#148. Quản lý của tôi (Hưng Nông - Part 4)
Trương Nghệ Hưng lúc làm việc rất chuyên chú, không hề để tâm đến mấy thứ xung quanh. Bộ dáng si tình nhìn chăm chú vào Kim Linh, nét mặt này thật làm cho các cô gái muốn gào thét.
Đôi mắt anh như viên pha lê, thật xinh đẹp. Trương Nghệ Hưng được hoá trang, mặc bộ đồng phục cấp 3, nhìn trẻ trung năng động biết bao. Nhìn vào ai mà biết rằng anh đã hai mấy tuổi đâu.
Bên cạnh là Kim Linh xinh đẹp, cô có thân hình nhỏ nhắn, tóc dài nhuộm màu nâu nhạt, buộc bổng lên nhìn rất thanh thoát, xinh đẹp.
Bọn họ diễn với nhau, đứng trong một khung hình, như bước ra từ truyện tranh vậy, thật muốn làm loá mắt người khác. Chỉ là, nãy giờ đạo diễn rất bực mình.
"Kim Linh, cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn Nghệ Hưng, cô phải thể hiện sự tức giận mới đúng" Đạo diễn Lâm nay đã ngoài 50, có hơn 20 năm kinh nghiệm. Đôi mắt rất tinh tường, một khi đã làm việc thì rất là khó tính, nhưng bù lại, các tác phẩm ông làm ra không chê vào đâu được.
Ông đã từng làm việc với Trương Nghệ Hưng nên không nói, nhưng Kim Linh là lần đầu ông hợp tác. Trước đây nghe danh cô rất chuyên nghiệp, nhưng xem ra là người ta nói quá lên mà thôi.
Nãy giờ cô NG đến mấy lần, ánh mắt cô luôn nhìn Trương Nghệ Hưng một cách sùng bái và hạnh phúc. Làm gì có ai nhìn kẻ hôn trộm mình như vậy hay không?
"Tôi xin lỗi" Kim Linh cúi đầu nói. Nhưng trong lòng vui vẻ lắm. Được Trương Nghệ Hưng hôn đến mấy lần, mặc dù chỉ chạm nhẹ lên môi, nhưng cô vẫn hạnh phúc. Vì được gần anh, cô cố tình diễn sai.
Nhưng Trương Nghệ Hưng nãy giờ thì cực kì khó chịu. Kim Linh này không ngờ lại bất tài đến vậy, chỉ quay quảng cáo dài hơn 3 phút mà quay mãi không xong.
Trong lúc chờ Kim Linh chỉnh trang lại lớp makeup, Trương Nghệ Hưng lơ đãng đưa mắt tìm hình bóng trợ lí của mình. Nhưng cư nhiên lại không thấy đâu.
Anh nói với đạo diễn mình đi vệ sinh, rồi tìm một lượt. Vừa tức vừa lo, không biết cậu chạy đi đâu rồi?!
Lúc sau, Trần Lập Nông mồ hôi nhễ nhại chạy đến, tay xách đến mấy túi đồ.
"Cậu đi đâu thế?" Trương Nghệ Hưng tức giận, nên giọng nói nghe hơi đáng sợ.
"Tôi đi mua cho cô Kim chút đồ" Trần Lập Nông mặt hơi đỏ vì nóng, cơ thể cậu đặc biệt chảy mồ hôi rất nhiều.
"Sao lại phải mua cho cô ta? Cậu là trợ lí của tôi cơ mà" Trương Nghệ Hưng nhìn Trần Lập Nông lo sợ thì bỗng nhiên thấy bớt giận hơn, nhưng lại quay sang khó chịu với Kim Linh.
"Cô ấy đích thân sai, tôi nào dám từ chối đâu" Trần Lập Nông bất đắc dĩ nói.
Trương Nghệ Hưng không nói gì, quay lại tiếp tục quay phim. Cho đến khi đạo diễn hô cắt, cuối cùng cũng xong. Lúc này, Trương Nghệ Hưng mới nói chuyện riêng với Kim Linh.
"Cô Kim, mong cô lần sau đừng tự ý sai vặt trợ lí của tôi. Cậu ấy chỉ phục vụ mình tôi, nếu còn tái phạm, tôi sẽ không bỏ qua như lần này đâu" Trương Nghệ Hưng không hay nói nhiều, cũng ít nói chuyện riêng. Nhưng lần này anh chủ động nói chuyện với cô, chẳng qua lời anh nói ra làm cô quá đau lòng.
Cô chỉ là nhờ trợ lí Trần Lập Nông đi mua chút đồ, hơi xa một chút mà thôi. Kim Linh lén lút khẽ liếc Trần Lập Nông. Mày dám mách lẻo anh Nghệ Hưng, để xem tao trừng trị mày như nào.
Lúc đó Trần Lập Nông còn bận phục vụ Trương Nghệ Hưng, nào biết mình bị ghét bỏ đâu.
"Tôi đói rồi, đi ăn đã" Hôm nay trời hơi nóng, Trần Lập Nông lại cứ chạy đi chạy lại như vậy, vừa mệt vừa đói. Nghĩ vậy, Trương Nghệ Hưng quyết định đi ăn trước. Nếu trợ lí của anh mà ốm, anh cũng bị phiền toái. Trương Nghệ Hưng tự cho là như vậy, quyết định đi ăn. Lần đầu tiên anh biết nghĩ cho người khác như vậy.
End #148
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro