Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#85. Khiết phích thiếu gia (Hạo Nông - Part 1)

Trong giới thượng lưu, không ai mà không biết nhà họ Hoàng có một thiếu gia rất đẹp, lại còn thông minh, mới 25 tuổi nhưng cũng không trêu đùa lêu lổng, đã làm giám đốc công ty A, cũng chính là công ty do ông Hoàng Thiên Thanh lập nên.

Thiếu gia Hoàng cũng chính là Hoàng Minh Hạo, tất cả đều rất hoàn hảo, từ gia thế, vẻ ngoài, tất cả đều perfect, duy nhất chỉ có một đặc điểm, đó chính là Hoàng thiếu gia bị mắc bệnh khiết phích, lại còn bị nặng là đằng khác.

"Người đâu" Hoàng Minh Hạo tức giận hét lên.

"Dạ" Thư kí của Hoàng Minh Hạo, tên là Jollie, cô đã làm thư kí cho Hoàng Minh Hạo gần 2 năm nay, cũng đã quen với tính khí của Giám đốc.

"Tại sao bàn của tôi lại có hạt bụi? Mau lau dọn đi" Hoàng Minh Hạo bị bệnh khiết phích, vậy nên phòng làm việc của anh ngày nào cũng có người lau dọn đến mấy lần. Nhưng vẫn không làm Hoàng Minh Hạo hài lòng.

"Để tôi gọi người lau dọn" Jollie nhìn đi nhìn lại đâu có thấy bẩn, sáng loáng còn soi được gương, vậy mà vẫn bị giám đốc mắng cho được.

Hoàng Thiên Thanh, thân là bố cũng rất thương tâm, có đứa con tài giỏi như vậy cũng nở mày nở mặt, nhưng lại khổ nỗi, đã 25 tuổi mà còn chưa từng yêu ai, ông đã có tuổi, cũng muốn có cháu bồng.

"Hạo Hạo, con cũng đã 25 tuổi, cũng đến lúc có người yêu đi thôi" Hoàng Thiên Thanh cùng phu nhân nhà mình ngồi trên ghế, vừa ăn hoa quả vừa xem tin tức.

"Con vẫn còn trẻ, chưa có hứng thú tìm bạn gái"

"Vậy thì tìm bạn trai cũng được" Hoàng phu nhân bỗng lên tiếng, làm cho chồng và con mình bị á khẩu.

"Đ...đúng vậy, không tìm bạn gái thì tìm bạn trai cũng được" Hoàng Thiên Thanh bị cái nhìn như thiêu đốt kia của bà xã, sợ hãi nói với con, đàn ông co được giãn được, sợ cái gì chứ.

"Bố mẹ đừng nói bậy, con là chưa muốn thôi, chờ một thời gian nữa đi" Hoàng Minh Hạo đứng dậy về phòng.

Thật ra không phải Hoàng Minh Hạo không thích ai, là anh và người kia đã hẹn ước từ năm anh học cấp 1 kia kìa, khi đó Hoàng Minh Hạo còn chưa bị bệnh khiết phích, cũng không lạnh lùng như bây giờ, như bao đứa trẻ chơi đùa vui vẻ.

Khi đó Hoàng Minh Hạo quen được một bạn rất đáng yêu tên Trần Lập Nông, tuy là cao hơn mình, nhưng Hoàng Minh Hạo cậy lớn hơn 1 tuổi nên toàn gọi người ta nhóc con.

"Anh Hạo, nhìn xem, chúng rất đẹp phải không?" Trần Lập Nông đưa cho Hoàng Minh Hạo xem chiếc vòng mình tự làm bằng vỏ ốc và vỏ sò.

"Đẹp lắm" Hoàng Minh Hạo bị nụ cười tươi của Trần Lập Nông thu hút, cũng mỉm cười theo. Là chiếc vòng đẹp hay nụ cười của Trần Lập Nông đẹp, Hoàng Minh Hạo cũng không rõ nữa.

Bọn họ cứ như vậy chơi với nhau, cho đến khi Trần Lập Nông học đến lớp 9, gia đình cậu chuyển đi, bọn họ cũng từ đó mà chia lìa, trước khi đi Trần Lập Nông chạy sang tặng cho Hoàng Minh Hạo chiếc vòng mình làm, còn lén thơm lên má Hoàng Minh Hạo một cái.

"Anh Hạo, thật ra em rất thích anh, không phải thích bình thường, mà là rất thích, vậy nên nếu có duyên gặp lại, em muốn được làm người yêu anh, được không?" Trần Lập Nông e thẹn nhìn Hoàng Minh Hạo ngóng trông.

"Được, Nông Nông, nếu gặp lại, anh liền lấy em làm vợ" Hoàng Minh Hạo mỉm cười nói.

Hoàng Minh Hạo ngồi nhớ lại chuyện cũ, đã bao lâu rồi mà anh vẫn nhớ như in, ngay cả nụ cười ngây ngô, giọng nói trong trẻo anh vẫn nhớ như in.

Không biết bây giờ cậu có còn nhớ đến một người là anh hay không, còn nhớ đến hẹn ước năm đó hay không?

Hoàng Minh Hạo như thiếu nữ trong tuổi dậy thì mà nhớ đến mối tình đầu, không biết rằng, Trần Lập Nông đang là nhân viên của công ty anh.

Trần Lập Nông là nhân viên mới của công ty A, với bằng tốt nghiệp loại giỏi nên xin việc vào đây cũng không quá khó, mới đi làm nhưng cậu đã được đồng nghiệp kể về giám đốc bị bệnh khiết phích, cậu còn luôn miệng mỉm cười, nói có lẽ người ta gặp phải chuyện gì đó, nên mới bị như vậy.

Cậu là một người lương thiện, không nói xấu ai bao giờ, hay nói cách khách, cậu quá ngốc và hiền, ngay cả bị khi dễ cũng không phản bác.

Hôm nay, Trần Lập Nông bị muộn làm, chạy vội vàng vào công ty, ngay cả đi nhầm thang máy cũng không hay.

Công ty bọn họ có hai loại thang máy, một cái dành cho nhân viên, một cái dành cho giám đốc và tổng giám đốc, hôm nay Trần Lập Nông chính là đi nhầm cái loại giành cho giám đốc.

Bên trong cũng không có mấy ai, chỉ có một người, cậu cũng không còn tâm trạng mà để ý, ấn vội thang máy tầng mình, sốt ruột nhìn đồng hồ liên tục.

Cho đến khi đến được tầng 9, cũng là tầng làm việc của cậu, Trần Lập Nông vội chạy ra, trước khi thang máy đóng cửa, Hoàng Minh Hạo nghe được tiếng gọi.

"Trần Lập Nông, cậu lại đi muộn, lần này đừng hòng câu xin tha tội" Anh nghe vậy ngẩng mặt lên, thấy được sườn mặt người kia, có chút quen thuộc, không lẽ là cậu làm ở công ty này mà anh không biết.

"Nông Nông, cuối cùng cũng gặp lại em, chuẩn bị mà về nhà họ Hoàng làm dâu đi" Hoàng Minh Hạo vui vẻ mỉm cười.

Jollie thấy giám đốc hôm nay thật lạ, không bắt bẻ từng hạt bụi như mọi khi, cũng không lạnh lùng như tảng băng biết đi, cô còn thấy bên khoé môi giám đốc, hình như nhếch lên? OMG! Có khi cô nhìn nhầm rồi đi, có khi nào mà giám đốc biết mỉm cười đâu chứ.

Còn Trần Lập Nông ngồi làm việc, cảm giác lạnh sống lưng, cậu khẽ rùng mình một cái, sao có cảm giác bị ác ma nhìn trúng vậy? Hẳn là cậu nghĩ nhiều đi, nghĩ như vậy Trần Lập Nông lắc đầu tiếp tục làm việc.

End #85

Fic kia đang lười viết, đọc tạm fic này nhé 😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro