Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

tame


warning: 4p, non-con, ntr, cực kỳ bạo lực máu me, pỏn with plot (hơi hơi), xin hãy clickback nếu bạn không chắc là tim bạn chịu được em khâu nát như cái mền

author rất yêu jiaoqiu, tất cả là tại quest lễ diễn võ làm mình trở nên freaky(?)

bạn đã được warning

___

"Ngươi đến rồi à, Jiaoqiu"

Tiếng cười đắc thắng của Chiến Thủ Lang tộc vang vọng khắp không gian hắt hiu ánh sáng, âm điệu của xiềng xích bị kéo lê trên sàn đất du dương như tiếng nhạc, Hoolay nhấc mắt giễu cợt vị bại tướng dưới tay

Tướng quân Yaoqing bị xích khóa lại ở một bên góc phòng, ngay cả Ảnh vệ đắc lực của nàng cũng không khá khẩm hơn gì lắm, Moze gục xuống một phía, máu tươi trên người cậu không biết là thấm ra từ nơi nào

Hồ ly với bộ lông màu đào chín giẫm chân trần trên đá sỏi, màu mắt y đã suy cạn ánh sáng từ lâu, Jiaoqiu dừng bước trước chân Chiến thủ

"Ta đã nói với ngươi rồi, trốn chạy chỉ khiến ngươi hối hận"

Hoolay châm chọc dáng vẻ ủ rũ của hồ ly, quần áo trên người y rách nát, trên người đầy rẫy dấu vết bị xâm phạm, nhìn kỹ thì tay chân còn mờ ẩn ấn ký của dây xích

"Quân đội Yaoqing đột nhiên yên ắng, chỉ có tin tức ả đàn bà kia đã trọng thương tạm thời không thể ra trận, cái đầu ti tiện của các ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không đoán được các ngươi đang bày trò để cứu Quân y yêu dấu sao"

Jiaoqiu mím môi, gương mặt ngạo nghễ của tên cầm thú nọ là thứ y muốn xé rách nhất. Gã luôn treo trên miệng dáng vẻ của chính mình mấy trăm năm về trước, rằng gã đã oai hùng kiêu ngạo ra sao, nhưng chẳng phải trong chính dáng vẻ mà gã tự hào nhất, gã cũng đã thua trận rồi à

Nếu có thể, Jiaoqiu muốn chính tay mình hóa kiếp cho gã

Nhưng không chỉ Feixiao và Moze, mà quân đội Yaoqing cũng đã vì y mà rơi vào hiểm cảnh này

Jiaoqiu không thể không quỳ xuống, như cái cách mà y được "dạy dỗ", hồ ly ngước đôi mắt lưu ly đã vẩn đục lên, thành kính nhìn gã sói hoang ngạo nghễ ngồi trên ngai máu

"Ngươi không muốn chạy trốn nữa sao"

Hoolay nhấc chân, nâng cằm hồ ly đang phủ phục dưới người mình, ngón chân gã cọ loạn trên gò má ẩm ướt của yêu hồ

Y đang khóc

Nhưng thế thì đã sao

Một thứ đồ chơi ngoan ngoãn phải biết ở yên một chỗ, chờ đợi chủ nhân đến tìm vui trên người mình

Thú vui săn bắt là bản năng của sói dữ, nào có giống chơi trò trốn tìm hèn hạ của hồ ly

Jiaoqiu thua cuộc rồi, phải không

"Jiaoqiu sai rồi, không nên trốn chạy" hồ ly nhận lỗi, tấm áo lúc Jiaoqiu được cứu mà Moze khoác hờ trên vai y rơi xuống, cơ thể gầy guộc của chạm phải ánh nến lay lắt trong gian điện, như là tình dược thơm ngát được thoa trên khắp da thịt y

Cú đá của Hoolay khiến Jiaoqiu lăn xuống sàn gạch, từng bậc thang sắc nhọn đâm vào xương thịt, thân thể vốn đã bị dày vò khốn khổ lập tức rướm máu

"Jiaoqiu, ta đã dạy ngươi thế nào, ngươi chỉ sai khi chạy trốn thôi à"

"Không phải" Jiaoqiu ngồi bật dậy, y lại lao lên thềm đá "cái đầu ti tiện này chỉ được phép nghĩ đến việc hầu hạ cho Chiến thủ, không hề có thêm việc khác"

Từ ngày đầu tiên bị bắt về Tàu chiến này, Jiaoqiu đã được học

Kế hoạch của người Boris bị bại lộ, bọn họ không tiếp tục tấn công lễ Diễn Võ nữa, Hoolay mang theo đàn sói lên thuyền chiến trở về tinh hệ của tộc Boris

Gã chỉ định mang Jiaoqiu theo như một con tin đắt giá, bởi quan hệ tốt đẹp giữa y và Tướng quân Yaoqing chẳng phải chuyện bí mật gì, ả đàn bà kia sẽ chấp nhận vô số điều kiện để đòi lại con hồ ly yếu ớt này

Jiaoqiu bị gã nắm cổ xách vào trong phòng ngủ lớn, ném lên bàn đá buốt lạnh, Hoolay tìm thấy khoái cảm trên gương mặt giả vờ trấn định của hồ ly, gã cầm lấy một món vũ khí trên bàn

"Nếu ta gửi về cho con ả kia một chiếc đuôi dính đầy máu, ngươi nghĩ con ả có ngay lập tức đến đây nộp mạng không" nói rồi gã nắm lấy đuôi Jiaoqiu

"Đừng hù dọa vô ích, thủ đoạn của Chiến thủ chỉ có ở trên miệng thôi à" Jiaoqiu bật cười, cho dù thứ Hoolay gửi đến có là thủ cấp của y đi nữa, Feixiao cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng của quân đội Yaoqing để làm chuyện vô nghĩa này "muốn chém muốn giết tùy ý"

Hoolay nhìn hồ ly vì ở lâu trong chướng khí của Lang tộc mà trở nên suy yếu, thế mà y vẫn gắng gượng làm ra vẻ không hề sợ sệt

Chỉ là trong mắt gã Jiaoqiu chẳng khác một ngọn cỏ đã nhàu nát

"Ta ghét nhất là cái kiểu giả vờ như ngươi, nhưng cũng thích nhất là phá hỏng cái kiểu như ngươi"

Jiaoqiu cảm thấy có lẽ lời của Hoolay mang theo ý nghĩa khác, trong lúc y còn đang mơ hồ thì gã sói hoang kia đã nghiêng người tới, dùng ranh năng ghim lên cần cổ y nhẵn nhụi

"Ức"

Tiếng kêu đau đớn của Jiaoqiu thoát ra khỏi khuôn miệng đã cố gắng đóng chặt, Chiến thủ uống vào máu nóng của con mồi thì đắc chí cười lớn

"Ngon miệng lắm"

Gã liếm lên vết thương đã mở miệng, không ngừng ồ ạt tuôn trào máu tươi, chắc là đã cắn vào sâu quá, động phải sợi máu nào rồi

Làm sao được đây, gã quá phấn khích

Sở dĩ tộc Boris có truyền thống uống máu kẻ thù cũng bởi vì máu sôi trong huyết quản chúng vô cùng tàn bạo ngang ngược, nếu có máu của giống loài khác xâm nhập sẽ làm bừng lên khao khát muốn truy tìm và tiêu diệt

Đã rất lâu rồi gã mới lại có thể uống máu hồ ly

"Hình ảnh ngươi bị chà đạp lăng nhục, trở thành bồn chứa ngoan ngoãn của Lang tộc có lẽ sẽ có tác dụng hơn với con ả đàn bà kia đấy"

"Hay là, để ta huấn luyện ngươi nhé, một tên nô lệ ngoan ngoãn biết dạng chân hầu hạ"

"Cái gì"

Đôi mắt Jiaoqiu mở to, tay y bịt lên vết thương vẫn đang chảy máu của mình, cảm tưởng lời vừa rồi nghe được là vì não bộ mất máu mơ hồ

Lời kia cũng không phải là để trưng cầu ý kiến của Jiaoqiu, Hoolay cũng mặc xem đôi âm tiết vừa bật khỏi môi của y là gì, gã đã bắt đầu huấn luyện

Đôi tay thô ráp bóp mở khuôn hàm nhỏ nhắn của hồ ly, gã nhét dương vật bốc mùi tanh tưởi vào, đầu khấc cọ trên cuống lưỡi Jiaoqiu lập tức làm y muốn nôn thốc. Mấy trăm năm qua ở dưới nhà lao xiềng xích làm gì có cơ hội để gã tắm rửa, cũng không rảnh thỏa mãn bản thân, Jiaoqiu đã trở thành người đầu tiên được gã lôi lên giường

Gia tộc của Jiaoqiu có tiếng tăm ở Sở Đan Đỉnh, trước nay ai gặp y cũng sẽ khách sáo mấy câu, còn chưa nói đến công việc bên cạnh Tướng quân sau này. Nào đã có ai xấc xược như vậy với Jiaoqiu, trong màu mắt y ánh lên một tia phẫn nộ cùng căm giận muốn giết chết gã

Hoolay nắm bắt được khoảnh khắc ấy, biết được y định làm gì

Gã sói hoang nhanh tay tháo khớp hàm của Jiaoqiu, trước khi hàm răng xinh đẹp kia kịp cắn xuống. Miệng y quá nhỏ, cũng chịu không hợp tác, tháo khớp hàm xong thì thoải mái hơn không ít, Hoolay thúc mạnh côn thịt nóng bừng của mình vào trong vòm họng hồ ly, mùi tanh tưởi cùng xúc cảm bị làm làm nhục khốn kiếp ép nước mắt Jiaoqiu trào ra

Rất đau đớn, chỉ việc y cảm nhận được khóe môi mình đã rách ra thôi, còn chưa kể đến khớp hàm đã bị tháo rời ra rồi

"Nhớ cho kỹ lần sau phải há miệng thế này, ta không thích kẻ không biết học hỏi"

Jiaoqiu bị xích nằm trên bàn đá, gã cầm thú kia vẫn đang dập điên cuồng vào cuống họng y, nước bọt cùng máu tươi làm chất mơn trớn cho dương vật gã ra vào thuận lợi. Kể từ khi bị bắt làm con tin đến này y nào đã được ăn gì, dù muốn nôn ra cũng chỉ có thể chịu đựng cơn cồn cào trong cuống họng

Hoolay nhấn sâu côn thịt vào cổ họng y, lấp đi toàn bộ con đường dẫn khí xuống buồng phổi, chẳng mấy chốc gương mặt Jiaoqiu vì không thể thở được mà đỏ bừng lên. Sức nặng đè ép cả gương mặt Jiaoqiu mỏi nhừ, nhưng vòm họng nóng hổi vẫn đang hoảng loạn mà co bóp chẳng ngừng, dương vật đang chèn vào rỉ ra chất dịch bẩn thỉu rơi trên cuống họng

Y bị sặc, muốn ho khan lên, nhưng gã kia vẫn như một cây đinh sắt ghim Jiaoqiu trên bàn, tiếp tục đón nhận dương vật gã đâm sâu vào khuôn miệng

Vào lúc Jiaoqiu sắp lịm đi thiếu khí thì gã cuối cùng cũng chịu rút ra, kéo theo cả chất dịch nhầy nhụa tanh tưởi, gã ép hồ ly sắp bất tỉnh nhìn thấy sự khuất nhục của chính mình

Đầu ngón tay gã lôi đầu lưỡi đỏ hồng trong khuôn miệng xinh xắn ra, lòng bàn tay thô ráp miết trên thứ mềm mại ngoan ngoãn kia, gã lại kề dương vật của mình đến

Đôi mắt Jiaoqiu hiện lên vẻ khiếp đảm

Hoolay giữ lưỡi của y, hướng dẫn đầu lưỡi kia lướt trên đầu khấc, đảo quanh nếp nhăn đóng cặn hôi thối, rồi nuốt lấy túi da nhăn nheo đáng kinh tởm sau khi liếm sạch từng thớ gân nổi trên côn thịt sậm màu

Jiaoqiu vội vã muốn phun sạch chất lỏng nhầy nhụa còn sót lại trong miệng mình, y nghiêng đầu lấy đà ho sụ lên, nhưng Hoolay lại chồm đến, dương vật gã từ bên ngoài đâm vào yết hầu y như một mũi kiếm kê sát cổ

Gã tát Jiaoqiu

"Nhớ kỹ mình phải làm gì, những gì đang tồn tại trong cái đầu nhỏ bé này cứ quên sạch chúng đi, nhớ những thứ ta đã dạy ngươi là đủ rồi"

"Đừng để ta phải nhắc lại ngươi phải xin lỗi như thế nào" lời châm chọc của Hoolay kéo Jiaoqiu ra khỏi khắc giờ đáng kinh tởm kia, cho y nhận thức được thứ mình sắp đối diện chẳng kém cạnh gì

Y quỳ xuống giữa hai chân Chiến thủ, dùng răng mình kéo mở đai quần của kẻ đang ngồi ở trên ngai

"Không được, Jiaoqiu" Feixiao hét lên từ bên trong lồng sắt, chướng khí làm cả người vị Tướng quân Yaoqing đờ đẫn, nhưng nàng vẫn dùng hết toàn bộ sức mạnh mà mình có để đập phá chiếc lồng kia

Jiaoqiu hôn lên dương vật vừa bật ra từ bên dưới lớp vải sẫm màu, đầu khấc cọ lên mắt y làm đôi mắt lưu ly cay xè. Đỏ hồng lưỡi y thuần thục đi qua những nơi mà mình được học, không cần mạnh bạo tháo khớp nữa, y vẫn có thể nuốt trọn thứ to lớn kia sâu vào bên trong cuống họng

Nước mắt nhòe ra như những hạt châu xâu trên mi mềm cong vút, đôi ngươi mang theo nỗi căm phẫn nhưng nhuốm màu nhục dục là thứ mà Hoolay thích thấy nhất, cũng là lý do khiến gã vẫn còn hứng thú tra tấn thân thể của y

Dáng vẻ muốn giữ mình thanh cao của một kẻ phải quỳ gối hầu hạ người khác

Hoolay thúc sâu vào bên trong y, đi qua non nửa cổ họng nóng ẩm mềm mại. Jiaoqiu híp chặt mắt, thời gian qua đã dạy cho y biết mình không được phản kháng, phải chịu đựng cảm xúc này, tiếp tục phục vụ, co bóp mơn trớn dương vật kia

"Ngăn cản gì chứ Tướng quân Yaoqing, không thấy y rất tận hưởng à"

Hoolay thích chặn kín hô hấp của y, nhìn gương mặt y đỏ bừng, khóe mắt nhuốm lệ, sự sống rời khỏi đôi mắt quật cường giả tạo

Rồi gã sẽ rút dương vật ra, trở thành đấng cứu thế giữ lại mạng sống cho y

Tinh dịch vung vãi bắn trên gương mặt xinh đẹp của hồ ly, ngoan ngoãn Jiaoqiu đưa tay quệt chúng rồi liếm sạch, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Hoolay, gã thích y chật vật khốn đốn nhìn gã

Chất dịch đặc quánh vương quanh khuôn miệng hồng nhuận, khiến cho hồ ly càng trở nên đẹp đẽ tuyệt trần

"Con đàn bà kia ồn ào quá, Jiaoqiu muốn ta xử trí ả ra sao" Hoolay vuốt ve khuôn cằm đã trở nên ngoan ngoãn, vết bầm ứ máu từ mấy lần làm tình trước vẫn còn mờ nhạt bên sườn mặt y

Nghe đến đây thì Jiaoqiu cũng không dám tỏ ra mệt mỏi, y gượng đứng dậy từ cơn xây xẩm choáng váng, ngồi trên đùi Hoolay

"Chiến thủ từng nói sẽ thưởng cho Jiaoqiu mà, ngài không nhớ sao"

Y vừa nói vừa cởi bỏ từng lớp y phục cuối cùng trên người mình, vắt ngang hông y là đôi sợi dây bạc xuyên những hạt châu rực rỡ. Có lần làm tình điên dại quá, gã sói hoang đã bóp nát xương sườn Jiaoqiu, những vết rạn xương làm y bất tỉnh mấy ngày, sau đó gã mới cho y mang sợi dây này, để tiện nắm lấy y hơn

Dây bạc để lại những vết cắt bén nhọn ở khắp eo Jiaoqiu, như những sợi chỉ được thêu vụng về trên lụa trắng, Hoolay thường cắn lên chúng, gã còn khoái chí mà nói rằng hoa nở trên bụng y

Tiếng chát vang lên khi Hoolay tát trên mông mịn trắng ngần, dấu tay xanh tím vẫn còn đó trông khốn khổ vô cùng

"Còn dám đòi thưởng à" gã Chiến thủ cười vang "ta không biết Jiaoqiu ngươi lại gan dạ như vậy đấy"

Gã bắt đầu trò chơi tra tấn này với Jiaoqiu thuần túy là vì ham muốn xâm lược của sói dữ nhưng kết quả lại tốt hơn gã đã nghĩ nhiều. Hoolay thấy được vẻ sợ sệt bất lực của con mồi, thấy được mình trở thành cơn ác mộng thống trị nơi tiềm thức của Jiaoqiu

Jiaoqiu vòng tay quanh cổ gã, như tấm lụa mềm mại quý giá vắt trên người chủ nhân, y ngoan ngoãn hôn dò theo nếp gấp y phục, dùng răng kéo rơi rồi mang đầu lưỡi ấm áp của mình mơn trớn da thịt thô ráp của gã Chiến thủ đang đắc ý

Y cũng không quên cọ xát thân dưới mình với thứ to lớn ở giữa hai chân gã sói hoang

Vừa bắn ra không ít nhưng dương vật gã vẫn thô cứng như thế, Jiaoqiu thừa biết sẽ không thể kết thúc một cách dễ dàng

Y rời một tay khỏi cổ Hoolay, quỳ gối rồi cố giữ thăng bằng trên đùi gã, Jiaoqiu dạng chân để gã có thể nhìn rõ lỗ nhỏ của mình, rồi đưa tay khuếch trương cửa huyệt

Ngón tay xinh đẹp, cửa vào đã bị xâm phạm rất nhiều lần nên đầu hàng nhanh chóng, y kéo căng mép huyệt ra để Hoolay có thể nhìn thấy lối đi mềm mại đỏ hồng bên trong

Đây cũng là thứ mà y được dạy dỗ

"Mời Chiến thủ" Jiaoqiu không gặp khó khăn khi nói ra lời này, y từng chút hạ thấp thân người mình xuống, cho đến khi đầu khấc quá cỡ kia cọ trên cửa huyệt sưng đỏ

Xâm phạm là chuyện chỉ gã mới được làm, Jiaoqiu không được phép tự mình nuốt vào khi gã chưa cho phép

Hoolay cười một tiếng trầm thấp, gã phát hiện ra một đôi mắt khác ở bên góc phòng đang nhìn sòng sọc về phía này. Ảnh vệ kia đã tỉnh dậy rồi, cả cậu và Feixiao đều đang nghiến răng đến mức sắp tóe ra cả lửa

Lần xâm phạm đầu tiên vô cùng thống khổ, vì dòng máu sục sôi đòi hỏi Hoolay phải cắn xé con mồi, chỉ phóng thích trong miệng Jiaoqiu sao có thể đủ, côn thịt sau khi bắn đầy chất dịch tanh tưởi vào cuống họng y thì cũng chỉ càng thêm tham lam

Nhưng thú săn thuần thục là biết nhẫn nại với dã tâm của mình, gã tháo xích, để Jiaoqiu tự tay cởi bỏ y phục của mình

Cách một lớp màn, đàn sói con của Hoolay lôi xềnh xệch mấy tộc nhân hồ ly khác vào trong điện

Jiaoqiu trông thấy răng nanh của đám sói hoang kia kề trên cần cổ của mấy người đang quỳ rạp xuống

"Ngươi đang chần chừ sao, Y sĩ"

Lời này làm cả người Jiaoqiu run bần bật, gã còn sợ rằng Jiaoqiu sẽ ngần ngại, nhưng y có thể sao

Áo khoác ngoài rơi xuống, một đứa trẻ được kéo ra ngoài

Rồi áo tiễn tụ trắng, nút thắt hình hoa tiêu bật mở từng cái một theo nhịp tay run rẩy của hồ ly, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng vì căm phẫn

Nhưng dáng vẻ kia nhuốm màu tình dục, Jiaoqiu bị ảnh hưởng bởi thứ mà chính y vừa nuốt vào, chúng có tác dụng kích tình, ngay cả đầu ngón tay y đang tháo mở đai lưng cũng đã bừng sắc của trái cây chín mọng

Khuôn ngực trắng trẻo chạm phải ánh nhìn đói khát của gã sói đang rình mồi, đầu vú ẩn màu đào tươi ngọt ngào, gã đưa tay gẩy khẽ khiến thứ nhỏ bé kia rung chuyển không ngừng

Cho đến khi trên người Jiaoqiu chỉ còn là một lớp khố trắng, tiếng khóc than trong điện mới dừng lại, đứa trẻ cuối cùng được kéo ra ngoài

Hoolay đâm thẳng côn thịt đã trướng to kia vào bên trong cửa huyệt chưa từng được chạm tới, tiếng hét thất thanh của Jiaoqiu vọng ra từ đằng sau lớp màn mỏng, mùi máu tươi kích thích giác quan của con thú săn mồi

Jiaoqiu chưa từng trải qua cơn đau nào thống khổ thế này, y cảm giác được da thịt mình rách ra, sau đó vết thương hở miệng kia liên tục bị chà xát cùng thứ dịch tanh tưởi từ đầu khấc của kẻ xâm lược, cảm giác rát buốt khiến cả người y căng cứng tê rần

"Thả lỏng ra" một cái tát khác giáng lên gương mặt trắng bệch của hồ ly

Dương vật của Hoolay sẽ không vì y chảy máu mà dừng lại, ngược lại máu tươi càng làm gã thêm hưng phấn, chỉ cần vài cú thúc gã đã kích thích được dịch ruột của Jiaoqiu chảy ra để làm dịu vết thương, làm cho quá trình xâm phạm của gã càng trở nên thuận lợi

Máu tươi lẫn lộn với những chất dịch trong suốt, nơi Jiaoqiu đang tiếp nhận gã trở nên hỗn độn, hồ ly vì cơn đau mà thít chặt gã khiến Hoolay bực mình, một tay gã nâng cao mông Jiaoqiu lên, để vắt chân y lên vai mình, cho y thấy rõ hiện trạng bị lăng nhục của bản thân

"Mở to mắt ra" gương mặt xinh đẹp đã đầy rẫy các vết tát của gã sói, đôi mắt Jiaoqiu nhòe nước mắt, y cố gắng nghe theo mệnh lệnh, nhưng không chỉ có tầm mắt phía trước mà là cả tâm tưởng y đều chỉ là những khoảng hỗn độn mơ hồ

Hoolay bật người lên, rút hẳn côn thịt ra khỏi cửa huyệt đang gian nan chịu đựng mình, rồi lại đáp xuống, một lần nữa xỏ xuyên thật sâu vào người Jiaoqiu

Theo phản xạ tự nhiên yêu hồ bắn ra, y hét đến lạc giọng, Jiaoqiu ước mình có thể chết đi

Cảm giác bị kẻ thù xâm phạm như một vết thương không ngừng đau đớn, khiến y có cảm tưởng rằng sẽ chẳng có thần dược nào trên thế gian chữa khỏi được mình

Cơn đau của hạ thân bị xé rách tan tác khiến đầu óc Jiaoqiu váng vất, mài mòn từng chút sức lực của y, Jiaoqiu buông thõng nắm bông nệm mà y siết chặt vì quá thống khổ, Hoolay vẫn chẳng có dấu hiệu mệt mỏi nào

Chất dịch trắng rơi trên phần bụng dưới đã gồ lên của hồ ly, Hoolay đến giờ mới nhớ ra Jiaoqiu cũng có thứ nhỏ bé như vậy, gã búng khẽ trên dương vật bị cưỡng ép phóng thích của y

"Nó nhỏ đến mức ta tưởng ngươi là con gái đó, ngươi cũng phục vụ con đàn bà kia và thằng Ảnh vệ bằng cái lỗ này đúng chứ"

"Sợ hãi đến mức bắn ra, ta còn tưởng là ngươi tè dầm"

Jiaoqiu đã không thể đáp lại lời khiêu khích kia, cơn đau đớn vẫn chẳng chút nào vơi bớt, y lo sợ rằng bụng mình sẽ rách toạc ra mất

Y đau lắm

"Nếu ta thoát ra được, ta sẽ lấy cái mạng chó của tên súc sinh ngươi"

Lời dọa nạt này của Jiaoqiu làm Hoolay buồn cười, gã đâm rút càng thô bạo. Gã chỉ muốn đâm mỗi lúc một sâu, cho Jiaoqiu thấy rõ giờ phút này lời đe nạt của y hèn mọn đến mức nào, âm vang của cú thúc còn to hơn lời mà y đang nghiến răng nghiến lợi để nói ra. Máu tươi và dịch ruột đã trở nên dính nhớp, làm gã muốn di chuyển thì càng phải ra sức hơn nữa

Từng cú dập của gã Chiến thủ làm bắp đùi Jiaoqiu căng nhức, gã đè y xuống giường, chỉ nhấn sâu vào, không chịu rút ra nữa

"Không" Jiaoqiu cảm nhận được gì đó, y gào lên "không được"

Hoolay vẫn dồn ép xuống, gã đã sắp nhét toàn bộ dương vật vào bên trong y rồi

"Sâu quá rồi, không được"

"Không được"

"Dừng lại đi"

Không

Hoolay cảm nhận được bên trong hậu huyệt có một lớp màn mỏng, hoặc một lớp thịt mềm, chỉ vừa chạm vào thứ kia đã làm cho người dưới thân gã oằn cả người vì đau đớn

Chạm đáy rồi

Gã thúc một cú nữa, tinh hoàn cũng gần như bị nhét vào trong, đâm xuyên qua hàng rào cản đường kia

"Aaaaaaaaa" Jiaoqiu rơi nước mắt, lệ nóng chảy dài trên gương mặt đau khổ

Hoolay miết dương vật của gã dọc theo lối đi, từng đường gân hung tợn cọ trên vách thịt mài mòn đi chút thanh tỉnh cuối cùng của Jiaoqiu, y để mặc cho hậu huyệt mình bị tàn phá, không còn phản ứng nữa

Gã lấy đã thúc thêm một cú nữa, Jiaoqiu ngất lịm đi khi cảm giác được tinh dịch ấm nóng bắn sâu vào trong ruột mình

Lúc này cũng vậy, Hoolay thích nhất là đâm sâu vào ruột y. Lần đầu đã khiến nội tạng của y bị dập nát nặng nề, liên tục chảy máu mấy ngày liền sau đó, mấy gã sói khác trong đàn đều chúc mừng Chiến thủ cướp được trinh tiết của phụ tá đắc lực nhất Yaoqing

Chúng cười đùa, và Hoolay vẫn xâm phạm y mỗi lúc mà gã có thể, máu tươi vẫn chảy không ngừng trên tấm đệm lớn sau lớp màn che

"Ngươi đã ngoan ngoãn hơn nhiều rồi đấy Jiaoqiu"

Ngoan ngoãn ở đây cũng không phải là thái độ khuất phục của Jiaoqiu, mà là vách huyệt ấm áp đã thích ứng với kích cỡ khốn kiếp của gã, đã biết tiết ra dịch ruột và mơn trớn theo từng cú đâm rút

Đầu khấc tách mở cửa vào hồng nhuận, lần này Hoolay đi vào rất chậm rãi, để miệng nhỏ nuốt sâu từng một đường gân hung tợn, từng tấc thịt nóng tím xanh, ngoan ngoãn ăn đến tận gốc

Gã cố ý làm vậy là để cho hai kẻ trong góc phòng kia có thể thấy được rõ ràng, rằng Quân y của bọn họ đã bị dạy dỗ thành dáng vẻ như thế nào

Từng cú thúc của Hoolay mang theo âm thanh thô bạo, Jiaoqiu đã học cách bỏ chúng ngoài tai từ lâu, những lời nói dơ bẩn của gã sói dữ, hay tiếng nước nhớp nháp mỗi khi gã đâm thật sâu vào

"Hãy để cho bọn họ đi được không" y choàng tay lên cổ Hoolay lần nữa, chủ động hôn gã sau khi nói ra lời này, chịu đựng mùi máu nồng nặc trong khoang miệng gã, đầu lưỡi y khiêu khích một cách gan dạ, nhưng không chủ động sấn tới quá nhiều, y không muốn nó phản tác dụng, bởi Hoolay vẫn là kẻ muốn chiếm đoạt

Hoolay tận hưởng cái hôn lấy lòng của hồ ly, tiếng của môi lưỡi ma sát dần trở nên chói tai, gã giữ lấy đầu Jiaoqiu, không cho phép y tách ra, tước đoạt đi hơi thở, để nước bọt sánh ra khỏi khuôn miệng nhỏ bé. Gã sẽ không dừng lại cho đến khi Jiaoqiu lịm đi, vì vậy mà y vẫn cố gắng đưa đẩy lưỡi mình với gã, Hoolay cũng chẳng dừng lại việc điên cuồng dập dương vật của mình vào bên trong Jiaoqiu

"Không được" y nghe gã đáp một lời như thế vào lúc y sắp mất đi lý trí

"Jiaoqiu được sống trong sự cưng chiều của ta nên cho rằng mình muốn gì cũng được sao. Ta có thể để đàn sói ngoài kia vào đây, từng đứa cưỡng hiếp ngươi vì tội đã dám bỏ chạy và để cho hai kẻ kia mở to mắt ra chứng kiến ngươi trở thành một cái bồn chứa bị lấp đầy tinh dịch là như thế nào"

"Ngươi còn có gan lo lắng cho sống chết của bọn chúng"

Lời này của Hoolay dường như không gây tác động quá lớn với Jiaoqiu, y chỉ run rẩy thật khẽ khàng, nhưng ngược lại, hai người bên trong lồng đã gần như sắp phát điên

Y đã lường được kết quả của ngày hôm nay kể từ khi thấy mình bị đuổi kịp

"Nhưng chẳng phải ta rất yêu chiều Jiaoqiu sao"

Hoolay trông đến gương mặt mờ mịt của Jiaoqiu

"Ta sẽ thả chúng đi"

"Điều kiện của ngươi là gì" Feixiao lên tiếng, nàng nuốt vào ngụm máu tươi đang trào ra khỏi cổ họng

"Tộc Boris sẽ kết hữu nghị với Yaoqing" Hoolay mơn trớn trên vòng eo mảnh khảnh của người đang ngồi trên hông mình

"Bằng một hôn lễ"

Gã cười tàn nhẫn

"Jiaoqiu sẽ kết hôn với"

Jiaoqiu cảm thấy cả người mình chết lặng

"Dương vật của ta"

Y nhắm chặt mắt lại, cảm thấy máu thịt trong người mình trở nên hỗn độn, y chưa từng chịu đựng nhục nhã đến mức này, nhưng cũng không phải là y không đoán được những gì mà gã súc sinh này định nói ra

"Ngươi nói thứ điên rồ gì vậy, Jiaoqiu và cái gì cơ"

Moze gào lên, sao cậu có thể im lặng được nữa, tận mắt cậu đã chứng kiến thân thể kiệt quệ của Jiaoqiu trong gian phòng tối, những dấu vết bị làm nhục đầy rẫy trên thân thể mà đối với cậu là vô cùng quý giá, giờ đây là sự xâm phạm trực tiếp của tên chó điên đốn mạt kia

"Chấp nhận với đề nghị này, ta sẽ thả hai kẻ kia cùng với toàn bộ các con tin Yaoqing khác trên chiến thuyền Boris. Nhưng Jiaoqiu, từ đây cho đến hết cuộc đời dài đằng đẵng này của ngươi chỉ có dương vật của ta, ngươi sẽ chẳng ăn gì khác ngoài tinh dịch, bị đánh thức bởi dương vật đâm sâu vào thân thể và chìm vào giấc ngủ khi bị xâm phạm đến bất tỉnh"

"Mỗi một ngày qua đi, cho đến khi ngươi chết"

Lời của Hoolay từng chút một hạ thấp thân nhiệt đang nóng bừng của Jiaoqiu, thứ kia vẫn ra vào không ngừng nghỉ, hình ảnh của mấy tháng bị cầm tù vừa qua trôi chảy trong đầu óc mờ đặc của yêu hồ. Viễn cảnh mà Hoolay nói ra chẳng có gì đáng sợ, y đã sống từng ngày một như vậy với ý nghĩ rằng mình sẽ không được cứu, và rằng có thể bản thân sẽ tắt thở khi nhún nảy trên dương vật của tên sói dữ

"Đừng có khinh người quá đáng như vậy, Hoolay" Feixiao vốn đã bị thương, giọng của nàng gần như bị át đi giữa đi tiếng da thịt va chạm, đôi ngươi nàng dõi theo dáng hình trần trụi khốn khổ của hồ ly trong lòng chó sói

"Ngươi đừng nói như thể quyền quyết định đang nằm trong tay mình vậy"

"Ngươi nguyện ý không, Jiaoqiu"

Hoolay dừng lại hành động đâm rút, gã nhìn vào đôi ngươi bình thản của yêu hồ. Gã cảm nhận được cơn xao động trong bụng của hồ ly, dù sao côn thịt của gã cũng đang cắm thẳng vào nơi ấy. Jiaoqiu mất rất nhiều sức mới có thể nói lên một lời, gần như là chút sức lực cuối cùng của y còn lại nơi trần thế

"Nguyện ý"

Y khép mắt mình lại, ngăn cản cảm giác tủi thân đang khiến bản thân muốn trào ra nước mắt

"Vậy nên ngay bây giờ, ngươi hãy thả họ đi"

Trước sự kinh ngạc của Jiaoqiu, Hoolay hất y xuống đất, đầu gối trắng hồng cọ trên tấm thảm lưu đầy những dấu vết hoang đường mà thân thể y đã gánh chịu trong mấy tháng qua. Y quỳ gối, ngẩng đầu nhìn vào kẻ đang phát ra những tiếng cười điên dại

Hoolay chậm rãi bước đến, cho Jiaoqiu thấy rõ dương vật vừa rồi còn đâm sâu vào trong bụng mình, và sắp trở thành chồng y

"Vậy ta tuyên bố các ngươi là vợ chồng" âm giọng của gã sói nhuốm trong sự khoái chí đáng kinh tởm

"Các ngươi có thể hôn nhau rồi"

Dương vật thô to tím sẫm dừng trước mặt y, Hoolay khiến cho côn thịt kia giật khẽ một vòng

Mỗi lúc y lại càng cảm thấy mình sắp phát điên, lại cũng bình tĩnh đến không ngờ

Jiaoqiu rướn đến, hôn lên dương vật đang rỉ ra thứ dịch trong suốt kia, đầu khấc của gã bôi một vòng dính nhớp trên màu môi xinh đẹp của yêu hồ

Đây là một nụ hôn, chỉ kéo dài vài phút mà thôi, ngay khi đầu môi của y giảm nhẹ lực đi, dừng lại việc liếm láp và định rời ra thì lại nghe thấy âm giọng của Hoolay vọng đến từ trên đầu mình

"Rượu mừng còn chưa uống mà"

Vừa nãy gã đã nói, từ đây cho đến lúc chết, thứ duy nhất y có thể tiếp nhận là gã và dương vật của gã, rượu mừng mà gã nói ở đây...

Jiaoqiu tách môi, để thứ thô bạo kia đâm vào trong cuống họng mình

Chất lỏng nóng hổi bốc mùi tanh tưởi chảy vào trong họng y, khiến Jiaoqiu muốn nôn thốc nhưng y biết cái giá của việc từ chối là gì. Sau khi gã phóng thích tất cả, Jiaoqiu liếm sạch không chừa lại bất kỳ dấu vết gì

"Bây giờ thì, vào động phòng thôi"

Hoolay ra vẻ đạo mạo thực hiện đủ đầy các bước lễ nghi, nhưng cũng chỉ là lăng nhục và chà đạp Jiaoqiu theo ý gã, Jiaoqiu có thể từ chối sao

Y ngoan ngoãn mở rộng chân mình trên giường lớn ở phía sau ngai máu của Lang tộc, y tiếp nhận gã, tiếp nhận toàn bộ những ngang tàng và bạo ngược của chồng mình trong ngày hôn lễ. Tiếng rên rỉ mềm mại vang vọng khắp không gian nóng bừng

Hoolay xâm phạm y, nhìn y không thể che giấu bất kỳ thứ gì trước mắt gã. Khuôn miệng rỉ nước, đôi mắt đẫm lệ và cả đầu vú hồng hào

Mỗi lần làm tình đều kéo dài rất lâu, Jiaoqiu xé rách tấm đệm trong tay mình, đầu ngón tay y lấp đầy lông vũ trắng tinh, y nhìn chúng bay lượn trong không khí

Trông đi, ngay cả một sợi lông vũ còn có tự do hơn y

Hoolay liếm bàn chân y rồi cắn mạnh vào nó khiến Jiaoqiu sực tỉnh, máu tươi chảy xuống từ trên khóe miệng gã sói rồi được gã liếm sạch

"Jiaoqiu đã phân tâm, Chiến thủ xin hãy trừng trị Jiaoqiu"

Đến khi bình minh chuẩn bị hé nở, gã đã rong ruổi trên thân thể y một ngày rồi, trong mấy ngày được cứu đi, da thịt của y đã phục hồi đôi chỗ, giờ đây đã được trả về lại dáng vẻ bị chà đạp như lúc đầu. Cần cổ y kéo dài đến đầu ngực chỉ có vết cắn xé ẩn vệt răng nanh của chó sói, đùi y đã không thể khép lại, Hoolay vắt nó trên khuỷu tay gã, để hậu huyệt y mở rộng hơn, dễ dàng tiếp nhận gã hơn đôi chút

Bụng của yêu hồ bị đâm đến mức bầm tím, phồng rộp lên vì chứa đầy tinh dịch. Jiaoqiu đã ngất xỉu mấy lần, mỗi lần trước khi mất đi nhận thức đều hi vọng rằng quá trình hành xác này có thể kết thúc. Nhưng như Hoolay đã nói, như lời thề nguyện trong lễ kết hôn ngắn ngủi ấy, thứ duy nhất mà y biết

Là dương vật Hoolay

"Chiến thủ, xin ngài, hãy dừng lại, chỉ nghỉ năm phút thôi, chỉ năm phút thôi Jiaoqiu sẽ tiếp tục phục vụ ngài. Tôi không thể làm nổi nữa, xin ngài mà, chỉ năm phút thôi"

Như thể đã nghe thấy lời cầu xin này rất nhiều lần, Hoolay hoàn toàn chẳng nghe thấy, chỉ có tiếng của da thịt va chạm càng trở nên hung hãn, như tiếng sấm vang của đêm trời bão lớn

Dồn dập, chẳng ngừng

"Tên cầm thú, ngươi định giết cậu ấy sao" Feixiao ở gian ngoài gào lên, một ngày đêm nàng phải chứng kiến cảnh tượng vị Quân y mà nàng hết lòng xem trọng ngất lịm đi khi bị Hoolay cưỡng bức, nàng còn chẳng thể ra tay làm bất cứ điều gì

Moze ở cạnh bên đã lặng yên từ rất lâu rồi, cậu có vẻ vẫn còn sống, nhưng lại không giống như còn sống lắm, chỉ có sát ý lởn vởn trên màu mắt tối mịt

"À phải rồi, hôn lễ thì còn khách khứa"

Hoolay đỡ một chân còn lại của yêu hồ lên khuỷu tay kia của mình, nhấc bổng cả người y lên, dựa vào ngực gã, Jiaoqiu đã cạn hết sinh lực, chỉ nằm ngửa trên người của gã như chiếc khăn lụa vắt hờ

Từng bước chân của gã càng làm côn thịt xâm nhập càng sâu, gã bước lại gần chiếc lồng đang giam giữ lại cả hai vị khách, cho bọn họ được chiêm ngưỡng rõ ràng vị Quân y của họ đã bị chơi hỏng thế nào

"Đừng mà, Hoolay, ngươi nói sẽ thả họ đi mà, sao còn để họ nhìn thấy" Jiaoqiu không thể gượng dậy, y nức nở vào bên tai của gã sói, bước chân của gã càng đến gần thì dương vật càng ra vào mạnh bạo, tiếng vang đến càng như tiếng pháo nổ làm đầu óc y váng vất

"Hoolay thả y ra, ngươi cứ giết ta đi, thả y ra" Moze gào lên, cậu chồm đến gần, Jiaoqiu bị đè ép lên lồng sắt

Sau đó Hoolay rút hẳn dương vật ra, để tinh dịch được phóng thích vào bên trong y liên tục từ hôm qua đến giờ phun thẳng lên mặt cậu Ảnh vệ

Jiaoqiu bị gã thả rơi xuống đất

Hồ ly mềm oặt nằm xuống sàn, nhìn thấy tinh dịch rơi trên gương mặt xanh xao của cậu trai, y muốn vươn tay lên lau sạch nhưng làm gì có sức, chỉ nằm lặng yên như vậy

"Không ngờ đó, ngươi cứng lên rồi, chắc là cũng thích cái lỗ này lắm hả"

Hoolay mở chân Jiaoqiu ra, lại chọc một ngón tay vào bên trong cửa huyệt đang không ngừng co bóp để đẩy tinh dịch ra ngoài

"À, y khóc như phát điên vào lần đầu tiên bị ta chơi, chắc là còn trinh nhỉ? Ngươi chưa thử à, rất tuyệt đó, cái lỗ ngon lành nhất mà ta từng chơi"

Moze nghiến chặt răng mình

Ngón tay Hoolay không ngừng ve vuốt phần thịt nóng đỏ bừng, gã đẩy ngón tay mình vào thật sâu, chạm lên một điểm gồ ghề nhỏ rồi ấn xuống, đùi Jiaoqiu giật nảy vì cái chạm này, dương vật hồ ly đã không thể tiết ra thêm gì nữa, chỉ run rẩy rồi nằm rạp xuống cùng y

"Không muốn thử sao, y sẽ rất vui đấy"

Jiaoqiu nhìn đến đũng quần đã cộm trướng lên của Moze ở bên trong lồng, khoảng nghỉ vừa rồi đã cho y lấy lại chút sức lực, y với tay đến người ở bên trong lồng

"Moze" y gọi khẽ

Trước khắc giờ mà bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp lại, Jiaoqiu cũng muốn làm gì đó cho cậu, dù rằng nếu có thể y muốn làm mấy việc khác, nhưng đã thế này, y có cách thổ lộ nào khác nữa

Tiếng gọi này của Jiaoqiu khiến sợi dây kiềm chế cuối cùng của cậu Ảnh vệ đứt phựt, cậu kéo khóa quần, nắm chân hồ ly sát vào cửa lồng, rồi đâm thẳng thứ đang trướng phồng lên vào sâu trong Jiaoqiu

"Ư-"

Moze ra vào không có chút trở ngại nào bởi Jiaoqiu chủ động tiếp nhận cậu. Cửa huyệt thít chặt, vách ngăn ấm nóng co bóp rất nhịp nhàng, hơi ấm từ nơi họ gắn kết khiến đầu óc Moze chuếnh choáng. Trong lúc này, tuy rất hèn hạ, nhưng Moze chợt biết vì sao Hoolay lại có thể bất chấp mà cưỡng đoạt y ngày đêm như vậy

"Tôi xin lỗi, Jiaoqiu" cậu trai nói khi đâm rút mạnh mẽ, tinh hoàn cũng vì lực thúc mà bị nhét vào trong quá nửa

Jiaoqiu rên rỉ thật sự rất đau đớn, nhưng tiếng kêu bật khỏi khuôn miệng xinh đẹp kia vẫn mang theo hơi ấm khiến người khác càng muốn trở nên tàn nhẫn. Moze siết chặt lấy cổ chân Jiaoqiu đến mức sắp bóp vỡ nó

"Ôi trời, xem ta quên gì này, vẫn còn Tướng quân ở đây mà"

"Tướng quân không có cảm nghĩ gì sao"

Hoolay nhìn thấy Feixiao đứng sững ở một bên, biểu cảm trên mặt thì lại như mất hồn, chăm chú nhìn vào gương mặt nức nở yếu ớt của Jiaoqiu

Gã biết thứ đồ chơi của mình ngon miệng thế nào mà

Hoolay dựng Jiaoqiu ngồi dậy, giúp đẩy hông y sát vào dương vật của Moze hơn nữa, khiến y thét lên bi thảm

"Ta thả tay là y sẽ đập đầu xuống đất đấy nhé"

Nói vậy rồi lập tức thả tay, Feixiao nhanh chóng nhào đến, vươn tay ra rồi đỡ lưng Jiaoqiu trước khi y bật ngửa về sau

Đầu y tựa lên cánh tay nàng, đôi ngươi lưu ly nhìn vào vị Ảnh vệ vẫn đang ra vào không ngừng nghỉ, rồi lại nhìn đến gương mặt đầy vẻ tự trách vì bản thân cảm thấy hứng thú của Feixiao

Y dám cá nếu vị Tướng quân này cũng có một cây hàng như vậy thì hẳn là giờ trong mông y không chỉ có mỗi dương vật của Moze đâu

Jiaoqiu rướn đầu đến hôn lên môi vị Tướng quân mà mình nguyện trung thành, đôi mắt nàng đột ngột mở to, tiếp lấy y

Đầu lưỡi Jiaoqiu đẩy sang vòm họng Feixiao một hương vị ngọt nhẹ sau đó trở nên đắng ngắt

Feixiao vẫn giữ lấy thân thể Jiaoqiu, cảm nhận được da thịt y lạnh buốt, nhưng đầu lưỡi lại nóng bừng, nàng mở mắt để ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đã trở nên thẫn thờ của Jiaoqiu. Vào giây phút chạm phải sắc lưu ly chẳng còn chút tia sáng nào, Feixiao trông thấy lệ nóng rỉ ra từ đuôi mắt đỏ bừng

Hoolay lại chẳng nhẫn nại như vậy, trước cái hôn chẳng dứt của Tướng quân và chuỗi đâm rút không biết thỏa mãn của Ảnh vệ, gã bực tức rồi tiến sát lại gần, từ phía sau đâm mạnh vào cửa huyệt đã sưng tấy lên của Jiaoqiu

Lối vào chật ních, côn thịt nóng bừng chen lấn lẫn nhau

Cảm giác nội tạng bị đảo ngược khiến Jiaoqiu muốn lịm đi, những người đang bao bọc lấy y dường như đều đã mất đi sự kiềm chế, ai cũng đã không còn đủ bình tĩnh trước dục vọng của mình. Dương vật nơi hậu huyệt không ngừng tranh đua để đâm vào nơi sâu nhất, tiếng kêu đau của y lại bị khuôn miệng Feixiao khóa chặt

Jiaoqiu cảm thấy lồng ngực mình sắp vỡ tung, không biết là tay ai đang vò loạn trên người y, và ai đang bấu chặt lấy mông y nữa, còn cái siết chẳng lơi lỏng nơi cần cổ lại là người nào

Y cố gắng xuôi theo nhịp độ muốn bức mình mất đi sự thanh tỉnh kia, vì đau đớn và cũng vì khoái cảm, đầu ngón tay xinh đẹp cào loạn trên thân thể những kẻ đang xâm phạm mình

Dương vật đồng thời thúc sâu rồi phóng thích, cảm giác nóng bừng được rót thẳng vào ruột y, tiếng kêu đau được thét lên từ sâu thẳm nơi linh hồn

Vẫn đưa đẩy thêm một lúc nữa rồi chúng mới rút hẳn ra khỏi người Jiaoqiu, Hoolay xách y bằng một tay, để lại vệt tinh dịch trắng đục ở nơi y bị vây chặt lấy cuồng loạn

"Tiễn khách"

Thết đãi khách thế này cũng không thể nói Hoolay gã không ra gì nữa

Tiếng lồng sắt được mở khóa vang lên, sau là tiếng bước chân nặng nề rời khỏi gian phòng

Phía trên ngai máu vẫn là hồ ly xinh đẹp ngoan ngoãn dạng chân trong lòng Chiến thủ Lang tộc

Lưng của Hoolay bị Jiaoqiu cào rách, nhưng nhanh chóng đã liền lại bởi thân thể của tộc nhân Boris đã nhận được ân điển của Bí truyền Dược Vương, Hoolay cũng đã từng ép Jiaoqiu uống máu gã để nhanh chóng khôi phục các vết thương, không cản trở việc gã chơi đùa thân thể bạc nhược của y

"Jiaoqiu em xem, ngay ngày đầu thành thân em đã phản bội chồng mình rồi, miệng trên hôn con đàn bà khác, miệng dưới thì lại mơn trớn đàn ông xa lạ"

Đôi tay Hoolay vỗ trên mông Jiaoqiu, gã rất thích cảm giác mềm mại căng tràn này, gã siết lấy mông y trong tay màu đỏ rực

"Em biết sai rồi, em tạ lỗi với ngài nhé"

Đôi mắt Jiaoqiu sáng bừng, trong chốc thoáng Hoolay đã ngẩn ngơ vì dáng vẻ căng đầy sức sống kỳ lạ của y

Đầu môi y hồng nhuận thấp thoáng ý cười

Nói rồi y cắn rách môi mình, chủ động hôn lên kẻ đang xâm phạm thân thể mình

Hoolay tiếp nhận nụ hôn kia

Máu tươi của y tràn vào trong cổ họng gã, nhưng khác với vị ngọt dẫn dụ kẻ khác như những ngày trước đây, vị đắng chát kia khiến gã sửng sốt

Như Jiaoqiu đã nói, y muốn tự tay hóa kiếp cho tên súc sinh này

Đôi lúc Hoolay phải rời đi để đánh trận, gã sẽ nhốt y lại trong gian phòng này, gã không đề phòng thân thể đã suy nhược của y, cũng không thèm để ý phòng ngủ của gã có đầy những loại văn thư mà y có thể nghiên cứu về Lang tộc

Thân thể va chạm nhiều, máu của Hoolay đã không thể chống lại máu của Jiaoqiu được nữa, y sao phải ngại dùng chính bản thân mình làm mồi thuốc. Y đã chế tạo một loại thuốc, để y có chết cũng phải kéo cho được tên chó sói này xuống huyệt cùng mình

Còn một loại thuốc nữa, giúp tộc nhân Hồ ly tránh khỏi được sự kiểm soát của chướng khí tộc sói, nhưng thuốc nọ khó chế, chỉ có một viên, Jiaoqiu luôn giấu nó dưới lưỡi, vừa rồi y đã đẩy nó sang cho Feixiao giữa cái hôn nóng bừng

Jiaoqiu nở nụ cười, y đã cắn rách viên thuốc độc kia lẫn môi mình, để máu y hộ tống Hoolay về nơi cửu tuyền

Vào lúc quân đội Yaoqing ập đến thuyền chiến, bên trong gian phòng vừa rồi còn đầy dấu vết của tình dục đã trở nên thinh lặng

Không có lấy một hơi thở, chẳng tồn tại đôi nhịp đập

Trên ngai là gã Chiến thủ lang tộc đã trúng phải thứ độc dược mạnh nhất

Quân đội Yaoqing cũng tìm thấy cách đó không xa, bên thảm lông trắng tuyết, vị Quân y của bọn họ nằm thật tĩnh lặng, ánh nắng của sớm ban mai phủ trên thân thể Jiaoqiu trong vắt, ôm ấp lấy y từng bước chậm rãi được cứu thoát khỏi nơi trần thế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro