Ảo mộng
Warning:OOC
Không có H, chap này sầu nha(◕ᴗ◕✿)
Mikey ngồi ở ghế sofa phòng khách, gã cứ ngồi yên đó được nhiều tiếng rồi. Đôi mắt đen xa xăm nhìn về cánh cửa, chờ đợi điều gì đó.
"Cạch". Tiếng mở cửa và tiếng bước chân vang lên. Gã nhìn người trước mắt, bộ suit màu hồng dính máu đỏ, trên tay là khẩu súng lục và túi taiyaki.
"Mikey, bánh của mày"- Em đưa túi bánh cho gã, gã cầm lấy ra hiệu bảo em ngồi xuống. Em tiến lại ngồi vào lòng gã, máu từ người em dính sang chiếc áo đen của gã. Mùi thuốc súng và mùi tanh nồng của máu sộc thẳng vào khoang mũi, gã ôm eo em kề cằm lên vai em. Em không chút kháng cự, ngược lại có chút vui vẻ về điều đó, tay cầm túi taiyaki đút cho gã ăn. Đối với Sanzu, ngồi trong lòng vua của mình là nơi an toàn nhất. Dụi đầu vào hõm cổ em, hít lấy mùi của em, mùi thuốc súng và mùi máu. Gã dường như đã quá quen với điều này rồi, đến mức không biết từ khi nào gã đã nghiện cái mùi này.
Gã khép hờ đôi mắt, xung quanh chỉ toàn là bóng tối và cảm giác cô độc, lạnh lẽo bao trùm. Gã đang rơi, rơi vào vực thẳm, ánh sáng dường như biến mất và xung quanh gã chỉ là bóng tối. Những kí ức về ngày xưa hiện về, những cơn ác mộng kéo tới.
Giật mình tỉnh dậy, gã đang nằm trên ghế sofa vẫn là chiếc ghế đó, vẫn căn phòng đó, vẫn ánh mắt hướng về cánh cửa đó. Gã nhìn, mồ hồi chảy dài trên mặt, hơi thở gấp gáp nhìn ra cửa như mong chờ điều gì đó sẽ không bao giờ đến. Gã ngồi nhìn cánh cửa đó, mong nó sẽ bật mở lần nữa và người đó sẽ là em.
....
Gã nằm phịch xuống, ánh mắt bơ phờ. A....phải rồi, em chết rồi. Gã nằm co người lại, lạnh quá...nếu là em thì sẽ đắp chăn cho gã, kê đầu gã lên đùi em vuốt mái tóc trắng của gã...
...
Gã nhìn cái xác trước mặt mình, Takemichi chết rồi, cậu ấy sẽ không thể quay về quá khứ nữa, cái tương lai "hoàn hảo" của gã sẽ không bị phá hủy. Nhìn khẩu súng lục trên tay, mùi thuốc súng ám vào người gã. Gã đi lên sân thượng tòa nhà cũ, đứng từ trên nhìn xuống, tầm nhìn tuyệt thật, cứ như mình đứng trên tất cả mọi người vậy.
"Mọi người ơi! Tao ở đây!"-Hô to cho cả thế giới biết, trên miệng là nụ cười đầy giả tạo. Con người là thứ sinh vật đáng sợ nhất, có thể sẵn sáng giết chết giống loài mình chỉ vì một mục đích ích kỷ của bản thân. Cho dù là gián tiếp hay trực tiếp, nó đã giết đi một phần của xã hội.
"Mikeyyy!!!!"-Tiếng hét của em vang vọng, hòa lẫn vào âm thanh của xe cộ và tiếng hò reo. Gã nhìn mái đầu hồng chạy vào tòa nhà cũ, gì chứ? Việc gì phải cứu tao chứ Haruchiyo, gã dừng lại gã chờ em đến nơi như muốn cho em cơ hội để cứu gã. Những con người kia hò reo bảo gã hãy nhảy đi, họ chán nản và bực bội khi thấy gã chỉ đứng đó.
Xoay người nhảy xuống, vậy là hết rồi. Những người ở lại sẽ có cuộc sống tốt hơn, không xa vào con đường tội ác như gã. Sống một cuộc sống bình thường, không bị vấy bẩn bởi thứ gọi là "Bản năng hắc ám".
"Baji, Shinichiro, Emma, Izana....Sớm thôi, sắp được gặp họ rồi"
Em lao xuống, hét to tên gã, nắm lấy cổ tay gã dùng cả thân mình để bảo vệ gã. Nằm trên cơ thể em, hơi ấm từ em sưởi ấm gã, ôm chặt lấy gã vỗ về.
"Mikey không sao đâu, hãy tiếp tục sống vua của tao.."-Em cười với gã, một nụ cười cười bình thường nhưng lại bí hiểm và dịu dàng đến lạ kỳ. Nó không phải là nụ cười của một kẻ điên đi giết người vì vua của hắn, cái thứ mà ngay cả người đời hay những thành viên khác của Phạm Thiên cũng phải khiếp sợ.
Mặt đất ngày càng gần hơn, gã càng phải rời xa em, lắng nghe nhịp tim của em và gã, lắng nghe hơi thở, nhịp đập của mạch, cảm nhận hơi ấm và những cái vỗ về của em. Yên bình quá, liệu cảm giác yên bình này sẽ kéo dài bao lâu..?
Máu em chảy đầy đường, cơ thể ấm áp khi nãy giờ chỉ còn cái xác lạnh lẽo. Gã nhờ nằm trên người em nên không bị thương nặng, nhưng em đang bị thương kìa. Ai đó...làm ơn, gọi xe cấp cứu với...em đang bị thương này..tại sao máu không ngừng chảy chứ? Gã ngất đi, thứ gã cảm nhận cuối cùng là tiếng ồn ã của mọi người xung quanh, ánh sáng của đèn flash, hình ảnh mái đầu hồng của em rướm máu, cả người gã dính máu em.
Gã tỉnh lại trong bệnh viện, gã bị thương nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Xung quanh là thành viên cốt cán của Phạm Thiên. Kakuchou đang ngồi gọt táo, anh em Haitani thì ngồi nhìn cái điện thoại đến khi gã tỉnh, Mucho ngồi xem qua đồng tài liệu, Koko thì chắc đi trả phí rồi. Một...còn một người nữa, người đó đâu rồi? Cái kẻ phiền phức hay bám dính lấy gã...em đâu rồi..?
"Haruchiyo...đâu?"-Gã gặng hỏi. Gã biết trước kết quả rồi nhưng gã sợ lắm, sợ đối mặt rằng em đã chết.
"Nó chết rồi, nó chết vì mày đấy Mikey"-Kakuchou đặt con dao xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng buồn thiu. Dù sao cũng là người của một băng, lại còn là thành viên cốt cán No2 và No3, tuy không thân thiết nhưng đều là hai kẻ mà Mikey tín nhiệm nhất, khi làm nhiệm vụ thường đi cùng nhau nữa. Không buồn mới lạ.
...Quả nhiên là vậy, em chết rồi nhỉ? Haruchiyo....gã đau khổ nhìn xung quanh. Gã không cần lũ thành viên cốt cán này, thứ gã cần là em. Haruchiyo...tao xin lỗi...mày đi theo tao lâu như vậy mà...đừng tha thứ cho tao..xin mày đấy.
...
A....tao lại mơ về ngày xưa rồi, mơ về kí ức đau buồn, ác mộng....Haruchiyo, mày đâu rồi nhanh đến ôm tao đi, tao cần mày, cần hơi ấm của mày. Hãy để tao ôm mày vào lòng, hít lấy mùi hương của mày, mùi thuốc súng, mùi máu...Nó khiến tao bận rộn, tao sẽ không nghĩ về kí ức ngày xưa nữa. Đút cho tao ăn những miếng taiyaki mày mua về, giống như ngày xưa vậy. Haruchiyo...hãy quay lại bên tao đi, quay lại đi...con chó của tao, tao cần mày.
Cuộn mình lại trên chiếc ghế ấy, nơi ấy gã nằm nghĩ về cảm giác có em, nhưng em đã không còn rồi.
Nó là quá khứ nhưng không phải hiện tại hay tương lai, gã đã mất đi thứ quan trọng nhất chỉ vì sự ích ký và ngu dốt của bản thân.
Tôi nhớ em lắm..Haruchiyo, làm ơn quay lại đi, tôi yêu em...Haru..
.
.
.
.
Duma tôi viết xong mà sắp khóc cmn luôn này (*꒦ິ꒳꒦ີ)
Viết nay sầu ghê, tí nữa có chap mới "Không có vua" nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro