1.
Warning:
Truyện được viết theo lời của một gã
khốn bợm rượu.
[ 23:31 ]
< >
Đệt.
Tôi đang làm cái đéo gì đây nhỉ?
Có phải do một phút lỡ lầm của tôi không? À đâu, có khi là hơn một phút rồi, quá nhanh. Đầu óc tôi choáng váng, giống như bị một thứ gì nặng nề đập. Người tôi lảo đảo, bước đi không rõ, con ngươi mờ mịt trông chả khác gì một kẻ nghiện ngập.
Cố nén lại sự khó chịu đang trào trực từ bụng ra khỏi cổ họng mình, tôi đờ đẫn nhìn vào khoảng lặng trước mắt. Tôi dần tỉnh táo lại, gắng gượng từng chút sức lực yếu ớt để đứng lên nhưng chẳng thể tài nào dậy nổi. Cơ thể tôi như bị rạn nứt, rơi xuống và vỡ tan. Cả cái từ "mệt" cũng không thốt lên lời. Gục.
Cổ họng tôi đắng chát, mùi vị của khói thuốc thân quen sộc thẳng vào mũi.
- Mày là ai?
Tôi ngẩng đầu, trước mặt là một bóng người nhỏ nhoi. Tệ hại là, tôi phải ngẩng mặt lên nhìn người khác — như một loài dưới đáy. Cái bóng kỳ lạ ấy quỳ một chân xuống đối mặt với tôi, một cách lịch sự hiếm thấy.
"Tôi đến để giúp anh."
Nụ cười tươi của nó, làm tôi khó chịu thật. Giả tạo cho ai xem? Tôi khẽ cười đểu, chả bao giờ tin vào lời nói vớ vẩn của người lạ mặt đang chờ đợi câu trả lời. Toàn mấy lời thừa thãi, chẳng ra đâu cả. Phải tiêu cực lên.
"Anh không tin tôi à?"
Nó hỏi tôi, cái giọng non choẹt ngông nghênh làm tôi cáu hẳn. Tuy đã vượt quá giới hạn của mình nhưng tôi vẫn ép bản thân giữ tỉnh táo với cái đầu ong ong muốn nhắm mắt.
- Lấy cái gì để tao nên tin mày?
Giọng tôi khó chịu hẳn. Chả biết nó có cảm thấy tôi gằn giọng không, vì nó chọc giận tôi cơ mà? Tôi dần có ánh nhìn xấu về thằng nhóc này. Giống mấy thằng chó làm con giày mới tinh đi khoe mai ra đường nó lại khinh.
"Anh muốn trả thù không?"
Lời nói vừa dứt, tôi câm nín. Vì tôi biết nó đang nói đến chuyện gì, trả thù lũ chết tiệt kia. Thấy tôi im lặng không nói gì, có vẻ nó biết tôi đang do dự, phân vân.
"Anh không muốn cứu em trai mình à, Ran-san?"
Tôi trợn tròn mắt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nó. Tim tôi như ngừng đập, sao nó lại biết chuyện này. Tôi không dám chắc, cũng như chẳng hay tin về mấy lời rác rưởi. Dẫu vậy, lời thằng nhóc này lại khiến con tim tôi rạo rực thúc đẩy niềm tin vào nó. Đành vậy, tôi chấp nhận tin tưởng nhãi ranh lạ mặt này.
- Tao tin mày.
Vì người mình thương yêu.
[ • • • ]
"Anh hai!"
Tôi nheo mắt khó chịu, thứ ánh sáng chói loá mà tôi ghét. Vừa nãy, đầu óc vốn đã choáng váng rồi thì bây giờ giống bị một vật xuyên qua vậy. Từ khoan, giọng nói quen thuộc mà tôi luôn mong nhớ này.
- Rinrin?
Ngạc nhiên đan xen vui mừng, bàn tay chai sần của tôi chạm lên gò má mịn màng nọ. Ươn ướt, em đã khóc sao? Từ lúc nào? Tôi còn chả biết gì cả. Mẹ khiếp, thằng khốn này sao cứ phải để em khóc.
"Anh hai..."
Giọng nói nghẹn ngào không thành lời của em, con tim tôi như có ai bóp chặt, đau đến không thở được. Tôi ôm lấy em, nhẹ nhàng để em gục vào hõm cổ mình, trao nhau những hơi ấm dịu dàng vỗ về an ủi hai mảnh hồn đơn độc.
- Rinrin mau nín khóc nào, khóc nhè là xấu lắm. Anh hai đây rồi, ở bên Rinrin mà.
Tiếng nức nở của em nhỏ dần, tôi mới yên tâm phần nào. Bàn tay sần sùi theo từng năm tháng xoa dịu lấy tấm lưng nhỏ đang run vì sợ. Khoảnh khắc yên bình này, tôi mong được kéo dài thêm. Nhưng có lẽ, thần linh chả cho tôi đâu.
"Boss bảo tối chúng ta có họp mặt chào đón người mới gia nhập. Nếu anh không khoẻ thì để em bảo với Boss cũng được. Anh mới dậy, đừng tự ép mình."
Lau khoé mắt đỏ hoe ướt đẫm của em, tôi thở dài sau khi nhét được đống thông tin đấy vào não mình. Tôi không muốn đi nhưng bắt buộc phải đến ngó xem. Con ả nào được vinh dự đến như thế. Hay chỉ là một con đĩ đượi nhờ tài sắc làm ấm giường mới vào được đây? Nực cười thật. Phải đến xem buổi hài kịch này diễn ra chứ. Không đi thì mất vui, nó lại nhàn.
Ôi, miệng tôi lại đắng rồi.
Cần một ly Amarone Mater Domini Veneti.
"• • •"
Toạ lạc vào căn biệt thự lộng lẫy, sáng giá lấp lánh ở đất nước rực rỡ hoa anh đào của thủ đô Tokyo sầm uất. Đó là lời của mấy đứa văn vở chứ tôi có thèm quan tâm mấy. Đằng nào đặt chân vào nơi đây chỉ tổ thêm phiền muộn, và mệt mỏi. Tôi cũng chả phải loại người khá khẩm, tốt đẹp gì. Chỉ biết theo đam mê của mình mà đặt bước đi. Dù gì cũng đã lỡ, đành chịu rước vài thứ phiền phức. Chí ít, chuyện trước kia không xảy ra.
- Cút. Mày chướng mắt vãi, chó lông hồng.
Vừa bước vào, tôi lại chạm mặt con chó hay sủa bậy rồi. Hy vọng rằng, hôm nay nó không chơi nhầm thuốc. Tôi biết thừa, con chó này cắn lung tung thì giỏi — và tôi cũng thế, điếu thuốc đắng nằm trên đầu môi luôn là một thói quen.
"Tao tưởng mày chết ở xó xỉnh nào rồi cơ đấy, Haitani."
"Nào ngờ mày vẫn còn sống sau vụ đấy, haha."
"Hay mày quỳ xuống van xin tao như đĩ đượi đi, có lẽ tao tha cho đấy."
Con chó trước mặt tôi bắt đầu lên cơn, điệu cười điên loạn sỉ nhục lòng tự trọng, danh dự của thằng cả Haitani này.
- Tao còn sống nhăn răng ở đây để khiến mày thành con đĩ biết sủa tiếng chó đấy, Sanzu.
Nụ cười đểu chẳng biết từ khi nào hiện trên mặt tôi. Nhìn vẻ mặt cứng đơ của chó nghiện, tôi vẫn chưa thỏa mãn. Chó nghiện điên tiết sầm mặt lại gằn giọng, tóm cổ áo tôi nhàu nhĩ:
"Mày nói cái đéo gì, Haitani?"
- Đơn giản hiểu thì hiểu, không hiểu thì mày ngu.
Tôi cố tình nhân mạnh chữ "ngu" nhằm chọc điên nó. Ừ thì cần gì chấp nhặt mấy thằng nghiện? Tôi chỉ đang dạy chó bớt sủa bậy lại thôi. Tôi cứ nhởn nhơ cười, xem con chó này làm gì được?
Thế là, tôi đánh nhau với chó. Không hiểu sao, con chó này cắn tôi hơi mạnh hoặc do tôi yếu đi.
"Bọn mày có thôi đi không? Sắp đến giờ họp rồi còn làm loạn."
- Ờ.
Tôi liếc mắt nhìn cái thằng vừa ngăn cản việc tôi dạy chó. Thằng nào đây? Trông quen quen, tôi không nhớ. À ừ thì, còn ai ngoài kẻ đảm nhiệm chăm nom cả cái Bonten này, Kakuchou. Tôi chẹp miệng, thả tay vứt cổ thằng chó điên qua một bên. Chó điên lại bắt đầu việc gầm gừ bắt tôi chịu phạt rồi đấy. Phải để Kakuchou lườm phát mới chịu câm mồm đi đến phòng họp, cậu ta cũng đi luôn. Vậy ra, tôi là thằng cuối cùng đi.
"Đây là Nihami."
"Từ nay cô ấy sẽ là cốt cán của Bonten."
Giọng nói thều thào và mệt mỏi, buồn ngủ ấy là vị Boss của Bonten, Mikey. Boss vừa giới thiệu về người mới thì cô gái có khuôn mặt xinh xắn và thân hình chuẩn bước ra. Tôi cũng phải khen thầm, cũng không tệ. Cô ta được phết nhỉ, giống mấy cô nàng hỏi giờ mà tôi quen. Phải trầm trồ, gu mắt nhìn của Boss không tệ. Đến tôi cũng phải ra làm quen và xin số cơ mà.
- Ừ, quý cô cứ tự nhiên thoải mái.
Tôi nói, sau khi Boss đi đến ngưỡng cửa và cô gái nọ đang làm quen với mấy thằng cốt cán. Và cô ta đến chào hỏi tôi, thân thiện đầy buồn nôn. Nghe tôi nói như vậy, má cô ta đo đỏ vì ngại ngùng.
- Vì đằng nào cô chả bị vứt khi hết vui.
Dứt lời, khuôn mặt của cô ta gượng gạo khó coi hẳn. Tiếng súng cũng nổ ra, tôi chậm rãi đưa tay quẹt đi vết thương trên gò má đang rỉ máu. Chuyện bình thường, tại sao tôi phải sợ?
"Haitani Ran, mày rút lại câu đấy mau."
Tình hình căng thẳng nhỉ, tôi cười nửa miệng khi thấy vị Boss Bonten cao quý lại đi bảo vệ một người lạ.
- Chẳng phải không đúng sao, Boss?
- Mà chắc gì chỉ có một mình Boss đâu.
- Nhỉ.
Tôi ung dung cười nói, thoải mái và vui vẻ khác hoàn toàn với không khí căng thẳng nín thở. Nói đến câu thứ hai, đuôi mắt tôi cong lại nhìn những thành viên cốt cán có mặt ở đây. Xem ra, cũng có vài thằng nhột đấy. Chơi gái không cần bao à?
"Mày nói thêm câu nữa, cánh tay mày sẽ là phế vật bỏ đi."
Một viên đạn nữa ghim thẳng vào cánh tay trái của tôi. Tôi chả đau, vì không cảm nhận được cái đau xót tận cùng nữa. Vì sự đau xót ấy, tôi dành hết cho người tôi thương yêu rồi. Không còn thấy đau với lũ khốn tệ bạc này.
Tôi không trả lời lại, biết thừa rằng Boss cứ quay đầu đi có thèm bắt bẻ đâu. Kết thúc rồi, tôi phải lê lết cái thân xác tàn tạ này về. Về nhà, nhà của tôi và em. Nơi mà tôi có hơi ấm giữa chốn sương mù lạnh lẽo gai góc này.
Tôi ngất lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro