Seoul về đêm (Chonut/Runut) (2)
Han Wangho bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, quản lý nhắc nhở em đừng quên buổi họp chiều nay. Em gật gù tỏ ý đã hiểu, đồng thời ý nghĩ gọi cảnh sát tự nhiên biến mất, ngay cả quá trình thuyết phục bản thân cũng không có. Nếu em gọi cảnh sát, mọi thứ sẽ bị hủy hoại vì em. Chưa kể hai tên tội phạm cẩn thận đến mức trong phòng không còn sót dù chỉ là một chút dấu vết nhỏ nhất, thậm chí cả khăn trải giường cũng không phải của khách sạn. Em nằm trên giường rất lâu nhưng cuối cùng em đã từ chối buổi họp vì đau đầu.
Ngày hôm sau khi tới phòng huấn luyện, Son Siwoo là người đầu tiên nhận ra Han Wangho có gì đó không ổn: "Wangho không sao chứ? Xem ra cậu vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt."
Jeong Jihoon lập tức nhìn sang, tuy không nói chuyện nhưng lại có chút lo lắng nhìn Han Wangho.Park Jaehyuk và Choi Hyeonjoon cũng lần lượt quay đầu khỏi màn hình.
Choi Hyeonjoon nói đùa: "Anh Wangho, anh chơi game quá nhiều sẽ xảy ra chuyện như thế này."
Han Wangho cười yếu ớt đáp lại hắn: "Đừng châm chọc anh."
Jeong Jihoon chậm rãi cười nói: "Wangho hyung, anh có muốn uống sữa chuối không? Em mua thêm một bịch đó."
"A, cảm ơn Jihoon nhé." Han Wangho nhẹ nhàng cầm lấy, nhét ống hút vào, hít một hơi thật sâu, uống một ngụm lớn.
Huấn luyện căng thẳng suốt cả ngày, mọi người thu dọn thiết bị ngoại vi trên bàn, khung cảnh đêm ngoài cửa sổ không khác gì mọi ngày. Han Wangho khoác ba lô lên lưng, xoay người chuẩn bị bước ra khỏi phòng huấn luyện thì lùi lại một bước: "Jaehyuk, muốn về cùng không?"
Park Jaehyuk nhìn em bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó lại quay đầu nhìn Choi Hyeonjoon rồi nói: "Tao và Hyeonjoon đi cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn. Wangho có muốn mua đồ gì không?"
Han Wangho nắm chặt dây đeo, nói: "Không cần."
Jeong Jihoon không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau em, hỏi : "Wangho hyung, chúng ta cùng nhau trở về ký túc xá đi."
"Được!" Han Wangho ánh mắt sáng ngời nhìn Jeong Jihoon.
Buổi huấn luyện ngày hôm đó kết thúc sớm hơn, trên đường vẫn còn người đi bộ từng nhóm, vầng trăng tròn trịa màu đỏ cũng không xuất hiện nữa. Han Wangho vô thức tăng tốc , Jeong Jihoon cũng đi theo tốc độ của em, mà không nói một lời.
Han Wangho biết Jeong Jihoon là loại ít nói, vì thế vừa đi về phía trước vừa tìm đề tài: "Jihoon chơi ahri rất hay."
Jeong Jihoon sửng sốt một chút, sau đó nói tiếp: "Cũng không quá tốt. Nhưng... Wangho huynh, anh đang lo lắng chuyện gì sao?"
"Hả? Tại sao anh phải lo lắng?"
Jeong Jihoon nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, nhìn người đội trưởng thấp hơn mình nửa cái đầu, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay, anh đi rất nhanh, nói chuyện cũng ít nữa. Khi anh nhìn em... đôi mắt anh có chút..."
"Mắt? Chuyện gì xảy ra với mắt anh vậy?"
Jihoon lắc đầu: "Không có gì đâu. Khi anh nhìn em, ánh mắt luôn lướt qua rất nhanh."
"Thật sao? Haha, xin lỗi."
Jihoon đợi một lúc mới nói: "Wangho hyung, đừng lo lắng, em sẽ gánh trong trận đấu ngày thứ bảy."
Han Wangho tim đập thình thịch, không khỏi vươn tay nắm lấy cánh tay của thiếu niên trước mặt: "Anh biết, Jihoon có thể gánh, anh cũng sẽ cố gắng gết sức." Jihoon rõ ràng là một thiếu niên trẻ tuổi, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt cậu, Han Wangho ngay lập tức cảm nhận được sự yên bình khi em đang lênh đênh trên biển.
Em chớp mắt hỏi: "Jihoon đã từng yêu chưa?"
Jeong Jihoon ngẫm nghĩ một lát mới nói: "Em có thích một người.Nhưng người ta không có để ý đến em"
Han Wangho không hề ngạc nhiên trước câu trả lời: "Không sao đâu, dù có yêu cũng sẽ có một ngày hết yêu. A, em cũng không nên nghĩ quá tiêu cực..." Em lại duỗi thẳng vai, nói chuyện giống đàn anh hơn.: "Vậy người đó là người như thế nào?"
Jeong Jihoon mím môi lắc đầu: "Một người rất mạnh mẽ, rất dũng cảm và rất thông minh. Em chẳng là gì so với người ta cả."
Han Wangho bị sự chân thành của Jeong Jihoon làm cho kinh ngạc: "Thật là một cô gái tốt..." Em nhìn con đường lặng lẽ kéo dài về phía xa, con đường mà em và Jeong Jihoon cùng nhau dấn thân vào. Xung quanh em có rất nhiều bạn đồng hành, và người này bây giờ cũng không khác gì. Không, khả năng vẫn có cái gì đó khác biệt.
"Jihoon rất tốt, em còn trẻ, nhất định một ngày nào đó em sẽ có tất cả những gì mình muốn. Đừng bỏ cuộc nhé."
Jeong Jihoon đã thi đấu rất tốt trong trận đấu cuối tuần, hoặc các đồng đội của cậu đều chơi đủ tốt. Họ đã đánh bại đối thủ với tỷ số 3-1 và tiến vào trận chung kết.
Han Wangho thở dài một hơi, em không gọi cảnh sát là đúng, là một đội trưởng em cần đặt lợi ích của đội tuyển lên hàng đầu.
Các nhân viên đề nghị tổ chức một bữa tối để ăn mừng, và những người đồng đội vẫn đang đắm chìm trong chiến thắng đã đồng ý. Nhóm người đến một quán rượu, gọi hai chục cốc bia rồi uống hết cùng với thịt nướng. Han Wangho vỗ vỗ đôi má nóng bừng, đi đến quầy lễ tân thanh toán. Trong lúc chờ đợi, em quay đầu nhìn bầu trời đêm mờ nhạt, một cơn gió cay xộc vào cửa hàng, em bất giác rùng mình, đột nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai, Wangho suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Jeong Jihoon bối rối nhìn Han Wangho và hỏi: "Sao vậy?"
Han Wangho nhìn khuôn mặt quen thuộc của Jeong Jihoon, vội vàng lắc đầu: "Không có gì, sao lúc đi lại không phát ra âm thanh? Em làm anh sợ đấy, Jihoon."
Jeong Jihoon ngược lại phàn nàn rằng Han Wangho quá nhát: "Anh Wangho say rượu à." Jihoon đưa tay chạm vào trán Han Wangho, sau đó xác nhận: "Hyeonjoon nói với mọi người muốn đi hát, anh có đi cùng không?"
Han Wangho lắc đầu: "Anh không đi, mọi người chơi vui vẻ." Em vô thức nhìn đồng hồ, mới có mười giờ, chắc không có vấn đề gì đâu.
Wangho một mình trở về ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường, cơn say và mệt mỏi tích tụ khiến em lập tức chìm vào giấc ngủ sâu. Ngủ được một lúc, Wangho gần như bị cảm giác buồn nôn đánh thức, đứng dậy đi vệ sinh. Ký túc xá vẫn yên tĩnh, không biết đồng đội đã về chưa?
Em xoay người đi ra khỏi phòng tắm, đúng lúc chuông cửa vang lên, ai không mang chìa khóa? Han Wangho nheo mắt mở cửa, trước mặt em là một chiếc túi vải màu đen, Han Wangho không thấy gì cả, đầu em đã được cho vào túi và đẩy xuống đất. Em hoàn toàn tỉnh dậy trong giây lát, nhanh chóng dùng hai chân giẫm xuống đất, cố gắng đứng dậy, nhưng phần thân trên của em nhanh chóng bị người đàn ông cao lớn đè nén, một bàn tay to lớn bịt chặt miệng em. Wangho nhanh chóng bị hai người đẩy vào phòng riêng, một tiếng cạch, cửa đã bị khóa. Han Wangho ngã đập đầu xuống sàn, cơn đau chuyển thành tiếng vo ve.
Hai người lần lượt bế em lên giường, nhanh chóng trói tay chân em lại, chiếc túi trên đầu em được kéo lên che mắt, sau đó đặt miếng bịt miệng lần trước lên người em.
Han Wangho không khỏi run rẩy, nếu như em biết... Nếu em biết...
Trong sự tiếc nuối và tức giận tột độ, hai người đàn ông cởi bộ đồ ngủ, dang rộng hai chân rồi trói chân phải vào cột giường bên kia.
Han Wangho lại gầm lên tuyệt vọng, tại sao... làm sao bọn họ biết chỗ ở của em? Làm sao em có thể bất cẩn mở cửa cho lũ người xấu này vô nhà chứ?
Người đàn ông lại tiến tới hôn lên nước mắt của em: "Tuyển thủ Peanut lại khóc... Tại sao? Anh đã thắng trận đấu chiều nay mà? Chúng tôi đã ở ngay cạnh anh, khi anh ăn mừng cùng đồng đội đấy Wangho à.."
Nước bọt của Han Wangho tiếp tục chảy dọc theo miếng bịt miệng, người thứ hai ôm em phát ra tiếng xào xạc, hắn xuyên qua tấm vải đen chạm vào mắt Han Wangho, sau đó xé miếng bịt miệng em ra, rồi nhanh chóng giữ lấy môi Han Wangho.
"Em thật ngây thơ... Em thực sự không có mối tình đầu phải không?..."
Người thứ nhất nhìn hai người nhẹ nhàng hôn nhau, không khỏi thở dài: "Này... tuyển thủ Peanut không có mối tình đầu phải không? Chúng ta cũng vậy... hãy là mối tình đầu của nhau nhé."
Wangho nghiến răng chịu thua, mối tình đầu của em không thể là hai kẻ xa lạ và biến thái này?
Đúng lúc này, từ cửa vào vang lên tiếng chìa khóa va chạm, đồng đội của em đã trở lại! Han Wangho giãy giụa, cố phát ra âm thanh cầu cứu. Sau đó có người nói: "Em mang sữa chua đến cho Wangho hyung nhé, không biết anh ấy còn thức không?" Người khác nói: "Không, cậu ấy chắc chắn đang ngủ. Cậu có dám vào phòng Wangho không? Hãy để nó vào tủ lạnh trước."
Sau một hồi ồn ào, ký túc xá lại trở nên yên tĩnh. Wangho cúi đầu như cam chịu số phận, sau đó nghe thấy hai người phía sau đồng thanh cười vang. Em không biết rằng mình đã bị đụ bao nhiêu lần trong đêm nay, những lần đạt cực khoái lặp đi lặp lại đủ để khiến mối tình đầu trở nên cũ kỹ chỉ sau một đêm, giống như giấy vệ sinh dính đầy tinh dịch trên bàn học sinh cấp ba.
Cuối cùng, có người hôn lên bụng dưới của em một cách âu yếm, từ từ trượt xuống, đưa dương vật của Han Wangho vào miệng hắn. Em bị sốc, toàn thân run lên, sau đó lại bị hành động ân cần của người đàn ông này dọa sợ đến mức không dám cử động. Người đàn ông mút phần đầu quy, rồi liếm và hút qua lại dọc theo trục. Wangho khó có thể từ chối, eo bắt đầu xẹp xuống, đùi co rút.Em không khỏi rên rỉ: "đừng mà..ưmm." Người đàn ông nghe theo giọng nói của em, càng tận tình phục vụ hơn, Han Wangho dùng ngón tay véo vào lòng bàn tay rất đau. Làm sao có thể đạt khoái cảm khi bị hai người cưỡng hiếp ngay tại phòng riêng chứ?.
Sau đó lại là sự vuốt ve quen thuộc như rễ cây, bốn bàn tay không ngừng lang thang khắp cơ thể em. Wangho cơ hồ cảm thấy mình sắp chết rồi, em chẳng khác gì con búp bê tình dục mặc người ta đùa giỡ. Bọn họ làm xong việc liền rời đi, Han Wangho ôm chặt cơ thể đau nhức, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Chúa hiện hữu, ngay cả khi Ngài thỉnh thoảng đến trễ. Han Wangho tỉnh lại đã tắm rửa sạch sẽ, trong tay cầm chiếc vòng cổ thánh giá của chính mình. Em chống tay ngồi dậy, nhìn bốn phía, vốn là căn phòng em cảm thấy thoải mái nhất, cũng không có người nào dám tiến vào mà chưa có sự cho phép của em. Dấu vết đêm qua biến mất không còn lại gì hệt như lần đầu, Han Wangho đập đầu, ném gối xuống đất để trút giận. Ngay cả ký túc xá cùng đồng đội cũng không còn an toàn, Han Wangho quay người, mở tủ, thu dọn vài bộ quần áo thường mặc.
Lúc em đang đi ra , Jeong Jihoon vừa lúc trở lại, nhìn bộ dạng của anh lớn, bình tĩnh hỏi: "Wangho huyng ra ngoài sao?"
Em mở đôi môi tái nhợt, cuối cùng chỉ thốt ra một chữ: "Ừ."
Jeong Jihoon tiến tới trước mặt em một bước, đang định giơ tay lên, nhưng Han Wangho đã nhanh chóng tránh được. Jeong Jihoon vội vàng tới đỡ em: "Anh sốt à?"
Han Wangho nhìn sắc mặt bình tĩnh của Jeong Jihoon, hai chân khập khiễng dựa vào ghế sofa, buồn bã nghĩ: "Nếu hai tên đó có thể tìm được nơi ở của em, vậy thì bên ngoài sẽ không an toàn. Suy nghĩ muốn chạy trốn của em cũng biến mất."
Jeong Jihoon lấy cho Han Wangho một cốc nước, đem khăn ấm tới đặt lên trán. Han Wangho nhắm mắt lại, em biết Jeong Jihoon đang nhìn mình, điều này khiến em yên tâm hơn: "Jihoon à, em mau lớn đi."
Jeong Jihoon hừ một tiếng. "Em không phải trẻ con."
Em không khỏi cười lớn: "Hả, cái gì?"
Jeong Jihoon thành thật xin lỗi: "Wangho hyung vì em mà vất vả như vậy, em sẽ cố gắng."
Han Wangho cầm chiếc khăn ấm trong tay, cảm thấy mình đã lấy lại một nửa sức sống, mấy giờ trước trong bụng tràn đầy tinh dịch, nhưng bây giờ bên trong lại chẳng còn gì cả, chỉ có cảm giác trống rỗng nóng rát.
Han Wangho dài giọng gọi Jeong Jihoon: "Cho đội trưởng của em ăn trước được không? Jihoon của chúng ta, phiền em nấu giúp anh một tô mì, thêm hai trứng nhé."
Jeong Jihoon gật đầu, lập tức đứng dậy đi vào phòng bếp. Han Wangho tiếp tục nằm trên sô pha ngủ gật, cửa mở ra, trên cao truyền đến một giọng nói, sau lưng Park Jaehyuk có ánh sáng mang theo cái nóng nực của thời tiết tháng 6.
"Wangho, mày ăn sáng chưa? Tối qua Hyeonjoon có mua sữa chua mà mày thích nhưng không ai dám mang vào nên để trong tủ lạnh đó.?"
Han Wangho gần như bị từ khóa này kích động, em rên rỉ không nói thêm gì nữa.
Park Jaehyuk mang bánh mì mua từ cửa hàng tiện lợi đến đưa cho Han Wangho. Hương thơm ngọt ngào khiến Han Wangho buồn bực, em mở miệng chỉ cắn một miếng nhỏ cho có lệ. Park Jaehyuk nhìn vết răng nhỏ và tự mình ăn hết phần còn lại.
Han Wangho bị bộ dáng của bạn mình chọc cười, vừa định nói chuyện, Jeong Jihoon đã bưng một tô mì đi tới. Park Jaehyuk liếc nhìn Jeong Jihoon, nhường vị trí cho cậu rồi quay người bước về phía máy tính.
Han Wangho cầm lấy mì ăn mấy miếng, sau đó cảm giác được Jeong Jihoon vẫn đang nhìn mình, không biết có nên nuốt tiếp vào miệng hay không: "Sao vậy?"
Jeong Jihoon lắc đầu: "Cho em ăn nữa, em cũng đói."
Han Wangho và Park Jaehyuk đang quay lưng lại, nghe thấy câu nói này, cùng nhau cười.
Han Wangho vỗ đầu hắn: "Chúng ta sẽ chăm sóc em thật tốt, tuyển thủ Chovy là niềm hy vọng của đội mà."
"A ... Em sẽ cố gắng. Wangho hyung, cứ làm những gì anh muốn, và em sẽ hỗ trợ anh."
Park Jaehyuk và Jung Ji-hoon đều giữ đúng lời hứa , họ cùng nhau một lần nữa giành chức vô địch vượt quá sự mong đợi của người hâm mộ. Khi chữ victory hiện lên trên màn hình, Han Wangho đã bật dậy khỏi chỗ ngồi, ôm lấy đồng đội suýt ngã xuống vì bối rối. Không biết là ai không đứng vững trước, để ổn định bản thân, Han Wangho chỉ có thể bám chặt vào tay Jeong Jihoon. Giữa tiếng reo hò , mọi ý nghĩ đen tối đều bị tiêu diệt.
........................
Han Wangho gần như tỉnh dậy sau cơn hôn mê, ký ức trước đây của em là một bữa tối ăn mừng, rõ ràng em rất cẩn thận không uống rượu, mặc dù mỗi đồng đội và nhân viên đến chúc mừng có phàn nàn.
Phía sau vang lên tiếng răng rắc, giọng nói của người đàn ông còn hưng phấn hơn bình thường: "Có nhớ tôi không, tuyển thủ Peanut?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro