Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giam cầm

Warning: OOC

Không có H

Chạy...Nhanh lên, chạy khỏi đây, nhanh nữa lên, phải chạy khỏi đây. Chạy tiếp, mình phải trốn khỏi đây, đến nơi an toàn hơn.

Mục đích duy nhất của cậu bây giờ là chạy thoát khỏi cái nơi đó, cậu tiếp tục chạy cho dù có mệt đi chăng nữa. Đôi chân trần tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, trên người mặc một bộ đồ mỏng chạy dưới trời mưa giá rét. Cậu chạy vào một con hẻm, băng qua bên kia đường. Phía sau, một người đàn ông cao ráo cầm chiếc ô đen đi phía sau cậu, trên tay là điếu thuốc lá, miệng nở nụ cười cợt nhả gọi tên cậu.

"Sanzu~Sanzu à~ Sao mày lúc nào cũng cố chạy thoát khỏi bọn tao vậy~"-Khác với cậu, Ran bước theo sau dáng vẻ đầy ung dung, bình thản. Cậu chạy nhanh hơn khi nghe thấy giọng hắn, nếu không sẽ bị bắt mất.

Cậu rẽ đi ra một lối khác, cố gắng cầu cứu những người đi đường, giọng cậu khản đặc trên đường giờ chả có mấy người. Cậu gần như tuyệt vọng, sẽ không có ai đến giúp cậu.

"A! Xin lỗi!"-Cậu đâm vào ai đó, lùi lại vài bước. Người này cao thật đấy, cao hơn cậu nhiều. Trên tay là điếu thuốc lá, a...hình xăm? Mu bàn tay người kia có hình xăm chữ gì đó, tối quá, mưa nữa cậu không nhìn được. Cậu ngẩng đầu nhìn người kia, dáng vẻ quen thuộc nhưng lại lạ lẫm, tóc vàng và đen xe kẽ nhau được vuốt gọn gàng sang một bên trong lịch lãm thật sự. Bên tai còn có một chiếc khuyên dài, cậu nhớ chiếc khuyên đó.

"Mày, nhìn quen thật đấy nha, cấp dưới của Mucho nhỉ"-Người kia hơi cúi xuống nhìn cậu, đưa tay lên sờ hai vết sẹo trên miệng.

"Ha..Đúng là mày nhỉ, Sanzu?"-Gã cười cợt, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Ha..Hanma! Làm ơn, giúp tao với!!"-Cậu nhìn thấy gã, người cậu quen mà mưng rỡ. Ôm chặt người gã run rẩy cầu xin sự giúp đỡ.

Gã vỗ về cậu, an ủi rằng không sao đâu. Cậu giống như chú cún con, bám chặt gã không rời. Thật dễ thương.

"Hanma, thấy rồi à"-Ran đứng trước mặt hai người, nheo mắt đầy sự khó chịu nhìn hai người kia ôm ấp nhau. Sanzu nghe giọng hắn mà mặt tái mét, chạy ra sau lưng Hanma trốn, tay nắm chặt vạt áo,mặt áp vào tấm lưng không dám nhìn Ran. Hanma nhìn Ran, hai ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau như tia sét vậy. Gã bế cậu lên, vỗ về xoa xoa cái đầu hồng của cậu. Sanzu vẫn ôm chặt gã, nhắm chặt mắt đầy sợ hãi.

"Nii-san, thấy nó rồi hả"-Rindou từ con hẻm bước ra, phía sau là Takeomi đang cầm ô che cho cả hai. Cậu nhìn hai bóng người từ con hẻm bước ra mà không ngừng run rẩy. Cậu sợ, sợ quá. Ôm chặt lấy Hanma như dính keo luôn, mắt nhắm nghiền không dám nhìn họ, Hanma ôm lấy cậu, sưởi ấm tấm thân ngấm nước mình đang bế.

"Két"-Kakuchou lái xe đến, kéo kính xuống ánh mắt nhìn Hanma lộ đầy sự tức giận và khinh bỉ. Phía sau là Mikey đang ngồi, ở ghế phụ còn có Mochi.

"Haru, về thôi"-Mikey nói, ánh mắt nhìn cậu đang ôm lấy Hanma. Cậu giật nảy, không đáp lại. Cậu khóc, nước mắt chảy dài trên má.

Cậu thật sự sợ hãi, Phạm Thiên đã không còn là nơi để cậu trở về nữa rồi. Nó giờ như là ngục tù vậy. Chúng giam cậu lại, ngày đêm thay phiên nhau ở bên cậu. Nó sẽ không sao nếu chúng bắt đầu vượt quá giới hạn của bản thân. Chúng muốn nhiều hơn, không chỉ đơn giản là chăm sóc cậu. Giam cậu lại, giữ cho riêng, chỉ của chúng, không cho cậu đi đâu, ở bên chúng mãi mãi. Những giấu vết của chúng luôn xuất hiện khắp người cậu, vết tích của nhưng đêm vui vẻ bên nhau, vết tích rằng cậu là của chúng. Nhiều lần cậu quyết định bỏ chạy, nhưng mỗi lần như thế chúng đều bắt cậu lại. Lôi về căn phòng đó, bắt đầu đánh đập cậu. Cậu sợ hãi, cậu hận thù, cậu ghét chúng, ghét cả bản thân mình.

"Sanzu, về nhà nào"-Hanma bế cậu trên tay, tiến lại gần chiếc xe hơn.

"Khoan! Hanma, mày làm gì thế!? Tao không muốn, làm ơn đi, tao không muốn về lại nơi đó đâu"-Cậu vùng vậy cố thoát ra, Hanma càng ôm cậu chặt hơn. Đặt cậu vào trong xe ngồi kế Mikey. Mikey mặc áo cho cậu, ôm cậu vào lòng.

"Lạnh lắm nhỉ? Mày ướt hết rồi này"-Gã vén tóc cậu lên, hôn lên cổ. Cả người cậu giờ dính đấy nước mưa, cậu run lên vì lạnh, dựa người vào gã. Ran và Rindou bước vào trong ngồi, xoa đầu cậu. Ran hôn lên trán cậu, Rindou ngồi chống cằm nhìn ra ngoài của sổ.

"Hanma...tại sao?"-Cậu giống yếu ớt gọi tên người đứng ngoài. Mikey không vui chút nào, tại sao không gọi tên anh mà gọi tên Hanma làm gì. Takeomi đi cùng Hanma, hai người họ nói chuyện gì đó.

"Mày có muốn biết không, tại sao Hanma lại làm thế"-Ran cười nhìn cậu, ừ thì cười nhưng mắt hắn không cười, giọng nói không chút vui vẻ. Cậu khẽ gật đầu, Ran bế cậu ngồi lên người mình từ vòng tay Mikey. Nghịch tóc cậu hôn lên nó, gã thích cậu bây giờ, ngoan ngoãn ngồi trong lòng gã, cả người ướt át. Chả hiểu sao chỉ nhìn thôi mà muốn đè cậu ra luôn, như bé mèo nhỏ vậy. Thật dễ thương ~. Thật quyến rũ ~.

"Kisaki Tetta, hiện đang là con tin. Bọn tao bắt Kisaki để lợi dụng Hanma tìm mày cho bọn tao"-Giọng gã đầy sự khinh bỉ, ôm chặt eo cậu. Cậu có chút giật mình khi nghe điều đó, nhưng cũng ngay lập tức bình tĩnh lại. Cậu đã quá quen với việc họ làm thế chỉ để đưa cậu về. Cũng dễ hiểu khi bắt Kisaki làm con tin, Hanma say đắm Kisaki mà. Mà dù gì cũng là băng đảng tội phạm số 1 Nhật Bản, nên thế cũng dễ hiểu.

Khi về đến nơi, Ran bế cậu nhà tắm và tắm rửa cho cậu. Những người còn lại ngồi chờ ở ghế vừa hay Takeomi về đến nơi.

Nước ấm được chuẩn bị sẵn, hắn cởi đồ cho cậu, cơ thể cậu đầy vết bầm tím, vết thương lớn nhỏ, nhìn là biết ai gây ra luôn. Ran nhìn cơ thể cậu đắm đuối không rời, đưa tay khám phá khắp nơi trên người cậu, hắn dường như không bao giờ chán việc nhìn và sờ soạng cơ thể cậu.

"A~ mày đẹp thật đấy Haru-chan~ Thật đẹp, những vết tích của bọn tao để lại trên người mày, chứng tỏ mày là của bọn tao~Ah~ Thật thích mà"- Hắn cợt nhả nói, bế cậu và bồn nước nóng. Lấy xà phòng bắt đầu tắm rửa cho bé mèo con. Cậu cũng ngồi yên để hắn đưa tay đi khắp cơ thể mình. Mọi nơi hắn chạm vào dường như trở nên bẩn hơn nhiều, thật kinh tởm. Nhìn hắn kìa, ánh mắt đê mê tràn đầy dục vọng nhìn ngắm cơ thể của cậu, cậu kinh tởm hắn, kinh tởm ánh mắt ấy, kinh tởm chính cơ thể mình.

Cậu và hắn đi xuống tầng, cậu đã được thay một bộ đồ mới, tóc cũng được gội và sấy khô. Kakuchou lao vào ôm lấy cậu, hôn lên môi, má, trán và cổ cậu.

"Hôm nay đến lượt tao nhỉ"-Dụi đầu vào hõm cổ cậu, tay mân mê mái tóc mềm mượt thơm mùi dầu gội. Đương nhiên, chả ai vui vẻ về điều đó cả, gã bế cậu kiểu công chúa, đi lên tầng bước vào phòng gã.

Không khí dưới tầng trần xuống, thật khó chịu mà. Ran không vui nhưng sắc mặt cũng không tệ như họ, hắn vừa được tắm cho cậu và chạm vào tóc và làn da của cậu nên cũng không buồn lắm.

Kakuchou ném cậu lên giường, ngồi trên người cậu cởi áo ra, lộ hình xăm ở trước ngực.

"Như thế là không được rồi, Sanzu. Tao đã bảo là hãy nghe lời mà và ở bên bọn tao mà"-Gã bóp cằm cậu, ánh mắt trừng nhìn cậu đáng sợ vô cùng.

"A...Tao xin lỗi mà Kakuchou..."-Cậu nhìn gã, đau quá!

"Mày càng ngày càng hư đấy, tao sẽ dạy lại mày. Mày cần được dạy dỗ!"

.

.

.

.

Nên có phần 2 không ta (◕ᴗ◕✿)✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro