Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Có lẽ mọi người thật sự muốn mình ở lại đây.

Ngày thứ 4.
Seungmin vẫn không được ra khỏi căn phòng ấy.
Nhưng lần này, có âm nhạc.
Một chiếc loa nhỏ trong góc tường bắt đầu phát bài hát Seungmin từng thích.
"Star Lost."
Giọng hát của Chan vang vọng trong không gian trắng xóa, ấm nhưng trống rỗng.
______________________________________
Cậu ngồi trên giường, kéo chân lên ôm lấy đầu gối.
Hôm nay có một cái chăn mới.
Một chiếc gấu bông mới.
Một kệ sách nhỏ.
Tất cả đều được đặt ngay ngắn như phòng của một đứa trẻ cần được yêu thương.
Nhưng cậu không hỏi.
Cũng không còn nhìn về phía cửa nữa.
"Mọi người..."
"Có lẽ thật sự muốn mình ở lại đây."
______________________________________
Có tiếng gõ cửa.
Rồi mở ra.
Người bước vào lần này là Hyunjin.
Anh mang theo một bảng vẽ, vài hộp màu nước, và nụ cười nhẹ.
“Anh nghĩ em sẽ thích vẽ.”
Anh ngồi xuống đối diện, đưa cho Seungmin cây cọ.
“Hồi xưa em từng nói muốn học vẽ, đúng không?”
Seungmin im lặng, nhìn cây cọ một lúc lâu.
Sau đó nhận lấy.
“Cám ơn… Hyung.”
Giọng cậu nhỏ đến mức Hyunjin phải nghiêng người để nghe rõ.
______________________________________
Một giờ trôi qua.
Seungmin ngồi bên cạnh cửa sổ giả — nơi chỉ chiếu ánh sáng nhân tạo.
Cậu bắt đầu vẽ một cái cây.
“Em vẽ gì đó?”
Hyunjin hỏi, nghiêng đầu.
Seungmin cười khẽ.
“Cây anh đào… giống cái bên sân công ty ấy. Em thích nó.”
Hyunjin im lặng, nuốt nước bọt.
Bởi cái cây thật ngoài sân… đã bị chặt hôm qua.
______________________________________
Chiều xuống.
Felix mang bánh đến.
“Bánh khoai môn, vị em thích nhất.”
Cậu dịu dàng vuốt tóc Seungmin như đang xoa đầu một chú mèo con.
Seungmin cắn một miếng nhỏ.
Rồi bỗng nhiên bật hỏi:
"Em sẽ ra khỏi đây chứ?"
"Mai, hoặc mốt... hay... tháng sau?"
Felix ngẩn ra.
Một thoáng lạc lối trong đôi mắt cậu  mà ai cũng muốn giữ lại.
“Ừm… Seungmin à.”
“Chúng ta… chỉ muốn em an toàn thôi.”
______________________________________
Tối.
Jisung là người vào cuối cùng trong ngày.
Cậu đặt một chiếc máy nghe nhạc nhỏ lên bàn, bật bài hát khác:
“Thế giới này không xứng với em.”
Seungmin nghiêng đầu.
“Jisungie…”
“Ừ?”
Cậu ngồi cạnh giường, nắm lấy tay Seungmin.
“... Nếu em không giỏi gì cả, không xứng đáng gì hết… mấy anh có thả em ra không?”
Jisung im lặng.
Lâu thật lâu sau mới nói khẽ:
“Không.”
“Bởi vì bọn anh không giữ em vì em xứng đáng.”
“Bọn anh giữ em vì… không thể sống thiếu em.”
______________________________________
Seungmin nằm xuống, kéo chăn cao đến tận cằm.
Gấu bông trong tay.
Cọ vẽ trên bàn.
Máy nghe nhạc đang phát bài hát ru.
Cậu nhắm mắt.
Khẽ thì thầm:
“Nếu họ thật sự muốn mình ở lại căn phòng này, nhẹ nhàng như vậy cũng được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro