8
Phía bên Sunoo, tuy được đối xử rất tốt nhưng cậu vẫn luôn không ngừng lo lắng cho Yunjin. Park Jongseong sau buổi đó cũng chưa đến thêm lần nào, nhưng hắn lại chuẩn bị cho cậu mấy vỉ thuốc ức chế phòng ngừa khi cậu phát tình.
Sunoo phát hiện ở đây cậu lại mập ra. Chỉ có ăn rồi ngủ, không được đi đâu nhiều. Điều này khiến cho cậu phát điên. Đang ngồi loay hoay thì một tên vệ sĩ đi vào, nói cậu nhanh chóng chuẩn bị, họ sẽ đưa cậu đến gặp Yunjin. Nghe tin cậu mừng rỡ, nhanh tay sửa soạn đồ theo họ ra xe.
Chiếc xe dừng lại ở một quán bar, Sunoo ngước lên mới phát hiện nơi này chính là En Bar. Không phải chị Yunjin bảo không được phép tới nơi này sao? Còn chưa hiểu chuyện gì họ đã đưa cậu lên một căn phòng VIP.
Ngồi chờ một lúc lâu thì cánh cửa cũng mở ra, là tên quản lí Hong đưa Yunjin đến. Sunoo mừng rỡ khi nhìn thấy cô, chạy đến ôm chặt lấy cô nói:
-Yunjin, em nhớ chị lắm
-Chị cũng nhớ em lắm, Sunoo yah
Yunjin buông cậu ra, lau một ít nước còn đọng lại trên mắt cậu, xoa đầu cậu mỉm cười. Nhóc con này có vẻ đã được bọn họ chăm sóc rất kỹ, hình như còn béo lên.
-Yunjin, sao chị lại gầy thế này? Có phải tên Jongseong gì đó bắt nạt chị không?
-Jongseong? Ý em là Park Jongseong? - Ahn Yunjin kinh ngạc khi cậu nhắc đến cái tên này. Và điều quan trọng hơn, cậu lại dám gọi thẳng tên của hắn, ngoại trừ Im Yuna thì không ai có thể gọi thẳng tên của bọn họ, duy chỉ riêng Park Jongseong thì ả ta chỉ có thể gọi anh bằng cái tên Jay, không thể gọi thẳng ra như cậu.
-Phải, anh ta đã hứa với em sẽ chăm sóc chị cẩn thận
Yunjin lúc này mới nhận ra lý do tại sao Park Jongseong lại ra mặt bảo vệ cô. Thì ra là nhờ Sunoo. Nhưng rốt cuộc là họ có mối quan hệ gì với nhau?
-Sunoo, nói chị nghe. Em quen với Park Tổng sao?
-Ý chị là Park Jongseong? Thật ra em với anh ta chỉ mới quen biết thôi. Anh ta bảo nếu em ngoan ngoãn nghe lời, anh ta sẽ đảm bảo an toàn cho chị
-Ngốc. Sunoo, hắn ta đã làm gì em chưa? - cô cốc nhẹ vào trán cậu.
Sunoo nghe đến đây thì im lặng một hồi. Yunjin thấy bất thường liền trở nên mất bình tĩnh mà quát cậu.
-SUNOO!!
-Thật ra...lúc em gặp anh ta...bản thân lại bị phát tình...nên anh ta...
-Park Tổng là Alpha...em...đã bị đánh dấu chưa? - cô kinh ngạc, từ trước đến nay, ngoài nữa nhân Beta ra, họ không bao giờ lên giường với nam nhân. Không những vậy họ còn ghét cay ghét đắng Omega.
-Chị yên tâm, vòng cổ em luôn đeo
Ahn Yunjin thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bản thân cô không khỏi bất ngờ rằng Jongseong lại làm chuyện đó với cậu. Chỉ là không để ý, sau cánh cửa kia Im Yuna đã nghe được toàn bộ câu chuyện. Ả ta tức giận nắm chặt bàn tay, ả hận không thể lao vào trong phòng mà giết chết cái người tên Sunoo kia. Ả bực tức đi về phòng của mình.
-Sunoo. Thì ra chính là mày, vì mày mà Jay tát tao, vì mày mà anh ấy thay đổi thái độ với tao
Nghĩ đến chuyện Jongseong đã lên giường với người tên Sunoo ấy mà ả ta không ngừng ném đồ đạc. Ả cũng không ngờ rằng, Jongseong lại lên giường với một Omega. Cả xã hội này ai mà không biết 6 người bọn họ ghét nhất là Omega. Nhưng lại là thời kỳ phát tình, chẳng lẽ... bước cuối cùng cũng đã làm rồi?
Không kìm được cơn tức nữa, Im Yuna đi đến căn phòng đó một lần nữa. Tức giận đá cửa phòng, phi đến chỗ của hai người đang nói chuyện, nắm lấy tóc của Sunoo lôi ra.
-Thì ra là một thằng con trai. Lại còn là Omega. Thứ dơ bẩn, thấp hèn
-Im Yuna, thả em ấy ra - Yunjin bất ngờ trước hành động ấy của ả, liền nhào tới tháo tay ả ra thì bị ả đá cho một phát. Đầu đập vào tủ mà ngất đi.
-Chị Yunjin...aa...bỏ tôi ra... - nhìn thấy Yunjin bị ngất đi, lúc này cậu vô cùng hoảng sợ nhưng lại không làm được gì.
-Thằng khốn, cái loại thấp hèn như mày mà cũng đòi lên giường với các anh ấy. Ngày hôm nay mày phải chết
'CHÁT'...'CHÁT' - hai cái tát giáng thẳng xuống hai bên má của Sunoo. Ả ngày càng dùng lực hơn, giật ngược tóc cậu ra sau mà ra sức chửi mắng.
-Con chó, loại Omega bẩn thỉu. Đừng ỷ mày lên giường với Jay là anh ấy sẽ cưng sủng mày. Anh ấy chỉ đang chơi đùa mày thôi. Jay là của tao
Dứt lời, ả hất cậu ra sau. Sunoo cũng vì thế mà té ngửa. Im Yuna đi lại, dùng chân đá thẳng vào người cậu. Sunoo chỉ có thể ôm thân mình mà chịu đựng. Im Yuna đang định đạp thêm một cái nữa thì cửa căn phòng mở ra. Yuna ngừng lại hành động quay người liền bắt gặp thân ảnh quen thuộc khiến ả ta run sợ.
-J...Jay
Park Jongseong không nói không rằng chạy nhanh đến chỗ cậu. Nâng người cậu lên giọng hốt hoảng.
-Sunoo....Sunoo...tỉnh lại đi em...Sunoo?
Nhận thấy người trong lòng không có động tĩnh. Hắn ngay lập tức bế cậu lên chạy ra khỏi quán tiến vào xe. Trước khi đi còn không quên dặn người của mình.
-Bắt nhốt Im Yuna. Đưa Ahn Yunjin đến bệnh viện
-Jay à...em... - không để ả nói hết câu, người của Jongseong đã đánh vào gáy khiến cho ả bất tỉnh. Quản lí Hong lúc nghe chuyện cũng chạy đến thì tất cả đã bị đem đi theo lệnh của Park Jongseong, liền rút điện thoại ra gọi cho Sim Jaeyun.
-Sim tam thiếu, có chuyện xảy ra rồi ạ
Trên đường, những chiếc xe khác chỉ có thể nhường đường cho chiếc xe đen hạng sang kia. Ai mà chả biết huy hiệu trên xe là thuộc Tứ gia tộc. Xe của Park Jongseong dừng lại trước bệnh viện thành phố - một trong những nơi thuộc quyền sở hữu của Park gia. Hắn nhanh chóng bế cậu vào bên trong trước sự chứng kiến của nhiều người.
Khí chất hắn toát ra lúc này vô cùng lạnh. Người xung quanh đều cảm thấy sợ đến run rẩy. Khí tức của Alpha đúng là không nên xem thường. Đôi mắt hiện lên tia căm phẫn chỉ hướng về một phía-phòng của Park Sunghoon.
-Sunghoon đâu? - hắn đá cửa bước vào thì chỉ nhìn thấy mỗi y tá đang dọn lại phòng.
-Park Tổng. Bác sĩ Park vừa mới ra ngoài rồi ạ - ánh mắt y tá hiện lên tia sung sướng khi được gặp Park Jongseong.
-Đi gọi Park Sunghoon cho tôi
Hắn vừa dứt lời thì Park Sunghoon đã ở phía sau hắn. Tay còn đang ướt, chắc hẳn là anh mới vào nhà vệ sinh.
-Có chuyện gì, đến đây gặp tao sao? - Sunghoon lướt qua Jongseong, anh không để ý đến người con trai đang ở trên tay hắn.
-Cứu người
Lời nói thốt ra, Sunghoon kinh ngạc nhìn hắn. Hắn mà lại mang người đến đây để cứu? Ai là người có diễm phúc đến như vậy? Lúc này anh mới ngước mắt lên, tầm mắt rơi xuống thân thể người con trai đầy vết bầm. Ánh mắt có chút dao động rồi đi lại chỗ Jongseong.
-Người này là...
-Của tao. Đừng nói những lời thừa thãi, mau cứu đi
Sunghoon nhún vai, liền bế lấy cậu. Lúc này anh liền ngửi thấy hương thơm từ người cậu. Cũng nhìn thấy cái vòng cổ bảo vệ..."Cậu nhóc này là Omega". Trong đầu hắn thấy khó hiểu, Jongseong không phải là kẻ ghét Omega nhất trong đám bọn hắn sao?
Không suy nghĩ nhiều, hắn cũng nhanh chóng bế cậu sang một căn phòng VIP. Sau khi khám cho cậu xong, anh nhận ra mùi hương của cậu nhóc này khiến cho anh cảm thấy rất thoải mái. Anh là mới xong một ca phẫu thuật, vừa rửa tay định nghỉ ngơi thì gặp Jongseong. Lại phải giấu bộ dạng mệt mỏi mà tiếp tục làm việc, chỉ không ngờ rằng, hương thơm từ người cậu lại khiến hắn thấy dễ chịu đến như vậy. Tâm tình tốt lên không ít.
Bước ra khỏi phòng nhìn thấy Park Jongseong đang dựa vào tường đợi. Anh bỏ tay vào túi áo, thong thả đi đến.
-Park Jongseong cuối cùng cũng bị nghiệp quật rồi sao?
-Ý mày là sao?
-Cả xã hội này ai mà chả biết trong đám chúng ta, mày là người ghét Omega nhất, nay lại tự tay bế một Omega đến đây. Không phải nghiệp quật thì là gì?- anh nhìn Jongseong mà cười khẩy.
-Bớt nói nhiều...em ấy sao rồi?
-Không có gì quá nặng. Chỉ là do bị đánh đến mức ngất xỉu thôi. Một lát nữa là có thể tỉnh lại
Hắn thở phào nhẹ nhõm. Nếu không nhờ xem camera, hắn cũng không biết được cậu bị đánh. Nghĩ tới cảnh lúc nãy mà không khỏi tức giận, hắn liền bỏ mọi việc mà chạy thẳng đến quán bar. Khí tức Alpha của hắn không kiểm soát được mà lan tỏa ra ngoài.
-Thu lại đi, đừng để người qua đường sợ
-Em ấy giao lại cho mày. Khi nào em ấy tỉnh thì gọi cho tao
Hắn nói xong liền bỏ đi, để lại Sunghoon khó hiểu đứng đó. Nhìn thấy bóng lưng khuất dần, anh hướng mắt nhìn về phía cánh cửa kia. "Cậu bé này có quan hệ gì với Jongseong? Mấy ngày nay Jongseong cũng rất lạ, chắc hẳn có liên quan đến cậu nhóc này".
Tại phòng tối của Hắc Dạ, Park Jongseong cùng đàn em bước vào. Căn hầm hôi tối chỉ có vài bóng đèn vàng nhỏ. Hắn tiến tới con người đang bị trói tay trói chân ngồi trên ghế ở trước mặt. Ra lệnh cho đàn em tạt nước lạnh vào người Im Yuna. Ả vì thế mà bừng tỉnh, tóc tai bù xù nhìn xung quanh hoảng sợ. Sau đó nhìn thấy Park Jongseong, ả ta hốt hoảng nói:
-Jay...Jay à...thả em ra...
Hắn không nói gì, ngồi xuống chiếc ghế đặt ở đó. Phẩy tay một cái, tên cận vệ hiểu ý liền bước đến chỗ ả, tát một cái rõ to.
-J...Jay...anh...- cô ta bàng hoàng trước cái tát đó.
Hắn nhíu mày, tên cận vệ nhận thấy được lệnh liền tát thêm một cái. Cái tát này mạnh hơn cái lúc nãy, ả cảm nhận được mùi máu tanh trong miệng.
-Park...Park Tổng...em...
-Cô có vẻ không nghe lời cảnh cáo của tôi ra gì? - hắn lên tiếng, chất giọng trầm vang lên.
-Em...em...
Đúng lúc này thì Sim Jaeyun bước vào. Hắn sau khi nhận được cuộc điện thoại của tên quản lí cũng bỏ hết công việc mà chạy đến Hắc Dạ. Hắn là biết rõ Park Jongseong sẽ đưa người đi đâu. Jaeyun nhăn mặt khi nhìn thấy Im Yuna bị trói ở trên ghế, quay sang nhìn Jongseong cất tiếng.
-Jongseong, mày đừng có quá đáng - Jaeyun ra lệnh cho cận vệ của mình cởi trói cho Yuna. Nhưng người của hắn chưa kịp đụng vào thì đã bị cận vệ của Jongseong cản lại.
-Jaeyun, chú đừng xen vào
-Jaeyunie, cứu em...- ả ta nhìn thấy chỗ dựa vững chắc liền lên tiếng, mắt lúc này cũng đã đỏ hoe.
Sim Jaeyun nhìn thấy ả mà đau lòng, dù gì ả ta cũng rất được lòng hắn. Nhưng bản thân anh cũng biết Jongseong là người như thế nào. Dù có là anh em thân thiết, hắn cũng sẽ không nể nang mà ra tay, miễn là đụng vào thứ gì đó thuộc quyền sở hữu của hắn. Cả 6 người bọn hắn khi sinh ra đã được ấn định là Alpha - những người nắm giữ quyền lực. Ở bên cạnh nhau từ nhỏ cho đến lớn. Mọi chuyện lớn nhỏ, vào sinh ra tử đều có nhau nên tính tình của nhau bọn họ nắm trong lòng bàn tay. Cũng phân định ra cái gì thích và không thích, cái gì của ai thì không nên đụng vào.
Jongseong ra lệnh cho cận vệ của mình bịt miệng ả lại. Anh tiến lại chỗ của Jaeyun, hai người đứng đối diện nhau mà nói:
-Đụng vào người của tao. Cái gan của cô ta cũng khá lớn
-Jongseong...dù gì Yuna cũng là vật cưng của chúng ta, là "món hàng" được yêu thích. Mày đừng vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến chuyện làm ăn
Đúng là đứng nói chuyện thẳng thắn với Jongseong, chỉ có những người anh em này. Còn cho kẻ khác 10 cái mạng, bọn họ cũng không dám. Hắn trầm ngâm một hồi, đúng là bản thân hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh đến như vậy. Là vì cậu sao? Đột nhiên điện thoại của hắn rung lên, hắn lấy ra xem. Dòng chữ quen thuộc hiện lên - Lee Heeseung.
Sau khi nghe điện thoại, cơ mặt hắn lại căng thêm một phần. Quay lưng về phía cửa, ra lệnh cho đàn em mang Im Yuna vào ngục sau đó bước đi. Jaeyun chỉ đành bất lực đứng đó nhìn Yuna bị mang đi. Sau đó cũng quay lưng đi theo Jongseong.
Ánh mắt của Im Yuna hiện lên tia căm phẫn. Bản thân ả không ngờ, Jaeyun lại bỏ mặc ả ở đây mà đi mất. Trong đầu lúc này không ngừng nghĩ đến một cái tên: SUNOO.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro