Chương 16: Có thích không?
Thật ra một trận đua xe ngoài người thi đấu và hoa tiêu ở bên ngoài ra, thì rất ít khi có thêm một người ngồi bên ghế tay lái phụ.
Nhưng giới thượng lưu trong thành phố này lại thích làm nó khác đi, cho nên những người thi đấu thường xuyên dẫn theo người mẫu xe hơi hoặc là người yêu tới, hoặc ngẫu nhiên thấy người nào xinh đẹp có duyên cũng sẽ mời lên ngồi bên ghế phụ.
Nhưng Trần Minh Hiếu xưa nay chưa từng làm chuyện này, không chỉ như vậy, đối với những cô gái chủ động dính đến anh, thì anh sẽ tìm ban tổ chức đuổi ra ngoài.
Những người khác có lẽ không biết vị thần đua xe bí ẩn này là ai, nhưng người trong ban tổ chức sao có thể không biết. Cho nên không ai dám làm trái ý anh, dù sao... Chủ đầu tư của bọn họ là Bùi Anh Tú, anh em thân thiết của Minh Hiếu.
Cho nên anh được đặc cách một hai lần coi như không sao, nhưng được nhiều lần đặc cách như vậy, khiến cho những tay đua khác bàn tán sau lưng anh, nói anh chỉ muốn thắng. Bọn họ ai cũng mang bạn gái, bạn trai tới, còn anh không dẫn theo, cho nên xe của anh sẽ nhẹ bớt mấy chục kg, nên có thắng cũng chẳng vẻ vang gì.
Mà Trần Minh Hiếu nghe xong, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.
Anh sở dĩ đến đua xe vì anh thích cái cảm giác kích thích cực hạn, còn thắng thua không quan trọng.
Chỉ là từ lần đó về sau, anh không những cầm giải quán quân trong tay nhiều lần, hơn nữa khoảng cách cách biệt với người về nhì rất xa.
Mặc dù anh không nói gì, fan cuồng vẫn không ngừng nói, lấy thành tích để bịt miệng những người khác.
"..."
Nhưng những cái này Rhyder không biết, mấy ngày nay còn thường xuyên theo dõi mấy trang đua xe lại lỡ bắt gặp một video về tay đua tên H khiến cậu khá hứng thú. Kĩ năng đua xe của Rhyder cũng không tệ nhưng kĩ năng của người này khiến cậu thực sự mở mang đầu óc, không suy nghĩ nhiều thử đăng kí làm người xem trực tiếp lại không hiểu sao được chọn thật, lại còn là hàng ghế VIP, không tốn một xu.
Mà lúc này Trần Minh Hiếu đang thắt dây an toàn cho Rhyder, còn cậu nhìn anh với ánh mắt khác thường.
Anh kéo khẩu trang xuống, treo ở một bên tai. Khoé môi cong lên đầy thích thú.
- Sợ hả? Đã ngồi trên xe đua bao giờ chưa?
Rhyder lắc đầu.
- Nếu sợ thì đã không đi xem.
Lúc này cậu chỉ đang thắc mắc rốt cuộc học sinh cấp ba bây giờ đều thần thần bí bí lại còn lợi hại như vậy sao?
Trần Minh Hiếu lại nghĩ cậu mạnh miệng, bèn nói:
- Sợ cũng ráng chịu một chút.
Vốn dĩ mọi người đều rất ngạc nhiên khi tay đua H bí ẩn chưa một lần mời người ngồi ghế phụ nhưng hôm nay lại chủ động mời một cậu trai trẻ trên khán đài, mà Rhyder lúc đó đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Dù sao, đây là chuyện cậu cực kỳ muốn làm.
Được ngồi xe với một trong những tay đua giỏi nhất thì còn gì phải đắn đo.
Trần Minh Hiếu cô độc quá lâu, trước kia làm chuyện gì cũng chỉ có một mình, không một ai có thể xâm nhập vào nội tâm của anh. Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện một người khiến anh hứng thú, đương nhiên không thể chờ đợi được việc muốn chứng minh cho người kia thấy rõ con người mình.
Tốt, xấu, nguy hiếm, thích, không thích, anh phải cho cậu thấy mọi thứ.
Rhyder còn chưa kịp nói, Minh Hiếu đã mang khẩu trang lại, khởi động xe.
Anh không nói quá một chút nào, Rhyder cảm thấy xe vừa phóng đi, thì cơ thể của cậu cũng bị xung lực ngửa ra sau một chút. Cảnh vật xung quanh nhanh chóng vụt mất.
Minh Hiếu đang dẫn đầu, chí ít được nửa đường đua, thì người thứ hai kém anh khoảng năm sáu mét.
Mà lúc này xe đang tới một chỗ khúc cua nguy hiểm, bên cạnh là sườn núi.
Bình thường Minh Hiếu không quá để ý đến những đoạn cua nguy hiểm, nhưng bởi vì hôm nay có Rhyder ở đây, anh không thể cho phép có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên vô thức giảm tốc độ một chút. Rhyder hơi ngạc nhiên giảm tốc như vậy sẽ tạo cơ hội cho người phía sau.
Hắn ta đạp chân ga tăng tốc, trực tiếp đua song song với anh.
Không chỉ như vậy, thậm chí đến khúc cua, hắn còn cố ý đụng xe Minh Hiếu một chút!
Anh nhanh tay bẻ tay lái, chiếc xe cũng vì thế quay một vòng trên đường đua chật hẹp, cuối cùng khó khăn lắm mới không rớt xuống sườn núi.
Thấy vẻ mặt Rhdyer vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt có phần nghiêm trọng.
Đáy mắt Trần Minh Hiếu lập tức xuất hiện một tia nguy hiểm, anh bẻ tay lái, đạp chân ga.
Lúc này người kia đang dương dương tự đắc, khoác lác với bạn gái ngồi bên ghế lái phụ, trước kia chỉ là nhường Trần Minh Hiếu, ngày hôm nay phải cho mọi người thấy ai mới là ông vua trên đường đua.
Mà khi đó hắn cũng không nhận thức được nguy hiểm đang cận kề.
Khi tới gần đích, còn phải gặp một góc cua nguy hiểm cuối cùng, không khó bằng góc cua lúc nãy, nhưng cũng không hề dễ dàng.
Đang lúc hắn cười khoái trí, vào lúc quẹo cua, xe của Minh Hiếu bỗng nhiên tăng tốc, đồng thời dùng phương pháp như hắn, đụng nhẹ xe của hắn một chút!
Nhưng kỹ thuật của hắn kém xa anh, năng lực phản xạ nhanh cũng không đủ, lúc nãy Minh Hiếu có thể xử lý tốt khúc cua khó, nhưng hắn lại không làm được.
Xe của hắn vọt thẳng tới sườn núi, đụng hư hàng rào, nửa thân xe treo lủng lẳng ra ngoài sườn núi!
"A!!!" Bạn gái hắn kinh hoàng hét chói tai, sắc mặt bị dọa sợ tái mét.
Xe kẹt ở vách núi, lung la lung lay, tay đua kia cũng cố sức đạp phanh, khống chế không để xe di chuyển nữa.
Mà Trần Minh Hiếu, người gây ra chuyện này chỉ lạnh lùng liếc kính chiếu hậu nhìn chiếc xe kia một chút, sau đó đạp chân ga chạy về đích.
Rhyder không quay đầu nhìn chiếc xe kia cũng biết kết cục. Có thể hiểu rõ vừa nãy nếu như không phải Trần Minh Hiếu cứng tay lái, phản ứng kịp thời, thì có thể người gặp nguy hiểm chính là bọn họ.
Không ngoài ý muốn, Minh Hiếu là người về đích đầu tiên, vững vàng giữ chức quán quân.
Những người trên khán đài lúc này trông thấy xe của anh đều lập tức gào thét ầm ĩ.
Trần Minh Hiếu không xuống xe, anh tháo dây an toàn, nhìn Rhyder đang trầm tư bên cạnh.
Trong xe cực kỳ im lặng, không phải âm thanh, mà là bầu không khí.
~
Lúc Anh Tú chạy đến, bước chân cực kỳ vội vã.
Lúc đó anh ta đang chờ ở vạch đích, chỉ nghe có tin tức truyền tới nói người chạy bám theo sát Minh Hiếu cố ý đụng xe anh, xém chút nữa là xe rớt xuống sườn núi rồi.
Anh Tú bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh khắp lưng.
Anh ta gõ gõ cửa sổ xe, cũng không để ý người bên trong là ai, nói thẳng: "Lát nữa rồi dính với nhau, bây giờ phải đi lãnh thưởng."
Trần Minh Hiếu thật ra không quan tâm đến cúp hay giải thưởng, tất cả những lần nhận giải trước đó đều do anh dặn dò, kêu người lấy giúp anh.
Nhưng lần này...
- Muốn đi lãnh thưởng không?
Rhyder ngẩn người, không hiểu rõ ý của anh, lại nhớ hình như anh ta chưa từng lộ diện trên khán đài nhận giải.
Nghĩ nghĩ, cậu nói:
- Đua xe nguy hiểm như vậy, không đi nhận thưởng thì chẳng phải phí quá sao?
Minh Hiếu nghe thấy cậu nói thì bật cười.
~
Phần thưởng lần này ngoại trừ cúp, còn chuẩn bị một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn.
Đây là lần đầu tiên Minh Hiếu dùng thân phận tay đua H xuất hiện nhận thưởng trên sân khấu.
Cho nên mọi người dưới khán đài lập tức huýt sáo la hét hoan hô.
Lúc này có vẻ như anh không cảm nhận được bầu không khí xung quanh, ánh mắt anh không thay đổi, một mực chỉnh sửa khẩu trang của mình và Rhyder che đậy kín đáo, sau đó kéo tay cậu bước lên sân khấu nhận phần thưởng trong sự ngỡ ngàng.
Trần Minh Hiếu trực tiếp bỏ qua chiếc cúp vàng kia, nhận lấy chìa khoá đưa sang cho Rhyder.
- Tôi dùng mạng đổi lấy phần thưởng cho cậu, có thích không?
Đương nhiên món quà đắt tiền như vậy, Rhyder sẽ từ chối nhận, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, cậu cầm lấy vì không muốn thấy đối phương khó xử.
P/s: Thấy sốp dạo này chăm không? Để chuẩn bị đi du lịch đoá hihi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro