Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2 LutherRan

⚠Chương này giống một oneshot trên ao3 đến 70%⚠

Lỗi chính tả⚠

.

.

.

Có những lần Randal vì mãi chơi mà đêm không về. Luther thật sự rất lo lắng.

Anh ta có thể là kẻ đáng sợ trong khu rừng này nhưng em trai anh ta thì không.

Nó giống một đứa nhỏ nghịch ngợm láo toét đơn thuần hơn là một kẻ quái dị mà bao người khiếp sợ như Luther.

Đêm nay cũng vậy.

Đã hơn mười giờ đêm và Randal vẫn chưa về, trái tim nơi lồng ngực Luther nhảy loạn nhưng gương mặt vẫn một vẻ nhìn về phía cửa ra vào.

Luther có một (hoặc nhiều hơn hai) đôi mắt tinh tường, đôi tai thính cả tiếng muỗi thở cũng có thể nghe được. Nhưng nó không thể áp dụng lên Randal, đứa em trai bé bỏng đáng yêu của anh ta.

Và khi đồng hồ vừa điểm mười một giờ đêm, Luther đứng dậy, đặt tách trà đã lạnh tanh lên bàn. Như đã chuẩn bị trước, Nyon nằm dài trên sàn bắt đầu lồm cồm bò dậy và Nyen từ trong bếp bước ra với một con dao vừa mài bén đến phát sáng.

Bọn họ bước ra khỏi nhà với sự im lặng, hòa mình vào trong không khí âm u buổi đêm tại khu rừng quái gỡ này.

Những cành cây khô gãy vụn dưới bàn chân Nyen, gã cảnh giác, ánh mắt lạnh lẽo và hung hăng nhìn về phía màn đêm tĩnh mịch, trong khi đó Nyon chỉ có thể bẽn lẽn đi phía sau, dao dác nhìn xung quanh.

Như thường lệ, họ mất không quá lâu để tìm được Randal.

Chỉ là lần này trông khá khó coi.

Randal nằm thấp thỏm trong bụi cây, máu và thịt của nó dính vào cành, lá, đất và thậm chí có một số ít vì tác động của cuộc tấn công quá lớn khiến nó văng lên một số thân cây xung quanh.

Khi được tìm thấy, Randal chỉ mỉm cười nhìn bọn họ. Mồm nó đầy máu và hình như lưỡi đã bị đứt hơn nửa, răng cũng đã rơi vài cái trên mặt đất.

Bụng nó rách và ruột nó cứ thế rơi bên ngoài, chân gãy vụn khiến nó không thể tự đứng lên được, chỉ có thể giả vờ nũng nịu giơ hai cánh tay gãy ngoặt ngoẹo của mình ra trước mặt Luther đòi anh ta bế.

Khó có thể miêu tả vẻ mặt của Luther bây giờ. Răng nanh thấp thoáng sau môi, khóe mắt bắt đầu căng cứng. Luther đang rất tức giận, tay anh ta siết chặt rồi lại thả ra. Vì em trai anh ta vẫn ở đây, đang rất cần được yêu thương, anh ta không thể tức giận được.

Luther đến bên Randal đang thở từng hơi nhẹ tênh như sắp chết, tay đặt ở cổ, sau đó lại rút về. Anh ta tìm kiếm những nơi có thể đặt tay để bế em trai mình lên một cách thật nhẹ nhàng và không gây thêm bất kì tổn thương nào cho nó nữa.

Cuối cùng, Luther dừng lại ở bắp đùi sưng tấy, lưng bị cào rách và phần đầu còn nguyên vẹn của nó.

Thật nhẹ nhàng, Luther bế em trai mình như ôm từng rạng mây vào lòng.

Randal lại cười khúc khích khi về phía sâu trong khu rừng: " Anh có thấy gã ta không? Tên xấu tính ấy, em chỉ muốn chơi cùng gã một chút. "

Từng thớ cơ trên người Nyen siết chặt, căng cứng bước vào trạng thái phòng bị và chiến đấu, dao bếp sáng hoắc của gã nằm gọn trong tay, hướng về phía bóng đêm, nơi bụi cỏ rục rịch xuất hiện một tên to lớn đen tối.

Đứng từ phía xa như vậy cũng đã có thể cảm nhận được hơi thở hôi tanh của tên ấy, Nyen cảnh giác vô cùng, má gã giật, căng và môi nhếch lên, thân gã chắn trước tất cả, sẵn sàng lao vào một trận chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Luther ở phía sau, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía trước, răng nanh đã không còn kìm được mà lộ ra khi anh ta cuối xuống thơm vào má Randal bé nhỏ: " Ồ, là tên đấy sao? Kẻ đã làm em trai anh tan nát thế này? "

Randal khúc khích cười, có vẻ lưỡi của nó đã lành lại.

" Anh trai yêu dấu của em. "

" Hừm, có vẻ vài tên ma cà rồng hư hỏng vẫn chưa nhận được bài học thích đáng sau lần dạy dỗ trước đó. "

Luther nói và nhìn về phía Nyon sát bên cạnh, hắn im lặng và thay Luther ôm lấy Randal.

" Mèo của ta cần phải ngủ đúng giờ, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Còn những kẻ không nghe lời thì dù đêm có muộn cũng phải bị trừng phạt ngay lập tức. "

Vừa khi Luther dứt câu, Nyen đã cảm nhận được một cơn lạnh toát từ phía sau gáy, gã đứng im, nhìn chằm chằm vào tên ma cà rồng đang ẩn nấp trong màn đêm. Chỉ giây trước đó thôi gã còn cảm nhận được hơi thở tanh tưởi của tên khốn ấy, nhưng bây giờ thì không.

Trong chốc lát, Luther từ phía xa đã giết chết tên ma cà rồng ấy bằng một con dao cùn chết tiệt mà Nyon mang theo.

Nghĩ, Nyen rùng mình và ngoan ngoãn quay đi cùng Nyon mang Randal trở về nhà.

Dù sao thì, sau tất cả, chỉ cần vẫn ở trong khu rừng này thì Luther Von Ivory mới chính là kẻ đáng sợ nhất, là sự tồn tại mà chúng đáng ra phải sợ hãi hơn thảy.

Và đêm nay, Luther sẽ cùng những tren ma cà rồng hư đốn chơi vài trò chơi để dạy cho chúng một bài học, rằng ai mới chính là chủ nhân của khu rừng này.

Khi đó những người mèo mang Randal nằm thất thểu trong lòng trở về nhà, đường rừng lạnh vắng thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết thật êm tai. Hơi thở Randal ngày một yếu, nhưng nó vẫn đủ sức cười trên suốt quãng đường này.

Randal tự vuốt lấy ruột của nó bị trào ra, thỉnh thoảng nhìn về phía gương mặt những người mèo đang im lặng mang nó về nhà.

Bỗng nhiên nó hỏi, những người mèo có thể cảm nhận được độ run nhất định từ giọng nói của nó nó:
" Này, các anh có nghĩ em cư xử rất tệ không? "

Nó hỏi khi đầu vùi vào ngực Nyon.

Nyon nghiêng đầu và thắc mắc: " Tại sao cậu lại hỏi như vậy? "

" Em đã yêu cầu họ kết bạn với em, nhưng họ lại từ chối vì cho rằng em cư xử quá tệ. "

Nyen đáp lại Randal bằng giọng buồn ngủ, pha lẫn sự hời hợt: " Vậy đó là lí do nó tấn công mày? Thế thì có thể đấy. "

" um..nếu vậy..thỉnh thoảng cậu làm ông chủ lo lắng....và bọn tôi.. " Nyon từng chữ lắp bắp, tiếng anh của hắn khá tệ trong khoảng miêu tả và giải thích.

Randal im lặng, không tiếp tục nói bất cứ điều gì. Nyon cảm nhận được sự thay đổi biểu cảm của Randal khi nó úp mặt vào cơ thể hắn, tay hắn vì thế mỗi lúc ôm ngày một chặt.
Cho đến khi về đến trước cửa nhà, Nyen mở cửa, gã nhún vai, mới nói tiếp với nó.

" Nhưng mà ổn thôi, dù sao thì ông chủ cũng sẽ xử lí lũ khốn đó cho mày. "

Khi vừa bước vào phòng, Sebastian, người ngồi đợi vì không ngủ được đã suýt chết ngất khi thấy có thể tan nát của Randal.

Những người mèo không quan tâm đến cậu ta, họ đặt nó vào quan tài, cẩn thận đóng nắp và cả hai bắt đầu rời khỏi phòng sau khi đã chắc chắn rằng không gì có thể làm phiền việc nó hồi phục.

Nyon đi tắm vì cơ thể hắn bê bết máu của Randal. Nyen trở về phòng khách với bộ phim đang xem dở của mình.

Cũng không mất quá lâu để Luther trở về, người anh ta không một vết bẩn, vẫn sạch sẽ như trước khi rời khỏi nhà nhưng những thú cưng của anh ta đều biết rõ chuyện kinh khủng gì vừa xảy ra trong khu rừng đêm nay.

Luther vào phòng Randal, bước đến bên quan tài nó và nhẹ nhàng vuốt ve, nói một lời chúc ngủ ngon và một cái hôn ấm áp.

Sau đó, cuộc sống của họ trở lại bình thường vào sáng hôm sau.

.

.

.

.

.

Sebastian:???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro