Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

70.


Author: RuniRita

Trước đại sảnh Bệnh viện Shizuoka, một chiếc xe Mazda RX-7 màu trắng chầm chậm dừng lại, một thiếu niên có mái tóc hơi xù mở cửa sau bước ra, hắn có chút cảnh giác nhìn xung quanh.

"Mọi người đến rồi, tôi là Ogawara Tomonori, điều tra viên thuộc phòng điều tra số 1 của Cục cảnh sát Shizuoka." Một người thanh niên mặc âu phục từ trong bệnh viện chạy chậm ra, nhìn thấy thiếu niên hơi cúi đầu chào hỏi.

"Xin chào, làm phiền anh giúp tôi mang chiếc xe lăn trong cốp sau ra đây được không?" Thiếu niên nọ chính là Kuroba Kaito, hắn lịch sự chào lại, hơi mỉm cười nói.

Rất nhanh, vị cảnh sát đã từ trong cốp xe mang ra một đồ vật rất nhỏ, giống như một chiếc vali, đây là vật duy nhất nằm trong cốp xe, nhưng vị cảnh sát thấy vật này không có hình dáng của một chiếc xe lăn lắm.

"Cảm ơn anh!" Kaito mỉm cười nhận lấy món đồ từ vị cảnh sát, sau đó hắn ấn tay xuống một nút bấm, lập tức đồ vật đó giống như trong phim viễn tưởng lạch cạch mở rộng ra và tự lắp ráp trở thành một chiếc xe lăn tự động.

Đây là chiếc xe lăn tiến sĩ Agasa đặc biệt chế tạo ra, ngoại trừ nó có chức năng tự động di chuyển theo điều khiển được lắp trên tay dựa bên phải, tất nhiên không thể thiếu các cơ quan nho nhỏ được ẩn giấu bên trong chiếc xe lăn này được.

Chủ nhân của chiếc Mazda lúc này cũng đã rời khỏi vị trí lái, nam nhân vẻ mặt nghiêm túc nhìn vị cảnh sát khẽ gật đầu, người sau lập tức đứng nghiêm, trong lòng của Ogawara cảm thấy vị công an này quả thật vô cùng đáng sợ, khí tràng không thua kém vị sở trưởng cảnh sát khu vực Shizuoka kia.

"Shinichi, để anh giúp em." Rei mỉm cười ôn nhu hơi cúi người nhìn vào trong xe, biểu cảm hoàn toàn trái ngược với vẻ nghiêm túc ban nãy khiến vị cảnh sát nọ còn nghĩ bản thân nhìn nhầm.

"Cảm ơn hai người!" Shinichi cười tươi đối với Kaito và Rei cảm ơn, cũng chậm rãi ra khỏi xe, bàn tay có chút gầy gò đặt lên bàn tay to lớn trước mặt, vết thương từ bắp đùi nhói lên từng cơn đau âm ỉ nhưng thiếu niên chẳng hề chớp mắt.

"Cẩn thận chút!" Kaito cùng Rei thận trọng đỡ thiếu niên từ trong xe ra, giúp thiếu niên ngồi lên xe lăn, Kaito toan định hỗ trợ đẩy xe, lại bị thiếu niên ngăn lại.

"Tớ có thể tự làm được." Thiếu niên hơi nhíu mày, thẳng thừng từ chối sự giúp đỡ, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc khiến người sau chỉ đành đứng sang một bên.

Bốn người cùng đi vào trong, rất nhiều người đều nhận ra bọn họ nhưng đều không lại gần, dạo này trên internet đang tuyên truyền rất nhiều quy định tự phát, trong đó có những quy định như không được lại gần Kudo Shinichi và những nhân vật liên quan gây cản trở cho họ, cố gắng tạo không gian thoải mái nhất cho nhóm người Kudo Shinichi.

"..." Mí mắt khẽ giật lên vài hồi, thiếu niên một tay khẽ đưa lên vuốt ve mắt trái, một bên tay đang điều khiển xe lăn cũng khựng lại.

"Sao thế?" Rei thấy thiếu niên có cử động lạ, hơi cúi xuống lo lắng hỏi.

"Không có gì đâu." Shinichi cười nói, điều khiển xe lăn tiến vào thang máy, chiếc xe theo ý muốn xoay lại hướng về phía cửa, trong một khoảnh khắc cửa thang máy đang dần đóng lại, nụ cười trên khuôn mặt tinh xảo chợt tắt ngấm, phía ngoài cửa đại sảnh bệnh viện, một bóng dáng cao lớn im lặng nhìn về phía này, vẻ mặt thiếu niên tái nhợt.

'Ảo giác sao?' Thiếu niên nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu lấy lại bình ổn, có lẽ gần đây bản thân đã quá căng thẳng rồi, nghĩ vậy Shinichi liền cười nhạt nhẽo.

"Enomoto Azusa là nhân chứng đặc biệt, nên cô ấy hiện tại đang được canh giữ chặt chẽ và cách biệt hoàn toàn với các tầng bệnh khác, chúng tôi cũng cắt cử nhân viên thay phiên nhau trông chừng... Có điều..." Ogawara thở dài.

"Azusa-san làm sao?" Shinichi sửng sốt nhìn vị cảnh sát, cũng nhìn sang Rei, vị công an có chút chột dạ nhìn sang hướng khác, hắn không nói cho thiếu niên chuyện của Azusa vì không muốn thiếu niên quá khổ sở và lo lắng mà thôi.

Bốn người đi thang máy lên tầng tám, tầng cao nhất của bệnh viện, có thể thấy bên Shizuoka rất coi trọng nhân chứng vụ án này, trên dãy hành lang có tầng tầng lớp lớp nhân viên cảnh sát đang thay nhau túc trực, cả một tầng lầu đều đạt tới một trạng thái túc mục*.

<*Túc mục trong chữ nôm, hán nghĩa là: nghiêm chỉnh, đàng hoàng.>

"Thú thật là mới tối qua có người đã cố đột nhập vào nơi này, chúng tôi nghi ngờ mục đích của hắn là Enomoto Azusa cho nên đã tăng thêm nhân sự trông giữ." Vị điều tra viên trầm mặt giải thích, dù sao vụ án này có tính chất vô cùng nghiêm trọng, không thể không lưu tâm.

Đúng lúc này, một đạo bóng dáng mảnh mai mặc áo bluse trắng đi ngang qua, thiếu niên giống như nhận ra cái gì, hơi quay lại, nheo mắt nhìn bóng lưng đó, lam mâu lóe lên một tia nghi hoặc.

"Sao thế?" Kaito nghi hoặc, từ lúc bước vào bệnh viện có vẻ như tinh thần của Shinichi vẫn không quá tốt, giống như vẫn đang lo lắng điều gì đó, có lẽ hắn cần cảnh giác hơn một chút, dù sao trực giác của thiếu niên vẫn luôn chuẩn đến đáng sợ.

"Vị bác sĩ đó..." Thiếu niên ngước lên đối với Ogawara hỏi.

"Đó là bác sĩ bên Bệnh viện Quân Y được chúng tôi đặc biệt mời đến chịu trách nhiệm cho nhân chứng. Cô ấy đã ký hiệp ước bảo mật, cậu đừng lo, Kudo-kun."

Nghe vậy rồi thì Shinichi cũng không biết nói gì hơn nữa, nhưng không hiểu sao nỗi bất an vẫn không bớt đi chút nào, ngược lại còn mãnh liệt hơn.

"Nếu em lo lắng thì anh sẽ đi điều tra một chút." Rei xoa xoa mái tóc mềm mượt của thiếu niên, ôn nhu trấn an nỗi lo lắng của cậu, sau đó đối với Kaito khẽ gật đầu ra hiệu, người sau hiểu ý gật đầu đáp lại.

Thiếu niên nhìn bóng lưng nam nhân đuổi theo vị bác sĩ kia mà khuất sau dãy hành lang, mím môi, lam mâu có chút bất an nheo lại, trên đầu một bàn tay to khẽ xoa xoa mái tóc mềm mại, thiếu niên ngước lên khẽ trừng mắt nhìn thủ phạm, nhưng cũng không đưa tay lên hất bàn tay kia ra, vẻ mặt cam chịu.

"Đi vào thôi Shinichi!" Kaito cười cười thu tay lại, sau đó đi vòng ra sau, hỗ trợ đẩy xe lăn đi.

Cửa phòng bệnh mở ra, thiếu niên sửng sốt nhìn cô gái trẻ đang đờ đẫn ngồi trên giường bệnh trắng xóa, cô gái đang im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, phảng phất giống một con rối gỗ không có linh hồn.

Có lẽ là nghe thấy tiếng cửa mở, và giống như có dự cảm nào đó, cô gái chậm chạp quay lại, lạnh nhạt nhìn vài người đang đứng ngoài cửa, đôi mắt vô hồn và xám xịt khi nhìn thấy thiếu niên bỗng lóe lên một tia xúc động.

"Kudo-kun... A..." Cô gái trẻ bỗng nhiên khóc lên, bả vai run rẩy đầy bất lực.

"Xin lỗi... Nhưng hai người có thể ra ngoài không?" Thiếu niên ngước lên nhìn Kaito và vị điều tra viên Ogawara, cười nhẹ khẩn cầu.

"Kudo-kun, chuyện này..." Vị điều tra viên đang định lên tiếng ngăn cản, Kaito đã giơ tay ra ngăn lại.

"Ogawara-san, hãy cho họ một chút thời gian đi." Kaito lắc đầu nói, thấy người sau không nói gì nữa, đối với thiếu niên ôn nhu nói: "Tớ ở ngay bên ngoài, có chuyện gì phải gọi tớ đấy."

"Cảm ơn cậu, Kaito." Thiếu niên mang theo ấm áp nhìn 'túc địch' năm xưa này, hiện tại bọn họ là bạn, có thể hoàn toàn tin tưởng nhau.

Căn phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người, một ngồi xe lăn, một ngồi trên giường bệnh, không gian có chút quạnh quẽ, dù trong phòng đang bật hệ thống sưởi, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo vô cùng.

"Azusa-san, em... Rất xin lỗi." Thiếu niên mím môi nói, hai bàn tay đặt trên tay vị khẽ siết chặt, cậu đã biết hết sự thật, chỉ vì đám người kia muốn bắt được cậu mà khiến một người chết, một người mất đi tương lai và gia đình duy nhất.

Nghĩ đến đây lam mâu dâng lên tràn đầy cảm giác tội lỗi, còn có chút thất lạc, giống như bản thân đang đứng giữa một không gian xám ngắt, dù có chạy tới đâu cũng không thể tìm được điểm dừng.

Kudo Shinichi là một thiếu niên luôn coi trọng sinh mạng của người khác còn hơn bản thân mình, từ trước đến nay, sâu trong tâm khảm của thiếu niên là tuyệt đối không thể để người khác gặp nạn ngay trước mắt mà không cứu. Thế nhưng, thảm kịch tàn khốc xảy ra với anh em nhà Enomoto giống như đang phá nát cái tam quan chính nghĩa đó, trong lòng thiếu niên dày đặc một cảm xúc tội lỗi.

"... Quả nhiên, giống như người kia nói..." Cô gái ngưng khóc, ngẩng lên nhìn thiếu niên, hắc mâu nhìn ánh mắt trong trẻo của thiếu niên, một cỗ tủi thân và tự ti không biết từ đâu dâng lên, cô gái nở một nụ cười mỉa.

"Hả?" Thiếu niên ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ, nhìn thấy trạng thái cảm xúc kỳ lạ của cô, một nỗi bất an dần dâng lên.

"Kudo-kun, em có biết là em quá tốt đẹp không? Tốt đẹp đến mức khiến người khác tự ti, ánh sáng của em quá chói lóa, nó khiến những thứ dơ bẩn bị hiển lộ rõ hơn bao giờ hết, chị thấy bản thân thật bẩn a..." Azusa cười nói, nụ cười của cô trong mắt thiếu niên là tràn ngập mỉa mai và chua xót.

"Azusa-san..."

"Im đi!!!" Cô gái bất chợt gằn lên, hai bàn tay nắm chặt góc chăn, mũi kim truyền dịch trên mu bàn tay của cô bị xê dịch khiến vài giọt máu bắt đầu rỉ ra.

Thiếu niên kinh ngạc nhìn cô gái trẻ giống như điên cuồng bắt đầu bất chấp đau đớn vò đầu bứt tóc, đang muốn lên giọng ngăn cản, bỗng nhiên cô gái từ trên giường lao xuống, thiết bị y tế xung quanh đổ ập xuống gây lên thanh âm lớn.

"Chuyện gì vậy... Shinichi!??" Đang đứng canh ngoài cửa nghe thấy tiếng động, Kaito vội vã xông vào, khung cảnh trước mặt khiến hắn hoảng sợ vô cùng.

Chỉ thấy cô gái trẻ tóc tai rối bù đang đè lên người thiếu niên, hai người ngã trên mặt đất, hai bàn tay xanh xao của cô gái đang bóp lấy cổ thiếu niên, nhìn từng đường gân nổi lên cho thấy đang vô cùng dùng sức, khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên cũng đang trở nên trắng bệch.

"Mau bỏ cậu ấy ra!" Kaito xông đến, vội vàng muốn gỡ hai tay đang siết chặt cổ thiếu niên, nhưng không biết vì sao mà sức lực của đối phương rất khỏe, hai bàn tay giống như hai gọng kềm ghìm lấy cổ thiếu niên.

Đoàng!!! - Một tiếng súng vang lên, Azusa hét lên một tiếng ngã ra sau, mái tóc rối bời rũ xuống che đi cảm xúc trên khuôn mặt tái nhợt, trên ngực trái, một lỗ hổng dần tràn ra từng dòng máu đỏ tươi.

"Shinichi, cậu có sao không? Mau bỏ tay ra tớ xem, ngoan." Kaito vội vàng đỡ thiếu niên ngồi dậy, đau lòng giúp người nọ thuận lại hơi thở, hiển nhiên lực đạo của Azusa không hề nhẹ, trên cần cổ vốn trắng ngần bây giờ đã hiện rõ vết hằn đỏ rực.

"Khụ... Khụ... Tớ không sao... Mau gọi bác sĩ!" Thiếu niên nương theo lực đỡ của Kaito ngồi dậy, mặc kệ cảm giác đau đớn nơi cổ họng, quay lại nói với Ogawara vẫn đang hốt hoảng cầm súng đằng sau.

Vị điều tra viên vội vàng phân phó cho cấp dưới đứng gần đó, tiếng súng vừa rồi đã khiến cho các nhân viên canh gác trên dãy tầng lầu này xáo động.

"Azusa-san, cố lên! Làm ơn!!!" Thiếu niên khóe mắt cay xè bò tới, hai bàn tay túm lấy chăn mỏng trên giường, ấn xuống vết thương đang không ngừng trào ra từng dòng máu đỏ tươi, run giọng nói.

"Shinichi! Cô ta vừa định giết cậu đấy." Kaito sốt ruột hô lên, hắn nhất thời không thể hiểu được.

"Không, không phải thế!" Thiếu niên cắn răng, một bên ấn cầm máu cho cô gái, lam mâu vừa hoảng sợ, vừa run rẩy nhìn sắc mặt dần mất đi sức sống của cô.

Đúng lúc này, bàn tay lạnh toát của cô gái nắm lấy bàn tay lấm lem máu đang run rẩy kia, khóe môi gợi lên mỉm cười, hắc mâu tràn ngập phức tạp nhìn gương mặt đang muốn khóc của thiếu niên.

"Kudo-kun... Chị rốt cuộc vẫn không thể hận em được..." Azusa cười khổ nói.

"Azusa-san? Đừng nói vậy... em xin lỗi..." Thiếu niên sửng sốt ngẩng lên, cô gái có thể thấy đôi lam mâu đó là thật sự tràn ngập tội lỗi và sợ hãi.

"Không... Kudo-kun, nghe chị nói..." Cô gái giơ lên nụ cười ấm áp, bàn tay vẫn nắm chặt tay thiếu niên, gắng sức nhoài người tới bên tai thiếu niên, nói một điều gì đó, âm lượng chỉ đủ hai người nghe được: "Hãy cẩn thận... Gin..."

"Còn bây giờ... Chạy mau!!!"

Cùng lúc đó, Rei đang chạy loanh quanh dưới sân sau bệnh viện, hắn muốn gặp nói chuyện với vị bác sĩ kia, nhưng kẻ này dường như bốc hơi khỏi tầm mắt của hắn vậy, trong lòng dâng lên cảnh giác, lặng lẽ rút súng từ trong áo ra, cẩn thận từng bước tiến vào kiểm tra từng ngóc ngách nhỏ.

Lạo xạo - Một âm thanh rất nhỏ vang lên từ một ngách nhỏ, nơi tiếp giáp giữa hai tòa nhà của bệnh viện, Rei vội vàng đưa súng lên, chỉ về hướng phát ra âm thanh.

"Kẻ nào?!?"

Sau một, hai giây, một thân hình mảnh khảnh mặc áo bluse trắng từ ngách nhỏ đi ra, người nọ nhìn thẳng vào Rei, ánh mắt lóe lên châm chọc, chiếc khẩu trang to bản che đi hơn nửa khuôn mặt, dù vậy vẫn có thể nhận ra đây là một nữ nhân.

"Ngươi là ai, giơ tay lên!" Rei quát lên, mắt sắc nhận ra trên tay của người nọ cầm một chiếc điện thoại, vì ở quá xa nên hắn không thể nhìn rõ những ký tự trên màn hình, nhưng lại có thể nhìn ra ngón tay cái của cô ta đang dần chạm vào màn hình.

Hai mắt nam nhân mở lớn, trong lòng dâng lên một hồi chuông cảnh báo, hắn có linh cảm rằng không thể để nữ nhân này chạm được vào điện thoại, hắn giơ súng lên, chuẩn bị bóp cò súng, nhưng đã chậm mất rồi, nữ nhân đã chạm được vào màn hình, sau đó thoắt một cái xoay người bỏ chạy.

"Không lẽ... Shinichi!!!" Rei vốn định đuổi theo, nhưng trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, sắc mặt tràn ngập sợ hãi vội vàng chạy đi, móc ra điện thoại bấm một dãy số.

Phía trên tầng lầu đặc biệt, Kaito vốn đang sốt ruột nhìn thiếu niên đang nói gì đó với Azusa, điện thoại trong túi vang lên từng hồi chuông, vội lấy ra xem, là Rei gọi.

"Alo..."

"Kaito, mau đưa Shinichi rời khỏi đó!" Đầu dây bên kia vang lên giọng nói gấp gáp.

"Bên này đang gặp chút rắc rối... Có chuyện gì?"

"Nhanh lên!!!"

"Được rồi... Shinichi, chúng ta rời khỏi đây thôi, bác sĩ sẽ đến ngay bây giờ." Kaito vội vàng muốn kéo thiếu niên đứng dậy.

"Nhưng... Hả? Thứ đó..." Thiếu niên lơ đãng nhìn về phía gầm giường bệnh, lam mâu khẽ co rút.

Bên dưới gầm giường, một thiết bị mang theo chút quen thuộc lẳng lặng nằm đó, dưới bóng tối lờ mờ, hai thứ chất lỏng một hồng, một xanh đang phát ra từng tia sáng nhè nhẹ, chúng nó đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chuyển động, từ hai phía tràn về một bộ phận ở trung tâm.

"Không ổn, Kaito giúp tớ đưa Azusa-san ra ngoài, mau lên!!!" Thiếu niên cả khuôn mặt trở nên tái nhợt thất sắc, vội vàng kêu lên, hai tay cũng bất chấp nắm lấy tay cô gái kéo lên.

Bọn họ phải thoát ra khỏi đây ngay lúc này.

Kaito đỡ thiếu niên dậy, để người dựa vào mình, một tay cũng hỗ trợ kéo Azusa tiến ra cửa phòng, nhưng khi ba người chật vật ra được đến cửa, cô gái bất chợt dừng lại, vung mạnh tay, thoát khỏi tay của hai thiếu niên, bản thân đứng lại trước cửa, mỉm cười nhìn vị thám tử thiếu niên.

"Azusa-san!??" Thiếu niên thốt lên, muốn lần nữa nắm lấy tay của cô gái, nhưng người sau bỗng đưa tay ra đẩy hai thiếu niên ra khỏi phòng, sau đó trước ánh mắt ngỡ ngàng của Shinichi, cánh cửa nhanh chóng đóng lại, chốt khóa, ngăn cách tất cả.

"Xin lỗi em, Kudo-kun." Cô gái dựa lưng vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống, ánh mắt mang theo giải thoát nhìn vào thiết bị màu hồng xanh kia, trên đôi môi khô khốc gợn lên nụ cười.

Cô đã sớm biết đến dưới gầm giường của mình có gắn một thứ kỳ lạ, dù cô không biết nó là gì nhưng bản năng mách bảo rằng nó rất nguy hiểm, hôm nay lại nhìn thấy thiếu niên đến thăm mình, cô đã nhận ra, thứ này có khả năng là để hại thiếu niên ấy.

"Không, bỏ tay ra... Kaito..." Thiếu niên gào khàn cả giọng, lam mâu đau đớn nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, giãy dụa muốn thoát ra khỏi bàn tay đang ôm lấy eo mình.

Kaito cắn răng lôi kéo thiếu niên rời xa khỏi nơi này, lại thấy thiếu niên giống như phát cuồng lao về phía trước, ánh mắt hiện lên tàn nhẫn, hắn nắm lấy cổ tay thiếu niên, mở ra đồng hồ gây mê, đối chủ nhân của nó bắn ra một mũi kim.

"Xin lỗi..." Hắn ôm lấy cơ thể mềm oặt đang đổ xuống, vội vã mang theo người trong lòng chạy chậm đi.

Ầm!!! - Chỉ mới bước ra vài bước, phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, đất đá văng khắp mọi nơi, Kaito vội ôm chặt lấy thiếu niên, dùng lưng chặn lại xung kích từ vụ nổ và gạch bụi văng đến.

Vụ nổ khiến cả tòa nhà bệnh viện chấn động, các cảnh sát quanh đó hoảng hốt chạy đến, từ trong làn khói tím đen dày đặc, bọn họ nhanh chóng tìm thấy hai thiếu niên, cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai người thoạt nhìn không bị thương gì cả.

Phía ngoài bệnh viện, đứng từ bên kia đường, hòa lẫn trong đám đông hiếu kỳ, một nữ nhân đeo khẩu trang kín mít nhàn nhạt nhìn lên tầng cao, nơi đang tỏa ra từng làn khói đen xen lẫn ánh tím bốc lên nghi ngút, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý.

"Đây chỉ là một chút món khai vị nho nhỏ mà thôi, hẹn gặp lại ở những bữa chính nhé, con mồi xinh đẹp!" <Tiếng Nga> Nữ nhân lẩm bẩm nói như vậy, sau đó xoay người rời đi.

Ở một vị trí khác, một chiếc xe hơi toàn thân đen nhánh đang im lặng đỗ bên lề đường, ồn ào hỗn loạn phía ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bên trong.

"Master, Enomoto Azusa đã chết." Ngồi trên ghế lái, người tài xế nhận một cuộc điện thoại, sau đó cúp máy đối với nam nhân ngồi sau, báo cáo lại.

"Đi thôi! Có vẻ có một kẻ khác cũng đang muốn tranh đoạt 'con mồi' với ta đây." Nam nhân phía sau lười biếng ngồi dựa vào ghế, khẽ rít một hơi thuốc, sau đó nhếch môi nở một nụ cười quỷ dị, đôi mắt sắc bén giống như của thú săn mồi lóe lên một tia thú vị.

Áo măng tô màu đen dài đến đầu gối, hai chân dài có lực, chiếc mũ rộng vành che khuất đi non nửa khuôn mặt chỉ để lộ ra khuôn mặt góc cạnh , mái tóc dài màu bạch kim tùy ý xõa tung sau lưng, nếu Shinichi ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra kẻ này, một kẻ tưởng chừng như đã chết, lúc này lại sống sờ sờ và đang dõi theo từng đường bước của bản thân.

Đúng vậy, nam nhân này chính là... Gin.

Bốn tiếng sau vụ nổ, Rei lái xe đưa thiếu niên và Kaito trở về Tokyo, cả đường đi, không khí trong xe bao trùm lên một tầng u ám, thiếu niên im lặng dựa lưng vào ghế sau, lam mâu vô thần nhìn qua ngoài cửa sổ.

"Shinichi..." Kaito ngồi bên cạnh, muốn nói lại thôi mở miệng, hắn rất muốn an ủi thiếu niên, nhưng cũng không biết phải mở lời như thế nào, dù sao sự việc ngày hôm nay lại lần nữa mang đến đả kích không nhỏ cho thiếu niên.

"Tớ không sao... Cảm ơn cậu!" - 'Vì lúc đó đã bảo vệ tớ...' Thiếu niên mỉm cười ấm áp đối với cậu bạn cùng tuổi nói, sau bao lần xả thân vì người khác, hiện tại bản thân được bảo hộ vẫn khiến thiếu niên có chút không quen.

"Rei-san, về vị bác sĩ đó..." Lam mâu rút đi vẻ u buồn, mang theo nghiêm túc nhìn Rei thông qua kính chiếu hậu hỏi.

"Vị bác sĩ đó tên là Reiko Asumi, phía cảnh sát Shizuoka vẫn đang truy tìm người này, nhưng trong nhà của cô ấy rất lộn xộn, có vẻ như đã có một cuộc ẩu đả, cũng có khả năng là Reiko Asumi đã..." Rei nói đến đây, thanh âm dừng lại, ánh mắt lóe lên một vệt nghiêm trọng.

"Lành ít dữ nhiều." Shinichi nhàn nhạt tiếp lời, lam mâu lóe lên tức giận.

"Em đang giấu bọn anh chuyện gì đúng không?" Rei liếc nhìn thiếu niên qua kính chiếu hậu, trầm giọng hỏi.

"Sao cơ?" Thiếu niên có tật giật mình, đồng tử khẽ run lên, nở một nụ cười gượng gạo, giả vờ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Két! - Tiếng xe phanh lại bất chợt, thiếu niên ngạc nhiên nhìn lên, nam nhân tóc vàng siết chặt vô lăng, ẩn nhẫn một cỗ tức giận, khẽ nuốt nước bọt liếc sang nhìn cậu bạn cùng tuổi nãy giờ vẫn luôn ngồi bên cạnh im lặng một cách kỳ lạ, quả nhiên người sau cũng đang nhìn cậu đầy bất mãn.

"Shinichi, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì? Cậu vốn không cần một mình giải quyết tất cả những chuyện này... Còn chúng tôi thì sao? Cậu không thể chia sẻ bớt nỗi phiền muộn trong lòng cho chúng tôi? Chúng tôi không đáng để được tin tưởng như vậy sao?" Kaito tức giận, âm lượng càng lúc càng đề cao, nhưng nhận ra thiếu niên đang ngỡ ngàng nhìn mình, trong lòng lại có chút hối hận.

"..." Thiếu niên im lặng cúi đầu, không phải cậu không muốn chia sẻ khó khăn với bọn họ, hiệu ứng cánh bướm đã nghiêm trọng vượt mức suy tính ban đầu, cậu rất sợ chỉ cần một bước sai lầm, không chỉ bản thân mà còn có thể kéo những người khác vào vòng nguy hiểm nữa.

"Chúng ta cứ về nhà trước đã, nhưng anh hi vọng em sẽ suy nghĩ thật kỹ, em không chỉ có một mình." Rei khe khẽ thở dài, linh cảm của hắn cho rằng những sự việc xảy ra gần đây đều có liên quan với ít nhất là hai thế lực, và chắc hẳn thiếu niên biết rất rõ về những mối nguy đó. Khác hẳn với trước đây, thiếu niên rất tích cực chia sẻ các tình báo với bọn họ, cũng chưa hề từ chối san sẻ với bọn họ như bây giờ, vậy chỉ có thể ra kết luận, sự thật có khả năng đến chính thiếu niên cũng cảm thấy rất nguy hiểm và không muốn liên lụy đến bọn họ.

Khoảng cách đi xe từ Shizuoka về Tokyo là ba giờ đồng hồ, thiếu niên do quá mệt mỏi nên có chút mông lung ngủ gật, Kaito ngồi cạnh thấy vậy liền nhẹ nhàng kéo người về sát mình, tri kỉ giúp cái đầu nhỏ đang lắc lư kia dựa vào vai.

Thiếu niên đang mơ màng, liền cảm nhận được một cỗ hơi ấm tiến lại gần, thiếu niên hiếm thấy không hề cảnh giác, ngược lại còn thuận theo hành động của người nọ, xê dịch tìm vị trí thoải mái nhất, hơi thở dần trở nên đều đặn, rất nhanh liền lâm vào ngủ say.

"Shinichi, về đến nhà rồi!" Kaito khẽ gọi, ánh mắt không khỏi hiện lên ý cười khi thiếu niên xoa xoa mắt, có chút ngây ngô ngáp một cái, tiểu thám tử của hắn đúng là rất đáng yêu.

Rei dừng xe lại trước biệt thự nhà Kudo, ngựa quen đường cũ xuống xe, sau đó trước một tiếng kinh hô của thiếu niên, nhẹ nhàng ôm thiếu niên vào lòng, sải bước tiến vào nhà.

"Hừ..." Kaito bất mãn bước xuống xe, nhìn nam nhân tóc vàng ôm người vào trong, tặc lưỡi, bước theo hai người vào nhà.

Thiếu niên ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Rei, cả khuôn mặt trở hồng thấu, thật là xấu hổ, lại muốn nói nam nhân thả mình xuống, nhưng người nọ khẽ liếc mắt cảnh cáo, thiếu niên đành ngậm chặt miệng, hai tay nắm chặt lấy vạt áo vest của nam nhân.

Vào đến nhà, thiếu niên có chút ngạc nhiên khi không chỉ Akai Shuichi đang chăm chú trong phòng bếp, Morofushi Hiromitsu cũng đang chạy ngang chạy dọc trong bếp, ngoài phòng khách là Matsuda Jinpei đang ngồi rất chi là rảnh rỗi đọc báo, còn Harigawa Kenji thì đang đi dạo quanh nhà ngắm nghía, Hattori Heiji không biết là đã từ Osaka lên đây từ khi nào, đang ngồi khoanh tay nhìn mấy gã nam nhân kia bằng ánh mắt khó chịu.

Khung cảnh còn rất hài hòa a, bọn hắn cũng đã nghe thấy tiếng mở cửa, đều quay lại, cũng vừa nhìn thấy thiếu niên nằm trong lòng Rei, hai mắt mở to mang theo nghi hoặc nhìn một lượt năm người bọn hắn, rất đáng yêu đâu.

Thiếu niên ngơ ngác, có chút không kịp phản ứng, Rei ôm thiếu niên lại bàn ăn, cẩn thận thả thiếu niên ngồi xuống ghế, chỉ chốc lát sau bàn ăn đã đầy ắp món ăn nóng hổi.

Bọn họ rất ăn ý mà không hỏi đến chuyện xảy ra ở Shizuoka, thái độ thản nhiên dùng bữa, thi thoảng Akai Shuichi và Hiromitsu ngồi hai bên còn săn sóc gắp đồ ăn vào bát của thiếu niên.

Thiếu niên ngây ngốc ăn từng món mà bọn họ gắp vào bát, lam mâu dần lấy lại thanh minh, sau đó có chút giãy dụa, cuối cùng giống như làm ra quyết định gì đó, chờ cho mọi người đều đã dùng bữa xong, thiếu niên ngẩng đầu lên, khuôn mặt có hơi chút bất an.

"Anou... Em có việc muốn nói..." Nhận thấy mười bốn con mắt đổ dồn về phía mình, cổ họng khẽ run lên, thiếu niên chậm rãi công khai toàn bộ sự thật đằng sau.

"Do sai lầm của em khi xuyên qua thời không để sửa chữa sai lầm của Thiên Đạo nên đã vô tình gây ra một số xáo trộn, kẻ hai lần sử dụng bom dạng hai chất lỏng xanh tím vốn dĩ đáng ra đã phải thụ án trong ngục giam quốc tế, do hiệu ứng cánh bướm nên cô ta vẫn chưa bị bắt và đang lảng vảng đâu đó tại Nhật Bản."

"Khoan đã, tại sao tớ lại không có chút ấn tượng nào về chuyện này?" Vị thám tử Osaka nhíu mày nghi hoặc.

"Bởi vì thời không gian bị xáo trộn nên toàn bộ ký ức về vụ án đó của mọi người đã bị lau sạch sẽ, chỉ có tớ là người duy nhất nhớ đến nó."

"Vậy mục đích của Plamya là trả thù em? Người đã phá hoại âm mưu của cô ta vào bốn năm trước?" Hiromitsu là người đã trực tiếp đối mặt với cô ta vào thời điểm đó, theo lý thuyết mà nói hắn cũng phải nằm trong tầm ngắm trả thù của cô ta mới đúng, nhưng dường như mục tiêu duy nhất của cô ta chỉ có Shinichi mà thôi.

"Có lẽ vậy, nhưng mọi chuyện có vẻ đã hoàn toàn chệch khỏi những gì em biết, em cũng nghi ngờ cô ta đang hợp tác với một phe thứ ba... Em cũng không chắc chắn lắm." Thiếu niên hơi ngập ngừng, về câu nói sau cùng của Enomoto Azusa, theo bản năng không muốn nói ra, dù sao vẫn cần thêm một chút chứng cứ chứng minh việc Gin vẫn còn sống.

Mọi người đều trầm mặc sắp xếp lại những gì thiếu niên nói, thâm tâm vừa có chút vui mừng vì thiếu niên đã chịu chia sẻ khó khăn cho bọn họ, nhưng cũng lại cực kỳ lo lắng cho sự an toàn của thiếu niên.

Xem ra, bọn họ phải tìm biện pháp đi trước Plamya một bước, cũng như tìm thấy cô ta, tránh đêm dài lắm mộng.

Đối với thiếu niên, nói được ra một chút băn khoăn của bản thân với bọn họ cũng khiến thiếu niên cảm thấy cơ thể như trút bỏ được gánh nặng, lam mâu nhìn bảy người đang dọn dẹp bàn ăn, lam mâu dâng lên chút nhu hòa, nhưng cũng có chút túng quẫn, cậu không muốn trở thành một tra nam đâu.

Đêm hôm đó, Akai giúp thiếu niên tắm rửa, thiếu niên có chút xấu hổ, nhưng cũng thật may mắn là nam nhân có vẻ cố kỵ đến cảm xúc không ổn định của người trong lòng nên cũng không làm gì vượt quá giới hạn cả.

Từ trong phòng tắm, Akai ôm thiếu niên đã mặc xong quần áo lại giường, nhẹ nhàng đặt thiếu niên xuống, giúp thiếu niên đắp chăn cẩn thận, hắn ngồi xuống mép giường, im lặng vuốt ve mái tóc đen mềm mượt, lục mâu nhìn chăm chú vào đôi lam mâu đang mở to mắt nhìn mình.

"Ngủ ngon, my Holmes!" Không nhịn được khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán thiếu niên, thanh âm từ tính của nam nhân chui vào tai thiếu niên giống như đang gãi khiến thiếu niên một trận mặt đỏ, khẽ cười một tiếng, lần nữa giúp thiếu niên chỉnh lại chăn, tắt đi đèn ngủ và rời khỏi phòng.

Hôm nay đúng là quá áp lực, nên rất nhanh thiếu niên đã lâm vào ngủ say.

Hai ngày sau, mọi chuyện đều dần trở lại bình thường, thi thể của Azusa cũng đã được đưa về quê nhà, dù cô ấy không còn anh trai, nhưng họ hàng ở quê vẫn tổ chức một đám tang nhỏ cho cô ấy, Shinichi dù rất muốn có mặt nhưng đường đi quá xa nên đám nam nhân kia nhất quyết không đồng ý.

Cũng đêm ngày thứ ba, một lần nữa không gian chiếu phim Thiên đạo lại triệu hoán bọn họ tới, lại thêm một lần xấu hổ khi được Akai ôm đến ghế ngồi, thiếu niên thực sự cảm thấy gần đây mấy nam nhân này bày tỏ tình cảm quá mức lộ liễu rồi, da mặt cậu thực sự trong chuyện tình cảm rất là mỏng a.

"Xin chào mừng mọi người đến với buổi chiếu phim ngày hôm nay." Thanh âm của Minh như mọi lần vẫn vang lên ở một góc nào đó trong không gian, nhưng thiếu niên lại nhạy bén phát hiện ra giọng nói của Minh có xen lẫn vào một chút mệt mỏi.

Chấp pháp giả của Thiên Đạo không phải người thường mà vẫn có thể mệt mỏi sao? Thiếu niên hơi nghi hoặc, nhưng màn hình lớn đã sáng lên, nên cũng không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt chăm chú nhìn lên.

<Thám tử lừng danh Conan: Cuộc chạm trán bất ngờ.>

<Manga chap 33-35.>

--------------------------------------------------------------------------------






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro