Chap 23
Lạch cạch... lạch cạch...
Tiếng gõ bàn phím vang lên đều đều trong phòng thí nghiệm của trường, thỉnh thoảng lại ngập ngừng một chút. Cậu trước màn hình laptop, hai mắt hoàn toàn dán chặt vào những con số phức tạp trước mặt.
Mọi thứ xung quanh cậu dường như không để tâm đến. Thậm chí còn không biết đến sự hiện diện của người đàn ông đang đứng sau lưng mình.
- Xin thứ lỗi! - người đàn ông lên tiếng.
Nghe thấy giọng nói lạ, Daniel phản xa quay lại nhìn. Nhưng còn chưa được nửa người thì từ phía cổ truyền đến một cơn đau nhức nhói. Cậu ngất đi.
Người đàn ông thấy vậy liền đỡ cậu đứng lên, khiêng ra ngoài. Vì đang trong giờ học nên mọi người đều ở trong lớp, vậy nên càng thuận tiện cho việc ông ta bắt cóc cậu mà không sợ bị phát giác.
Đi đến một chiếc xe đang đậu gần đó, ông ta mở cửa sau, hung hăng ném cậu vào sau đó cũng vòng lên phía trước ngồi vào ghế lái.
- Tiểu thư, tôi đã bắt được cậu ta! - người đàn ông đó lấy điện thoại ra, gọi.
- Tốt lắm! Đưa cậu ta đến nơi tôi đã chỉ định! - từ phía bên kia truyền đến một giọng nữ ngọt ngào nhưng thâm hiểm.
- Vâng. - ông ta nói, sau đó liền cúp máy bỏ lại vào trong túi áo, nhấn ga cho xe rời đi.
Àooo...
Một xô nước lạnh đổ ào xuống người cậu một cách tàn nhẫn. Trong vô thức, cậu cũng bắt đầu lơ mơ tỉnh lại. Cả người cứ run run lên từng đợt vì xô nước vừa rồi, nhưng lại không có gì để đắp. Cậu lười biếng từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh một lượt rồi hoảng hốt.
Đây là đâu vậy? Không phải phòng của cậu, tại sao cậu lại ở đây? Cậu chau mày suy nghĩ, cố gắng lục lại trí nhớ của mình.
- Tỉnh rồi sao? - một giọng nói bất ngờ vang lên.
Daniel quay người lại nhìn người đàn ông trước mặt, không khỏi ngạc nhiên.
- Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
- Cậu không cần biết. - ông ta lạnh lùng nói.
- Nói đi! Tại sao lại bắt cóc tôi? Tôi và ông có thù oán gì?
- Tôi và cậu không thù không oán! Chỉ là tôi làm theo nhiệm vụ được giao thôi!
Cậu nhíu mày nhìn ông ta. Ông ta nói như vậy nghĩa là... kẻ đứng sau chuyện này là một người khác sao? Cậu càng lúc càng khó hiểu. Ngoài Choi Jinhee ra, cậu không hề gây thù chuốc oán với ai hết. Chẳng lẽ...
- Tiểu thư đến rồi! - người đàn ông đó lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.
Daniel lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn "tiểu thư" trước mặt. Là Choi Jinhee. Cậu ngạc nhiên.
- Đừng hỏi nhiều! Là tôi đã cho người bắt cậu. - ả như hiểu được cậu đang nghĩ gì, nhanh chóng nói.
- Tại sao?
- Kang Daniel, là do cậu ép tôi phải làm như vậy?
- Nói đi! - cậu lạnh lùng lên tiếng.
- Mau tránh xa các anh ra! Cả SeongWoo cũng vậy! - ả không nhanh không chậm vào thẳng vấn đề.
- Chỉ có vậy?
- Ừ
- Cô bắt tôi vô ích rồi. Tôi không có gì lưu luyến họ cả! Có trách thì trách cô tự kiếm chuyện với tôi trước đi!
- Tôi làm vậy chỉ là để họ ghét cậu mà tránh xa cậu mà thôi!
- Nhưng những việc cô làm lại mang kết quả ngược lại. Nếu cô không làm phiền tôi, tự an nhàn hưởng thụ cuộc sống với họ thì cô là người thắng cuộc. - cậu kiên định nói.
Ả trầm ngâm một hồi, dường như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc sau mới ngẩng đầu lên, nhìn cậu.
- Cho tôi một tuần, tạm thời cậu cứ ở đây đi! - ả nói rồi cũng nhanh chóng li khai.
Daniel không thắc mắc gì, cậu cơ bản đã hiểu ý nói của ả, chỉ khẽ thở dài một tiếng. Một tuần thôi chắc không sao đâu!
Quay sang người đàn ông đang đứng bên cạnh, lạnh lùng buông ra hai từ:
- Bít tết!
Người đàn ông kia hiểu ý cậu. Gật nhẹ đầu một cái rồi cũng nhanh chóng mở cửa ra ngoài. Chỉ còn một mình cậu ở trong phòng, cậu chán nản ngã xuống giường, nhìn trần nhà một lúc rồi mới nhắm mắt đi ngủ.
5 ngày sau
Tại biệt thự, SeongWoo hết ngồi ghế sofa rồi lại đứng dậy đi đi lại lại nhìn rất chóng mặt. Anh như vậy nãy giờ cũng đã hơn một tiếng rồi. GuanLin ngồi cạnh đó, không chịu được liền gắt lên:
- Ngồi xuống hộ tao được không? Đi lại nãy giờ không mệt hả?
- Mày im. - SeongWoo không để ý đến thái độ của GuanLin, thản nhiên ra lệnh.
- Chuyện gì? - anh thở dài, hỏi.
SeongWoo nghe câu hỏi này cũng dừng lại. Quay đầu lại kiên định nhìn anh.
- Mấy hôm nay Daniel không về nhà!
- Mày khùng hả? Đi đâu là quyền của người ta, mày lấy tư cách gì quan tâm? - anh gắt.
Lời vừa dứt, ngay lập tức một chiếc gối bông lao đến đáp thẳng xuống mặt anh. SeongWoo hậm hực ngồi xuống sofa, lườm GuanLin. Anh cũng tức giận không kém, ném lại cái gối vào người SeongWoo rồi đứng dậy đi lên tầng.(Lườm là yêu đó ^^)
Vừa đi tay vừa nắm lại thành quyền, hận không thể đấm cho SeongWoo một phát. Anh vốn chỉ là nói lên ý kiến của mình, vậy mà cư nhiên lại bị phản. Cũng may chỉ là cái gối bông, chứ nếu là cục gạch thì với tốc độ bay ấy anh đã tiêu đời lâu rồi.
Đá mạnh vào tường một cái, tâm trạng cũng như trút được bớt giận. Anh đi thẳng đến phòng của Choi Jinhee, định bụng rủ ả đi dạo. Nhưng vừa đến trước cửa phòng của ả thì từ trong phòng phát ra tiếng nói chuyện điện thoại. Anh tò mò đứng ở ngoài nghe.
- Cậu ta sao rồi? - ả nói.
- Rất tốt! Hình như cũng không có ý định muốn bỏ trốn! - một giọng nam khàn khàn truyền đến từ bên kia máy.
- Cho tôi nói chuyện với cậu ta! - ả ra lệnh.
- Alo - ngay lập tức một giọng nam khác ngọt ngào hơn vang lên.
- Kang Daniel, thế nào rồi?
- Tôi không biết cô có kế hoạch gì nhưng tốt nhất là nhanh chóng thả tôi ra, tôi không có tính nhẫn nại cao đâu!
- Cậu nên nhớ cậu đang bị tôi bắt cóc, đừng có ăn nói linh tinh. - ả nhíu mày nói.
Sau đó liền tắt máy vứt sang một bên, uể oải nằm vật xuống giường, nhắm mắt ngủ.
GuanLin đứng ngoài cửa. Anh đã nghe được hết cuộc nói chuyện vừa rồi. Từ trong ra ngoài đều không giấu nổi sự kinh hoàng. Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Thả ra? Đang bị tôi bắt cóc? Kang Daniel? Cậu ta bị bắt cóc? Là Choi Jinhee sao?
GuanLin dường như không dám tin vào những suy nghĩ của mình, cứ lắc đầu như muốn phủ nhận. Nhưng làm sao đây? Daniel mấy hôm nay không về nhà, mà mọi thứ lại quá logic với nhau! Chẳng lẽ đây là sự thật??
"Daniel..."
��������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro