Người yêu của Wangho (Chonut/Fakenut/Vinut) 1
01
Ngay khi mở ig, Son Siwoo đã nhìn thấy bức ảnh của Haidilao do Park Jaehyuk gửi, lại là wanghohan98. Đối phương đã cho hắn một like, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Son Siwoo khóe miệng giật giật, anh cảm thấy rất không vui khi nghĩ đến việc Park Jaehyuk ngày nào cũng ăn đồ cay và phải ra ngoài ăn cùng Han Wangho trong thời gian nghỉ giải lao cả việc Park Jaehyuk đã trở nên béo đến mức nào——Không, tại sao lại có một kẻ giả mạo trong danh sách thích?
Vấn đề này trên diễn đàn đã có thảo luận rồi, chẳng qua là fan cp muốn lấy đường, Có người lại công kích fan cp suốt ngày đắm chìm trong mộng tưởng, tiện tay dẫm lên đối thủ.
Vì vậy, Son Siwoo ngay lập tức hiểu tại sao tối nay Jeong Jihoon lại cáu kỉnh như vậy.
"Jihoon, tại sao em lại ồn ào như vậy? Nếu em cứ ồn ào như vậy, anh sẽ thay bàn phím của em bằng một công tắc màu đỏ im lặng. Đổi lại, nó sẽ nổ dựng tóc em lên."
Đổi lại Jihoon còn mỉa mai nhận xét - "Anh ơi, sao anh ồn ào thế? Sao anh không đi kiếm đồ ăn vặt và ngậm miệng lại đi?"
Nhưng Son Siwoo muốn đổ thêm dầu vào lửa.
"Jihoon, tối nay em chưa ăn cơm, còn đang xếp hạng... Kỳ nghỉ hè đã làm việc rất vất vả, em không đói sao, Jihoon? Bây giờ đã khuya lắm rồi, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, chúng ta đi ăn đi. Đi hadilao?"
Trên thực tế, hơn mười phút cũng không có người xếp hàng, dù sao cũng là giữa mùa, bây giờ vẫn là nửa đêm. Jeong Jihoon dựa vào lưng ghế chơi game trượt xuống, nhắm mắt lại muốn nghỉ một lúc, nhưng lại luôn cảm thấy có chút cáu kỉnh vô cớ, cau mày thật chặt, thỉnh thoảng lại duỗi tay ra. Cậu đặt chiếc điện thoại di động lên bàn nhưng rồi lại khó chịu gãi tóc nhiều hơn.
Cậu đã xác nhận mấy lần, điện thoại không tắt tiếng, mạng vẫn bình thường, cũng không có tin nhắn nhắc từ kkt, nhưng tóm lại Han Wangho vẫn chưa trả lời Jihoon.
Lần lượt mở và đóng các phần mềm xã hội một cách nhàm chán, Jeong Jihoon tức giận đến mức muốn gỡ cài đặt chúng và chặn Han Wangho. Ngay lúc ngón tay cậu chuẩn bị bấm, âm thanh thông báo người xếp hàng sắp chấp nhận trận đấu khiến cậu tỉnh táo lại. Một số ngón tay lạnh run run chạm vào con chuột, nhưng lại từ chối.
Cậu không thể gỡ cài đặt nó, nếu không Jihoon sẽ thực sự không biết Han Wangho đang làm gì.
Thay vì chặn anh ta lại, cậu đành phải đợi Han Wangho trả lời rồi cố tình gạt người ta sang một bên khiến Han Wangho lo lắng. Jihoon muốn nhìn thấy vẻ lo lắng của anh ấy.
Thật may mắn, lúc này những lời nói kéo dài, có phần phù phiếm của Son Siwoo đã lọt vào tai. Gần như theo bản năng, Jeong Jihoon đóng game lại, đột nhiên đứng dậy, trầm mặc vài giây, cụp mắt xuống chậm rãi nói: "Được, chúng ta mời anh Hyuhyu cùng tham gia."
Màn hình điện thoại mờ đi một chút, cùng với đôi mắt của Wangho. Phía trên là loạt câu "Anh ơi, anh đang làm gì vậy?" "Sao anh không trả lời tin nhắn?" "Anh Wangho, đừng cảm thấy tiếc. Em tin rằng anh có thể gọi lại cho em.""Han Wangho, làm ơn đừng." Bỏ qua em, anh phớt lờ em, Wangho là một con chó" "...Không phải là tôi không quan tâm sao?"
Han Wangho thề rằng em thực sự có ý không trả lời Jeong Jihoon.
Sau khi đội bị loại, kết thúc phỏng vấn, em vác túi xách trên vai và cúi đầu bước ra ngoài, nhưng tầm nhìn của em đã bị chặn lại.
Đối phương không lên tiếng, Han Wangho cũng không ngẩng đầu lên nhìn xem người đang đứng trước mặt mình là ai. Em cũng có thể nhận ra điều đó từ hình dáng cơ thể và bộ đồng phục. Vì thế ngay khi đối phương đưa tay định chạm vào mình, em liền rụt người lại, khàn giọng nói: "Dohyun, em còn chưa đi sao?"
Nói về ấn tượng đầu tiên của mình về Park Dohyun, Han Wangho cảm thấy người này rất sôi nổi chứ không như những gì em tưởng tượng. Sau đó, từng chút tương tác của họ với nhau đã xác nhận điều này - Park Dohyun sẽ dẫn đầu công việc khi xây dựng đội nhóm, sẽ tựa cằm lên vai Han Wangho trong buổi chụp ảnh nhóm tại lễ trao giải, và sẽ cùng nhau tham gia cùng Yoo Hwanjoong. Cạnh tranh về khả năng uống rượu...
Còn có chút hài hước, khi mọi người đang nói về kỳ vọng của mình đối với năm mới thì Park Dohyun nói rằng hãy sống thật tốt.
Và ấn tượng đầu tiên của hắn về Han Wangho: cả người anh như tỏa sáng, Wangho thực sự rất đẹp trai.
Han Wang đã nghe câu nói này nhiều lần, nhưng em thực sự không quan tâm lắm - nếu lúc đó em và Park Dohyun chạm vào nhau, em không chú ý đến dái tai hơi đỏ của Park Dohyun và tiếng ma sát giữa quần xạ thủ.
Ha, thật đứng đắn.
Han Wangho vội vàng cúi đầu, tránh ánh mắt của đối phương. Sự bồn chồn xung quanh dường như biến mất ngay lập tức, nhịp tim của chính em cũng tăng nhanh.
Vậy vào lúc này, Park Dohyun có lời gì để nói? Trước kia hắn nghĩ đến đều sẽ nói ra, thỉnh thoảng có chút do dự chính là lúc hắn bày tỏ tình cảm với Han Wangho - hắn muốn đến gần Han Wangho, hắn tò mò về Han Wangho, nhưng hắn không muốn vướng vào mối quan hệ giữa anh và Jeong Jihoon. .
"Anh ơi, anh đã làm rất tốt" "Không sao đâu, chúng ta hãy cố gắng hết sức trong kỳ nghỉ hè nhé"... những lời này khi nói ra có hữu ích không? Han Wangho đã nghe hàng trăm lần, hơn nữa nói cũng không thay đổi được gì.
Nhiều lần họ sánh bước bên nhau.
Họ trò chuyện và cười đùa trên thảm đỏ tại các lễ trao giải và trên đường tan sở, như thể họ phớt lờ máy quay đang quay phim bên cạnh.
Vào mùa đông lần đầu gặp nhau, trên đường từ cửa hàng tiện lợi về căn cứ, Han Wangho xách hai ba lon bia, còn Park Dohyun đút tay vào túi, đau khổ sờ ví, thầm chửi rủa trong lòng. Hắn đang thắc mắc tại sao mình phải chơi oẳn tù tì để chi tiền cho cả đám mua sắm, trong khi thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc bánh bao trắng nõn bên cạnh với đôi vai khom xuống, ngơ ngác nhìn khuôn mặt nghiêng và hơi thở trắng xóa mà Wangho thở ra.
Trong Summoner's Rift, khi Aphelios đang treo mình trên lửa, nhà sư mù đã đến kịp thời, đưa cho anh một chiếc chuông vàng, cho anh thấy một con chim cánh cụt đang cởi mũ và tìm một góc nhìn khác. , và đừng quay lại dọn rừng cho đến khi bạn thấy Aphelios trở về nhà an toàn.
"Dohyun, em là chó sao?"
Trên đường tan sở về nhà tại Lck Awards, Park Dohyun nghe thấy người đi theo hỏi. Choi Hyeonjoon đi ở phía trước bọn họ, bên cạnh có vô số điện thoại di động và máy ảnh đang chụp ảnh, Park Dohyun không lựa chọn trả lời Han Wangho mà hơi quay đầu liếc nhìn anh.
Hiếm khi thấy Wangho có cái đầu ngoan ngoãn. Có vẻ như trong ấn tượng của hắn, tiền bối này luôn để tóc xoăn.
Đột nhiên, hắn cảm thấy mình như một học sinh cấp 2 nổi loạn còn Han Wangho là một nam sinh cấp hai ngoan ngoãn.
Và nếu như Han Wangho trông như một học sinh trung học ngoan ngoãn trong lễ trao giải LCK thì Han Wangho thời FM đã quay trở lại với kiểu tóc trước đây và dường như đã trưởng thành hơn một chút.
Về đạo cụ như tai mèo - Park Dohyun thực ra không thích đeo chúng, hắn luôn cảm thấy việc đeo những thứ dễ thương như vậy lên đầu một người đàn ông to lớn có chút kỳ lạ, đồng thời phải thực hiện nhiều hành động đáng yêu khác nhau kết hợp với họ. Tất nhiên, dù muốn hay không thì đối với thầy Park tận tâm, thái độ kinh doanh là điều bắt buộc.
Nhưng vào lúc này, khi nhìn Han Wangho đeo tai mèo, hắn vô thức bị mê hoặc. Tai mèo thường dựng thẳng nhưng tai của Han Wangho lại cử động liên tục. Park Dohyun không biết nguyên lý đằng sau đôi tai mèo là gì, nhưng tóm lại, Han Wangho dường như đã thua trong trận chiến với Choi Hyeonjoon . Tai của đối phương bất động, nhưng tai của Wangho thì lại lắc lư thất thường.
Han Wangho thực sự không quan tâm đến chuyện thắng bại trong trò chơi, dù sao đây chỉ là một phần nhỏ trong rất nhiều hoạt động mà em tham gia. Chỉ là wangho luôn rất giỏi che giấu cảm xúc bên trong của mình. Em có thể hành động quyến rũ hoặc tranh luận với mọi người mà không thay đổi giọng điệu và cao giọng, nhưng người kia sẽ không thể phản ứng hoặc sẽ sẵn sàng rơi vào bẫy của kẻ nói dối nhỏ bé này. Nhưng vào lúc này, đôi tai chuyển động đó đã phản bội trái tim em, khiến mọi lời ngọt ngào đều trở nên vô nghĩa.
Cộng thêm bị rất nhiều người hâm mộ và đồng đội phía sau theo dõi, nhịp tim của Han Wangho đột nhiên tăng nhanh, hai tai lặng lẽ đỏ lên, sắc hồng lan ra hai bên má. Em vô thức che một bên mặt, dùng tay kia chạm vào đôi tai mèo, như thể bị chủ nhân cấm chơi, nhưng em không dám làm gì tàn nhẫn, đôi tai mèo sắc nhọn đã thu hút sự chú ý của chủ nhân. nhịp tim thay đổi nên cú swing trở nên bừa bãi hơn.
Tất cả sự chú ý của em đều dồn vào đôi tai đó, em không có ý định nghe Choi Hyeonjoon nói gì. Em không thể làm gì được đôi tai mèo, nhịp tim tăng tốc, đôi tai mèo đung đưa, gò má ửng hồng đều nằm ngoài tầm kiểm soát của Wangho.
Sau đó, em nhớ ra điều gì đó vào thời điểm không thích hợp.
02
Hai người bạn trai mà Han Wangho hẹn hò đều được làm từ tác phẩm điêu khắc mèo - mặc dù nói như vậy cũng không hẳn là nghiêm Một con mèo đen kiêu kỳ nhưng sau khi em rời đội, họ vẫn chưa chính thức chia tay. Thì quá khứ hiện tại của việc "hẹn hò" không hoàn toàn phù hợp.
Anh ấy cũng đóng vai con mèo trước mặt tất cả họ.
Khi gặp Lee Sanghyeok, Han Wangho vẫn mang vẻ mặt trẻ con. Lee Sanghyeok dỗ dành em đeo tai mèo, trong tiềm thức em muốn từ chối, nhưng em cảm thấy nếu người đó là anh Sanghyeok thì sẽ không sao, nên em quyết định cụp mắt xuống ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng vai em bất giác run lên. Sau khi đeo vào, Wangho lập tức lao vào vòng tay của Lee Sanghyeok như một con mèo thật, lúc nào cũng co rúm lại.
Lee Sanghyeok nhìn Nidalee bé nhỏ có chút run rẩy trong tay, vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Wangho, dùng đầu ngón tay vuốt ve qua lại trên lưng em.
Một cảm giác tê liệt tê liệt lan khắp toàn thân Han Wangho, em cảm thấy như thể mình thực sự đã biến thành một loại mèo vô hại nào đó, có lẽ không phải một con báo sư tử như Nidalee có thể nhe răng nanh mà là loại mèo nhà kêu lên một tiếng hài lòng sau khi được chủ nó xoa bụng hai lần.
Họ ôm nhau, như hai con mèo hôn, liếm vết thương của nhau, như muốn hòa nhập cả hai làm một khắc ghi thời gian bên nhau vào xương máu của chính mình, biến họ thành một phần không thể xóa nhòa của đối phương.
Lee Sanghyeok luôn sợ Wangho đau, sợ để lại dấu vết nặng nề trên người sẽ khiến em nhỏ không vui nên mỗi lần màn dạo đầu anh đều thực hiện rất lâu và tỉ mỉ - đầu ngón tay nhẹ nhàng xâm nhập vào miệng huyệt rồi ấn nhẹ, kéo thành thịt ra vuốt ve qua lại. Đầu ngón tay nhúng một ít chất lỏng rồi rút ra, bôi trơn trước khi đưa vào, không bao giờ đi sâu.
Tuy nhiên, Han Wangho vẫn bị ngón tay của Lee Sanghyeok treo lơ lửng, miệng huyệt đang tiết ra dâm dịch, trong cơ thể có một khao khát muốn được Lee Sanghyeok xâm nhập, được anh đụ thật sâu, thậm chí có lúc, sau khi uống rượu, cơ thể lúc nhạy cảm em lại bị Lee Sanghyeok dùng ngón tay cưỡng hiếp như thế này cho đến khi lên cao trào.
Lee Sanghyeok cử động rất nhẹ nhàng, dùng ngón tay nghịch nghịch dái tai Han Wangho, chống người dậy và nhìn thẳng vào khuôn mặt hồng hào của người đi rừng, lông mi khẽ đung đưa khi chớp mắt. Han Wangho đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lee Sanghyeok, sau đó vuốt ve môi anh, dùng đầu ngón tay vẽ đi vẽ lại hình dạng đôi môi mèo.
"Anh ơi, em muốn anh hôn em."
Sợ rằng chỉ có Han Wangho mới dám đưa ra cho Lee Sanghyeok một yêu cầu "quá đáng" như vậy, dù sao anh cũng muốn một quỷ vương tàn sát tất cả mọi người trên sân đấu hôn mình - nhưng không thành vấn đề, Lee Sanghyeok sẵn sàng chấp nhận mọi thứ mà Han Wangho đưa ra. Em ấy là một ngoại lệ. Đó là một ngày mùa đông lạnh giá, đồng đội của anh đều đang nhìn chiếc máy bay không người lái bay lên trời, còn Lee Sanghyeok lại nhìn cái đầu nhỏ đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Vào lúc đó, Lee Sanghyeok cảm thấy có gì đó cứng rắn trong lòng mình trở nên mềm mại hơn.
Nhưng trên giường, anh lại tránh né động tác hôn của Han Wangho, "Wangho, em trước tiên phải nói yêu anh."
Khi dương vật đâm sâu vào hậu huyệt , Han Wangho lắng nghe tiếng nước dần dần tràn vào và nhìn khóe môi Lee Sanghyeok hơi nhếch lên. Tầm nhìn của em dần dần mơ hồ, quay đầu tránh đi ánh mắt rực lửa của đối phương, nhỏ giọng nói không nghe rõ "Em yêu anh, Sanghyeok . Em muốn ở bên anh mãi mãi."
....
Nhưng rồi một ngày em rời đi, bỏ lại quỷ vương với vương triều đã lụi tàn.
Khi nói đến việc hẹn hò với Jeong Jihoon, chủ yếu là về tình dục.
Vẻ trẻ con trên gương mặt Han Wangho dần biến mất, thay vào đó là khuôn mặt ngày càng gầy đi, con mèo với những chiếc răng nanh lóe sáng và tứ chi gầy guộc dần trở nên tròn trịa.
"Quá nhiều đồ ăn nhẹ."
Jeong Jihoon vừa mới xuất tinh vào bên trong cơ thể Han Wangho, dương vật của cậu ta chôn bên trong và chưa được rút ra, Jihoon chỉ nằm uể oải trên cơ thể Han Wangho như một con mèo lớn. Han Wangho dùng hết sức giơ tay lên, nhéo nhéo thịt trên má Jeong Jihoon.
"Cái gì vậy, là anh ép em, em không muốn ăn..."
Jeong Jihoon nhẹ nhàng cắn vào dái tai người phía dưới, từng chút một di chuyển xuống cổ, vai, xương đòn, cho đến khi từng mảng da đỏ bừng, cậu quay lại liếm lên yết hầu của Han Wangho. Dương vật ở huyệt sau nhiệt tình nên cứng lại, nhìn chằm chằm vào cái lưỡi hơi thè ra và đôi môi bị cắn của Han Wangho, Jihoon muốn cúi xuống hôn.
"Béo cũng không sao, ôm rất thoải mái." Han Wangho hai tay ôm lấy lưng của Jeong Jihoon, áp sát vào người, chiếc lưỡi khéo léo của em cạy mở đôi môi của Jihoon, sau đó để cho người kia trong miệng em cướp bóc một cách bừa bãi, "Jihoon của chúng ta có thể làm được mọi việc cho dù ở đâu."
Vòng chân quanh eo người trên, Jeong Jihoon hiểu được suy nghĩ của Han Wangho mà không cần lời nào để giải thích, cậu bắt đầu nghiền nát miếng thịt mềm bên dưới thêm một lần nữa.
Chỉ trong chốc lát, Jihoon đang suy nghĩ Han Wangho đã từng trải qua những loại tình cảm gì trong quá khứ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, Jihoon lại mỉm cười một mình, chẳng phải cậu cũng như vậy sao?
Cả hai đều có quá khứ quá phức tạp nên đã lựa chọn không can thiệp lẫn nhau, đồng thời chọn cách ngụy trang bằng những lời nói dối hoa mỹ, vừa giảm bớt mâu thuẫn nhưng dường như họ không thể thực sự đi vào trái tim nhau.
Sự hấp dẫn về thể chất, nhưng lại không có sự phụ thuộc vào tâm hồn? Jeong Jihoon không biết, cậu chỉ biết xung quanh mình còn có rất nhiều người thân thiết khác, Jihoon chỉ biết rằng chỉ vào thời điểm khoái cảm tột cùng ập đến, khi Han Wangho lơ đãng gọi tên Jihoon , cậu mới có cảm giác rằng Han Wangho thực sự thuộc về mình.
Jeong Jihoon hy vọng Han Wangho thuộc về mình, nhưng cậu cũng biết rằng mình không thể giữ được Han Wangho, và cậu sẽ không cố gắng giữ Han Ưangho lại.
Khi chưa quen nhau, họ đã mở đầu chương truyện bằng dòng chữ "Tôi muốn giành chức vô địch cùng Jihoon", không thể phủ nhận mục tiêu trước đó đã đạt được nhưng dường như họ không thể tiến xa hơn. .
Cậu không muốn nghĩ đến ngày mình bị loại, cách Han Wangho ôm túi nhìn Jihoon.
Anh Wangho sẽ giận Jihoon hay thất vọng với Jihoon sao?
Khi Jihoon đã tra hỏi anh sáu lần liên tiếp, điều này thể hiện tính chiếm hữu của cậu, nhưng khi họ chuẩn bị tách ra, Jeong Jihoon chỉ có thể nhìn bóng dáng gầy gò một mình kéo vali, cậu càng trở nên khó chịu hơn, trong tầm mắt của Jihoon bóng anh ngày càng nhỏ hơn, ngày càng mờ ảo và cuối cùng hòa vào bóng tối vô biên.
Cho nên Jihoon nhớ lại, sau khi cùng nhau giành chức vô địch lần đầu tiên, Han Wangho giống như đang kéo cậu xuống nước, giống như một kẻ điên khùng; cậu nhớ lại lúc đó có người nói Han Wangho dường như "giống như đang chờ đợi " bạn trai đầu hàng."
Nhưng hôm nay cậu sẽ không cùng Han Wangho đi con đường này nữa, sau này Han Wangho cũng sẽ không đi con đường này cùng Jihoon nữa.
Thế là Jihoon lấy điện thoại di động ra nhập tin nhắn gửi đi rồi xóa hộp thoại - Jihoon muốn nói gì? Một lời xin lỗi có thể thay đổi được điều gì? Muốn thuyết phục anh ở lại, nhưng cậu cũng biết Han Wangho kỳ thật đã nghĩ đến việc rời đi từ lâu, không có kết quả tốt làm sao có thể thuyết phục anh ở lại? Mục tiêu "cùng nhau đoạt chức vô địch" sẽ không còn cơ hội thực hiện, Jihoon cũng không còn tham gia vào cuộc đời của Han Wangho nữa.
Cậu cũng không thể thẳng thắn chúc phúc cho Han Wangho.
Cuối cùng Jihoon chỉ nói: Anh ơi, lần sau em sẽ tước chức vô địch của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro