Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#121. Nhặt được cún con (Khôn Nông)

Tôi tên là Trần Lập Nông, năm nay tôi 25 tuổi, công việc hằng ngày của tôi là bán hàng ở một cửa hàng tạp hóa tên là Dream.

"Nông Nông à, hôm nay cửa hàng đóng cửa sớm đấy, vì trời mưa to quá nên ông chủ cho nghỉ sớm". – Phạm Thừa Thừa, cậu bạn thân cũng là đồng nghiệp của tôi nói.

"Uh, thế à? Mình biết rồi"

Nói rồi tôi nhìn ra ngoài trời, qua lớp cửa kính đã có một tầng hơi nước đọng lại, và tiếng lộp bộp nho nhỏ, chắc trời mưa đã được một lúc.

"Vậy tớ về trước đây, cậu về sau nhớ đóng cửa nhé"

"Uhm, bye nhá".

Nói rồi tôi cũng đứng lên đi kiểm ta một lượt, tuy chỉ là một cửa hàng nhỏ nhưng có thể nói đây là cửa hàng lớn nhất của vùng này. Sau khi đã kiểm tra xong tôi thay quần áo và tắt điện, đóng cửa cẩn thận, vì là trời mưa nên trên đường rất ít người qua lại.

Tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sau khi đủ tuổi trưởng thành, tôi đã tự kiếm việc làm, và tích góp mua được một căn hộ nho nhỏ xinh xắn, công việc cứ ảm đạm trôi qua, mặc dù tôi rất cô đơn nhưng bên cạnh đó tôi có một việc làm ổn định và những người bạn tốt bụng.

*ảng...ẳng*

Bỗng bên tai tôi có tiếng rên nho nhỏ của một chú cún, vì trời mưa to nên tôi không nghe rõ tiếng rên đó được phát ra từ đâu, cố tìm kiếm xung quanh một lượt, tôi phát hiện ra ở trong góc của cái ngõ trước mặt có một cái giỏ, hình như tiếng rên phát ra từ phía đấy.

Tôi chạy đến chỗ cái giỏ, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một chú cún con màu trắng toát, rất dễ thương đang co ro trong chiếc giỏ, tôi nhẹ nhàng nâng chú cún lên, ôm vào trong lòng, con cún hơi run run rồi cọ cọ đầu vào ngực tôi, cảm giác yêu thương dâng lên trong lòng.

"Cún con à, nhìn em thật là dễ thương đó. Nhưng sao em lại ở đây giờ này?" Tôi cảm nhận được cún con run nhè nhẹ vì lạnh.

*ẳng...ẳng*

"Hay em về nhà anh nhé, hẳn là em bị người ta vứt bỏ rồi" Tôi không nỡ để nó ở đây.

Tôi yêu thương nhìn chú cún và nói, con cún chỉ nhìn tôi với ánh mắt đáng thương và dụi dụi và người tôi. Thế là con cún được tôi mang về.

Sau khi lau người cho nó, hâm sữa cho nó xong, ngồi ôm nó trong phòng khách ấm cúng, tôi mới nghĩ ra một điều mà tôi đã quên.

"Ah, ta chưa đặt tên cho em nhỉ? Uhm....vậy tên em sẽ là Mèo nhé. Tuy tên hơi đặc biệt, nhưng mà anh thích tên đó nha"

Con cún không tỏ thái độ yêu hay ghét, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, cặp mắt to long lanh nhìn vào TV, tôi cũng coi như nó đã đồng ý.

Cứ như thế, cuộc sống của tôi đa dạng hơn hẳn, vì có Mèo nên tôi hay về nhà hơn, không đi uống với mấy thằng bạn nữa, cuộc sống cứ êm đềm trôi qua, nuôi Mèo cũng không vất vả như tôi tưởng, vì nó rất ngoan, ăn, ngủ, nghỉ như người vậy, nhiều lúc tôi có cảm giác tôi và nó cứ cặp vợ chồng vậy.

" Nông Nông, hôm nay đi uống tí đi"

Cậu bạn đồng nghiệp của tôi nói, chắc chắn là cậu ta lại bị thất tình rồi đây, nhớ lần trước cậu ta rủ tôi đi uống, thế mà lúc say cứ chửi bới với cả đập phá suốt, tôi là tôi cạch rồi.

"Thừa Thừa à, hôm nay tớ bận mất rồi, để hôm khác nhá, được không?"

"Hứ, Trần Lập Nông chả lẽ cậu giấu cô nào trong nhà hay sao mà suốt ngày ở nhà thế?"

"Đâu...đâu...có...chỉ là tớ hơi mệt thôi"

"Thật không?" Rõ ràng cậu ấy không tin tôi.

"Thật mà" Tôi cố nói giọng chắc nịch.

"Thôi được, vậy để hôm khác" Cậu ấy cuối cùng cũng buông tha tôi.

Hú hồn, cơ mà sao tôi lại thấy giật thót như kiểu bị nói trúng tim đen khi nhắc đến có người yêu thế nhỉ? Thật khó hiểu.

"Mèo ơi, anh về rồi đây"

Chờ con cún chạy ra và sà vào người tôi như mọi ngày nhưng không, vẫn không thấy động tĩnh. Tôi nghe thấy có tiếng TV, chả lẽ có trộm?

"Mèo.....Mèo ơi.....mày đâu rồi?....." Tôi gọi to.

"Đây, gì mà gọi lắm thế? Tôi có bị điếc đâu mà"

OMG! Cái viễn cảnh xuất hiện trước mặt tôi là gì đây? Một chàng trai khoảng chừng 20 tuổi, có một đôi tai và cái đuôi ngắn của con cún? Tôi có nhìn nhầm không? Cơ mà.....Mèo của tôi đâu?

"Cậu....là ai?" Tôi sợ hãi nhìn cậu ta, mắc liếc xung quanh tìm vật gì đó để phòng thân.

"Tôi là Mèo, chả lẽ anh không nhận ra tôi sao?"

"Không có khả năng......Mèo của tôi là một con cún cơ mà"

"Thì tôi đã từng là cún mà, nhưng bây giờ được làm người rồi"

"Cái gì cơ?"

"À, anh ngồi đi đã, rồi tôi sẽ kể cho anh nghe" Cậu ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống ghế.

Nói rồi chàng....à không con cún....à không Mèo đứng lên, cậu ta kéo tôi lại chiếc bàn, rót một cốc nước đưa cho tôi.

"Này, đây là nhà tôi đó" Tôi chợt nhận ra, cậu ta đối xử với tôi như thể cậu ta là chủ, tôi là khách vậy.

"Thì cũng là nhà tôi mà, anh uống đi" Cậu ta đưa tôi cốc nước.

"Chuyện là có một hôm khi tôi đang đi vào một cái hẻm nhỏ, bỗng tôi thấy có một bóng đen chạy qua, tôi thấy khả nghi nên đã đuổi theo, ai ngờ khi chạy sâu vào bên trong thì tôi bị ai đó đánh úp từ đằng sau, khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình biến thành con cún rồi, và sau đó anh đã nhặt tôi về đó".

"Cậu....nói dối" Cậu ta đang viết kịch bản phim à?

"Tôi nói thật đó.....chả lẽ anh không tin tôi sao?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, trong đó là đôi mắt sâu, với sự chân thành, tôi không thấy có chút sự giả dối nào hết! Chẳng lẽ mọi chuyện là thật?

"Thôi được rồi, tạm tin cậu đã, để tôi đi nấu cái gì đó cho cậu ăn nhé, chắc là cậu đói rồi đi" Tôi đứng dậy đi nấu cơm, bụng sôi ùng ục thế này, chả có tâm trí đâu mà tìm hiểu.

"Cảm ơn cậu chủ" Mèo nói với tôi.

"Há?"

"Là tôi cảm ơn cậu chủ đó, há với hớ cái gì"

"Cơ mà tôi nghe không quen" Có bao giờ cún con của bạn nói cảm ơn bạn hay chưa? Thật quỷ dị mà.

"Rồi lâu lâu khác quen thôi mà, cậu chủ à, tí tắm cho tôi nhá"

"Tắm? Cho cậu?" Tôi trố mắt, cậu ta là con trai, cũng tầm 20 tuổi rồi cơ mà, đâu phải trẻ con 2 tuổi đâu.

"Đúng thế! Mọi khi cậu vẫn tắm cho tôi đấy thôi, hôm nay lại còn hỏi lại như kiểu lạ lắm không bằng" Cậu ta bĩu môi.

"Nhưng mà mọi khi cậu là một con cún, còn....cậu hôm nay....chả khác gì một chàng trai 20 tuổi cả.....bảo tôi làm sao tắm cho cậu đây?"

"Công nhận...." Cậu ta băn khoăn.

"Hay là thế này đi, tôi sẽ dạy cậu cách tắm rửa nhá"

"Cũng được" Cậu ta gật đầu. Nhưng lúc ấy tôi không nghĩ đến một chuyện, cậu ta biến thành cún con mới có gần tháng, đâu thể nào quên cách tắm được? Nhưng lúc ấy không hiểu đầu óc tôi bị sao nữa, không nghic ra vấn đề này.

Thế rồi tôi lại phải tạm gác lại mọi việc để đi dạy hắn tắm rửa, nhìn thân hình to khỏe đang ngồi trong bồn tắm kia, tôi không dám nghĩ đến mọi khi tôi hay ôm hắn ngủ nữa.

"Nào, đầu tiên là cậu phải chỉnh nước nóng như này, rồi sau đó cho nước vào bồn, khi nước sắp đầy thì tắt công tắc ở đây, rồi cậu đổ một ít dầu gội ra tay, thoa lên đầu...."

"Tôi chả hiểu gì cả, anh gội cho tôi luôn đi, rồi lần sau tôi sẽ làm theo"

"Uhm, vậy cũng được"

Thế là tôi lại phải gội đầu cho hắn.

"Này, hay là anh tắm với tôi luôn đi"

"Cái gì cơ? A...."

Chưa kịp nói hết, hắn ta đã vươn tay ra kéo tôi vào bồn tắm, người tôi bị ngập trong nước, ho sặc sụa.....

"Này! Cậu bị điên à? Có biết như thế là tôi suýt chết rồi không hả?

"Tên tôi là Thái Từ Khôn, chứ không phải là Này"

"Hừ......." Đúng là đồ vô ơn, nhặt cậu về nuôi mà bây giờ cãi lí với tôi.

"Thôi được rồi, lỗi là tại tôi, được chưa? Nào, bây giờ thì tắm thôi, cậu chủ thân yêu" Cậu ta mềm giọng nói.

"Ai là cậu chủ thân yêu của cậu?" Tôi hừ mũi.

"Là cậu Trần Lập Nông"

.

.

.

Kể từ đó, Thái Từ Khôn xuất hiện trong cuộc đời tôi, cậu ta rất là vô duyên, sáng nào cũng gọi tôi dậy bằng một nụ hôn vào má, nếu mà không dậy là liếm môi tôi cho đến khi tôi hét lên mới thôi, và cũng từ đó cậu ta nấu ăn luôn, không thể phủ nhận rằng cậu ta nấu ăn ngon hơn tôi.

"Lập Nông này, tôi muốn cưới vợ". Một hôm đẹp trời, khi cả hai đang ngồi ăn cơm, cậu ta nói một câu như vậy.

"Sao cơ?"

Chiếc đũa trong tay tôi rơi xuống mặt bàn cái "cạch", cậu ta muốn cưới vợ?

"Thì tôi cũng phải cưới vợ chứ"

"Ừm....tôi sẽ tìm vợ cho cậu" Tôi cố bình tĩnh nói.

Khó chịu.

Trái tim tôi đánh tiếng cái thịch chua xót, cảm giác này là sao đây?

"Tôi muốn anh là vợ của tôi cơ" Hắn ta lại nói.

"Ừm....mà.... cái gì cơ?" Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.

"Thì tôi bảo tôi muốn cưới anh làm vợ"

"Tôi?"

"Ừm, thì tôi chỉ muốn cưới anh thôi, không được sao? Anh không thích tôi à?" Hắn ta mong chờ nhìn tôi.

"Tôi...rất quý cậu...." Tôi khó xử nói.

"Vậy là anh đồng ý, thế là được rồi. nào chúng ta đi động phòng đi"

"Từ....từ đã THÁI TỪ KHÔN! AI CHO CẬU LỘT QUẦN ÁO ......" Tôi hét lên giận dữ, cậu ta thật nhanh tay, chưa gì quần áo tôi đã bị cậu ta cởi ra rồi.

Thế đấy, hắn ta tự nhận tôi là vợ hắn ta, tự cởi quần áo tôi, và ép tôi phải động phòng.....ngày hôm sau, đúng như lời hắn nói, tôi nằm trên giường không nhúc nhích đi đâu được, và hắn ta lại tự cho mình quyền chăm sóc tôi, rồi khi tôi không để ý, đã hôn trộm tôi, hôn đến khi tôi thiếu dưỡng khí không chịu nổi mới thôi.

"AHHHHHHH! THÁI TỪ KHÔN! CẬU CÚT RA KHỎI CUỘC ĐỜI TÔI ĐI!"

"Không được đâu, cưng ạ. Anh còn bám em dài dài. Loài chó rất trung thành, một khi đã nhận ai làm chủ, sẽ không rời đi đâu" Hắn ta xấu xa cười, rồi nói như vậy với tôi. Tôi không biết nhặt hắn ta về là đúng hay sai nữa!!!

End #121

Hnay đc fic dài nhá 😂😂😂 mà hơi nhảm 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro