Đừng yêu, hãy kết hôn! (Fakenut) 1
Han Wangho thực ra có chút may mắn với cuộc hôn nhân không tình yêu của mình, bởi vì em không thể nói mình thích Lee Sanghyeok, nhưng cũng không thể nói mình ghét anh ta.
Han Wangho không biết tình cảm Lee Sanghyeok dành cho mình là gì, dù sao họ cũng không tiếp xúc nhiều nên chắc chắn cũng không khác em là mấy.
Tuy nhiên, vào đêm tân hôn, khi Lee Sanghyeok đè em xuống, ôm thật chặt và đẩy mạnh, Han Wangho chợt cảm thấy bản thân đã nghĩ sai vì không hiểu được ánh mắt Lee Sanghyeok đang nhìn mình.
Lee Sanghyeok hôn em gần như điên cuồng, như muốn nuốt chửng em làm Han Wangho có chút sợ hãi, chỉ có thể ngẩng đầu lên và buộc phải hứng chịu đòn tấn công của Lee Sanghyeok. Cả hai mút môi và lưỡi của nhau. Sức mạnh của Lee Sanghyeok vừa tàn bạo lại vừa dịu dàng, thật mâu thuẫn.
Han Wangho bị hôn đến khó thở, đầu có chút choáng váng, em đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Nhưng chẳng bao lâu lý trí của em biến mất cùng với khoái cảm dâng trào, Lee Sanghyeok đụ em thật mạnh, như thể họ luôn rất hợp nhau.
Han Wangho đang nằm trên giường, nâng lên hạ xuống theo động tác của Lee Sanghyeok, khoái cảm khiến em muốn rơi nước mắt, không kìm được tiếng hét loạn xạ, miệng hơi há ra có thể nhìn thấy cái lưỡi màu hồng thè ra vừa gợi tình vừa mơ hồ. Wangho đã không kiểm soát tốt sức mạnh của mình và để lại nhiều vết xước trên lưng Lee Sanghyeok.
Em có thể cảm nhận được bàn tay của Lee Sanghyeok chạm vào cơ thể mình và cơ thể luôn run nhẹ khi anh di chuyển đến những vùng nhạy cảm. Bàn tay lớn của Lee Sanghyeok có thể nắm quá nhiều diện tích, đặc biệt là che đi những nơi mềm mại như ngực hay mông, có thể khơi dậy dòng điện khắp cơ thể.
Cánh tay của Lee Sanghyeok mạnh mẽ đến mức anh ôm chặt Han Wangho vào ngực mình, lực tác động mạnh mẽ từ phần thân dưới khiến omega trong tay anh phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng. Dưới bàn tay anh là làn da đùi mỏng manh, có thể nói Lee Sanghyeok không thể bỏ qua làn da mịn màng và dịu dàng của Han Wangho.
Han Wangho đối với loại tình dục thô bạo này không thể giải thích được, nói cách khác bản năng Omega của em đã đầu hàng trước sự trấn áp của Lee Sanghyeok.
Vật cứng khổng lồ đang lao vào trong cơ thể Han Wangho, nước càng lúc càng chảy nhiều, làm ướt đẫm nơi hai người giao hợp. Han Wangho xấu hổ vì sự thay đổi của cơ thể chỉ có thể dùng tay che mặt lại. Thứ của Lee Sanghyeok to và dài đến nỗi kéo căng âm hộ của em hết cỡ, cảm giác bị lấp đầy khiến da đầu tê dại.
Nắm lấy cánh tay Lee Sanghyeok, Han Wangho đột nhiên cảm thấy thoải mái khi bị chiếm hữu, điều này khiến em vô thức phụ thuộc vào Lee Sanghyeok. Mùi pheromone phù hợp khiến ham muốn của em mạnh mẽ hơn, Han Wangho dần rơi vào vòng tay của Lee Sanghyeok.
Cuối cùng, Lee Sanghyeok xuất tinh toàn bộ trong cơ thể em, tinh dịch nóng hổi tràn ngập khoang sinh sản mỏng manh. Han Wangho thân thể mềm nhũn, căn bản không có sức lực động đậy, cơn buồn ngủ cũng ập đến.
Trong cơn bàng hoàng, Lee Sanghyeok đặt một nụ hôn lên trán em. Đôi mắt dịu dàng khiến Han Wangho có ảo tưởng rằng Lee Sanghyeok đã yêu mình rồi.
Nhưng liên tục mấy ngày, Han Wangho ban ngày không thấy Lee Sanghyeok, alpha mãi đến tối mới về nhà, sau đó liền đè em xuống giường và đụ em thật mạnh. Sự giao tiếp giữa hai người rất hiếm hoi và ngay cả khi họ làm tình mãnh liệt đến chân tay Wangho dã dời.
"Quả nhiên anh ta coi em là chỗ chút bỏ dục vọng." Han Wangho buồn bã nghĩ. Nhưng em không thể phàn nàn, giữa họ rốt cuộc không có cơ sở tình cảm gì phải không? Làm sao em có thể đứng ra yêu cầu Lee Sanghyeok phải dịu dàng và ân cần với mình?
Họ không kết hôn ngay từ đầu vì tình yêu. Thật thú vị khi Lee Sanghyeok không ra ngoài chăng hoa và làm em phải xấu hổ. Nhưng sao vẫn thấy khó chịu thế này?
Han Wangho không hiểu, chỉ cảm thấy chán nản. Em cảm thấy mình càng ngày càng kỳ lạ. Từ khi nào mà em bắt đầu ngày càng trở nên ít giống mình hơn?
Một buổi sáng, Han Wangho thức dậy sớm và nhìn Lee Sanghyeok đang ngủ bên cạnh. Khi ngủ anh không còn nghiêm túc như lúc thức, mím môi như một con mèo lớn ngoan ngoãn, khá đáng yêu.
Khi đang quan sát, tay của Han Wangho vô thức chạm vào mặt Lee Sanghyeok, nhưng vừa chạm vào má anh, em đã bị một bàn tay to lớn khác tóm lấy.
"Wangho, em đang làm gì?"
Han Wangho bắt gặp ánh mắt của Lee Sanghyeok và sững sờ một lúc.
"À, không có gì đâu..." Han Wangho có chút bối rối nói, rồi quay mặt đi. Tim em đột nhiên đập nhanh và mạnh, như thể em vừa bị bắt quả tang đang làm điều gì đó xấu xa. Chỉ là khi quay người quá nhanh Wangho đã bỏ lỡ ánh mắt không rõ ý tứ của Lee Sanghyeok.
Vì vậy khi bị kéo vào trong ngực anh, em không khỏi kinh hãi. Lee Sanghyeok vòng tay quanh eo em, ngăn cản em cử động. Bọn họ vừa mới làm việc tối hôm qua, thắt lưng của Han Wangho vẫn còn hơi đau và yếu. Hai người áp sát vào nhau, em có thể cảm nhận được vật dưới người Lee Sanghyeok đang chọc vào mông mình.
Lưng em áp vào lồng ngực ấm áp của Lee Sanghyeok, toàn thân được bao bọc bởi người đàn ông phía sau.
"Anh ta muốn làm gì? Anh ta lại muốn làm nữa sao..." Han Wangho trong đầu suy nghĩ duy nhất chính là cái này. Em không hiểu tại sao Lee Sanghyeok luôn làm những điều mình không thể hiểu được, sau đó lại trưng ra thái độ thờ ơ khiến em khó đoán.
Ngay khi Han Wangho lơ đãng trong giây lát, Lee Sanghyeok đã xoay người đè em xuống dưới, cúi đầu hôn lên môi Wangho.
"Ư..." Han Wangho đoán đúng, Lee Sanghyeok thực sự muốn làm tình với em lần nữa. Em không biết vì sao Lee Sanghyeok muốn để lại nhiều dấu vết hơn trên cơ thể mình đến vậy cả, từ trước ra sau hay kể cả phần đùi non cũng ngập dấu răng đỏ chói.
Nụ hôn nóng bỏng say đắm, pheromone của Alpha khiến toàn thân Han Wangho mềm nhũn, đường âm đạo sâu trong cơ thể tiết ra dịch trơn trượt, khiến em rên rỉ không ngừng.
Lee Sanghyeok ôm cằm Han Wangho và hôn em thật mạnh, anh thèm khát hơi ấm từ môi và lưỡi của người bên dưới. Hai chân của Han Wangho bị đẩy ra, tay Lee Sanghyeok dọc theo đùi em di chuyển đến âm đạo ẩm ướt, rồi đưa ngón tay vào đó. Han Wangho vô thức kẹp chặt chân mình và cảm nhận được ngón tay của Lee Sanghyeok đang hoạt động điên cuồng bên trong cơ thể, bộ phận sinh dục của em cũng cương cứng do bị kích thích.
"Ha...ah..." Trong miệng em phát ra mấy tiếng thở dốc trầm thấp, Han Wangho cảm giác được trong cơ thể cảm giác ngứa ngáy không ngừng tuôn ra, lồng ngực không ngừng phập phồng. Lee Sanghyeok rất thích vẻ mặt bối rối của Han Wangho, anh rút ngón tay ra, đặt dương vật vốn đã cực kỳ cứng rắn dưới cơ thể em rồi nhét thẳng vào đó.
Con cặc dày và cứng khuấy động phần thịt âm đạo mềm mại, tiếng nước róc rách tràn theo lực đẩy vang vọng khắp phòng. Miệng trên miệng dưới của em đều bị bịt kín, vài động tác thô bạo khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Chỗ nhạy cảm dễ dàng được phát hiện và đâm thẳng vào, Han Wangho cảm thấy vô cùng thoải mái. Thân thể em tiếp nhận ngoại vật xâm nhập, hóa thành một vũng nước suối, quấn lấy đối phương không ngừng.
Lại muốn khóc, Han Wangho chợt cảm thấy mình thật vô dụng, bị đụ hai lần vẫn rơi nước mắt, để Lee Sanghyeok đảm nhận nhiều tư thế khác nhau trên giường, không còn chỗ cho sự phản kháng. Wangho thực ra không thích quan hệ tình dục tần suất cao nhưng lại không thể không gục ngã trong vòng tay của Lee Sanghyeok.
Em ghét sự ức chế tự nhiên này, nhưng lại bị khoái cảm chiếm đoạt, trong lòng tràn ngập những cảm xúc mâu thuẫn. Lee Sanghyeok có thích mình không? Em không biết. Dù da kề da và ngủ trong vòng tay nhau nhưng em không hiểu được tình cảm của Lee Sanghyeok dành cho mình. Có lẽ là vì ngiệm vụ, em nghĩ.
Không phải họ đi ngủ chỉ để có con sao? Han Wangho nghĩ tới điểm này, cười khổ một tiếng.
Lee Sanghyeok nhìn vẻ mặt của em, khẽ cau mày, bởi vì anh biết Han Wangho nhất định lại đang suy nghĩ lung tung. Han Wangho luôn thích tự đặt các câu hỏi vì sao, nhưng lại chưa bao giờ mở miệng ra nói với anh câu nào.
Lee Sanghyeok khẽ thở dài, tăng tần số ra vào dưới cơ thể, hôn lên đôi môi khiến anh ngày đêm nhớ tới, ôm chặt lấy vòng eo thon gọn. Khi cao trào đến, Han Wangho nghe thấy Lee Sanghyeok nói gì đó vào tai mình.
"Xin lỗi."
Tại sao xin lỗi? Han Wangho dần dần chìm vào giấc ngủ với những thắc mắc trong lòng, nhưng em đã quá mệt mỏi vì bị dày vò.
Wangho tỉnh dậy sau khi ngủ được một lúc. Lee Sanghyeok đã đến công ty nhưng anh để lại cho em một mảnh giấy nhắn yêu cầu em hãy ăn một bữa thật ngon sau khi thức dậy. Han Wangho đọc xong không có phản ứng gì, cất tờ giấy vào ngăn kéo.
Em cũng đã hẹn gặp bác sĩ để xem xét vào ngày hôm nay. Vì vậy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, em lên đường đến bệnh viện. Ngồi trên xe, em có thể cảm nhận được cơn đau âm ỉ ở các tuyến sau gáy, Han Wangho cau mày. Lee Sanghyeok vừa rồi cắn mạnh quá, da thịt như muốn rách ra.
Không biết vì sao, trong lòng em có một loại cảm giác kỳ lạ, khiến em có chút khó chịu. Đột nhiên, đầu có vẻ hơi đau.
"Thật sự là..." Em nhắm mắt lại, nhíu mày.
Trong phòng khám bệnh viện, bác sĩ phụ trách Han Wangho nhìn báo cáo kết quả khám rồi nói với em: "Anh Han, gần đây anh có nghĩ tới điều gì không? Ví dụ như một số chuyện đã xảy ra trong quá khứ."
"Ừ, hình như là không." Han Wangho suy nghĩ một chút, em thật sự không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra trong năm năm qua.
"Kết quả khám cho thấy thân thể bị thương tổn trong vụ tai nạn ô tô của anh cơ bản đã bình phục, nhưng đối với triệu chứng mất trí nhớ của anh, tôi rất tiếc phải nói với anh rằng hiện tại không có biện pháp nào."
"Được rồi... Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ." Han Wangho cầm lấy báo cáo khám nghiệm, tạm biệt bác sĩ rồi rời đi.
Vào thời điểm này năm ngoái, Han Wangho đang trên đường đi dự tiệc gặp tai nạn xe hơi, bị thương nặng gần như mất đi nửa mạng sống, đồng thời mất đi ký ức về 5 năm qua. Lâu nay em tưởng mình vẫn đang học đại học nhưng thực ra em đã tốt nghiệp từ lâu rồi.
Em có hỏi Son Siwoo về cuộc sống đại học của họ, khi đó Son Siwoo tiếc nuối nói với em: "Làm sao Wangho có thể quên đi những kỷ niệm thời thanh xuân của mình! Thật đáng tiếc!"
Son Siwoo mỉm cười nói, nhưng khi em hỏi liệu em có quên người hay việc quan trọng nào không, vẻ mặt Son Siwoo đột nhiên thay đổi, nhưng cậu ta nhanh chóng trở lại bình thường và nói với em: "Tao là người quan trọng nhất với mày nè. Đừng quên tao !" Han Wangho lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau này nghĩ lại, em lại cảm thấy có chút kỳ quái.
"Có phải Son Siwoo đang giấu mình điều gì không? Thật kỳ lạ ..." Wangho nghĩ thầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro