
Chương 4: Thế giới của Aficre, sát hạch và gặp gỡ
"...": Lời nói
[...]: Suy nghĩ
{...}: Thần giao cách cảm
/.../: Âm thanh
---------------------------------------
Sau một hồi trò chuyện với cậu bé cáo xanh tên Hevin này, Gempa cho rằng Aficre này chắc phải trải qua nhiều tâm lý khi bước ra khỏi bình chứa. Vì trong suốt cuộc trò chuyện, cậu nhóc luôn cười, nhưng ánh mắt lại không hề mang ý cười. Khuôn mặt mang một chiếc mặt nạ giả dối.
/Tít tít/
/Két/
"E2013 và AH19, hai cậu sẽ được chuyển sang chỗ mới. Mau đi theo tôi"
Một người phụ nữ xuất hiện đằng sau cánh cửa, tay cầm bản báo cáo, khuôn mặt không cảm xúc gì.
Cả hai người đi theo sau người phụ nữ đó.
Đây là lần đầu tiên Gempa được bước ra khỏi căn phòng đó từ khi trở thành vật thí nghiệm đặc biệt trong mắt những kẻ thí nghiệm kia. Chắc đây là lần cuối cậu nhìn thấy căn phòng đó.
"Này này anh Gempa! Anh nghĩ chúng ta sẽ được kết thêm bạn không?"_Hevin nhanh nhảu hỏi
"Kết bạn? Sao em lại hỏi vậy?"_Gempa
"Nãy em vừa hỏi cái cô đó là sẽ đi đâu thì cổ trả lời là sẽ đến một nơi mà chúng ta sẽ biết thêm nhiều người như chúng ta. Như vậy không phải là kết thêm bạn sao?"_Cậu ta hào hứng kể lại
"À... haha"_Gempa trừ cười.
Bộ em kết bạn trong cái khu vực này dễ lắm hả? Có khi bọn họ còn tẩn em được đấy..
Khoảng tầm 5 phút sau, bọn họ đã đến được nơi. Gempa kinh ngạc nhìn xung quanh.
Đây chính là nơi tập trung các Aficre thuộc tất cả hệ năng lực khác nhau. Điểm chung là năng lực họ đã ổn định và tự kiểm soát được.
Ở đây chia ra thành nhiều khu vực cho các Aficre. Nào là khu vực dành cho người, cho thú nhân, động vật và thực vật, rồi trong các khu vực đó sẽ có các nhánh khác dành cho các hệ năng lực tương ứng cho các Aficre.
"Oa! Ở đây có nhiều người quá đi! Mặt ai cũng sáng sủa hết á!"_Hevin
"AH19, mời cậu đi theo tôi đến nơi mới của cậu"_ Một người đàn ông đi đến trước mặt Hevin.
"Còn E2013 thì theo tôi"_ Gempa thì được một người phụ nữ dẫn đi
Vậy là cậu và Hevin phải chào tạm biệt nhau. Thấy nụ cười vô tư của Hevin khiến cho Gempa có chút lo lắng, cuối cùng lại gạt nó ra sau đầu. Trong khu thí nghiệm này, việc gì xảy ra thì cứ xảy ra để tự đối mặt, cậu chẳng có gì để mà thay đổi hết.
.
.
.
Khu vực mà Gempa được dẫn vào được gọi là Land. Như cái tên, khu vực cậu được đưa vào là nơi tập hợp những người sở hữu sức mạnh liên quan đến đất. Gempa được thay một bộ quần áo màu nâu sẫm, bên ngực trái gắn bản tên "E2013". Mỗi Aficre đều sẽ được những người thí nghiệm kia gọi bằng mã số thí nghiệm, về phần tên như "Gempa" hay "Hevin" như ban nãy thì chỉ là họ tự muốn có một cái tên riêng cho mình thôi.
Cả ngày hôm đó, Gempa được một người thí nghiệm dẫn đi tham quan khu vực của mình. Cậu nhận thấy có khá nhiều Aficre hình hài con người mang gương mặt na ná giống cậu, cũng có nhiều gương mặt khác giống nhau, khác ở chỗ năng lực lẫn tính cách.
Khi sắp kết thúc việc tham quan, cậu được dẫn ra ngoài, đi đến trung tâm của các khu vực, nơi có một khán đài rộng lớn. Đó chính là chỗ các Aficre chiến đấu với nhau để kiểm tra năng lực hoặc thi đấu để xem ai hơn ai.
/Rầm/
/Bùm/
/Bíp Bíp/
"Đã hết thời gian! PG506 đã văng ra ngoài sàn đấu và không còn khả năng chiến đấu! CG1008 chiến thắng!!!"
Tiếng nói của người trọng tài vang lên, kết thúc một trận đấu. Người chiến thắng là một nữ nhân miêu, có những tuyệt chiêu vô cùng dẻo dai và điêu luyện. Người thua cuộc là nữ loài linh cẩu, sở hữu năng lực là độc.
"Thấy chưa? Ai biểu hấp tấp quá làm gì?"_ Cô gái mèo kia đem giọng trêu chọc đối thủ đã thua kia.
"Chậc! Lần này do tao bất cẩn, lần sau tao sẽ giết chết mày con khốn!!!"_ Cô linh cẩu tức giận, đưa ánh mắt không phục đến người kia.
Gempa ở bên dưới khán đài quan sát mọi thứ. Việc này giống như xem mấy trận đấu trong anime ấy. Đến trận đấu tiếp theo, khiến Gempa nhớ đến Halilintar và Taufan. Vì hai người đấu tiếp theo cũng mang năng lực giống họ. Khác chỗ là người sử dụng lốc xoáy là một người lai chim ưng và rất nóng tính, còn người kia sử dụng năng lực sấm sét, hơi... nhút nhát và là một cậu bé cún con?
Yeah. Và người thắng là người chim ưng kia, nóng tính và tấn công tới tấp thế khiến cậu bé cún không kịp phản ứng luôn mà.
Gempa thấy cũng không có gì đặc biệt khác, cậu quay người đi về phòng mình. Đột nhiên, Gempa va phải ai đó.
"Xin lỗi- Duri?"_ Gempa mở to mắt khi nhìn thấy gương mặt khá giống mình. Tóc nâu, có lọn tóc trắng, mắt xanh lục. Không lẽ thật sự là Duri sao!?
"Đi đứng kiểu đéo gì thế hả!? Tao đéo phải người mày quen biết đâu nên đéo phải tên Đú hay Đu đủ gì hết!!"
Người mà Gempa đụng trúng không phải Duri, chỉ là một người giống về vẻ ngoài thôi, còn tính cách thì biết là bố láo quãi chưởng.
"... Xin lỗi vì đã đụng trúng cậu và nhận nhầm"_ Gempa cúi người xin lỗi. Duri của cậu là cậu bé dễ thương và ngoan ngoãn, không đời nào bố láo như người này.
Nhưng có lẽ cậu bạn này không thích hòa bình mà thích chiến tranh hơn.
"Mày nghĩ xin lỗi là xong à!?"
Người đó nắm cổ áo cậu. Gempa có chút buồn cười, cậu bạn thấp hơn cậu một cái đầu, chẳng khác gì một cậu nhóc mầm non ra oai với anh lớn. Nhưng cậu không muốn gây chiến với cậu nhóc này.
"Mày mới tới đúng không? Nhìn mặt mày non như thế này chắc cũng chỉ dạng tầm thường như mấy kẻ mà tao đã đánh bại thôi."
"...." Ngạo mạn như này không tốt đâu nhóc à
Gempa giữ thái độ điềm tĩnh, ánh mắt cậu không chút dao động. Với kinh nghiệm sống nhiều năm ở thế giới trước, đã trải qua bao nhiêu trận chiến và đối mặt với đủ loại tính cách, Gempa không chấp nhặt với một cậu nhóc còn non nớt như thế này. Cậu không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay 'phiên bản bố láo của Duri' ra khỏi cổ áo mình, định quay người bước đi. Cậu không muốn gây thêm rắc rối.
Nhưng cậu nhóc không hề có ý định buông tha.
"Mày tính đi đâu đấy?!"_Cậu ta gằn giọng, lao tới chặn đường Gempa, hai tay dang rộng. "Tao chưa cho mày đi, mày đừng hòng rời khỏi đây!"
"Tôi không muốn gây chuyện. Tránh ra."_Gempa khẽ thở dài. Giọng cậu vẫn bình thản, nhưng ẩn chứa một sự kiên quyết.
"Hừ! Tránh ra ư?"_Cậu nhóc cười khẩy, ánh mắt đầy thách thức. "Nhìn mặt mày có vẻ mạnh đấy, nhưng tao đoán cũng chỉ được cái vẻ ngoài thôi. Hay là mày sợ? Sợ bị đánh bại bởi một kẻ 'non nớt' như tao?"
Gempa nhíu mày. Cậu nhận ra sự ngạo mạn này không chỉ là tính cách bẩm sinh, mà còn là kết quả của môi trường sống khắc nghiệt tại đây. Các Aficre phải liên tục chiến đấu để chứng tỏ giá trị, để không bị coi là "vô dụng" hay "tầm thường". Rõ ràng, cậu nhóc này muốn một trận đấu để chứng tỏ bản thân, và cậu ta đã chọn Gempa.
"Tao biết mày mới tới"_Cậu nhóc tiếp tục khiêu khích. "Nhưng ở đây, kẻ mạnh sẽ được tôn trọng. Nếu mày không dám đấu, chứng tỏ mày là loại bỏ đi, không xứng đáng có một vị trí ở đây!"
Gempa nhìn thẳng vào đôi mắt thách thức của cậu nhóc. Cậu biết rằng, nếu cứ lẩn tránh, cậu sẽ gặp rắc rối lớn hơn ở nơi này. Đây là cách mà Aficre giải quyết mâu thuẫn và thiết lập vị thế của mình.
"Được thôi"_Gempa cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm ổn. "Nếu đó là điều cậu muốn."
Lời chấp thuận của Gempa khiến cậu nhóc Aficre kia nở một nụ cười đắc thắng, lộ rõ vẻ tự tin thái quá. Cậu ta không lãng phí thời gian, lập tức nhảy lên sàn đấu ở trung tâm khu vực, nơi vừa diễn ra các trận chiến. Gempa theo sau, bước chân vững chãi lên nền đất cứng. Các Aficre xung quanh, vốn đang tán gẫu, giờ đây đều quay lại, ánh mắt tò mò đổ dồn về trận đấu bất ngờ này. Một số bắt đầu xì xào bàn tán, đánh giá "tân binh" Gempa.
"Nhóc đó là hệ Thực vật gai, nổi tiếng là khó chịu lắm đấy," một Aficre thì thầm.
"Nhìn người này cũng cao nhưng khá mảnh khảnh, chắc thua nhanh thôi."
Trọng tài của các trận đấu trước đó, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị, cũng tiến đến. Ông ta nhìn hai Aficre, không nói gì nhiều, chỉ giơ tay ra hiệu bắt đầu.
Ngay lập tức, cậu nhóc Aficre hệ Thực vật gai chủ động tấn công. Những sợi dây leo gai góc, sắc nhọn như roi biến từ tay cậu ta quất tới tấp về phía Gempa. Chúng nhanh chóng vươn dài, cố gắng quấn chặt lấy cậu.
Gempa vẫn đứng yên, đôi mắt nâu trầm tĩnh quan sát mọi đường đi của đối thủ. Cậu không tấn công. Bàn tay cậu khẽ chạm xuống sàn đấu. Lập tức, những rào chắn đất dày, vững chắc vươn lên từ mặt đất, chặn đứng mọi đợt tấn công của những chiếc gai. Mỗi khi một chiếc roi gai chạm vào, đất đá lại rung chuyển nhẹ, nhưng bức tường phòng thủ của Gempa vẫn kiên cố. Cậu nhóc kia càng ra sức tấn công, càng tung ra nhiều gai hơn, nhưng tất cả đều vô ích. Rào chắn của Gempa cứ liên tục mọc lên, bảo vệ cậu một cách hoàn hảo.
"Gì chứ?! Mày chỉ biết phòng thủ thôi sao?! Ra tay đi chứ đồ hèn nhát!"_Cậu nhóc tức tối gầm lên, sự tự tin ban đầu dần biến thành bực bội.
Gempa vẫn im lặng, tiếp tục phòng thủ. Cậu muốn cậu nhóc này tự tiêu hao năng lượng, và cũng để quan sát kỹ hơn khả năng của đối thủ. Sự bình tĩnh đến khó hiểu của Gempa khiến một số Aficre quan sát cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Tên này không tầm thường.
Sau vài phút tấn công điên cuồng không có kết quả, cậu nhóc Thực vật gai bắt đầu thở dốc. Năng lượng của cậu ta đã cạn dần, những chiếc gai cũng yếu ớt hơn hẳn. Gempa nhận thấy thời cơ đã đến.
Cậu nhóc lao thẳng về phía Gempa, định dùng thân mình để húc đổ rào chắn. "Mày sẽ không thể trốn mãi được đâu!!"
Đúng lúc đó, Gempa hành động. Cậu không lùi bước, cũng không xây thêm rào chắn. Thay vào đó, cậu mạnh mẽ đập cú đấm xuống sàn đấu.
/RẦM/
Cả sàn đấu rung chuyển dữ dội. Từ dưới lòng đất, những tảng đất khổng lồ đột ngột vươn lên như những móng vuốt khổng lồ, quật mạnh vào cậu nhóc Thực vật gai. Cậu ta không kịp phản ứng, bị hất tung lên không trung. Ngay lập tức, Gempa tung một cú đá uy lực, không phải bằng chân mà bằng một khối đất được cậu tạo ra từ dưới lòng đất, hất thẳng cậu nhóc bay văng ra khỏi sàn đấu, nằm vật ra ngoài rìa khu vực thi đấu.
Trọng tài lập tức giơ tay. "E2013 chiến thắng!"
Tiếng trọng tài công bố chiến thắng của E2013 vang lên, nhưng không có những tiếng reo hò hay vỗ tay náo nhiệt như các trận đấu trước. Thay vào đó là một sự im lặng gần như tuyệt đối, rồi sau đó là những tiếng xì xào bàn tán nhỏ dần. Các Aficre khác nhìn Gempa với ánh mắt đầy ngạc nhiên, pha chút nể sợ và cả nghi ngờ.
Cậu nhóc Thực vật gai nằm đó, toàn thân đầy bụi đất, ánh mắt thất thần. Sự kiêu ngạo của cậu ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự bàng hoàng và một chút sợ hãi. Cậu ta đã thua, một cách chóng vánh và áp đảo, trước một người chỉ dùng phòng thủ. Gempa, với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn và khả năng kiểm soát sức mạnh siêu việt của một "Aficre đặc biệt" mà các nhà khoa học kia nhắc đến, đã cho cậu nhóc tự tin thái quá kia một bài học nhớ đời.
Gempa không nói thêm lời nào. Cậu nhẹ nhàng cúi đầu về phía cậu nhóc Aficre đang nằm đó, một hành động thể hiện sự tôn trọng, không phải cho kẻ thua cuộc mà cho chính bản thân mình và trận đấu vừa diễn ra. Sau đó, cậu quay người, bước xuống sàn đấu và thản nhiên đi thẳng về phía khu vực Land của mình, như thể không có chuyện gì vừa xảy ra.
Sự điềm tĩnh và thái độ không khoa trương của Gempa càng khiến các Aficre khác tò mò và kính nể. Một số người thí nghiệm đứng quan sát cũng trao đổi ánh mắt với nhau, vẻ mặt họ biểu lộ sự hài lòng và một chút tính toán. Thí nghiệm đặc biệt của họ đã không làm họ thất vọng.
Gempa bước vào căn phòng đặc biệt của mình, sự yên tĩnh bao trùm sau những ồn ào của sàn đấu. Cậu ngồi xuống giường, hít một hơi thật sâu. Dù bên ngoài giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng cậu cũng không khỏi suy nghĩ về trận đấu vừa rồi và thái độ của Aficre hệ Thực vật gai kia. Cậu biết cuộc sống ở đây sẽ không hề dễ dàng.
Đúng lúc đó, giọng nói quen thuộc của Diana vang lên trong đầu cậu, như một luồng gió mát xua đi sự cô đơn.
{Anh Gempa! Anh Gempa, anh có nghe không?}_Diana
{Anh đây, Diana. Em đang làm gì vậy?}_Gempa
{Em vừa mới ăn tối xong, định liên lạc với anh xem sao. Mà anh có khỏe không? Có gặp rắc rối gì không đấy?}_Diana hỏi dồn dập, thể hiện rõ sự lo lắng.
{Anh không sao. Vừa rồi có 'giao lưu' một chút với một Aficre khi mới đến khu vực này thôi. Cậu ta hơi ngạo mạn, nhưng mà cũng không đáng ngại}_Gempa kể tóm tắt về trận đấu.
{Thật hả? Mấy đứa Aficre mới này đúng là tính khí thất thường thật đấy! Mà thôi, em cũng muốn nói với anh vài thông tin mới mà em vừa biết được đây.}
Gempa tập trung lắng nghe.
{Anh biết không, em đã tìm hiểu được là nhiều Aficre sẽ có ngoại hình giống nhau ban đầu đấy}_Diana bắt đầu nói.
{Đa số các Aficre được tạo ra ban đầu sẽ có ngoại hình khá tương đồng vì họ dùng chung một phần tính chất trong cây Hắc cổ để làm vật liệu cơ bản. Nhưng dần dần, chất đó sẽ biến đổi ADN của một số người khác đi để trở thành một cá thể khác biệt về ngoại hình, năng lực và cả tính cách nữa.}
Gempa nhíu mày, hiểu ra lý do tại sao lại có Aficre giống hệt Duri. Vậy ra đó là lý do...
{Và còn một tin tức cực kỳ quan trọng nữa!}_Diana hào hứng tiếp tục. {Em vừa xem thời sự cùng ba mẹ, họ nhắc đến một anh hùng nhí khoảng 10 tuổi đã giúp các lực lượng chiến đấu đánh thắng nhiều quái vật. Anh ấy tên là Boboiboy, và anh ấy có cả những người bạn đồng đội đi cùng là Yaya, Ying và Gopal!}
Nghe đến cái tên "Boboiboy" và những người bạn cũ, Gempa gần như bật dậy. Cậu cảm thấy một dòng cảm xúc lẫn lộn dâng trào.
{Boboiboy ư?! Vậy là cậu ấy đã xuất hiện rồi!}_Gempa thốt lên, giọng không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng. {Vậy Boboiboy sinh ra trước mình, và có sức mạnh đúng lúc 10 tuổi ở thế giới cũ khi được Ochobot trao sức mạnh. Bây giờ anh và Boboiboy là hai cá thể độc lập... Chắc các nguyên tố khác cũng vậy.}
Cậu chợt nhớ lại lời của thần linh rằng các Elemental giờ đây là "những cá thể độc lập", không còn là phân thân của Boboiboy nữa. Đó là một sự thay đổi lớn, nhưng ít nhất, họ vẫn còn sống, và có cơ hội gặp lại nhau.
Diana ở một bên khác cười thầm, thần linh cũng sắp xếp tình duyên cho anh luôn đó.
Niềm hy vọng len lỏi trong tim Gempa, xua đi phần nào nỗi cô đơn mà cậu đã chịu đựng suốt ba năm qua. Boboiboy, Yaya, Ying, Gopal... những cái tên thân thuộc ấy giờ đây hiện hữu ở một nơi nào đó trên thế giới này.
Gempa trầm ngâm. Cậu đã ở đây ba năm. Ba năm chịu đựng những cuộc thí nghiệm đau đớn, ba năm sống trong cô độc và sự tù túng. Nếu bây giờ cậu cố gắng trốn thoát, trong khi sức mạnh vẫn chưa thực sự ổn định, rủi ro sẽ rất cao. Cậu có thể vô tình làm hại người khác, hoặc tệ hơn là bị bắt lại và phải chịu đựng những điều kinh khủng hơn.
Cậu nhớ lại thông tin mà Diana nói trước kia: các Aficre sẽ được đưa ra bên ngoài khu thí nghiệm khi đạt 5 tuổi, để được nhận nuôi hoặc sẽ đến một môi trường huấn luyện. Đó là một lối thoát hợp pháp, an toàn hơn. Dù phải chịu đựng thêm hai năm nữa, nhưng nó sẽ đảm bảo cậu có thể ra ngoài mà không gặp quá nhiều rủi ro.
Có lẽ... mình nên chờ đợi.
Gempa đưa ra quyết định. Cậu sẽ chịu đựng thêm hai năm nữa. Hai năm để kiểm soát hoàn toàn sức mạnh của mình, hai năm để chuẩn bị cho cuộc sống bên ngoài, và quan trọng nhất, hai năm để có thể đường hoàng rời khỏi nơi này mà không phải chạy trốn trong vô vọng. Hơn nữa, cậu cần một kế hoạch rõ ràng để tìm kiếm những người bạn đã mất ký ức của mình. Cậu phải mạnh mẽ và khôn ngoan.
{Anh Gempa? Anh có đó không?}_Giọng Diana lại vang lên, kéo Gempa về thực tại.
{Anh đây. Anh chỉ đang suy nghĩ một chút thôi.}_Gempa trả lời.
{Suy nghĩ gì vậy anh?}
{Anh đang nghĩ về việc làm sao để tìm các cậu ấy. Anh cũng đã có một kế hoạch rồi. Có lẽ anh sẽ phải đợi thêm hai năm nữa...}
Diana im lặng một lúc, rồi giọng cô trở nên nghiêm túc hơn.
{Anh Gempa, em hiểu. Em sẽ giúp anh hết sức có thể. Em sẽ cố gắng thu thập thêm thông tin về các Aficre khác và về những nơi có thể tìm thấy họ. Anh đừng lo lắng một mình.}
{Cảm ơn em, Diana}_Gempa mỉm cười, cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều khi có Diana ở bên, dù chỉ là qua thần giao cách cảm.
Hai năm tiếp theo trôi qua trong khu thí nghiệm như một thử thách ý chí không ngừng đối với Gempa. Quyết định chấp nhận chờ đợi ngày được "nhận nuôi" đã giúp cậu có một mục tiêu rõ ràng, dù mỗi ngày trôi qua vẫn là chuỗi những bài kiểm tra khắc nghiệt và đau đớn.
Gempa phải liên tục đối mặt với các thí nghiệm kiểm soát sức mạnh của những nhà khoa học. Họ tiêm vào cậu những loại hóa chất mới, kích thích năng lực để cậu phải học cách kiềm chế chúng ở mức độ tinh vi nhất. Những cơn đau thể xác vẫn là chuyện thường tình, nhưng Gempa, với sự điềm tĩnh vốn có và ý chí sắt đá, đã dần thích nghi. Cậu học cách điều khiển từng hạt đất nhỏ nhất, tạo ra những kết cấu phức tạp, và thậm chí điều hòa được sự thay đổi của các hóa chất trong cơ thể. Nhờ vậy, cậu trở thành vật thí nghiệm thành công nhất, và cũng là người bị giám sát chặt chẽ nhất.
Trong suốt thời gian này, thần giao cách cảm với Diana trở thành sợi dây cứu tinh của Gempa. Mỗi cuộc trò chuyện là một cửa sổ mở ra thế giới bên ngoài, nơi cậu và những người bạn cũ sẽ sớm đặt chân tới. Diana thường xuyên cập nhật thông tin về thế giới FW4023. Cô kể về những công nghệ tiên tiến, về các cường quốc mạnh mẽ, và đặc biệt là về những chủng loài đa dạng: con người, nhân thú với vô vàn hình dạng độc đáo (người sói, nhân mã, nhân ngư, người mèo, người chim ưng...), và cả những sinh vật nhân tạo như họ.
Vì hầu hết các Aficre đều có vẻ ngoài khá giống nhau vì đều dùng chung một phần tính chất trong cây Hắc cổ làm nền tảng. Thế nên mỗi ngày, cậu lại bắt gặp những gương mặt, những hình hài khiến cậu giật mình:
Những người có khuôn mặt giống hệt cậu, nhưng tóc lại có màu sắc khác, đôi khi là trắng xóa như tuyết, vàng rực như mặt trời, hay xanh biếc như biển cả.
Rồi lại có những người tóc giống cậu, nhưng khuôn mặt lại xa lạ, thuộc về một ai đó hoàn toàn khác. Thậm chí có những trường hợp giống cậu đến kinh ngạc về mọi thứ, từ khuôn mặt, màu tóc, đến vóc dáng, nhưng lại là... khác giới tính, khiến Gempa không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.
Cũng có những Aficre chẳng hề giống Gempa chút nào, nhưng lại y hệt một Aficre khác mà cậu từng thấy thoáng qua, khiến cậu không ít lần lộn tưởng rằng mình đang gặp anh chị em sinh đôi, sinh ba, thậm chí là sinh tư hay nhiều hơn thế.
Những khuôn mặt giống nhau xuất hiện khắp nơi, nhưng lại thuộc về những cá thể hoàn toàn khác nhau về chủng loài: một người có khuôn mặt giống Solar nhưng lại mang đôi tai cáo, một người có vẻ ngoài tương tự Blaze nhưng lại có sừng và đuôi của loài quỷ nhân thú.
Việc này khiến Gempa dần quen với việc nhìn thấy những bản thể "gần giống" của những người bạn thân. Đó là một trải nghiệm kỳ lạ, vừa gợi lại ký ức, vừa nhắc nhở cậu về thực tại mới. Sự đa dạng đến chóng mặt của các Aficre và những quy tắc ngầm của nơi này dần được Gempa hiểu rõ hơn. Cậu biết rằng, khi bước ra ngoài, cậu sẽ phải đối mặt với một thế giới rộng lớn và phức tạp hơn rất nhiều.
Hai năm tiếp theo trôi qua, Gempa không ngừng rèn luyện và thích nghi với cuộc sống trong khu thí nghiệm. Cậu dần nhận ra một khía cạnh thú vị của các Aficre: khả năng tự đặt tên cho mình. Các nhà khoa học có cung cấp những trang sách điện tử chứa vô vàn tên gọi từ nhiều ngôn ngữ khác nhau trên thế giới. Tùy vào sở thích, năng lực, hay thậm chí là một nhân vật yêu thích nào đó, các Aficre có thể chọn cho mình một cái tên riêng. Cái tên này sẽ được chính thức đăng ký khi họ rời khỏi khu thí nghiệm, đánh dấu sự ra đời của một cá thể độc lập, có thân phận như một con người thuần chủng.
Ví dụ, cậu nhóc Aficre gai từng thách đấu Gempa, sau nhiều lần bị đánh bại và dần bớt kiêu ngạo, đã chọn cho mình một cái tên tiếng Nhật đầy uy lực nhưng cũng có chút liên quan đến năng lực của mình: Ibara.
Gempa chứng kiến nhiều trường hợp khác: có những Aficre đặt tên theo nhân vật yêu thích như Ariel, Doraemon, Levi, Harry Potter; số khác lại tham khảo các loại tên thông thường của con người, hoặc đơn giản là chọn một cái tên phản ánh sở thích hay một phần con người họ. Mỗi cái tên là một sự khẳng định bản thân, một bước đầu tiên để thoát khỏi thân phận "vật thí nghiệm".
Riêng Gempa, cậu quyết định không đổi tên. Cái tên "Gempa" không chỉ đơn thuần là một cái tên, nó gắn liền với quá nhiều kỷ niệm, với những người bạn thân thiết, và với những nhiệm vụ đã định hình nên con người cậu. Nó là sợi dây liên kết vô hình với quá khứ và lời hứa tìm lại những người thân yêu.
Cậu bé Ibara, sau trận thua đầu tiên đầy choáng váng, đã trở nên ít ngạo mạn hơn nhưng lại có chút tự ti. Dù vậy, tinh thần chiến đấu của cậu ta không hề giảm sút. Ibara liên tục tìm đến thách đấu Gempa, hết lần này đến lần khác, với mong muốn được đánh bại "Aficre đặc biệt" đó. Nhưng mỗi lần như vậy, cậu ta đều nhận lấy thất bại. Gempa, với kinh nghiệm và khả năng kiểm soát sức mạnh vượt trội, luôn dễ dàng hóa giải các đòn tấn công của Ibara, dạy cho cậu nhóc những bài học về kiểm soát năng lượng và sự điềm tĩnh trong chiến đấu. Dù thua cuộc, Ibara vẫn không ngừng tiến bộ, và sự kiên trì của cậu ta khiến Gempa đôi khi cũng phải bất ngờ.
Cuộc sống của Gempa cứ thế trôi qua, giữa những bài kiểm tra sức mạnh, những cuộc trò chuyện thần giao cách cảm với Diana, và những trận đấu không hồi kết với Ibara, chờ đợi ngày cậu chính thức được "thoát ra" hoặc được "nhận nuôi" và bước vào thế giới FW4023 rộng lớn.
.
.
Hai năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, đánh dấu sự kết thúc của chuỗi ngày dài đằng đẵng trong phòng thí nghiệm. Gempa đã đủ tiêu chuẩn. Cậu không còn là một "vật thí nghiệm" đơn thuần nữa, mà là một Aficre hoàn hảo, với sức mạnh được kiểm soát tuyệt đối và ý chí kiên định. Những cuộc thử nghiệm đau đớn, những đêm dài cô độc, tất cả đều đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này.
Sáng hôm đó, Gempa cùng với hàng trăm Aficre khác – những cá thể đã đủ điều kiện để rời khỏi khu thí nghiệm – được các nhà khoa học dẫn đi. Cảm giác được bước ra khỏi cánh cửa phòng đặc biệt, được đi trên những hành lang rộng lớn mà không bị cùm kẹp, khiến Gempa hít thở sâu một hơi khí tự do hiếm hoi.
Họ tiến vào một đại sảnh khổng lồ, tráng lệ và rộng lớn đến choáng ngợp. Trần nhà cao vút, được chiếu sáng bởi những tấm kính lớn để lộ bầu trời quang đãng bên ngoài, khiến không gian trở nên sáng sủa nhưng cũng đầy uy nghi. Sàn đá cẩm thạch được đánh bóng loáng, phản chiếu ánh sáng và hình ảnh của những Aficre đang tiến vào.
Các Aficre được sắp xếp thành những hàng dài thẳng tắp, theo từng nhóm sức mạnh của mình. Mỗi nhóm lại được phân chia rõ ràng, tạo thành một ma trận người ngay ngắn và trật tự. Gempa bước vào hàng dành cho những Aficre có sức mạnh về đất, cảm nhận được sự ổn định và vững chãi từ những cá thể cùng hệ. Bên cạnh cậu, Ibara cũng đứng vào hàng của những Aficre hệ thực vật, gương mặt cậu nhóc vẫn có chút căng thẳng nhưng cũng ánh lên vẻ mong chờ.
Phía trên, trải dài xung quanh đại sảnh là một khu vực khán đài cao cấp, dành riêng cho "dàn giám khảo". Hàng loạt ghế bọc da sang trọng được bố trí dọc theo ban công, hướng tầm nhìn xuống toàn bộ Aficre phía dưới. Cảnh tượng này khiến Gempa có cảm giác như họ đang chuẩn bị tham gia một buổi trình diễn lớn, hay giống như một cuộc thi đấu vậy.
Trên khán đài, ngồi những nhân vật quyền lực nhất của khu thí nghiệm và cả chính phủ. Đó là các nhà khoa học cấp cao với những bộ áo blouse trắng tinh tươm, ánh mắt sắc sảo ẩn chứa sự tính toán và nghiên cứu. Bên cạnh họ là những quan chức chính phủ trong bộ vest lịch lãm, dáng vẻ nghiêm nghị và đầy quyền thế. Đáng chú ý hơn cả là sự hiện diện của những người trông có vẻ giàu có và mạnh mẽ, những doanh nhân quyền lực hoặc các chiến binh cấp cao, có lẽ là những người đang tìm kiếm nhân tài cho đế chế của mình.
Ánh mắt của họ, sắc bén và lạnh lùng, quét qua từng hàng Aficre phía dưới, đánh giá và lựa chọn. Gempa cảm nhận rõ ràng từng cái nhìn như xuyên thấu qua lớp áo, dò xét từng tiềm năng, từng khả năng. Không có bất kỳ sự ấm áp nào trong những ánh mắt đó, chỉ có sự tính toán, lợi ích và sự xem xét kỹ lưỡng. Đối với họ, những Aficre này không chỉ là những sinh vật sống, mà còn là sản phẩm, là công cụ tiềm năng cho những mục đích lớn hơn của họ. Tương lai của mỗi Aficre, từ nay, sẽ được định đoạt bởi những ánh mắt đang lướt qua họ trên khán đài kia.
Sự im lặng bao trùm đại sảnh, chỉ còn tiếng bước chân nhẹ nhàng của những người điều hành và tiếng thì thầm khe khẽ của các Aficre. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về bục trung tâm, nơi một người đàn ông trung niên với bộ vest chỉnh tề và mái tóc bạc đứng lên. Ông ta cầm một máy chiếu nhỏ, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt quét một lượt qua các hàng Aficre.
"Chào mừng các bạn, những sản phẩm ưu tú nhất của khu thí nghiệm này"_Giọng ông ta vang vọng khắp đại sảnh, được khuếch đại bởi hệ thống âm thanh hiện đại. "Ngày hôm nay, là ngày các bạn chính thức được công nhận là một cá thể độc lập trong thế giới này. Tuy nhiên, trước khi chính thức được 'nhận nuôi' hoặc phân công nhiệm vụ, các bạn sẽ phải trải qua một buổi sát hạch quan trọng."
Ông ta dừng lại, để lời nói thấm vào tâm trí từng Aficre. "Buổi sát hạch này không chỉ để đánh giá năng lực hiện tại của các bạn, mà còn để xác định vị trí tương lai của các bạn trong xã hội. Tương lai của mỗi Aficre sẽ phụ thuộc vào khả năng mà các bạn thể hiện ở đây."
Màn hình lớn phía sau ông ta lóe sáng, chiếu lên năm tiêu chí lớn:
1.Sự nhanh nhẹn: Khả năng di chuyển, phản ứng tức thời trước các tình huống bất ngờ
2.Phản xạ: Độ nhạy bén của các giác quan và khả năng phản ứng lại các tác nhân kích thích.
3.Chính xác: Khả năng điều khiển năng lực một cách tỉ mỉ, không gây thiệt hại ngoài ý muốn.
4.Sức bền: Khả năng duy trì hiệu suất trong thời gian dài dưới áp lực cao.
5.Chiến lược: Khả năng phân tích tình hình, đưa ra quyết định tối ưu trong chiến đấu và giải quyết vấn đề.
"Dựa trên kết quả của các bạn trong từng phần thi, các bạn sẽ được phân loại"_Người đàn ông tiếp tục.
"Những Aficre xuất sắc nhất, có tiềm năng cao sẽ có cơ hội được các quan chức chính phủ hoặc các gia tộc quyền lực 'nhận nuôi', trở thành vệ sĩ, cố vấn, hoặc thậm chí là thành viên của các đội đặc nhiệm bảo vệ quốc gia. Một số khác sẽ được gửi đến các trường chuyên biệt để tiếp tục phát triển năng lực, chuẩn bị cho những vai trò quan trọng trong tương lai. Những người còn lại sẽ được phân công vào các công việc dân sự phù hợp với khả năng của mình, hoặc được các tổ chức dân sự khác nhận nuôi."
Tiếng xì xào lại nổi lên giữa các hàng Aficre. Ai cũng hiểu rằng đây là cơ hội để thoát khỏi cuộc sống gò bó trong khu thí nghiệm, để có một tương lai tốt đẹp hơn.
"Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu với phần thi đầu tiên: Sự Nhanh Nhẹn!" người đàn ông hô lớn.
Một cánh cửa lớn ở một bên sảnh từ từ mở ra, lộ ra một khu vực rộng lớn, đầy thử thách. Đó là một mê cung phức tạp được tạo thành từ những bức tường di động, sàn nhà lúc ẩn lúc hiện, và trên cao là vô số tia laser đỏ chói di chuyển liên tục, chằng chịt như mạng nhện. Những tia laser này không chỉ để kiểm tra sự linh hoạt, mà còn là chướng ngại vật thực sự: chạm vào chúng sẽ gây ra những cú giật điện nhẹ và bị trừ điểm.
Gempa, cùng với một nhóm các Aficre từ nhiều hệ khác nhau – những người đã được đánh giá có chỉ số nhanh nhẹn cao trong hồ sơ – bước ra khỏi hàng. Bên cạnh Gempa, cậu nhóc Ibara cũng nằm trong nhóm này, ánh mắt đầy quyết tâm. Hevin, với tốc độ và sự linh hoạt của một Aficre cáo, cũng ở trong nhóm, nhưng đứng ở một vị trí khác.
Người đàn ông trung niên ra hiệu, và phần thi Sự Nhanh Nhẹn chính thức bắt đầu. Từng nhóm Aficre, bao gồm cả Gempa và Ibara, lần lượt tiến vào khu vực mê cung đầy chướng ngại vật và tia laser.
Những Aficre đầu tiên bước vào. Có người lao đi với tốc độ đáng kinh ngạc, lướt qua những bức tường di động như cơn gió. Kẻ khác lại cẩn trọng hơn, tính toán từng bước để tránh va chạm. Tiếng "vù vù" của tia laser, tiếng xoẹt khi chúng cắt ngang không khí, và thỉnh thoảng là tiếng "Tách" khô khốc cùng một tiếng kêu nhỏ khi ai đó vô tình chạm phải tia sáng, báo hiệu điểm số của họ đang bị trừ. Trên màn hình lớn, điểm số của từng Aficre được hiển thị, liên tục thay đổi theo từng hành động của họ. Khán giả trên khán đài theo dõi sát sao, ghi chép và đánh giá.
Đến lượt của Gempa. Cậu bước vào mê cung, đôi mắt nâu vẫn giữ sự bình tĩnh quen thuộc. Gempa thể hiện sự nhanh nhẹn vượt trội, một sự nhanh nhẹn được tôi luyện từ những cuộc rượt đuổi tốc độ cao ở thế giới cũ cùng với kinh nghiệm sống sót trong những cuộc thí nghiệm khắc nghiệt ở thế giới này. Cậu di chuyển không phải bằng tốc độ tuyệt đối, mà bằng sự chính xác tuyệt đối và tư duy chiến thuật.
Gempa lướt qua những tia laser đang di chuyển với độ chính xác đáng kinh ngạc, cơ thể linh hoạt luồn lách qua những khe hở hẹp nhất. Cậu không lao vào một cách mù quáng. Thay vào đó, Gempa như một bậc thầy đọc vị chuyển động, dự đoán quỹ đạo của các bức tường và tia laser trước cả khi chúng kịp đổi hướng. Cậu thậm chí còn lợi dụng các bức tường di động để tạo ra những lối đi tắt bất ngờ, hoặc dùng một chuyển động nhỏ để tránh né những tia laser đang lao tới gần như không thể thoát. Từng bước đi của Gempa đều được tính toán kỹ lưỡng, nhanh gọn nhưng không một chút thừa thãi. Cậu hoàn toàn không chạm phải bất kỳ tia laser nào, một thành tích gần như không thể đạt được đối với những Aficre khác.
Trên khán đài, những người quan sát bắt đầu xôn xao.
"E2013... Cậu ta thật sự khác biệt."_Một nhà khoa học thì thầm, đôi mắt dán chặt vào màn hình hiển thị điểm số hoàn hảo của Gempa. "Đúng như các báo cáo, khả năng phản xạ và tư duy chiến lược của cậu ta vượt xa mọi Aficre từng được tạo ra."
"Đúng là 'Aficre đặc biệt' mà họ đã nói"_Một quan chức gật gù, ánh mắt sáng lên đầy hứng thú. "Tốc độ không phải là nhanh nhất tuyệt đối, nhưng khả năng né tránh và tìm đường thì không ai sánh bằng."
"Thật đáng kinh ngạc, cậu ta như đọc được ý nghĩ của những tia laser vậy"_Một người giàu có lên tiếng, vẻ mặt đầy tính toán. Họ đã nghe về E2013, nhưng chứng kiến trực tiếp lại là một cảm giác hoàn toàn khác. Tiềm năng của Gempa là không thể phủ nhận.
Gempa nhanh chóng vượt qua mê cung, vượt qua tất cả các chướng ngại vật mà không phạm bất kỳ lỗi nào. Cậu đến đích, đứng yên tại vị trí cuối cùng, chờ đợi tiếng chuông báo hiệu hoàn thành bài thi.
Tuy nhiên... không có bất kỳ âm thanh thông báo nào.
Cả Gempa và những Aficre khác trong nhóm, những người cũng đã về đích hoặc đang gần đích, đều bối rối nhìn nhau. Sự im lặng kéo dài đến khó hiểu. Gempa nhíu mày. Điều này thật kỳ lạ. Làm gì có chuyện những thiết bị hiện đại ở đây, trong một khu thí nghiệm cao cấp như thế này, lại bị lỗi đột ngột và đồng loạt như vậy? Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng cậu.
Đúng lúc Gempa đang suy nghĩ, một giọng nói khàn khàn, đầy vẻ khoái trá bỗng vang lên khắp đại sảnh, cắt ngang sự tĩnh lặng.
"Hahaha! Đỡ lấy đi mấy nhóc con!!"
Vừa dứt lời, những chiếc đĩa bằng gốm từ đâu phóng tới, bay vút qua không khí với tốc độ kinh hoàng, nhắm thẳng vào các Aficre đang đứng trong mê cung.
Gempa mở to mắt. Giọng nói này... quen thuộc đến lạ thường! Cậu không thể tin vào tai mình. Nhưng cậu vẫn không quên việc hiện tại. Với phản xạ được huấn luyện, Gempa nhanh chóng cúi người, né tránh thành công chiếc đĩa gốm đầu tiên đang lao tới. Chiếc đĩa sượt qua đầu cậu, tạo ra một luồng gió nhẹ.
Một số Aficre khác, bị tấn công bất ngờ, không kịp phản ứng. Tiếng điện giật cùng với âm thanh báo hiệu trừ điểm vang lên liên tục khi những chiếc đĩa gốm va vào họ, khiến một vài người mất thăng bằng, đổ gục xuống.
Những chiếc đĩa vẫn được phóng tới liên hoàn, tốc độ ngày càng nhanh và quỹ đạo càng khó đoán. Gempa liên tục di chuyển, xoay người, nhảy tránh. Cậu dùng sự nhanh nhẹn và chính xác của mình để lách qua từng đợt tấn công. Cậu bé Ibara cũng cố gắng né tránh, dùng những mầm cây gai nhọn mọc ra từ tay để làm chệch hướng các vật thể bay, dù đôi khi vẫn không tránh khỏi những cú giật nhẹ.
Chưa kịp nghỉ ngơi, khi đợt đĩa gốm vừa dứt, một loạt mảnh pha lê sắc nhọn lại phi tới, lấp lánh phản chiếu ánh sáng trong không khí. Kèm theo đó là tiếng cười khoái chí của ông lão và những tiếng trừ điểm vang lên không ngừng từ hệ thống. Gempa vẫn tiếp tục né tránh, đồng thời nhanh chóng đập tay xuống đất, tạo ra những rào chắn đất kiên cố để chặn đứng những mảnh pha lê.
Trong đầu Gempa, một tia sáng lóe lên. Từ cách ném độc đáo, sự kết hợp giữa đĩa gốm và mảnh pha lê, cùng với thứ sức mạnh khó đoán nhưng đầy vẻ tinh quái, cậu bắt đầu suy đoán ra được danh tính của người bí ẩn này. Một cái tên, một gương mặt già nua nhưng đầy nhiệt huyết, hiện lên trong tâm trí cậu.
Không chần chừ thêm nữa, Gempa quyết định kết thúc màn tấn công bất ngờ này. Cậu đập nắm đấm liên hồi xuống mặt đất, mặt sàn rung chuyển dữ dội. Ngay lập tức, những tảng đất khổng lồ, sắc nhọn liên tiếp trồi lên từ mặt sàn, lao vút về phía nguồn tấn công. Chúng nhanh chóng bao vây, hình thành một kết cấu vây hãm vững chắc. Cuối cùng, ông lão kia bị nhốt gọn trong bức tường đất do Gempa tạo ra.
"Ohohoho! Tuyệt vời lắm nhóc con! Khá lắm!"_Giọng ông lão vang lên từ bên trong, không có vẻ gì là giận dữ, ngược lại còn đầy phấn khích và tán thưởng.
Gempa tiến lại gần bức tường đất, nhìn kỹ hơn. Quả nhiên, hình ảnh ấy quen thuộc đến không ngờ. Quả đúng là ông ấy rồi!
Hang Kasa, hay ở thế giới cũ cậu quen gọi là Tok Kasa – người đã huấn luyện cậu, cùng với Ais, Blaze vàGopal, để giúp họ đánh bại Retak'ka và lấy lại các nguyên tố khác. Dù đã thay đổi không gian và thời gian, nhưng phong thái và sức mạnh ấy vẫn không lẫn vào đâu được.
Tok Kasa, mặc một bộ đồ có màu chủ yếu là xanh lục, cùng với cây gậy gỗ quen thuộc với viên pha lê sáng lấp lánh phía trên, giờ đây đang đứng đó, bị nhốt trong lồng đất của Gempa. Một hình ảnh quen thuộc đến mức khiến Gempa không khỏi cảm thấy chút hoài niệm và cả sự nhẹ nhõm. Cuối cùng, cậu cũng đã tìm thấy một người quen cũ trong thế giới mới đầy xa lạ này.
.
.
.
"Ờm... Này nhóc con, phần này nhóc đạt rồi. Thả ta ra với!!"
------End chương 4------
_________________________________________________________________
Đôi lời từ tác giả:
Vừa viết chương này vừa xem Movie 2. Vì hồi đó lười coi nên giờ mới xem lại.
Và tôi phát hiện ra, Tok Kasa hồi nhỏ đẹp trai vãi ò =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro