeyun không ai nói với nhau câu nào, đành trở về phòng của mỗi người. Jongseong một mình chạy xe đến bệnh viện. Vừa đặt chân ra khỏi xe đã bắt gặp bóng dáng của Sunghoon. Cả hai nhìn nhau, đều biết đối phương đang suy nghĩ gì, Sunghoon liền gật đầu rồi leo lên chiếc xe bên cạnh.
Jongseong bước từng bước đến phòng bệnh của Sunoo, cậu là vẫn đang ngủ. Hắn nhẹ nhàng mở cửa bước vào bên trong. Nhìn thấy những vết bầm tím trên tay cậu, cùng với khuôn mặt đỏ au mà không khỏi tức giận. Im Yuna lại dám ra tay với cậu. Cả ngày hôm ấy, hắn bỏ hết mọi chuyện mà ở bên cậu. Niki và Sunghoon cũng lên đường trong ngày hôm đó.
Sáng hôm sau, Sunoo mơ màng tỉnh dạy nhận ra mình đang ở bệnh viện. Liền động đậy người thì mới biết bàn tay của mình đang được Jongseong nắm lấy. Hắn phát hiện cậu đã tỉnh liền ngồi dậy, cả đêm qua ở bên cậu không ngờ lại ngủ quên mất.
-Nhóc con, em ngủ lâu thật đó. Tên Sunghoon đó lại nói với anh rằng một lát em sẽ tỉnh...mà không ngờ...
-Sao tôi lại ở đây? Phải rồi, chị Yunjin...chị Yunjin sao rồi? - cậu không để tâm đến lời nói của hắn mà hỏi ngay Yunjin.
Hắn cười khổ nhìn cậu, con cáo nhỏ này, bị đánh đến như vậy mà vẫn chỉ lo cho người khác. Xoa nhẹ đầu cậu nói:
-Đừng lo lắng, Yunjin không bị sao cả
Sunoo định bước xuống giường thì bị Jongseong ngăn lại. Cậu đành ngoan ngoãn ngồi ở trên giường. Một lúc sau, người của hắn mang vào một tô cháo to cùng với vài viên vitamin. Hắn ân cần từng cử chỉ đút cho cậu ăn, cậu cũng không phản kháng mà ăn rất ngoan. Sau khi ăn xong, uống hết mấy viên thuốc kia, cậu mới mở lời:
-Jongseong, tôi muốn đến chỗ của chị Yunjin
-Được, nghe em
Jongseong liền kêu người mang đến cho cậu một bộ đồ mới để thay. Sau khi hoàn chỉnh, hắn tiến đến bế cậu vào lòng, Sunoo vì bất ngờ mà tay ôm chặt lấy cổ hắn, gương mặt liền ửng đỏ trách móc:
-Tên vô sỉ, thả tôi xuống, tôi có chân tự đi được
Hắn giả vờ như không nghe thấy cậu nói, ung dung tiến ra ngoài xe. Sunoo lúc này bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm khiến cho cậu xấu hổ, liền cúi đầu nép vào áo hắn, Jongseong hài lòng mà khẽ cười. Xe lăn bánh, chuyển hướng tới căn hộ mà hắn đã chu cấp cho Yunjin trước đó. Sunoo ngồi yên trong lòng của Park Jongseong không động đậy gì. Còn hắn thì hết nghịch tóc cậu lại chuyển qua nhéo má, cái má phúng phính mềm mại búng ra sữa đó làm hắn u mê mà muốn cắn. Sunoo bất lực để cho hắn làm gì thì làm.
Xe dừng lại ở một khu chung cư cao cấp, đây là nơi mà từ trước tới giờ cậu luôn ao ước được đặt chân đến. Hắn vẫn khư khư bế cậu trong lòng tiến vào trong.
-Mẹ, đó không phải là anh Sunoo sao? - một cô gái xinh đẹp vừa bước ra khỏi cửa xe bỗng nhìn thấy cậu liền khều người mẹ của mình.
Người phụ nữ trung niên ăn mặc lịch sự kia ngước nhìn, tầm nhìn lúc này đã bị hạn hẹp nên chỉ có thể nhìn thấy mỗi Jongseong, bà lạnh giọng nói:
-Con nhìn nhầm rồi. Sunoo nó không có diễm phúc được quen biết với Park Tổng đâu. Mà con cũng nên chuẩn bị đi, sắp tới chúng ta sẽ đến gặp Tứ gia đó
-Có chuyện gì sao mẹ?
-Là chuyện liên quan tới hôn nhân của con
-Mẹ!! Con chỉ mới 17 tuổi, học hành chưa xong mà đã tính đến chuyện hôn nhân? Con không chịu đâu
-Đừng có nhiều lời. Ta nói sao thì con cứ nghe vậy đi
Dứt câu liền tiến thẳng vào xe. Lúc nãy khi nghe đến tên Sunoo, bà vô cùng lo sợ, bởi vì sợ cậu sẽ vạch trần ra sự thật khi ấy. Năm đó, sau khi nhẫn tâm vứt bỏ Sunoo, bà đã gạch tên cậu ra khỏi gia phả, mặc dù là con trai lớn. Nhưng nếu để người ngoài biết con trai lớn của Kim gia lại là một Omega, điều này sẽ là một sự sỉ nhục. Sau khi mang bầu đứa thứ hai - Kim Minjeong, cô là một Beta. Bà lại cho cô mang danh nghĩa là con gái lớn của gia tộc Kim. Và tất nhiên, cuộc hôn nhân này là thuộc về Kim Sunoo chứ không phải là Kim Minjeong. Minjeong lại chẳng biết gì, chỉ biết nghe theo lời bà.
Thang máy dừng lại ở lầu 40, tầng cao nhất của khu chung cư cao cấp này. Hắn bế cậu đến căn nhà cuối hành lang, chờ đợi một hồi cánh cửa cũng mở, là Ahn Yunjin. Đặt cậu xuống, Sunoo không chần chừ mà ôm lấy Yunjin vào lòng, thầm trách.
-Yunjin ngu ngốc, chị thật ngu ngốc
-Sunoo ngoan, chị không sao. Em có sao không, cô ta có làm gì em nữa không?
Yunjin lo lắng liền quay người cậu 180 độ. Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình ở đây, tay còn được gắn kim truyền nước, đầu thì băng bó lại. Lúc sau mới biết đây là căn nhà mà Park Jongseong mua, dặn cô hãy ở lại đây. Nhận thấy được ánh mắt giết người của Jongseong, cô liền thả cậu ra.
Cả ba bước vào trong, Yunjin liền đi lấy nước và đồ ăn ra để trên bàn. Sau đó cô nói với Jongseong.
-Park Tổng, cảm ơn ngài đã bảo vệ em ấy
-Chuyện tôi nên làm - hắn vẫn chăm chú nhìn vào cậu. Yunjin nhận ra ánh mắt đầy trìu mến mà hắn dành cho Sunoo. Im Yuna tuy được sủng ái nhưng ánh mắt này ả chưa từng nhận được.
Chuông điện thoại của Jongseong vàng lên, là Sim Jaeyun gọi hắn. Mở máy nghe, xúc cảm liền thay đổi, Yunjin nhận ra điều kỳ lạ ở hắn. Cũng không để tâm, chỉ chú ý tới Sunoo.
-Sunoo, tạm thời em hãy ở lại đây với Yunjin. Anh sẽ quay lại tìm em
Nói rồi hắn nhanh chân tiến ra phía cửa. Trước khi đi còn không quên dặn người của mình bảo vệ họ cẩn thận. Sunoo cũng không chú ý cho lắm, trong mắt cậu lúc này chỉ có mỗi hình bóng của Yunjin. Chiếc xe dừng lại trước nhà chung, hắn mở cửa bước xuống xe. Tiến vào trong đã nhìn thấy bóng dáng ung dung của Jaeyun ngồi trên ghế.
-Mày với người tên Sunoo có quan hệ gì?
-Chuyện của tao không đến lượt mày xem vào
Sim Jaeyun đứng dậy, đi đến đối diện hắn. Khí tức của hai tên Alpha này là đang đối chọi với nhau.
-Im Yuna dù sao cũng là người của chúng ta, mày đừng vì người ngoài mà đối xử với em ấy như vậy
-Sim Jaeyun, Im Yuna đã đụng vào thứ không nên đụng, tao trừng phạt cô ta là đúng
Jaeyun không nói gì nưa, liền thu lại khí tức của mình, bỏ ra ngoài để lại Jongseong. Sau vụ việc hôm qua của Jungwon, người của hắn cũng đã điều tra ra lí do tại sao Im Yuna lại bị Jongseong bắt giữ. Sim Jaeyun đến nơi Park Jongseong lần đầu đem cậu đến, muốn nhìn rõ mặt của người tên Sunoo kia. Rốt cuộc là có quan hệ gì với Park Jongseong mà lại có thể tác động lên hắn như vậy. Nhưng không ngờ, khi đến đây lại không có ai, được biết là tên Jongseong kia đã mang cậu đi. Hắn ra lệnh cho tài xế chạy đến Hắc Dạ.
Bước vào căn phòng tối, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc và tiến tới. Im Yuna như sống dở chết dở, dù gì khi còn ở En Bar cô ta cũng đã quen ăn sung mặc sướng. Nhìn thấy ả ngồi co ro một góc, tóc tai thì rối bời làm hắn có chút đau lòng. Hắn ra lệnh cho người thả ả ra. Im Yuna được thả ra liền chạy đến ôm chầm lấy Sim Jaeyun mà khóc lóc, giọng trách mắng:
-Jaeyun à, em đã rất rất sợ...hức
-Được rồi, anh ở đây
Jaeyun ôm lấy ả mà an ủi. Nhìn ả như vậy hắn có chút không cam tâm, liền bế ả vào lòng đưa ra xe chạy thẳng vè căn hộ của ả. Im Yuna ngoài mặt thì tỏ vẻ đáng thương, yếu đuối nhưng trong lòng lại đang đắc ý. Có Sim Jaeyun bên cạnh ả, thì Sunoo kia chẳng là cái thá gì. Không những vậy, không còn Jongseong thì cô vẫn còn những người kia, họ là rất sủng ái cô.
Phía bên của Niki và Sunghoon, sau khi nhận định được vị trí của Jungwon thì họ đã hành động và giải cứu anh an toàn. Thật may là vết thương của Jungwon không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi vài tuần là có thể hồi phục. Niki cũng đã nhắn tin báo cáo với mọi người cho đỡ lo.
Heeseung và Jaeyun sau khi nhận được thông tin thì mừng thầm trong lòng. Người anh em của bọn hắn cuối cùng cũng đã bình an mà trở về. Nhưng trong lòng mỗi người lại dấy lên một suy nghĩ, rốt cuộc là ai lại dám đối đầu công khai với họ? Dám tấn công như vậy thì thế lực không phải dạng vừa.
--------------------------------------------------
Bonus chap sau xíu nè =)))
Cánh cửa mở ra, Yunjin một phen cả kinh liền lùi vài bước ra sau. Khí chất của người đứng trước mặt khiến cho cô không dám thở mạnh. Cô nuốt nước bọt, giọng run rẩy mà mở lời.
-(....) Tổng...ng...ngài
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro