Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3.

"Sunoo? Em đã ngủ chưa?"

Là giọng anh Heeseung.

Sunoo bật dậy, đi đến ấp úng mở cửa phòng dù không biết tại sao giờ này anh lại ở đây.

"Dạ, em vẫn chưa ngủ, anh vào đi."

Cánh cửa gỗ sồi mở ra, để lộ Heeseung điềm tĩnh trong chiếc áo choàng ngủ bằng lụa đen tuyền bước vào phòng. Họ cùng ngồi trên chiếc giường của Sunoo để trò chuyện.

"Anh không nán lại lâu đâu, chỉ muốn chắc rằng em ổn thôi."

Heeseung lên tiếng, ánh nhìn như lướt qua từng chi tiết trong căn phòng, dừng lại trên gương mặt vẫn còn nhợt nhạt của Sunoo.

"Hôm nay em mệt lắm đúng không?"

Sunoo gượng cười, khẽ gật đầu.

"Em ổn, cảm ơn anh. Chỉ là... em chưa quen với nơi này thôi."

Heeseung nhích lại gần, đưa tay vuốt mái tóc hẵng còn bù xừ của em thật nhẹ. Ánh mắt đăm chiêu.

"Không sao, em sẽ quen thôi. Nơi này bây giờ là nhà của em. Nếu có bất kỳ điều gì không thoải mái, hãy nói với anh."

Sunoo cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Heeseung. Câu nói ấy nghe sao mà xa xỉ đến vậy. Nhà? Sunoo chưa bao giờ thực sự có một ngôi nhà đúng nghĩa. Những bức tường ẩm mốc nơi em từng sống chưa bao giờ mang lại cảm giác an toàn như Heeseung vừa nói.

"Ngày mai thợ may sẽ đến để lấy số đo đồng phục cho em và có lẽ... chúng ta sẽ bàn thêm chuyện nhập học của em,"

Nghe đến hai chữ "nhập học," Sunoo ngẩng đầu lên, ánh mắt loé lên tia sáng hiếm hoi.

"Thật ạ? Em sẽ được đến trường sao?"

Heeseung khựng lại trong giây lát. Anh biết việc cho Sunoo đến trường đồng nghĩa với việc em sẽ phải tiếp xúc với người khác, với những kẻ anh không thể kiểm soát được. Nhưng ánh mắt đầy háo hức của Sunoo khiến anh không nỡ từ chối.

"Ừ, nhưng anh sẽ có một số quy tắc cho em. Chúng ta sẽ nói chi tiết sau. Còn bây giờ, em nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ là một ngày dài."

Heeseung nói, giọng trở nên nghiêm túc hơn dù vẫn tràn ngập dịu dàng.

Khi Heeseung đứng dậy, ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn bàn nhỏ chiếu lên dáng người cao lớn của anh, tạo nên một hình bóng cao lớn mà đơn độc. Sunoo nhìn theo, trong lòng trào lên một cảm giác lạ lẫm.

Anh ấy khác với tất cả những người mình từng gặp.

Cánh cửa đóng kín trả lại không gian tĩnh lặng. Sunoo nằm xuống, ôm lấy chiếc chăn mềm mại. Lần đầu tiên sau nhiều năm, em cảm thấy có chút gì đó như... an toàn.


-


Ngoài kia, ánh trăng vẫn dịu dàng rọi sáng khu vườn, nơi những đóa hoa đang lặng lẽ nở rộ dưới bầu trời đêm. Nhưng trong bóng tối ấy, bóng người lướt qua, bước chân nhẹ nhàng như sương khói.

Ở góc khuất khu vườn, Heeseung dừng bước.

"Lần này là vì cái gì nữa?"

Giọng anh lạnh băng, không hề che giấu sự khó chịu.

Tiếng xào xạc vang lên từ trên cành cây hải đường nhiều năm tuổi, cái bóng đen nhảy xuống khiến những cánh hoa cứ thế rơi đầy khoảng sân vắng. Hắn đáp ngay trước mặt Lee Heeseung không hề e sợ.

Dù chỉ bằng hào quang của vầng trăng xa xôi, dáng vẻ hào hoa vẫn được khắc hoạ thật rõ ràng. Hắn từ từ quay lại, dường như đã chờ đợi câu hỏi này từ lâu.

"Bình tĩnh nào, bạn già. Tôi chỉ đến để kiểm tra xem thứ gì quý giá đến mức khiến cậu phải dày công sắp đặt như thế."

Heeseung bước tới một bước, đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí trước cái giọng điệu đầy khiêu khích.

"Rời đi ngay trước khi tôi thay đổi quyết định."

Jake nhún vai, nụ cười nhếch lên đầy bí hiểm.

"Có vẻ tin đồn là sự thật. Cậu trai đang ngủ ngoan trong phòng kia thực sự rất đặc biệt nhỉ?"

Heeseung không đáp.

"Được thôi, tôi sẽ đi."

Jake nói, đùa với tên tay to mặt lớn này không vui gì cả. Trước khi biến mất vào màn đêm, hắn quay đầu lại, ném một câu ẩn ý.

"Heeseung à, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi."

-


Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời len lỏi qua tấm rèm voan mỏng, Sunoo tỉnh dậy trong cảm giác nửa thực nửa mơ. Ánh sáng khua khoắt đôi mắt vẫn còn vương lại chút mệt mỏi từ cơn ác mộng đêm qua. Sao hôm nay trời ấm áp thế nhỉ? Đôi chân trần bước xuống giường chạm vào thảm lông mềm mại thấy lạ lẫm.

À. Mình không còn ở căn nhà đó nữa.

Sunoo và Heesung dùng bữa sáng cùng nhau . Trong quá trình đó anh luôn săn sóc em và chuẩn bị cả trà an thần mang đến phòng của Sunoo, rất nhanh các thợ may đã đến. Một toán người mang theo nhiều chiếc rương và vali to nhỏ, đi đầu bởi một phụ nữ trung niên, ăn mặc gọn gàng hình như là đoàn trưởng.

"Chào cậu Sunoo. Tôi đến để lấy số đo cho các trang phục mới của cậu."

Người thợ may lịch sự cúi chào làm Sunoo bối rối. Em nhìn sang Heeseung ngồi trên giường chờ đợi tín hiệu. Anh mỉm cười gật đầu, cổ vũ em hãy thoải mái.

Bàn chân xước xác bước đến, lặng lẽ đứng yên rồi bị vây quanh. Họ nhờ em vén tay áo sweater rõ dài, chẳng vừa vặn để lấy những con số chính xác. Em hơi ngập ngừng nhưng rồi cũng xắn tay áo lên, cúi gằm vì những vết sẹo lộ rõ. Thợ may cũng bị giật mình.

Trên cánh tay nhợt nhạt khẳng khiu, từng vết tích ngoằn ngoèo như gông xiềng thiêu đốt mắt người khác. Sẹo mới sẹo cũ chằng chịt, vài chỗ còn chưa lành hẳn. Người phụ nữ trung niên không biết bắt đầu từ đâu. Bà cảm thấy mình không nên tuỳ ý chạm vào cơ thể em, nhưng vẫn phải làm công việc của mình.

"Có cần phải xắn cao hơn nữa không ạ?"

Em xấu hổ hỏi mọi người mà chẳng thể ngẩng đầu lên nổi.

Heeseung ngồi yên đó, mắt quan sát mọi động tác của người thợ may. Thoạt nhìn anh ta có vẻ bình tĩnh, cố đến mấy thì cái nóng hừng hực vẫn cứ thế chảy tràn khắp huyết mạch. Anh chẳng thể giải thích mình đã nghĩ gì khi nhìn thấy dù chút ít làn da ấy. Từng vết thương phủ kín người em như những chứng tích đầy đau đớn cho việc bản thân bị hủy hoại tốt đến mức nào. Điều đó khiến anh cảm thấy nghẹt thở.

"Để tôi làm."

Heeseung nói, giọng anh thấp nhưng kiên quyết.

"Cảm ơn mọi người, có lẽ tôi sẽ tự lấy số đo cho em ấy. Phiền mọi người sang một căn phòng khác chuẩn bị vải vóc. Chúng tôi sẽ sang ngay."

Các người làm nhìn anh, rồi cúi đầu im lặng, bước lùi cho đến khi khuất dạng. Heeseung không quan tâm đến họ, ánh mắt của anh chỉ tập trung vào Sunoo. Anh thấy người em run khe khẽ, lặng lẽ kéo hai bên tay áo của mình xuống.

Nhẹ nhàng, anh cầm lấy thước dây và bắt đầu đo vòng eo, vòng cổ và tay Sunoo, từng chút một, như thể đang cẩn thận đụng chạm vào con búp bê bằng sứ xinh đẹp và dễ vỡ.

"Nếu em thấy khó chịu hãy nói với anh nhé."

Mỗi lần thước dây lướt qua cơ thể người nhỏ hơn, Heeseung cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt.  Sự mỏng manh trong từng lớp da của em cách một lớp vải dày còn thấy. Những vết sẹo dài, vết bầm tím còn chưa lành hẳn trên cánh tay gầy guộc và thấp thoáng sau cổ áo. Trái tim Heeseung run rẩy nhưng cõi lòng lại vô cùng phẳng lặng đưa mắt dõi theo tất cả dấu vết mà Sunoo mang trong suốt cuộc đời mình.

Sunoo vốn là một bông hoa đẹp lại bị thế giới tàn nhẫn này dẫm đạp đến tan nát.

Anh sẽ đối xử với em thật tốt.

Công việc đo đạc kết thúc, Heeseung đặt thước dây xuống nhưng bàn tay vẫn đặt trên cầu vai mảnh, níu em lại lâu hơn. Sunoo hồi hộp cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay anh, dù sao từ trước đến nay chưa có ai đối xử với em như thế. Hơi thở anh ấy từ phía sau cứ phả từng đợt ấm nóng lên phần gáy trắng nõn khiến nó trở nên ửng hồng. Sunoo cũng bất giác kìm lại những tiếng thở nặng nề của chính mình

"Em không cần phải lo lắng, Sunoo."

Heeseung thì thầm như muốn cùng em gieo mầm một lời hứa, dù rằng những lời này không tài nào xoa dịu nổi đau đớn nhiều năm qua.

"Em sẽ không phải chịu đựng thêm điều gì nữa."

"Anh ơi... Anh không sợ ạ?"

Heeseung khó hiểu.

"Sợ điều gì?"

Tay em nắm chặt lại, cảm giác xấu hổ trào dâng. Sunoo không dám nhìn vào mắt Heeseung, sợ rằng mi tâm anh khi này cũng đang nhăn lại vì mấy đường rạch đáng sợ trên người mình như bao người lớn khác. Sợ rằng sự tốt bụng của anh sẽ thay đổi. Sợ rằng em vốn không hề có cơ hội nào khác.

Cơ thể em đã được nâng niu nơi không gian mới mẻ, chẳng quá khi nói rằng bản thân đã được sống cuộc đời khác. Người ta hay nói cái gì đã qua thì hãy cho qua. Vậy có mấy ai quên được xuất thân và tất thảy những ngày thơ bé? Quá khứ là thứ sẽ theo mãi đến khi chúng ta hóa tro tàn. Làm sao Sunoo có thể chối bỏ được đứa trẻ tội nghiệp, bầm dập ngồi co ro nơi gác xép với bộ quần áo tanh tưởi. Toàn bộ linh hồn và da thịt em vẫn mắc kẹt ở thị trấn nhỏ đó.

"Anh không sợ đâu."

Heeseung thở dài một hơi nhẹ, đôi tay anh cẩn thận kéo em vào trong lồng ngực mình. Anh cảm nhận được cơ thể em run lên, nhưng anh sẽ không buông em ra lần nào nữa.

"Em đừng lo về những vết thương này, Sunoo. Chúng không khiến bản chất em thay đổi đâu mà."

Sunoo chẳng nỡ vùi mặt lem nhem nước mắt từ khi nào vào chiếc áo sạch sẽ của Heeseung, chỉ dám dùng mái đầu vừa được gội rửa hôm qua chắn vào lồng ngực anh.

"Xin anh và dì đừng đuổi em đi..."

Bàn tay đang vuốt ve trên lưng em ngừng lại. Con ngươi anh giãn ra, mờ mịt. Đôi tay này thận trọng muốn siết chặt em hơn một chút lại cứ sợ hành động sai sót nhỏ nhặt cũng có thể khiến em tan biến ngay trong vòng tay anh. Chỉ dám níu vải áo thêm đôi lần, để mũi gần đến mái tóc thêm đôi lần.

"Em không đáng sợ chút nào. Anh thề đấy."

Heeseung thì thầm, giọng anh nhẹ đến mức chỉ vừa đủ để Sunoo nghe thấy.

Sunoo im lặng để mặc trái tim thổn thức liên hồi. Lời nói ấy không dễ dàng thuyết phục em, nhưng có gì đó trong giọng nói của Heeseung, trong mọi cử chỉ ân cần anh dành cho em khiến em cảm thấy được an ủi. Có lẽ, nát tan nơi tâm hồn mỗi người không dễ dàng lành lại đến thế, huống chi có lẽ cảm xúc của một con người trong em đã bị nghiền nát, hóa thành bụi mịn từ lâu. Heeseung lại rõ ràng là người đầu tiên thử gom từng đổ nát của tâm hồn em lại khiến lồng ngực ngập trong dòng nước mát lành.

Sau dì Minhye, Heeseung là người tiếp theo đối xử tốt với em nhất.

Giây phút nghĩ suy đến điều ấy đáy mắt vốn mờ đục bỗng hửng lên tia sáng yếu ớt. Suy cho cùng chúng ta có thể giấu điều muốn nói ở trong lòng, lại chẳng ngăn nổi cảm xúc hiện lên đôi mắt.

"Em cảm ơn ạ."

-

"Đó là tất cả những gì tôi chứng kiến ạ"

Cô gái hoàn tất việc báo cáo.

Người ngồi chễm chệ trên chiếc ghế nhung đỏ không thay đổi biểu cảm. Hắn ta thản nhiên nhấc cốc rượu, chẳng quan tâm đến người thợ may đang quỳ rạp dưới sàn.

"Thế à?"

Một nụ cười nhếch môi thoáng hiện nhưng nó không phải là nụ cười của sự vui vẻ.Thợ may rùng mình cúi đầu sâu hơn, nhanh chóng muốn rời khỏi phòng. Thế nhưng chưa kịp lên tiếng, cái đầu thiếu nữ đã bị cắt lìa, lăn lóc trên sàn nhà với đôi vẫn còn trợn lớn. Máu bắt đầu chảy từ đầu, từ cổ, loang lổ khắp sàn nhà bằng gỗ sồi, nhuộm đỏ cả chiếc váy trắng trên người cô ấy.

Hắn ta khoan thai để kẻ hầu khác bước đến nhặt thủ cấp còn đang rỉ máu của cô ta cắm vào chiếc ly đã vơi một nửa. Máu chảy tí tách, hòa vào chất lỏng màu đỏ sánh đặc ban đầu.

"Hôi quá, vứt đi."

Một đầu một xác bị vứt cho đám sói dưới tầng hầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro