Chap 6+7
Phòng thí nghiệm trường.
Cậu đang cặm cụi ghi chép cái gì đó vào 1 quyển sổ, sau đó lại đưa tay lên gõ bàn phím laptop, thỉnh thoảng còn cầm mấy lọ hóa chất gần đó lên trước mặt xem xét. Cậu chỉ chú ý đến những thứ đang ở quanh mình, hoàn toàn không biết rằng tiếng chuông tan học đã vang lên tự bao giờ. Càng không biết rằng có 2 người con trai đang đứng trước cửa phòng thí nghiệm nhìn cậu.
- Haizz, Daniel à, sao cậu không chịu thay đổi vậy? - 1 trong 2 người khẽ thở dài nói, nhưng lại nói nhỏ để cậu không nghe thấy.
- Mình về thôi, đừng để cậu ấy biết. - người còn lại cũng lên tiếng nhắc người con trai kia.
2 người họ đến và đi đều trong im lặng, Daniel hoàn toàn không hay biết. Cậu hiện tại là đang chui đầu vào mớ công thức hóa học nhức đầu kia. Tưởng chừng như dù tận thế có tới cậu cũng không quan tâm tới.
---------------------------------------------------------
Sáng hôm sau.....
4 con siêu xe Ferrari 250 GT California SWB Spider, Koenigsegg CCXR Trevita, Lamborghini Vereno và Caterham 620R lần lượt đỗ lại trước cổng trường trường W1. Các anh và ả bước xuống từ những chiếc xe đó khiến cho "cuộc biểu tình sáng sớm" của học sinh trong trường 1 lần nữa lại vang lên.
- Aaaaaaaa, oppa à, em yêu anh!
- Oppa à nhìn em này!
- Trời ơi, các anh đẹp trai quá, saranghae yo!
- Eun Ah unnie, chị đẹp quá!
- Nhìn em 1 lần đi!
Và cũng như mọi ngày, các anh không thèm để ý đến những tiếng thét chói tai kia mà chỉ tập trung vào ả cười cười nói nói rất vui vẻ. Ả thấy vậy thì nở 1 nụ cười nửa miệng ra vẻ hài lòng.
Kéttttttttt......
Chiếc moto hạng 2 thế giới Suzuki Hayabusa bị thắng gấp, khiến cho con đường vốn rất đẹp giờ lại có thêm 2 vệt đen dài. Daniel ngồi trên xe, 1 chân chống xuống mặt đường, 2 tay gỡ nón bảo hiểm ra úp lên thùng xăng. Cậu gạt chân trống rồi bước xuống xe, ung dung bước vào trường, mặc cho mọi người đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn mình.
- Daniel ak! - ả chạy tới kéo tay cậu.
- Gì? - Cậu khó chịu buông ra 1 từ, cậu chính là rất ghét bị người khác vô duyên vô cớ cầm tay tự nhiên như vậy.
- Từ bây giờ cậu đừng đi moto đi học nữa, nguy hiểm lắm đó! - ả làm bộ lo lắng nói. Daniel thấy vậy nở 1 nụ cười nửa miệng, khinh bỉ đáp lại:
- Nguy hiểm sao? Vậy cô có tin tôi lái moto đâm thẳng vào người cô ngay tại đây không?
- Cậu đừng nói... vậy... hức... mình lo... hức... cho cậu... thật mà... hức! - ả vừa khóc vừa mếu máo.
- Không đến lượt cô quản.
- Kang Danie...
- Câm miệng, ai cho anh có quyền gọi tên tôi như thế? Bộ không biết lịch sự là gì hả? Làm ơn tỏ ra mình là người có học chút đi. - chưa kịp để cho SeongWoo nói hết câu Daniel đã quát lên.
- Cậu...
- Gọi tôi là Kang Đại thiếu gia! - cậu nói rồi quay người bước đi, không quên bố thí cho các anh và ả 1 cái lườm đến rách mặt.
Lên lớp, cậu vứt cặp xuống cạnh chân ghế rồi lăn ra ngủ. Hôm qua sau khi về nhà cậu đã tự nhốt mình luôn trong phòng thí nghiệm. Đến gần 4 giờ sáng mới chợp mắt được 1 chút, vậy nên bây giờ thứ duy nhất có thể cứu vãn cuộc đời cậu chính là: NGỦ.
Nhưng ông trời không thương cậu. Còn chưa nằm được 5 phút thì chuông báo đã reo lên buộc cậu phải ngồi dậy. Cậu chỉ biết rủa thầm trong miệng rồi đưa tay lên dụi mắt mấy cái. Và tất nhiên cái hành động đó đã lọt vào tầm mắt của toàn bộ học sinh trong lớp, khiến ai nấy đều nhìn cậu chằm chằm.
Thấy mọi người đang nhìn mình như người ngoài hành tinh, Daniel khẽ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
- Nhìn gì? - cậu nói, giọng có chút bực bội.
Và thêm 1 lần nữa trong truyện, Jungkook đã thành công lôi hồn của mọi người trở lại xác.
"Cậu ấy... dễ thương quá!" - cả lớp pov's.
- Các em mau ổn định chỗ ngồi lại đi. - cô giáo đứng trên bục giảng nói.
- Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục đón thêm 2 học sinh mới nữa. Học sinh mới vào đi em!
Từ ngoài cửa lớp, 2 cậu trai bước vào. Cả 2 người họ ai cũng có 1 nét đẹp riêng, nhưng nói chung là rất đẹp trai, khiến cả lớp được 1 phen điên đảo.
- Oaa cậu ấy là ai vậy? Đẹp trai quá!
- Thiên thần kìa má ơi!
- Trời ơi, người đâu mà đẹp! Chắc chết!!
- Máu của tao!
-Đưa tao đi bệnh viện!TT
- Các em trật tự cho 2 bạn giới thiệu! - cô giáo mất kiên nhẫn đập bàn. - 2 em nói đi!
- Park Jihoon
- Hong Jisoo
- Được rồi 2 em muốn ngồi... ơ?
Chưa kịp để cho bà cô nói hết câu, cả 2 người song song đi xuống ngồi cạnh cậu. Bà cô cũng không muốn nói gì thêm nên đã bắt đầu bài học luôn.
Daniel chán nản nghiêng đầu sang dựa vào bàn tay đang chống trên bàn, nhìn Jihoon và Jisoo hỏi:
- Sao giờ mới tới
- Xin lỗi, tại gặp chút vấn đề ở trường. - Jisoocũng quay sang nhìn cậu nói.
- Um, oáppppp. - cậu ngáp 1 cái rõ dài. Park Jihoon thấy vậy cũng rướn người lên hỏi:
-Sao vậy,lại thức khuya nữa à?
- Um, thôi tao đi trước. - cậu nói với 2 người kia sau đó đứng dậy nói với cô
-Thưa cô, em hơi mệt, em xin phép xuống phòng y tế nghỉ ngơi chút!
- Được rồi.
Nhận được sự đồng ý của cô giáo, Daniel liền bước ra khỏi lớp, đi thẳng xuống phòng y tế, nhưng không phải nghỉ ngơi mà là NGỦ, nghỉ ngơi đơn giản chỉ là cái cớ thôi.
Giờ ra chơi, Jihoon và Jisoo kéo nhau xuống phòng y tế tìm cậu. Vừa bước vào đã thấy ngay cái tướng nằm chơi game có 1 0 2 của cậu. Đúng là cái tật mãi không chừa.Jihoon lắc đầu thở dài rồi nói:
- Đi thôi, xuống canteen!
Daniel không nói gì, nhảy bật xuống giường, đi giày vào xong xuôi rồi kéo 2 người đi. Vừa đi vừa tủm tỉm cười gì đó trông rất bí ẩn nữa.
"Ko Eun Ah, hôm nay tôi cho cô nằm viện, hư!"
Tại canteen.
Nơi đây vẫn ồn ào như mọi ngày, vẫn như 1 bãi hỗn độn trên chiến trường. Daniel cùng Jisoo và Jihoon chen vào lấy đồ ăn, sau đó tìm 1 bàn ở góc khuất định ngồi xuống. Nhưng đúng lúc đó Daniel lại nhìn thấy ả và các anh ngồi cách đó không xa, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên 1 nụ cười quỷ dị.
Quay qua kéo 2 người kia đi về phía bàn của bọn họ rồi ngồi xuống, cậu còn cố tình ngồi cạnh ả nữa chứ. Các anh thấy vậy không khỏi khó chịu, GuanLin lên tiếng đâm chọt cậu:
- Kang thiếu gia, sáng nay cậu nói SeongWoo là người không có học, vậy chắc cậu cũng không khác gì đâu nhỉ? Chưa được sự đồng ý của chúng tôi mà đã tự ý ngồi xuống, bộ không biết xấu hổ à?
Daniel ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng nửa con mắt, tự tin đáp trả:
- Bộ cái trường này là của anh hay sao mà tôi phải xin phép? Nói không biết ngượng mồm hả?
- Vậy hà cớ gì cậu lại chọn chỗ chúng tôi ngồi, canteen này cũng đâu thiếu chỗ. - Woojin nói.
- Thích! - cậu chán nản buông ra 1 từ.
- Thôi mà các anh, cậu ấy muốn vậy thì cứ kệ đi. - ả nói. Các anh cũng không muốn tốn thời gian với cậu, chỉ "Hừ" 1 tiếng rồi quay lại tiếp tục nói chuyện với ả.
Nhân lúc bọn họ không để ý, Jungkook lôi từ trong túi áo ra 1 lọ hóa chất nhỏ, sau đó đổ vào khay thức ăn của ả 1 ít. Hoàn thành xong phi vụ, cậu lén nhét lọ hóa chất đó vào túi của ả rồi quay lại với bữa ăn của mình, thản nhiên như 1 vị thần.
Tất nhiên, việc làm của cậu cả Jihoon lẫn Jisoo đều biết, nhưng 2 người không nói gì, bởi họ biết cậu làm vậy là để trả thù ả cho những việc trước đây đã làm với cậu. Quá khứ của cậu họ cũng biết rõ, thậm chí còn muốn trả thù thay cho cậu nữa kìa.
Quay trở lại với các anh và ả, sau khi huyên thuyên 1 hồi, ả cũng đưa tay xúc 1 thìa cơm cho vào miệng và "ực"...
1s
2s
3s
- Aaaaa. - ả ôm bụng kêu lên.
Các anh nhìn thấy liền chạy đến hỏi thăm ả.
- Eun Ah, em sao vậy?
- Em đau ở đâu?
- Nói đi đừng làm anh sợ!
- Các anh... em... đau.... bụng... khay cơm... đó... - ả khó khăn nói, tay chỉ vào khay thức ăn của mình.
Như hiểu ra được vấn đề, các anh ngay lập tức chuyển hướng nhìn sang phía cậu, đáy mắt có ánh lên 1 cỗ tức giận. Sau khi để Minhyun đưa ả đi rồi, SeongWoo tức giận nắm cổ áo cậu xách lên.
- KANG DANIEL,LÀ CẬU LÀM ĐÚNG KHÔNG?
Daniel trông không có vẻ gì là sợ hãi, mặt vẫn lạnh như tiền. Gạt phăng 2 tay của anh ra rồi chỉnh lại cổ áo, cậu bình tĩnh nói:
- Dựa vào đâu?
- Cậu ngồi cạnh em ấy, không phải cậu thì là ai? - Jaehwan cũng tức giận không kém, gằn giọng nói.
- Hư thật ấu trĩ! - cậu cười khinh.
- Cậu...
- Đúng, là tôi làm! Mấy người muốn làm gì?
'Bốp'
Cậu vừa dứt lời thì 1 cú đấm đã giáng ngay xuống 1 bên gò má của cậu khiến nó sưng lên, khóe miệng cũng đã bắt đầu rỉ máu. Cậu khẽ cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn các anh bằng đôi mắt căm phẫn.
- Khốn nạn, tôi không ngờ cậu lại đê tiện như vậy. - SeongWoo nói.
- Chẳng phải tôi đã nói sẽ không làm mấy người thất vọng sao, thế này đã là gì? Trò vui vẫn còn đang đợi ở phía trước kìa!
- Chết tiệt!
GuanLin buông 1 câu chửi thề, 1 lần nữa lại xách cổ áo cậu lên định đấm. Nhưng cánh tay của anh đã nhanh chóng bị ai đó giữ chặt. Là Jihoon. Nói thật, nãy giờ nhìn thằng bạn thân của mình bị đánh như vậy, y thật sự chịu không nổi. Chỉ cần động đến người mà Y yêu quý, thì đừng hòng Y để yên cho!
Nghĩ là làm, Jihoon giơ tay đấm thẳng vào mặt của GuanLin khiến anh mất thăng bằng ngã nhào xuống đất. Jaehwan thấy vậy cũng lao đến giáng thẳng 1 cú đá vào bên sườn phải của Y. Jisoo cũng định nhảy vào 'góp vui' thì từ đằng sau, 1 thanh âm lạnh lẽo vang lên:
- Con mẹ nó, đứa nào dám động vào người yêu tao?
Người con trai đó tay đút túi quần đi thẳng đến chỗ của Jihoon, liếc mắt xuống vết thương của y rồi đưa ánh sắc lạnh lườm các anh.
- Jinyoung hyung? - Daniel và SungWoon đồng thanh lên tiếng.
- Câm mồm, mày còn sĩ diện gọi tao là "hyung" sao? - Baejin tức giận chỉ thẳng vào mặt SungWoon.
- Chết tiệt! Cái thứ háo sắc như mày tại sao có thể là em tao được cơ chứ Daniel, Jihoon, chúng ta đi!
Baejin nói rồi quay qua cậu và Jisoo ra lệnh, sau đó liền nắm lấy tay Jihoon kéo ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro