
#9. Thế giới
Thế giới của mỗi người.
Thế giới có muôn vàn muôn vẻ.
Đối với anh...
Thế giới của anh là gì thế?
__-=*=-__
Hoa Kỳ những tưởng mình đã nắm được cả thế giới trong lòng bàn tay.
Hiển nhiên rồi, với sức mạnh và tiềm lực của gã hoàn toàn có thể mơ mộng đến chuyện đấy lắm chứ, thậm chí bây giờ vẫn nhiều người nghĩ vậy thôi, rằng gã cường quốc số một đã chi phối tất cả mọi chuyện chính trị và kinh tế trong lòng bàn tay, rằng không một ai có thể cản nỗi gã.
Chỉ có Hoa Kỳ mới biết, thế giới của gã đã tan biến đi cùng chút nắng ấm của ngày đông cuối năm.
Thế giới của gã, đối xử với gã tệ quá.
.
Ngày xưa, lâu lắm rồi ấy, thế giới của Hoa Kỳ như thế nào nhỉ?
Trong ấn tượng của gã, đó là một nơi Hoa Kỳ chỉ muốn trốn tránh bằng những giấc ngủ dài sau một ngày đầy nặng nhọc. Sợ ư? Gã không nghĩ vậy, từ phù hợp nhất để miêu tả là "nhàm chán". Một thế giới xám xịt nơi gã nhìn đời bằng nửa con mắt, chẳng thực sự quan tâm đến ai và chẳng thực sự bận tâm đến bất cứ thứ gì. Gã chẳng thế nhớ rõ nét một khuôn mặt nào, dù có là Canada, Anh quốc hoặc Pháp. Tất cả mọi thứ cứ nhòe nhoẹt đi một cách kỳ lạ, như thể trí óc gã từ chối tiếp nhận ghi nhớ những thứ đó.
Gã đã có những định nghĩa đầy giản đơn về thế giới, thế giới của gã cũng như của bao quốc gia khác, xoay quanh những câu chuyện nhàm chán và hóc búa, luẩn quẩn chẳng thể thoát nổi. Nhưng một tia nắng đang dần kéo đến, chính xác hơn, thế giới của Hoa Kỳ đang thay đổi sau hơn trăm năm mặc cho mình một màu áo xám xịt.
.
Ấn tượng của gã về em cũng không có gì quá đặc biệt hơn những người khác, gã chẳng thể nhớ nổi tên cũng như ngoại hình của người con trai vừa ra mắt kia, họa chăng chỉ là việc em đi một mình một con đường thôi.
Điều đó để lại ấn tượng cho gã chăng?
- À phải, cái thằng nhóc... Gì nhỉ, cái đứa xã hội chủ nghĩa ấy?
- Ý ngài là Soviet ạ?
- Ừ, Soviet. Phát triển thế nào rồi?
- Theo báo cáo thì...
Soviet.
Hoa Kỳ lẩm nhẩm cái tên đáng ghét kia trong miệng.
Gã thắc mắc rằng sao gã lại nhớ nổi tên em chỉ sau một lần nhắc.
.
Giờ thì gã có câu trả lời rồi.
Gã nhớ tên của thằng nhóc đó vì nó là đứa đáng ghét nhất mà gã từng gặp. Gã cũng chẳng hiểu nổi từ bao giờ mà hai đứa cứ gặp là lại cắn nhau như chó với mèo nữa. Rõ ràng lần ra mắt đầu tiên, Hoa Kỳ thấy tên đó rất ngoan rất hiền cơ mà?! Sao giờ lại thành ra thế này rồi?
Hoa Kỳ không có ý định kết giao với xã hội chủ nghĩa, nhưng gã cũng chưa nghĩ sẽ đến mức thù địch. Gã đang cân nhắc đến việc hai bên giữ mối quan hệ ổn định đôi bên cùng có lợi. Nhưng mà giờ thì dẹp, dẹp mẹ đi. Gã thề gã sẽ bóp chết cái thằng ranh con hỗn láo này và sẽ chôn cái tư tưởng của nó đi cùng.
.
Hoa Kỳ không thể quên được ánh mắt đó.
Gã nhận ra điều đó trong một đêm nữa gã trằn trọc không ngủ nổi, một đêm nữa, tức là đã có nhiều đêm như thế. Rằng đã nhiều đêm gã nhìn ánh trăng đang di chuyển một cách chậm chạp, tạo thành những vệt sáng nhờ nhờ xanh lam lên trần nhà lạnh lẽo của gã, và nghĩ về một thứ gì đó.
Thứ gì... nhỉ?
Một ánh mắt.
Của người gã ghét cay ghét đắng.
Sao gã lại nhớ nổi điều nhỏ nhặt đó chứ? Hoa Kỳ đã tự chất vấn mình rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ tìm ra câu trả lời, và gã cảm thấy mình đang mắc kẹt trong sự mông lung, gã không biết nên coi đây là điềm xấu hay may mắn, rằng gã đã bắt đầu nhớ được khuôn mặt của các quốc gia khác à?
Dù sao thì, gã vẫn có dự cảm không lành.
Chiến tranh thế giới thứ hai sắp diễn ra rồi, gã không có ý định tham gia vào cuộc chiến này, đứng ngoài trục lợi thôi.
Còn Soviet, thằng nhóc đó...
Nghe bảo Third Reich và Soviet... ngày xưa chơi thân với nhau thì phải...
Cái ánh mắt mà gã nhìn thấy, là sau khi rời khỏi phòng họp của các quốc gia. Hoa Kỳ đã gặp Soviet, nhưng không phải ở một mình, mà ở cùng với tên bạn thân thuở nhỏ kia, hai người bàn chuyện gì đó rồi Third Reich rời đi, vốn dĩ Hoa Kỳ không định quan tâm, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào gã lại nhìn về phía Soviet.
Màu nắng đang vỡ nát. Gã không biết miêu tả như nào và gã nghĩ mình cũng không đủ vốn từ để miêu tả. Chỉ giống như một chú chim đang mơ tưởng ngày hạ chí đột nhiên bị phũ phàng kéo về ngày đông lạnh, rồi hốt hoảng nhận ra tất cả những gì hạnh phúc và tươi đẹp kia chỉ là giấc mộng nó tạo ra để an ủi mình khỏi những nghiệt ngã cuộc đời. Có những thứ mà không ngòi bút hay ngôn từ mĩ miều nào diễn tả nổi, tựa như ánh mắt đó, phải nhìn thấy và cảm nhận thứ đang rung lên trong tâm hồn.
Ánh mắt đó rõ ràng là dành cho Third Reich, nhưng anh ta không thấy, rốt cuộc người bị ám ảnh lại là Hoa Kỳ.
.
Thế giới của gã...
Chả biết từ bao giờ lại xoay quanh người con trai tóc trắng kia.
Gã không thể nói mối quan hệ của hai bên đang tốt đẹp hơn, ngược lại là xấu đi thì có. Nhưng mà cũng đã đủ gần để cả gã và em đều có nhau trong đời. Và khi gã đến đủ gần, gã chợt nhận ra em sẽ không bao giờ như ngày xưa. Không bao giờ là em của thời Third Reich còn sống. Đôi khi gã làm em đau, và đôi khi em làm gã khổ, đó là điều tất nhiên khi cả hai ta đang đối mặt với nhau trên bàn cân thế giới. Việc gã cố gắng tiêu diệt em là thật, và việc em cố gắng hạ bệ gã cũng là thật. Chỉ là sau những mệt nhoài đó, thỉnh thoảng gã lại được em dựa vào vai, cả hai cùng trách móc với những chính sách người kia đưa ra rồi lại cùng cười, trong một buổi chiều lặng gió.
Nụ cười đó chẳng giải quyết được gì nhưng cũng có thể làm rất nhiều thứ, vào những khi gã kiệt sức, gã chỉ muốn ngồi cười cùng em thêm một lần như thế nữa. Như thế là quá đủ để cả hai trút bỏ tất cả những gì bản thân đang gồng gánh và ngồi kế nhau như hai đứa trẻ cần dỗ dành, khi thế giới này có lẽ là hơi khó khăn với chúng quá và chúng thấy mình đang gục ngã.
Có thể nói, thế giới của Hoa Kỳ chính là em, người duy nhất có thể bước vào và làm loạn trái tim của gã.
Nhưng, đôi khi Hoa Kỳ tự hỏi, thế giới của em, đã bao giờ có mặt gã chưa nhỉ?
.
Có những thứ ta trân trọng hơn cả tính mạng mình, nhưng đối với người khác thì chẳng là gì cả.
Dù cho người có là thiên thần hay cả thế giới của ai đi nữa, vẫn có thể là một cái gai trong mắt người khác.
Ngày thế giới của Hoa Kỳ rời đi, có người vui, có người buồn, có người thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thế giới của Hoa Kỳ rời đi, tuyết đang rơi trắng xóa trên những con đường ngoằn nghèo, đậu kín trên bệ cửa sổ, nhiều gia đình đang cùng quây quần bên nhau đón giáng sinh, lò sưởi rực lên ánh màu vàng cam tí tách reo vui.
Ngày thế giới của Hoa Kỳ rời đi, gã nắm chặt tấm vé máy bay còn chưa kịp sử dụng, căn phòng vắng lặng lạnh lẽo như không có người ở, tờ báo vứt lăn lóc dưới sàn, nhàu nát, có vẽ gã đã muốn xé nát nó sau khi đọc thông tin trên đấy.
Ngày hôm đó, Hoa Kỳ mất đi thế giới duy nhất của mình.
Ngày hôm đó, Hoa Kỳ nắm lấy tay em khi đang ở một mình, cầu xin em hãy tỉnh dậy, dù cho gã chưa bao giờ tin tưởng vào chúa.
Ngày hôm đó, không có một phép màu nào xảy ra cả, kể cả khi gã đã cầu nguyện bằng cả tâm hồn.
Em sẽ không thể mở mắt ra thêm một lần nào nữa để nhìn gã.
.
Thế giới mỗi người muôn màu muôn vẻ, còn thế giới của Hoa Kỳ chỉ có một bóng lưng thanh cao nhỏ bé mà thôi.
Gã trân trọng thế giới đó, nhưng gã không thể bảo vệ nổi, ngược lại, gã còn gián tiếp phá tan nát thế giới của mình.
Thế giới của gã, dù có hơi độc mồm một chút, nhưng dịu dàng lắm luôn ấy nhé.
Thế giới của gã, tài giỏi vô cùng.
Thế giới của gã, không chỉ lạnh lùng đâu, có những mặt cực kỳ đáng yêu.
Thế giới của gã...
...đã từng tồn tại...
Hoa Kỳ mất đi thế giới của mình vào một ngày đông lạnh lẽo cuối năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro