Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[2] Ngư dân và nhân ngư

-SugiSaku

-OOC, lệch cốt truyện, tục

50% đường, 50% thuỷ tinh


Tại một ngôi làng nọ,

Có một tin đồn được bọn trẻ con truyền tai nhau hằng ngày, nói rằng

Ở vách núi phía Đông, đang có một nàng tiên cá ẩn nấp.

Chẳng biết bắt nguồn do ai, người nào.

Chỉ biết rằng,

Tin đồn sau đó trở nên nổi tiếng.

Miệng truyền miệng,

Rốt cuộc đích đến cuối lại là tai lão trưởng làng khó ưa.

Thế mà lão lại tin là thật,

Ráo riết kêu người đi tìm bắt.

Lục lọi khắp biển,

Đến sông,

Rồi hồ.

Mọi nơi có nước đều bị lục soát hết mọi ngóc ngách.

Thứ duy nhất chưa tìm là mấy cái hồ nuôi cá của bọn ngư dân,

Cũng nhanh thôi,

Nó rồi cũng không thể thoát khỏi cái móng vuốt của lão già.

Chỉ với mục tiêu là tìm được nàng tiên cá kia,

Chẳng ai biết sau rõ khi bắt được sẽ có chuyện gì xảy ra cả.

Nhưng ắt hẳn không được yên bình rồi.

"Nè, lúc nãy tôi thấy ai ở cái hồ lớn trong rừng ý!"

Cậu bé nhỏ cúi đầu, thì thầm to nhỏ với đám bạn mình.

"Hả!? Nghe nói lão trưởng làng đang tìm tiên cá thì phải"

"Có nên nói không?"

Một cậu bé khác lên tiếng,

Tức thì khiến bầu không khí trở nên im lặng.

Không biết nên trả lời như thế nào cả,

Vì chính chúng cũng đâu tin vào "nàng tiên cá" kia có phải thật không chứ.

"Tiên với cá, lo mà về nhà đi!"

Một giọng nói lớn phát ra phía sau,

Hình như là người ngư dân nuôi cá ở cái hồ trong rừng bọn nhỏ đề cập.

Sugishita cáu gắt,

Trừng mắt nhìn bọn loi choi dưới chân sợ hãi mà bỏ chạy.

Sau đó lại thở dài đi về nhà,

trên tay là rổ cá đầy ắp chẳng biết cho ai.

;

Anh đến bên hồ lớn,

Tay cầm một con cá mà thả nhẹ trên mặt nước.

Ngay lập tức, mặt hồ tĩnh lặng liền xuất hiện vài gợn sóng.

Hai cái ăng ten từ dưới nước nhô lên,

Ngay sau đó là cả một cái đầu hai màu đen trắng nổi bật.

Cái miệng há to,

một đớp đã cạp hết con cá vào miệng mà nhai ngon lành.

Cơ mà miếng ăn chưa kịp nuốt xuống họng đã phải ăn một đòn như trời giáng xuống đầu.

"Trời đánh tránh miếng ăn, chưa nghe bao giờ hở?"

"Chưa"

Anh mặt lạnh tanh đáp lại.

Sakura - Nàng tiên cá trong lời đồn,

Cũng là "con cá heo" anh nuôi trông hồ.

Duy nhất chỉ mình nó.

"Đã nói là trốn cho kĩ, muốn lên bàn mổ lắm hả?"

Giọng anh có chút cọc cằn pha lẫn bực bội,

Cộng thêm với cái mặt cau như đít khỉ thì trông khá sợ.

Nhưng với em nó cũng là cái đít khỉ thôi.

"Lỡ thôi"

Sakura vừa nói vừa nuốt nốt con cá cuối cùng lại,

Đôi mắt dị sắc hết liếc trái lại liếc phải.

Bộ dáng trông vô cùng gợi đòn.

"Nuôi mập thay ra rồi báo"

"Ý anh tôi là con heo?"

"Ừ"

Anh đáp ngay lập tức,

Hoàn toàn chặn đứng cái miệng xinh kia.

Hứ.

Kệ anh, ăn no rồi thì xuống ngủ.

Chả thèm quan tâm nữa!

Sugishita chống cằm thở dài,

Đôi mắt có phần dịu lại nhìn con cá heo giây trước tỏ vẻ hờn dỗi,

Giây sau lại hôn cái phốc lên trán anh thay cho lời cảm ơn.

Đúng là,

Con cá heo dễ thương.

;

2 Tháng trước,

Lúc đó anh đang đi đánh cá trên con thuyền.

Mọi chuyện sẽ bình thường như bao ngày,

Nếu như lúc đó, anh không vớt lên một thứ chẳng biết là người hay cá.

Mái tóc hai màu trắng đen tách biệt dài tới ngọn,

Ngoài ra còn có đôi mắt dị sắc cũng mang hai màu tách biệt giống tóc.

Nhưng thứ đặc biệt nhất có lẽ vẫn là cái đuôi đang phe phẫy ở chỗ đáng lẽ không nên có.

Thay vì chân, thì thay vào đó là cái đuôi y hệt cá.

Sugishita lúc đó sốc toàn tập,

Thân trên nhìn thì giống người,

Nhưng phía dưới lại là của mấy con sống dười biển.

Rốt cuộc là sao nhỉ?

Cơ mà, nhìn kĩ thì. . .

'Đẹp thật'

"Nhìn gì? Móc mắt giờ!"

Đáng ra em không nên mở miệng,

Vì nếu thế sẽ đẹp hơn nhiều.

Anh khinh thường nhìn cái người đứng còn chả được,

Vừa đe doạ mình bằng một khuôn mặt không thể nào đáng(yêu) sợ hơn.

Trong một chốc không kìm chế, Sugishita lỡ cười thành tiếng.

Kết quả là bị đuôi táp cho sưng vù cả mặt.

Hôm đó, trên con thuyền đánh cá nọ.

Một người một cá táp nhau không ngớt trên bom thuyền,

Cả miệng lẫn tay đều hoạt động hết công suất, cho tới tận chiều tối,

Mọi chuyện mới dừng lại.

Một chiếc thuyền đánh cá khác đi ngang qua và có chào hỏi vài câu,

Cũng vì thế nên em phải trốn xuống dưới biển.

Thật ra phần lớn do Sakura giận nên mới trở lại về biển.

Chứ không giận em cũng sẽ về biển thôi.

Lâu lâu mới gặp con người mà thấy ghét, hứ!

Còn Sugishita bên này vừa xoa xoa cái mặt tiền đáng thương vừa chửi thầm trong miệng.

Lơ luôn mấy lời chào hỏi từ thuyền bên.

'Chó má, nhớ đấy con cá xấu xí kia!!'

;

". . ."

". . ."

Bốn mắt nhìn nhau,

đến một cái chớp nhẹ cũng không có.

Lại gặp nhau rồi, mà lần này là ở vách đá.

Em thì vẫn giữ thái độ ghét bỏ như vậy,

Còn anh vì còn công việc nên tạm gác lại qua một bên.

Nói thiệt thì dù có tận mắt thấy cũng chẳng thể tin được,

Rằng tiên cá thực sự có thật trên đời.

Đúng là đời, cái gì cũng xảy ra được.

Trong lúc anh còn đang suy nghĩ về cuộc đời,

Con cá đằng sau đã táp hết đống tôm mới bắt được vào mồm do cơn đói cồn cào.

Đến khi phát hiện ra thì quá muộn rồi.

"Cái con cá heo này!!?"

"Gì? Chửi ai là heo!?"

"Mi chứ ai, cái con heo này!!?"

Anh quát lớn,

Vừa tức vừa bất lực nhìn cái xô lúc nãy còn đầy ắp giờ lại trống trơn.

Thật là. . .

Mặc kệ con cá phía sau,

Anh cứ thế bỏ về trong mệt mỏi mà không thèm nói lời trách móc.

Đến cả Sugishita cũng chẳng biết mình bị gì cả,

Bình thường thì anh đã mắng một trận rồi,

Nhưng trong lòng cứ có cảm giác nhộn nhạo,

Đến cả một câu hoàn chỉnh cũng khó mà nói được.

Chắc do mệt quá thôi. . .

Sakura ở phía sau,

Nhìn bóng lưng anh khuất dần mà có chút tội lỗi.

Biết vậy nãy kiềm chế chút rồi--

"Miếng ăn đúng là miếng tồi tàn mà. . . ."

;

"?"

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa ló dạng.

Mở cửa ra đón ngày mới đã có một xô đầy cá và đủ thứ khác trước cửa.

Sugishita còn tưởng mình còn mơ ngủ nên có đi rửa mặt mấy lần cho chắc.

Đúng là thật rồi,

Có ai đó đã để lại cái xô đầy cá và tôm trước cửa nhà anh.

Ngó tây ngó đông một hồi thì lại va vào hai cọng ăng ten nổi lềnh bềnh trên nước,

Thế là biết luôn thủ phạm của vụ này rồi.

"Phì. . ."

Anh cười khẽ,

Giận thì còn, nhưng cũng vơi đi bớt rồi.

Thôi thì,

tha cho đấy!

;

Thế là đêm nào em cũng đi bắt thật nhiều đồ để trước nhà anh,

Đợi đến sáng liền núp một góc trong cái hồ trước nhà.

Cái hồ cũng vô tình thành nhà em lúc nào không hay luôn.

Sau khi được tha thứ,

Sakura chính thức ăn nhờ ở đậu ở cái hồ này.

Tuy không rộng lắm,

Nhưng vẫn đủ dùng.

Đã thế ngày nào cũng có cá dâng tận miệng,

Dù rằng ban đầu em không thích lắm,

Nhưng sau rồi cũng quen.

Vứt luôn sĩ diện mà ăn,

Đồ ăn muôn nămm.

;

Giờ lâu lâu nhớ lại chuyện xưa vẫn thấy buồn cười,

Mở đầu là táp nhau túi bụi,

Mà giờ vẫn vậy, chỉ là ít hơn chút thôi.

Sugishita vừa nghĩ vừa xách xô cá đi trên đường.

Ánh nắng hoàng hôn chiếu xuống mặt nước biển,

Trông thật đẹp làm sao.

;

Nhưng anh đâu biết,

Ở nhà, người cá mà anh yêu đang gặp phải một đống rắc rối.

Sakura tức giận vung đuôi,

Tức khắc liền đánh bay mấy tên đang cầm lưới cố bắt mình lại.

Người cố trườn bò về phía hồ để trốn,

Tiếc là lại bị lão trưởng làng chết tiệt tóm lại.

Em vừa la hét vừa vùng vẫy kịch liệt,

Cố gắng thoát khỏi tấm lưới điện đang trên tay mấy tên khốn lạ mặt đằng kia.

"Bỏ raa!!! Tao kêu là bỏ ra!!?"

Bốp

Một tên đô con vòng ra sau đầu,

Chẳng nói chẳng rằng giáng một đòn uy lực vào cái mặt nhỏ xinh.

Khong thương tiếc mà đánh liên tục vài cái liền,

Cho đến khi em không thể nói thêm lời gì vì thiếu nước và choáng.

Con mẹ nó.

Bọn con người khốn khiếp!

Khốn khiếp! Chó má!! Bố đây nguyền rủa cả làng bọn bây!!!

Đây không phải lần đầu Sakura bị bắt,

Lúc nào cũng vậy,

Luôn phải chạy trốn khỏi lưỡi dao của con người tàn độc.

"Nghe nói ăn tiên cá sẽ trường sinh bất lão đấy!"

Bọn chúng lúc nào cũng muốn mổ xẻ thịt em ra,

"Chỉ cần giết rồi đem thịt đi bán là giàu rồi!!"

Ăn em để đạt được ý nguyện, giết em để thoả mãn lòng tham.

Thật kinh tởm.

Em ghét bọn họ.

Ghét lũ con người khốn khiếp luôn muốn giết chết em.Ghét cay ghét đắng!!;

"Ư. . .-"

Sakura chầm chậm mở mắt,

Cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi,

Tất cả là tại lão già gì đó cùng mấy tên khốn đô con.

A. . .Bọn con người chó má!!

Nhưng quan trọng hơn. . .Ai đang bế em vậy?

Cánh tay săn chắc của một ai đó,

Mái tóc dài và bộ đồ dính máu.

Quen thật.

Tên ngư dân đáng ghét?

Sugishita một tay bế người em,

một tay che chắn cho đầu khỏi những cành cây để em tránh bị thương.

Má nó, đã bảo là ở yên trong hồ rồi mà!

Anh chẳng biết rõ đầu đuôi là như nào,

Chỉ biết khi vừa về đã thấy đám ngừoi lão trưởng làng đã bu kín lại bên em.

Trong lúc tức giận,

Anh đã lỡ bế em bỏ trốn khỏi đó luôn rồi.

Nhưng vậy cũng được, may mà em chưa bị xích lại.

"Đứng lại tên kia!!"

Lão già vừa nói vừa bắn lung tung vào mấy thân cây,

Doạ em sợ hãi mà rúc vào lòng anh.

'Lão già phiền phức!'

Sugishita chửi thề trong lòng,

Bám thì dai như đĩa,

Đã vậy còn bắn loạn xạ khắp nơi.

Nếu lỡ trúng em thì sao đây?

Mà bây giờ cứ trốn cho thoát trước đã,

Chuyện còn lại tính sau.

"Nè, mặt còn đau không?"

Giọng điệu anh vừa gấp gáp lại mang chút lo lắng và mệt mỏi.

Có lẽ là do phải chạy đua với lão phía sau.

Em lắc đầu nhẹ,

Do thiếu nước trong thời gian dài nên giờ đầu choáng thôi rồi.


Chỉ e nếu chậm thêm vài phút nữa. . .

"Nằm yên đi, chỉ chút nữa thôi!"

Trong cơn mơ màng,

Sakura cảm nhận được cơ thể mình đang teo dần, teo dần.

Đôi mắt dị sắc lần nữa mở ra,

Tay nhỏ vươn ra mà chạm nhẹ vào bên vai đã sớm dính đầy máu của anh.

Vừa xót vừa thương.

Em không hiểu tại sao mình lại có cảm xúc đó với con người,

Thứ mà em ghét nhất.

Vì cậu ta cho em một chỗ ở đàng hoàng?

Vì cậu ta cho em ăn no mỗi ngày?

Vì cậu ta tốt với em?

Không biết nữa, nhưng Sakura biết được một điều.

Rằng đâu đó trong trái tim đầy vết thương này,

Luôn chưa đựng hình bóng của anh - Người mà em thực lòng yêu thương.

Xin lỗi,

Xin lỗi anh.

VÌ em, vì em nen anh mới ra nông nỗi này.

Nếu như lúc đó em chịu rời đi,

Thì liệu mọi thứ có trở nên tốt đẹp hơn không?

Là do bản thân em ích kỷ,

Nên mới lôi kéo anh vào những chuyện này.

Xin lỗi nhiều. . .

;

"Sakura-"

"Sakura!"

"Này, nghe không đó!? Sakura!!--"

ĐOÀNG!

Một viên đạn bắn trúng eo khiến anh đau đớn ngã quỵ,

Người trong tay theo đó cũng rơi xuống nền đất đầy lá khô mà nằm.

Hơi thở yêu ớt, thân nhiệt tuột dốc.

Em giờ đây đã cận kề cái chết,

Vấn đề còn lại chỉ là thời gian.

"Chết tiệt!!"

Mặc kệ cơn đau nhói đang réo in ỏi cả lên.

Sugishita vẫn bế em đặt vào lại lòng mình mà tiếp tục chạy.

Anh biết, biết rằng em đang thấy tội lỗi như nào.

Nhưng em ơi, đây không phải lỗi của em đâu.

Em không làm gì sai cả,

Kẻ sai ở đây chính là bọn chúng, lũ con người khốn khiếp ấy.

Em không hề sai,

Cũng phải lỗi tại em.

Nếu có lỗi, anh sẽ cùng em gánh hết mọi thứ.

Chúng ta sẽ ở bên nhau,

Như trước đây vậy.

Dù rằng có lúc cãi nhau,

Dù rằng có lúc giận hờn nhau.

"Tôi sẽ luôn ở bên anh mà!"

Đến cuối ta vẫn chọn ở cạnh nhau.

Cả anh và em,

"Tao không bỏ rơi em đâu, nên đừng lo"

Đến cuối vẫn sẽ chọn ở bên nhau.

Bất kể chuyện gì đi nữa!

;

"Sakura! Tính ngủ tới bao giờ nữa hả?"

"Ư. . .-- Không chịu đâu, 5 phút nữa!"

Em lười biếng trùm chăn lại,

Mặc kệ con người đang bất lực phía sau mà nằm ngủ tiếp.

Còn anh đứng bên chỉ biết thở dài nao nán,

Riết rồi tưởng nuôi heo không bằng.

Suốt ngày ăn với ngủ.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi,

Chứ anh vẫn để em nằm vài ba phút nữa.

Sau đó mới dùng chỗ đồ ăn sáng thơm phức gọi dậy,

Và như bao lần,

Nó thực sự hiệu quả.

"Em cứ như heo ấy"

"Đá anh giờ!"

"Chân có chút ét cũng đòi đá? Nằm mơ đê!"

"A!! Cái tên--!!"

Sakura hoàn toàn câm nín,

Vừa thẹn vừa tức.

Đã thế nhìn cái mặt đầy đắc ý của ai kia àng tức hơn,

Giận quá hoá rồ,

Em trèo qua bàn nhảy bổ vào người nọ.

Anh gồi bên kia đang đắc thắng thì bị úp sọt bất ngờ,

Không kịp phản ứng liền ngã ra sau,

Lúc ngã cũng không quên kéo theo ai đó ngã cùng.

". . ."

". . ."

Cả hai nằm trên sàn gỗ,

Bầu không khí im lặng bao trùm lấy cả hai.

Nó chỉ bị phá vỡ khi tiếng phì cười của em vang lên.

Sakura không hiểu vì sao lại bật cười,

Mà không chỉ em, cả anh cũng vậy.

Cả hai lúc ấy cười phá lên.

Nụ cười của sự hạnh phúc,

Của niềm vui vẻ.

Em và anh lúc ấy đã cùng có một suy nghĩ,

'Ước gì,

Khung cảnh này sẽ không bao giờ kết thúc'

;

Hoàng hôn đằng xa dần lặn đi mất,

Để lại trời cho màn đêm chiếm giữ.

TIếng sóng đánh thoang thoảng bên tai,

Tiếng của biển đang khẩn thiết,

Tiếng của cơn gió ùa tới.

Chúng đang muốn đánh thức em dậy,

Khỏi giấc mộng đẹp bao la.

Nhưng tiếc rằng,

cả linh hồn lẫn ý thức em đã chìm mãi vào giấc mơ mộng tưởng,

Nơi mà anh và em được sống hạnh phúc bên nhau.

Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau,

Kể cả lúc chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro