[Orochi x Seimei] Xà Huyệt (1)
OOC!!!!! OOC!!!!
Bug cực nhiều, vui lòng đừng hỏi!!!!
Warning: SM, rape, H+
(đi rắn real bị thồn hành nên nhảy ra cái thuyền này _(:з」∠)_
Ai chèo chung hem?)
.
.
.
Lần mò bước đi trong màn sương dày đặc, Seimei tự hỏi mình đã lạc vào đây khi nào. Chỉ nhớ bản thân đang đi cùng Kagura và Kohaku băng qua khu rừng nhỏ, đột nhiên sương mù kéo đến mịt mù xoay người lại thì họ đã biến mất từ bao giờ. Y sử dụng linh lực dò xét xung quanh thế nhưng lại không nhận thấy được bất kì tin tức gì, dường như có một bàn tay vô hình đang úp trọn lấy khu rừng nhỏ. Không gian như đặc sánh lại, không một sức mạnh nào có thể dễ dàng phát động tại nơi này. Đây tuyệt đối chính là kết giới, nhưng cường đại đến mức ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra thì quả thực chủ nhân của nó không hề đơn giản! - Seimei nghĩ.
Vẫn kiên nhẫn tìm cách phá giải kết giới, y đột nhiên đứng khựng lại. Một cảm giác nguy hiểm tột cùng đầy áp bức ập đến. Như có một đôi mắt trợn trừng đang nhìn chằm chặp lấy y, nó đầy chết chóc tựa như đôi mắt của đại xà đang lăm lăm nhìn con mồi nhỏ bé xấu số. Trực giác cho y biết, chủ nhân của khí tức này chính là người đã dựng nên kết giới và hắn ta còn nguy hiểm hơn gấp hàng trăm vạn lần những gì y đã tưởng tượng.
Có tiếng bước chân dừng lại phía sau lưng. Seimei bình tĩnh xoay người, dù bất ngờ nhưng y vẫn không sợ hãi, ung dung đối mặt với người vừa đến. Chỉ nghe thấy người ấy châm chọc nói:
- Ái chà~! Âm Dương Sư danh tiếng lừng lẫy của Heian? Vì sao ngài lại đi lạc đến nơi của tiểu yêu như ta? Hửm~
Seimei nhíu mày hơi cúi đầu tỏ ý tôn trọng:
- Thứ lỗi vì đã mạo phạm đến nơi ở của đại nhân. Ta không rõ vì sao lại lạc đến đây. Chẳng hay đại nhân đây có thể giúp ta ra ngoài được hay không?
Hắn cười khúc khích:
- Chỉ mới gặp cách đây không bao lâu mà ngươi đã quên mất ta rồi ư? Nhưng cũng không trách ngươi. Hình dạng này của ta ngươi đã từng thấy đâu?
Hắn đưa tay đến gần môi, âu yếm con rắn nhỏ xanh rực đang thân thiết quấn lấy tay hắn. Nở một nụ cười quyến rũ chết người, đôi mắt xinh đẹp đầy mê hoặc khóa chặt lấy thân ảnh người trước mắt, sát khí lại một lần nữa mãnh liệt xông đến đè ép lấy đối phương. Seimei âm thầm vận linh lực bảo hộ bản thân, đôi chân run lên nhè chống đỡ uy áp cường đại, tay siết chặt phiến quạt:
- Orochi?
- Rốt cuộc cũng nhớ ra haha~! Nhưng có khi lại quá muộn rồi.
Y nghi hoặc, một cảm giác đau nhói từ chân truyền đến. Seimei nhìn xuống, một con rắn đen tuyền, vảy óng ánh ánh tím huyền ảo đang nhiệt tình ghim cặp nanh sắc nhọn vào làn da trắng trẻo mịn màng. Đôi mắt dần trở nên mông lung, y không ngừng tự trách bản thân quá mức bất cẩn nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.Seimei nặng nề ngã xuống, bầy rắn trốn trong đám lá rụng nhẹ nhàng chui ra bò lên người y, không khỏi khiến cho quần áo trở nên xốc xếch hỗn loạn. Orochi chầm chậm bước đến, ngạo nghễ nhìn vị Âm dương sư đại danh đỉnh đỉnh của Heian đang bất tỉnh nằm dưới chân mặc hắn định đoạt sống chết. Vươn tay định một kích giết chết con kiến bé nhỏ khiến hắn phiền muộn bấy lâu thế nhưng khi mắt vô tình nhìn lướt qua phần xương quai xanh trắng ngần hơi hé vì quần áo không chỉnh tề hắn lại có chút chần chừ. Cũng chẳng rõ vì sao bản thân lại trở nên khác ngày thường, Orochi không ngần ngại kéo mạnh áo y ra, để chúng hoàn toàn bại lộ trước mặt. Lũ rắn vẫn không ngừng uốn lượn dò xét trên thân thể Seimei dưới sự điều khiển của Orochi, từng con rắn màu sắc sặc sỡ biểu thị độ nguy hiểm chết người của nó đối lập với làn da trắng tuyết mịn màng càng khiến khung cảnh thêm tình sắc quyến rũ. Như có điều suy tư hắn xoa cằm lầm bầm:
- Khuôn mặt và thân thể thực không tồi, giết đi có chút tiếc nuối a~! Hắn không phải là kẻ thù của ta hay sao? Hành hạ kẻ thù của mình - âm dương sư cao quý nhất Heian cũng là một ý tưởng hay đấy!
Sống mấy nghìn năm, những thứ diễm lệ hơn Seimei hắn cũng từng nhìn đến mệt mỏi con mắt nhưng hắn bây giờ lại chần chờ không hạ thủ có thật là chỉ vì y "nhìn không tồi"? Hắn cũng lười tìm hiểu nguyên nhân vì sao, muốn thì làm suy nghĩ nhiều không phải phong cách của hắn, chỉ cần có sức mạnh thứ hắn muốn bằng mọi giá sẽ đọat lấy dù là thần tiên cũng chưa chắc cản được.
Orochi cúi người, ôm lấy thân thể mềm mại, chóp mũi tham lam hít lấy hương vị thanh mát nhẹ nhàng của Seimei, hắn cười ranh mãnh:
- Ta sẽ từ từ nhấm nháp ngươi vậy, dù gì hiện tại cũng chán chết.
~~~~~~~•(♡˙︶˙♡)•~~~~~~~
Seimei từ trong cơn đau buốt dần tỉnh lại, nhìn lên trần nhà xa lạ y ngay lập tức muốn ngồi bật dậy nhưng lại không thể vì tay đã bị ai đó dùng dây trói lên đầu giường. Quần áo đều bị cởi gần hết, chỉ còn lại một chiếc áo mỏng miễn cưỡng che đi phần da thịt ánh nhuận. Thử vận chuyển linh lực y nhận ra cả cơ thể mình đều trống rỗng, chẳng hề cảm nhận được dòng năng lượng quen thuộc bên trong mình đâu nữa. Không có linh lực hộ thân giờ đây Seimei chẳng khác nào người thường cả. Tuy vậy y vẫn nhanh chóng trấn tỉnh bản thân, động não tìm cách hoát khỏi tình huống xấu hổ này.
Cánh cửa đột nhiên bật mở, một bóng người cao ráo đầy âm khí tiến vào. Khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta nhìn vào đều thấy không thở nổi, trong đôi mắt tím sâu thẳm là đôi con ngươi dựng đứng đặc trưng của loài rắn dù vậy vẻ đẹp của hắn không hề bị giảm đi thậm chí còn có một chút gì đó thần bí mê người. Không những có khuôn mặt gây họa, sức mạnh của hắn ngay cả thần phật còn phải dè chừng. Orochi chăm chú nhìn người trên giường, trong đôi mắt không giấu nổi dục vọng như sóng ngầm mãnh liệt đối với Seimei. Thấy y vẫn bình thản không sợ hãi nhìn thẳng, lòng có chút ngứa ngáy và ham muốn nhìn thấy y khóc lóc cầu xin dưới thân, hắn sờ má y:
- Ngươi không sợ?
Dù trong hoàn cảnh xấu hổ, Seimei vẫn không thất thố hiển nhiên mà trả lời:
- Vì sao phải sợ? Nếu ngươi muốn giết ta thì đã làm từ lâu, còn nếu muốn hành hạ tra tấn thì ta ngăn được ngài sao?
- Quả không hổ là âm dương sư vĩ đại nhất Heian a ha ha! - Orochi cười phá lên.
Seimei có chút khó chịu:
- Ngài quá lời.
- Ngươi quả rất dũng cảm, ta thực muốn phá hỏng cái hình tượng cao ngạo này của ngươi, làm ngươi phải khóc cầu dưới thân ta! - Hắn vừa nói vừa duyện cắn lỗ tai trắng noãn của Seimei, tay cũng không an phận mà mò mẫm xuống phần ngực mềm mại.
Y thực sự hoảng hồn rồi, chưa bao giờ ngờ đến ý tứ của hắn là như vậy, không phải là tra tấn cái này so với tra tấn càng đáng sợ hơn gấp vạn lần.
- O... Orochi! Ngươi làm gì? Mau dừng... Ta là nam nhân! Aaaaa
Răng nanh ghim sâu vào trong cổ, y cảm nhận rõ ràng dòng chất lỏng đang mãnh liệt thâm nhập vào cơ thể y từ cặp răng nanh ấy. Theo đó, cả người dần trở nên lâng lâng hưng phấn nóng rực. Seimei khó chịu mà cựa quậy, muốn cọ cọ một chút để giảm bớt ngứa ngáy và xao động khó hiểu, Orochi cười:
- Bảo bối, mới đây đã không chịu nổi rồi à?
Y nghiến răng:
- Ngươi vừa rồi là làm gì ta?
- Nọc độc của ta là thứ thôi tình mạnh nhất thế gian nga~! Ngươi yên tâm, ta sẽ làm ngươi thỏa mãn đến không còn ý muốn kháng cự nữa thì thôi!
- Ngươi... ! - không đợi y nói gì, hắn đã dùng tay bóp miệng ép Seimei mở ra đôi môi nhỏ nhắn.
Đầu lưỡi hắn lạnh lẽo hệt như một con mãng xà hung hãn không ngừng càn quấy, thô bạo quấn lấy chiếc lưỡi ấm áp trơn mịn đang kiên trì né tránh hắn. Bị hôn đến mức hít thở không thông, cả người không còn chút sức lực dần buông lỏng. Hắn hài lòng tạm buông tha đôi môi đã sưng đỏ đến mức đáng thương, chuyển xuống liếm mút chiếc cổ mảnh khảnh.
Cắn chặt răng, y không hề muốn phát ra bất kì một thanh âm đáng xấu hổ nào, tuyệt nhiên ai đó chắc chắn sẽ không cho y toại nguyện. Tay hắn càn quấy khắp khoang miệng ấm nóng đùa bỡn chiếc lưỡi đáng thương. Seimei không phụ lòng mà phát ra những tiếng rên dụ người. Orochi ghé sát vào tai y:
- Ah~! Rên lớn lên một chút nào, để ta nghe thanh âm đáng yêu của cưng~!
Y lắc đầu quầy quậy, mãnh liệt phản kháng lại. Hắn cười ngoan độc, tay kia bóp mạnh lấy ngọc hành trắng noãn đã sớm dựng thẳng run run mà tiết ra dịch nhờn của y, trong giọng nói tràn đầy không vui cảnh cáo:
- Yên nào bé cưng, đừng ép ta a ~! Vốn không định dùng đến, nhưng vì ngươi không ngoan nên...
Vừa nói, hằng hà sa số rắn nhỏ chẳng biết từ đâu trườn lên giườn, quấn quít lấy cơ thể Seimei. Chúng theo lệnh hắn nhiệt tình mà cắn. Một con rắn đỏ rực trườn xuống phía dưới cắn mạnh vào tiểu Seimei đang dựng thẳng. Y kêu lên một tiếng, nó không hề đau, ngược lại càng khiến chỗ đó ngứa ngáy khó nhịn. Một luồng nhiệt kì lạ xộc thẳng xuống nơi ấy, y cong người bắn ra chất lỏng nóng ấm vương vãi lên cơ thể bạch ngọc thánh khiết. Khí tràng xung quanh Orochi càng trở nên nguy hiểm hơn, hắn không ngờ bản thân xuýt nữa thì mất kiểm soát mà vồ lên ngấu nghiến lấy món ăn tuyệt mĩ trước mặt.
Quá nguy hiểm!
Seimei có cảm giác mình sắp bị bức điên mất rồi:
- Van cầu ngươi, giết... Ta đi...! Hư...a..._ Y nức nở cầu xin.
- Giết cưng sao? Không! Bảo bối không dễ dàng có được sao ta lại vứt đi?
Hắn quệt lấy chất lỏng đặc sệt khả nghi y vừa tiết ra, với đến huyệt khẩu chưa một ai từng khinh bạc qua ở phía sau. Ngón tay nhờ sự trơn trượt của tinh dịch mà dễ dàng đâm sâu vào bên trong không ngừng khuấy đảo khuếch trương khiến nơi ấy ra vào càng thêm thông thuận.
Cởi ra trang phục vướng víu, côn thịt của hắn đã đặt ngay tại tiểu huyệt đã được chuẩn bị tốt. Đẩy mạnh thắt lưng, chỉ nghe thấy tiếng rên đau đớn của Seimei cùng tiếng thở dài thỏa mãn của Orochi. Hắn liên tục ra vào, va chạm, đâm sâu tận cùng trong cơ thể xinh đẹp.
Trong không khí sền sệt mùi tình dục cùng tiếng nước dâm mĩ làm người nghe mặt đỏ tía tai liên tục vang vọng. Seimei khó nhịn muốn kẹp chặt lại hai chân nhưng bất thành. Tràng bích bị vật lạ nóng hổi không ngừng va chạm mang cho y cảm giác đau đến muốn tắt thở, nhưng lại mơ hồ còn có cảm giác... Sướng!? Đôi mắt xanh xinh đẹp tựa bầu trời giờ đây phủ đầy nước mắt.
- Dừng lại... Xin ngươi... Dừng... Hức...
Orochi đã hoàn toàn mất hết lí trí chẳng còn nghe lọt bất kì lời nào, mà dù có nghe thì chắc gì hắn đã buông tha cho y.
Bị tra tấn đến mơ hồ, Seimei không biết bản thân đã bị lăn qua lăn lại bao lâu. Mỗi lần sắp ngất đi vì kiệt sức thì hắn lại cắn mạnh vào người y, dùng đau đớn ép y phải mở mắt tiếp tục chịu dày vò. Nhiều lần như vậy, Seimei có cảm giác bản thân đã chết lặng mất rồi, y mặc kệ tất cả, đôi mắt không có tiêu cự nhìn lên trần nhà.
Đến khi Orochi thỏa mãn mà buông tha y, nhìn xuống người dưới thân chỉ còn lại tia khí tức mỏng manh tựa làn khói có thể tan biến bất cứ lúc nào. Bất ngờ thay, đại yêu quái vốn bản tính máu lạnh hung tàn là hắn vậy mà lại hoảng loạn thất thố, run rẩy đỡ lấy Seimei. Cả người y mềm oặt, tựa một con búp bê vải bị người chơi đùa đến hỏng, trong đôi mắt vốn lấp lánh hữu thần giờ đã rút đi toàn bộ ánh sáng. Mặc kệ hắn có gọi bao nhiêu lần thì y cũng không nghe, không nhìn đến hắn.
Seimei mệt mỏi nghĩ rốt cuộc mình cũng được nghỉ ngơi, hắc ám dần bao lấy mọi ánh sáng xung quanh, y cũng phó mặc cho bản thân trầm mê vào bóng tối.
Seimei!!! Seimei!!!!
....
Ai? Ai đang gọi ta sao?
....
Thế nhưng... Ta thực mệt mỏi...
....
Ta không muốn nghe....
....
Không muốn nghe nữa....
....
...
..
.
( có vẻ chưa đủ mãnh liệt hm....)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro