#165. Quay lại tuổi 18 (Dị Nông - Part 1)
Fic này tôi đăng lại vào đây nhé!! Không biết các cô còn nhớ fic này không nữa 😭
_____
"Anh Vương và anh Trần, hai anh quyết định li hôn đúng không?" (Chỗ này tôi chém)
"Vâng" Cả hai đồng thanh.
"Vậy tôi xin tuyên bố, từ giờ phút này trở đi, hai anh chấm dứt quan hệ vợ chồng" (đoạn này chém, nên đừng để ý tiểu tiết nha)
Vương Tử Dị nhìn Trần Lập Nông, hai bọn họ quen nhau hồi đại học, yêu nhau 4 năm thì kết hôn. Sau ba năm thì lại đưa nhau đến li hôn.
Mọi người thường nói rằng, hôn nhân là mồ chôn của tình yêu không phải sao? Từ giai đoạn gặp nhau, có ấn tượng. Thích đối phương, dây dưa và kết hôn. Tất cả cũng chỉ là một giai đoạn của tình yêu. Mà li hôn, chính là chấm dứt cũng là giai đoạn cuối cùng của tình yêu.
Ngày đó, năm cuối đại học, dưới ánh nến lung linh, hoa hồng dải khắp căn phòng, trên chiếc giường màu trắng tinh, còn thoang thoảng hương thơm mùi rượu vang, Vương Tử Dị đã rất lãng mạn, quỳ gối cầu hôn Trần Lập Nông.
Trần Lập Nông khi đó e ấp như nụ hoa buổi sớm, mặt đỏ lựng khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc nhẫn xong, còn hơi rụt rè chủ động hôn lên đôi môi của Vương Tử Dị.
Nhưng ngày hôm nay, bọn họ dửng dưng nhìn đối phương, vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc.
"Tử Dị, chúc anh và con bánh bèo kia bên nhau hạnh phúc nhé!"
"Ừm, tôi cũng chúc em và Âu Dương Thiên hạnh phúc"
Cả hai cùng khẽ hừ một tiếng, quay lưng bỏ đi. Nhưng khi cả hai bóng lưng đều xa dần, mỗi người một hướng, trong lòng cả hai bọn họ đều là rối bời, vẻ mặt cũng là tăm tối.
"Trần Lập Nông, em đúng là đại ngốc. Mong em không bị tên kia lợi dụng"
"Vương Tử Dị, đừng quá cứng ngắc, cô gái đó khá tốt, mong anh sớm sinh được con, như vậy bố mẹ anh mới vui vẻ được"
Chính là vẫn còn yêu nhau. Nhưng vì rất nhiều lí do, đôi khi chấm dứt một cuộc tình không phải vì hết tình cảm, mà là vì quá yêu đối phương, có thể hi sinh tất cả vì đối phương, ngay cả khi bản thân bị dày vò.
Trần Lập Nông mặt đỏ lựng, chai bia ngổn ngang trên bàn, trên mặt đất. Ánh mắt cậu mơ hồ nhìn chiếc nhẫn ở ngón áp út. Khi đeo vào hạnh phúc bao nhiêu, nay phải tháo ra, làm cậu quặn thắt cả tim.
Ừ thì cậu là nam nhân, không thể sinh con nối dõi. Cậu thì còn có anh trai, nhưng Vương Tử Dị lại là con một, gia đình lại giàu có, không thể ích kỉ mà cắt đứt tông đường nhà người ta.
Nhớ hơn một tuần trước, khi mẹ Vương Tử Dị hẹn cậu ra ngoài nói chuyện, vừa gặp liền quỳ xuống, nước mặt lăn dài bên gò má có vài nếp nhăn.
"Nông Nông, mẹ xin con đó, ta biết làm như vậy là ác với con. Nhưng xin con hãy nhắm mắt, đồng ý cho Tử Dị quan hệ với Kỳ Kỳ được không? Nhà chúng ta không thể không có người nối dõi được"
"Mẹ à, con..." Trần Lập Nông khó xử nói, cậu biết chuyện Vương Tử Dị là con một, Vương gia cũng cần người nối dõi sau này, mà nay Vương Tử Dị nhất quyết không chịu, chỉ muốn chung thuỷ với Trần Lập Nông.
Ông Vương vì chuyện này mà từ mặt, không muốn nói chuyện với Vương Tử Dị, bà Vương tuy giận con nhưng cũng thương con. Là ông bà không làm tròn bổn phận bố mẹ, không quan tâm Vương Tử Dị, bây giờ cũng không có quyền cấm Vương Tử Dị đi tìm hạnh phúc.
Chỉ là người làm vợ như bà cũng không thể nào nhìn chồng vì tức giận mà đổ bệnh, cũng không nỡ nhìn đứa con trai của mình chịu khổ, vậy nên chỉ còn cách đi tìm Trần Lập Nông, dù bà cũng không chắc là có thành công hay không.
Trần Lập Nông là người hiểu chuyện. Cậu đương nhiên rất thương bà Vương, vội đỡ bà dậy, đưa khăn giấy cho bà lau nước mắt, khẽ nói.
"Được rồi, con sẽ nghĩ cách, mẹ đừng khóc nữa, cũng nói với bố đừng tức giận, sẽ làm cơ thể đổ bệnh"
"Nông Nông à, cảm ơn con nhiều lắm" bà Vương cảm động cầm tay cậu.
"Không có gì ạ"
Lòng cậu như bị dao cứa, từng đợt quặn thắt. Cậu nghĩ là mình không nên ích kỉ như vậy.
Sau đó Trần Lập Nông nhờ người bạn giúp. Người bạn đó giới thiệu cho Trần Lập Nông một người tên Âu Dương Thiên, đóng giả làm tình nhân của Trần Lập Nông, lừa Vương Tử Dị.
Kết quả đúng như theo kế hoạch, Vương Tử Dị khi biết chuyện cực kì điên tiết. Sau đó Kỳ Kỳ, cũng chính là cô gái mà bà Vương tìm được cho Vương Tử Dị, xuất hiện và an ủi.
Kế hoạch càng thành công, trái tim Trần Lập Nông càng rỉ máu. Sau đó Vương Tử Dị không còn về nhà nữa, cứ lẩn tránh nhau suốt mấy ngày. Cho đến hôm qua, Vương Tử Dị xuất hiện, cùng với đơn li hôn đã kí, Trần Lập Nông cố kìm nén nước mắt, lạnh nhạt kí xuống.
Mọi chuyện cứ như mới ngày hôm qua, thề non hẹn biển bên nhau mãi mãi. Nhưng bây giờ thì sao? Mỗi người một nơi. Khi trưởng thành mới chợt nhận ra, thật ra tình yêu không đơn giản như phim, không ngọt ngào như lời bài hát. Mà chua chát như ly rượu vang, càng uống càng say, càng yêu càng đau khổ.
End #165
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro